Mạnh Thiệu Đình mở tủ bảo hiểm ra, lập tức thấy một cái hộp có kích cỡ bình thường. Anh từ từ kéo hộp lại, mở ra liền nhìn thấy cây lược làm bằng gỗ Đào quý báu vẫn
yên tĩnh nằm ở đó.
Anh chán nản mỉm cười một tiếng, ngồi xuống
sàn nhà, lấy tay phe phẩy lược một lát, có lúc chợt cảm thấy buồn cười,
có lúc lại cảm thấy chua xót trong lòng.
Truyện chỉ được đăng tại dd%LllqDd
Nhìn tới nhìn lui, đếm tới đếm lui, ngón tay chợt dừng lại, Mạnh Thiệu Đình
chợt giật mình. Không đúng, số lượng không đúng, anh tự mình mua lược
mỗi ngày. Anh vẫn còn nhớ số lượng mình mua lược. Anh tặng cô bao nhiêu
cây lược thì cô liền ném đi bấy nhiêu cây lược. Khi cô ném đi, anh đều
lén lượm nó trở lại, thế mà tại sao bây giờ vẫn còn thiếu một cây, chẳng lẽ. . . . . .
Tự trong đáy lòng anh lóe lên một suy nghĩ làm anh kinh hãi, không phải là cô mang theo bên mình chứ?
Có lẽ có người giúp việc nào đó, trong lúc dọn dẹp phòng, nhìn thấy nó nên tiện tay lấy đi.
Nghĩ vậy, anh bắt đầu lấy một đống lược đó ra. Anh còn nhớ rõ khi trước anh
chợt có ý nghĩ khắc chữ trên mỗi cây lược. Mà lúc đó so với lúc cô rời
khỏi đây chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi. Vì anh chưa bao giờ tự
tay làm những chuyện như thế này bao giờ nên anh làm hư rất nhiều. Cuối
cùng lúc tặng được cho cô, cũng chỉ có vài ba chiếc lược có khắc chữ lên gỗ Đào sơ sài.
Mạnh Thiệu Đình lăn qua lộn lại cẩn thận tìm mấy lần, mới tìm ra được hai cây lược có khắc chữ.
Anh không biết hiện giờ trong lòng mình có cảm giác thế nào? Chỉ cầm cây
lược bất động, trong lòng anh nảy sinh một chút suy nghĩ. Cuối cùng anh
cũng không thể kh6ng chế được tình cảm trong lòng mình.
Nếu như
cô nhìn thấy hàng chữ được khắc phía trên kia, nhưng vẫn lấy lược mang
theo. Như vậy có phải điều đó chứng tỏ trong lòng của cô vẫn có vị trí
của anh?
Giống như trước kia, nếu cô hoàn toàn xem thường, dù anh có đưa cô bất cứ đồ vật gì, cô cũng đều có thái độ xem thường. Nhưng
giờ nếu cô chịu lấy đi chiếc lược kia, cũng có thể nói rõ cô cũng có
quan tâm tới anh.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, không nhịn được,
thậm chí anh có một loại kích động, muốn mình ngay lập tức chạy ngay vào thành phố tìm cô để ôm cô vào lòng. Nhưng còn chưa kịp đứng lên để đi
đến bên cô, suy nghĩ này trong phút chốc bị tiêu diệt từ trong đáy lòng
anh.
Anh không phủ nhận mình có cảm giác rung động đối với Tĩnh
Tri, hơn nữa lòng anh rất nặng tình, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn sẽ nghi
ngờ, nghi ngờ anh thích cô thật hay là chỉ vì không chiếm được cô cho
nên mới phải cố chấp như vậy.
Anh thật sự muốn ở bên cô để lấy cớ ép Mạn Quân ly hôn. Điều này cũng không khác gì việc anh lại dẫm vào
vết xe đổ của bảy năm trước, mà trong đó phần nào thật, phần giả chính
anh cũng không nhận ra được.
Chính xác là anh rất muốn ở bên cạnh cô, nhưng anh lại không biết sau khi mình ở bên cô thì anh sẽ có thể
duy trì cảm giác mới mẽ được bao lâu.
Mạnh Thiệu Đình chưa bao
giờ cho rằng mình sẽ động lòng trước đối với bất kỳ người phụ nữ nào,
bao gồm cả Phó Tĩnh Tri. Anh chỉ muốn đối xử với cô thật tốt, muốn cưng
chìu cô, muốn ở bên cạnh cô, nhưng loại tình yêu day dưa không ngớt đó
chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay trên truyền hình mà thôi. Anh dám
thề rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đối với một người đàn ông
như anh.
Nhưng chỉ vậy cũng đã đủ rồi, anh chịu hao tốn tâm tư
mình chỉ vì muốn bên cạnh một người phụ nữ cũng đã đủ rồi, coi như anh
đã làm một việc nghĩa mà không cần bất cứ lý do nào.
Vị trí của
cô trong lòng anh vẫn có chỗ đặc biệt. Ít ra khi anh không nhìn thấy cô
thì anh sẽ nhớ cô, anh nhìn thấy có người theo đuổi cô, anh sẽ nổi trận lôi đình. Anh muốn chiếm đoạt lấy cô, muốn cô chỉ làm người phụ nữ của
anh mà thôi, thậm chí còn ảo tưởng Tiểu Bao Tử sẽ chính là con trai của
anh, dù sao cũng chỉ có một thời gian ngắn như vậy thôi.
Điều
quan trọng nhất chính là anh chưa từng thất bại trong bất kỳ tình huống
nào. Bản thân là một người đàn ông hiếu thắng, có ham muốn chiếm hữu
mạnh mẽ nên lúc này lòng anh cũng đã lên tới đỉnh điểm.
Đàn ông
có đôi lúc không thể nào kháng cự, không phải là việc có đạt được mong
muốn và thỏa mãn của mình hay không mà là quá trình tốn hao tâm tư để
chinh phục một người phụ nữ.
Hơn nữa người phụ nữ kia đã từng
yêu anh, mà giờ lại hoàn toàn buông bỏ anh xuống, phủ nhận mình đã từng
là người phụ nữ của anh.
Anh đốt một điếu thuốc, không hút một
ngụm nào, chỉ để thả khói hương bay lả lướt trên không trung, trầm tư
một hồi, rồi đem tàn thuốc nhấn xuống, thu dọn đồ đạc, cất vào tủ . Sau
khi làm xong việc, Mạnh Thiệu Đình quay người rời khỏi gian phòng, lái
xe chạy, anh lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một lát, liền bấm số
điện thoại: "Này, Thanh Thu sao? Tôi có việc. . . . . ."
***********
Thời điểm Tĩnh Tri nhận được điện thoại của Thanh Thu, không thể không giật
mình. Khi đó cô đang đút Tiểu Bao Tử ăn bữa tối, bảo mẫu mới làm việc
rất tốt, chẳng những chịu khó, còn chung sống với Tiểu Bao Tử hết sức
hòa hợp. Công việc phiên dịch của Tĩnh Tri bên này lại vô cùng thuận
lợi, thậm chí cấp trên đề cập tới việc thăng chức mấy lần, nên trong
lòng cô càng ngày vui vẻ. Vì vậy muốn tự mình thư giãn một lần, cố ý dẫn theo Tiểu Bao Tử cùng bảo mẫu ra ngoài ăn một bữa thật lớn.
Thời điểm Thanh Thu điện thoại tới, Tĩnh Tri đang cho Tiểu Bao Tử ăn canh bổ bắp nấu xương,
cô nhìn thấy số điện thoại lạ, do dự một chút, nhưng vẫn nhận, lễ phép chào hỏi.
"Thanh Thu?" Tĩnh Tri có chút giật mình, ngay sau đó cô lại có cảm giác xấu hổ. Lúc trước Thanh Thu chăm sóc cô
như vậy, lại rất yêu thương Tiểu Bao Tử, mà bây giờ cô trở về nước cũng
không liên lạc với cô ấy dù chỉ một lần. . . . . .
"Cô thật là
không có lương tâm, trở về nước mà cũng không nói cho tôi biết, tôi đối
xử với cô và Tiểu Bao Tử cũng tốt mà" Giọng Thanh Thu có chút vui thích, Tĩnh Tri nhớ lại khi đó lúc rời đi, Thanh Thu gầy gò và tiều tụy, mà
bây giờ, cô ta và Thẩm tiên sinh có tiến triển tốt rồi không? Tĩnh Tri
nghĩ như vậy, nhưng cũng vui mừng trở lại.
"Thanh Thu, thật xin lỗi. . . . . . Tớ, cậu biết, tớ. . . . . ."
"Được rồi, cậu không cần nói nữa, tớ đều biết hết rồi. Hiện tại tớ đã đến đây rồi, cậu không định thết đãi khách khứa là tớ hả?"
Giọng Thanh Thu bên kia có chút ồn ào, còn có thể nghe được giọng nói ngọt
ngào của bé gái, Tĩnh Tri không nhịn được hiện lên một chút ý
cười;"Thanh Thu, cậu tới thành phố C rồi à?"
"Đúng, cậu không đến thăm tớ, tớ không thể làm gì khác hơn là đến thăm bảo bối của tớ."
Thanh Thu mới vừa nói xong, liền bị Tương Tư đoạt mất điện thoại, cô
quang quác nói một tràng, lại nhảy vào uy hiếp Tĩnh Tri: "Chị Tĩnh Tri,
cho chị ba mươi phút, hãy mang theo tiểu cháu ngoại tới đây, em cùng chị Thanh Thu không gặp chị thì sẽ không về.”
Tĩnh Tri vừa nghe
giọng nói của Tương Tư cảm thấy tức cười. Đứa nhỏ này cũng hai mươi rồi, mà như một đứa trẻ. Hiện tại cô ấy đang theo học đại học năm thứ tư,
nhưng không biết cô ấy và Hà Dĩ Kiệt như thế nào?
"Được, tớ sẽ
đến ngay." Nhớ lại thời điểm lúc mình đang mang thai, Thanh Thu bận rộn
chăm sóc cô, còn Tương Tư lại ở bên cạnh trò chuyện vui vẻ với cô. Bất
luận thế nào, cô cũng không thể không đi gặp họ được.
Cô dẫn theo Tiểu Bao Tử đi. Trên đường đi, Tĩnh Tri dạy bảo bối của mình rằng khi
nhìn thấy các dì xinh đẹp thì phải ngoan ngoãn gọi dì. Tiểu Bao Tử gật
đầu vâng lời, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, so với dáng vẻ lúc ngủ
của bé thì lúc này trông bé lanh lợi hơn nhiều.
Tĩnh Tri không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ bé, trong lòng cảm thấy tràn đầy vui vẻ và an ủi.
Ba người gặp nhau, nói chuyện ríu rít một hồi lâu, khuôn mặt sáng sủa của
Tiểu Bao Tử cũng bị hai người hôn mãi. Tương Tư tỏ vẻ yêu thích, muốn ôm bé không chịu buông tay, còn khen dáng dấp bé càng ngày càng giống bánh bao. Mặt tròn của Tiểu Bao Tử xịu xuống, đưa tay ra muốn Thanh Thu ôm,
không thèm nhìn Tương Tư lần nào nữa.
Tương Tư vừa bực mình vừa
buồn cười, trêu đùa bé cả nửa ngày mà bé chẳng thèm ngó ngàng đến mình.
Cuối cùng cô thề sẽ không dám nhắc đến dáng dấp của bé nữa thì lúc đó
Tiểu Bao Tử mới từ từ duỗi tay mình ra để cô nắm tay của bé một chút.
Tĩnh Tri và Thanh Thu nhìn hai người vui đùa, cũng cảm thấy vui vẻ. Bọn họ ở KFC náo loạn hồi lâu, mà Tương Tư vẫn cảm thấy chưa đủ, lớn tiếng nói
muốn đi karaoke. Thanh Thu cũng đồng thanh phụ họa, Tĩnh Tri không đành
lòng làm hai cô mất hứng, nên nói sẽ để bảo mẫu dẫn Tiểu Bao Tử về nhà
trước, sau đó ba người lại kêu xe đi tới KTV.
Tìm một chỗ như KTV cũng không tệ, nhưng mới vừa xuống xe, Tĩnh Tri bỗng ngây ngẩn cả
người. Cô hơi nghi hoặc một chút nhìn Thanh Thu nhưng thấy Tương Tư
*DddLlQuD*nghiêm mặt, mạnh mẽ bước xuống, hừ một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.
Thẩm Bắc Thành thấy vậy liền giơ tay chọt Hà Dĩ Kiệt, vui vẻ cười một tiếng: "Người yêu bé nhỏ của cậu giận cậu rồi."
Đôi mắt Hà Dĩ Kiệt nhìn lướt qua, khóe môi vốn có chút tối tăm, trầm ấm đột nhiên hơi nhếch lên chút, anh chậm rãi bước qua, đưa tay kéo Tương Tư
lại, dùng sức một chút, kéo cô vào lòng, lại đưa tay sờ đỉnh đầu cô một
chút, mới chậm rãi mở miệng: "Thế nào, giận anh rồi à?"
Sắc mặt
Tương Tư đỏ lên, một tay cố gắng đẩy anh ra, chạy đến chỗ của Tĩnh Tri
và Tương Tư đang đứng, nhất quyết nắm chặt cánh tay của hai người không
chịu buông tay. Đôi mắt to tròn cũng trợn lên nhìn Hà Dĩ Kiệt, cô cũng
tự cắn đôi môi mình cho đến khi hơi trắng bệch. Hai người cứ giằng co
như vậy trong chốc lát, Tương Tư chợt kêu to lên: "Hà Dĩ Kiệt, anh nên
chấm dứt việc này đi. Anh cho rằng em ngu ngốc lắm sao? Hãy mau biến đi, cút đi. Không phải anh đã mang người phụ nữ khác về nhà rồi sao? Giờ
lại đến tìm em làm gì nữa?"