Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Bị Mất Một Cây Lược Kia


trước sau

“Mạn Quân, chuyện cho tới bây giờ, cô còn cho rằng cô không buông ra, tôi thật sự không có cách nào?” Mạnh Thiệu Đình nhấc một tay lên, chính xác ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, anh nở nụ cười lười biếng, chậm rãi đi tới bên giường Mạn Quân, đứng lại.

Vì vậy, ánh mặt trời lập tức bị bóng dáng cao lớn của anh che lại, mặt Mạn Quân chìm vào trong âm u, lại kỳ dị trùm lên một tầng đỏ quỷ dị.

Trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn có chao bằng vải lụa đỏ, nhìn lên trên nữa, có thể nhìn thấy một bức ảnh cưới xinh đẹp, hai người ôm nhau theo đuổi tâm tư của mình, nụ cười đều miễn cưỡng.

Trên trần phòng ngủ rủ xuống một màn giường lớn, cột giường màu đỏ, ga giường đỏ thẫm, chăn đỏ thẫm, con người rơi vào trong màu đỏ này, càng lộ vẻ mảnh mai và nhỏ bé.

Mạn Quân lại bắt đầu ho kịch liệt, Mạnh Thiệu Đình chỉ cười lạnh lùng nhìn cô.

Anh cười càng thêm mạnh mẽ, đôi mắt Mạn Quân càng đỏ thêm, cuối cùng, nước mắt của cô giống như chuỗi ngọc bị đứt, chỉ vẫn quật cường cố nén không phát ra nghẹn ngào.

“Khổ như thế chứ, em vốn biết, tôi chưa bao giờ thích em, cưới em chỉ vì tùy cơ ứng biến với cô ấy, Mạn Quân, đừng làm cho tôi chán ghét em.”

Anh hơi cong người, lấy một tờ khăn giấy cực kỳ dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Mạn Quân cũng lập tức cười lên, nhưng cô chỉ cười ba tiếng, rồi lại sặc, giữ chặt ngực ho khan tê tâm liệt phế, cô vừa nằm lỳ trên giường ho mạnh, vừa nói đứt quãng: “Nếu tôi không nhớ lầm… Mạnh Thiệu Đình, anh… Trước đây anh mang tôi từ nước Mỹ trở lại, buộc… Lúc buộc Phó Tĩnh Tri ly dị với anh, cũng đã nói những lời này!”

Nụ cười của Mạnh Thiệu Đình cứng đờ, ngay sau đó đáy mắt anh đầy băng lạnh, anh khom lưng, bỗng nhiên đưa tay níu lấy vạt áo ngủ của Mạn Quân, khẽ ráng sức, thân hình gầy gò của Mạn Quân gần như bị anh nhấc lên, cô bị đè nén khó thở, sắc mặt càng đỏ bừng lên, muốn ho khan lại ho không ra, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè, Mạnh Thiệu Đình càng không nhúc nhích chút nào, chỉ có điều vẻ mặt càng dữ tợn, ngay sau đó sức tay càng lớn thêm…

“Từng nói thì thế nào? Nếu cô biết từ trước đến giờ tôi một lòng dạ độc ác, cũng đừng vọng tưởng đấu tiếp với tôi!”

“Tôi chưa từng muốn đấu với anh, Mạnh Thiệu Đình!” Mạnh Quân đột nhiên liều mạng đẩy tay anh ra, thân hình cô giống như vải bông rách nát té nhào trên giường, đầu cô lao xuống, tóc dài lung tung mất trật tự đầy trên sàn, cô ho khan long trời lở đất, hồi lâu sau, cô mới giùng giằng ngồi dậy, mà đáy mắt lại có vẻ đồng cảm: “Tôi thật sự thương hại anh, anh và tôi ly hôn, thì có lợi ích gì? Người ta hoàn toàn không cần anh, Mạnh Thiệu Đình, anh đừng vờ ngớ ngẩn nữa, người ta hoàn toàn không cần anh, trong lòng người ta hoàn toàn không có anh!”

“Nếu cô biết tôi vờ ngớ ngẩn, tội gì bản thân cũng vờ ngớ ngẩn, trong lòng tôi cũng không có cô, tại sao cô không sung sướng thuận lợi đồng ý ly hôn?”

Anh dứt khoát đứng lại, khoanh tay từ trên cao nhìn xuống cô.

“Anh cần chính là lòng thương hại của cô ta, là quan tâm của cô ta với anh, mà tôi muốn, cũng chỉ là ở lại bên cạnh anh, làm vợ của anh, cho tới bây giờ tôi cũng biết, lòng của anh không ở bên cạnh tôi, tôi tội gì miễn cưỡng, nhưng nắm trong lòng bàn tay, tôi sẽ không buông tha.”

Mạn Quân chưa bao giờ nói nhiều như vậy với anh, tuy trong lòng cô hơi khiếp sợ, nhưng càng nhiều quyết tâm được ăn cả ngã về không, có có thể tóm lại cũng chỉ có những thứ này, nếu như buông tay, nửa đời còn sót lại của cô sống làm sao?

“Cô cho rằng, cô nói sẽ không buông tha, tôi thật sự không có cách nào? Thẩm Mạn Quân, cô hãy nghe cho kỹ, nếu cô không muốn quá mất mặt, nếu cô muốn giữ mặt mũi nhà họ Thẩm, hãy ngoan ngoãn buông tha, nếu cô muốn vỡ lở ra chuyện này, tôi cũng không sợ nói rõ ràng cho cô biết, sẽ không có phần thắng, tôi hiển nhiên dám nói như vậy, tất nhiên có nhược điểm vô cùng lớn của người nào đó trong tay tôi…”

Thấy mặt cô nổi lên vẻ không tin, anh ngược lại buông lỏng cười cười, trộm liếc cô rồi mới thản nhiên nói: “Nếu ông cụ và nhà họ Thẩm dám tính toán tôi, sao tôi không biết lưu một con đường cho mình? Thẩm Mạn Quân… Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đến lức đó, vỡ lở ra, vứt đi mặt mũi chỉ của nhà họ Thẩm.”

Anh nói xong, không nhìn cô nữa, xoay người đi ra bên ngoài.

Nếu cô nói ra như vậy, một chút áy náy với cô của anh cũng không còn sót lại chút gì, người ta đã chứa lòng riêng lớn như vậy, cũng chỉ lợi dụng mình thành toàn vinh quang cho người ta, sao mình lại khổ sở mặc cho người ta sắp đặt?

“Mạnh Thiệu Đình! Anh cũng đừng trách tôi không nể mặt mũi, anh có vợ có nhà, lại ở bên ngoài quyến rũ chính em dâu mình! Nói ra, xem ai đẹp mắt!”

Khi anh đi ra đến cửa, Mạn Quân chợt mất khống chế cầm gối ném tới, cực kỳ mất phong độ gào lên…

Mạnh Thiệu Đình thoải mái lắc mình tránh thoát, nụ cười trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.

Hai tròng mắt anh hẹp dài và sắc bén, hàm chứa ánh mắt lạnh lẽo đen đậm giống như ánh sáng lạnh của mũi tên bắn lén, khiến lời Thẩm Mạn Quân nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, lại liên tiếp nuốt vào.

Cô ngồi co quắp trên giường, sững sờ nhìn anh, giữa bọn họ, đã từng có ân ân ái ái đẹp đẽ, đã từng có thời gian tương kính như tân (1), tại sao hôm nay lại đi đến bước này?

Cô nói, cô nói cô chỉ muốn vị trí này, chẳng lẽ anh tin thật? Nếu một người phụ nữ không yêu anh, không móc tim móc phổi yêu anh, sao chịu uất ức như thế? Sao chịu đựng dung túng anh như vậy, sao chịu đựng những uất ức và nhục nhã này?

Cô không dám nói yêu nữa, tình yêu của cô hèn kém và mỏng manh như vậy, trong mắt anh không đáng giá một đồng, trái tim của cô cũng là trái tim, tình cảm của cô cũng là tình cảm, cô cũng là người!

Anh chưa từng coi cô là vợ anh một ngày? Lại chưa từng có một ngày thật lòng đối đãi với cô?

Là anh cho cô hy vọng và chờ đợi trước, rồi lại để cô ngã nặng nề vào vũng bùn? Cô khóc cũng không có nước mắt…

Người nào tới thương yêu cô, cho cô chút ấm áp và dựa vào?

Cô sai rồi sao? Sai lầm rồi sao!

Sai duy nhất, cũng chỉ là yêu người đàn ông lạnh lùng kia thôi.

Nhưng mà, yêu, lại có lỗi sao?

“Em dâu?” Mạnh Thiệu Đình cười nhạt lặp lại, hơi nhíu mày, anh giống như đang nhai hai chữ này, trên mặt dâng lên vẻ buồn cười, mở miệng yếu ớt: “Tôi không biết ai là em dâu tôi, tôi chỉ biết, tôi muốn đoạt vợ trước của tôi về, không có luật pháp nào quy định không thể đúng không?”

“Nhưng
anh đã kết hôn rồi! Anh đây là sai đường! Mạnh Thiệu Đình, nếu tôi nói chuyện của anh ra bên ngoài, anh còn có danh tiếng sao? Trong hôn nhân, anh sai đường, dù xử ly hôn, anh cũng phải mất nhiều máu, đối với nhà họ Mạnh anh coi tiền như mạng, đủ để anh chết cũng khổ sở!”

Mạn Quân chỉ cảm giác mình đã không phải mình, cô cũng sẽ không nói lời cay nghiệt, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn chọc giận anh, chỉ muốn anh vĩnh viễn không lộ ra nụ cười chắc chắn không sao cả như vậy, chỉ muốn nhìn anh nhức đầu nổi điên, chỉ muốn anh vĩnh viễn không thể đạt được ước muốn!

“Cô sai rồi!” Mạnh Thiệu Đình giận quá hóa cười, thậm chí nụ cười càng tỏ vẻ châm chọc, “Tôi không quan tâm đổ máu lớn, cho dù bỏ ra toàn bộ tài sản của tôi, tôi cũng không muốn cô, cô hiểu chứ?”

“Anh đáp ứng, cửa ải kia của cha anh, anh đừng mơ tưởng đi qua! Trừ phi anh muốn để cha mình tức chết! Thật buồn cười, làm anh trai yêu em dâu mình, bản thân kết hôn còn muốn đoạt người, nói ra, mặt mũi nhà họ Mạnh cũng vứt sạch, cha sẽ đáp ứng?”

Mạn Quân cười nhạo, mà lạnh lẽo lại theo lòng bàn chân chạy thẳng đến tim, cô nói lời mãnh liệt, lại cảm thấy cuống họng ngứa ngáy, ngực bị đè nén, nhìn rồi nhịn, cuối cùng vẫn che miệng ho khan.

“Lại mang chiêu này ra bức ép tôi?” Giờ phút này Mạnh Thiệu Đình đã chán ghét cô tới cực điểm, anh đạp một cước đá văng gối đầu bên cạnh, cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Cô cho rằng tôi quan tâm? Tôi cho cô biết, từ nay về sau, ai cũng đừng hòng gây khó dễ cho tôi dù chút xíu, Thẩm Mạn Quân, tự giải quyết cho tốt đi!”

Anh xoay người rời đi, một cước đá tung cửa chính, rầm một tiếng nổ lớn lại xen lẫn tiếng khóc của Thẩm Mạn Quân, loạn thành một đoàn, anh chỉ cảm giác càng thêm phiền lòng, vài bước lao xuống lầu, lái xe ra khỏi sân, ném tất cả ra sau gáy, sau khi xe lao ra khỏi nhà, trong lòng anh chỉ có một nguyện vọng mãnh liệt, chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, nhanh một chút, nhìn thấy cô.

Xe sắp chạy lên tốc độ cao nhất, nhưng anh lại thay đổi ý tưởng, cô nói cô không muốn gặp anh, anh cứ lon ton chạy đến, cô cũng không chắc cho anh sắc mặt tốt, tội gì, lại cho quan hệ giữa bọn họ vốn bấp bênh thêm một khoản gian nan vất vả.

Hào hứng của anh hơi cụt mất thay đổi hướng xe, suy nghĩ hồi lâu, lại lái xe đến biệt thự Tây Giao.

Lúc đến đó, chính là hoàng hôn ngã về tây, trời sắp hoàng hôn, hoàn cảnh của biệt thự Tây Giao không tính là quá tốt, sân vườn cũng không lớn, nhưng giờ phút này trong mắt anh, lại có vẻ quyến rũ khác.

Mạnh Thiệu Đình đi dọc theo đường lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ của cô, anh ngồi trên giường hồi lâu, đột nhiên nhớ ra cái gì, đi tới phòng ngủ sát vách của anh, khi đó Tĩnh Tri mang thai, thường đuổi anh đến phòng khác.

Anh mở một két bảo hiểm tầm thường, lộ ra một cái hộp kích cỡ trung bình, Mạnh Thiệu Đình kéo hộp ra, mở ra nhìn tăm cây lược bằng gỗ đào nằm yên tĩnh ở đó.

(1) Điển tích tương kính như tân:

Vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên), vua nước Tấn cử một sứ thần sang thăm nước Lỗ.

Một hôm trời nắng, trên đường trở về nước Tấn, sứ thần đi ngang qua nước Kế.

Ông nhìn thấy một nông phu đang làm cỏ ngoài đồng và một phụ nữ trẻ, có lẽ là vợ của anh ta, cô đang mang bữa trưa ra cho chồng.

Người phụ nữ trẻ bưng bữa trưa bằng cả hai tay cho chồng một cách rất tôn kính. Và người chồng cũng như vậy, kính cẩn nhận lấy bữa trưa của mình. Trong lúc người nông phu dùng bữa, vợ anh đứng một bên chờ đợi một cách lễ độ.

Vị sứ thần vô cùng ấn tượng trước những gì ông đã thấy và nghĩ rằng “Họ đối xử với nhau thật là tôn trọng như vậy!”. Ông tiến đến nói chuyện với cặp vợ chồng, sau đó mời họ cùng đi về nước Tấn.

Khi về đến nước nhà, vị sứ thần ngay lập tức vào yết kiến vua nước Tấn và kể lại cho nhà vua nghe câu chuyện về cặp vợ chồng. Ông tâu với nhà vua rằng “Tôn kính là một biểu hiện của đức hạnh. Ai biết kính lễ, ắt là người có đạo đức! Chúng ta cần giáo dục người dân về đức tính tốt này.”

Sau đó, ông tiến cử người nông phu cho nhà vua. Theo lời khuyên của ông, nhà vua phong người nông phu một chức vụ quan trọng của nước Tấn.

Câu chuyện dựa trên các ghi chép trong Tả Truyện (1), một trong những tác phẩm tường thuật lịch sử Trung Quốc đầu tiên, trong đó thuật lại hầu hết thời Xuân Thu.

Về sau câu nói Tương Kính Như Tân 相敬如賓, được dịch là “đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách” đã trở thành một thành ngữ, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa phu thê đó là nên tôn trọng lẫn nhau.

Ghi chú:

“Tả Truyện” (左傳), hay còn gọi là “Tả Thị Xuân Thu”, là một trong những nguồn quan trọng nhất để tìm hiểu về lịch sử ở thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Nó được cho là tác phẩm của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên và xem như là lời bình cho cuốn biên niên sử “Xuân Thu.” (Nguồn: vietdaikynguyen.com)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện