Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Anh Ta Không Phải Là Người! ! !


trước sau

"Ở đâu? Tĩnh Tri, đau ở đâu? Đừng sợ, đừng sợ. . . . . ." Anh hốt hoảng ôm lấy cô, thấy tay của cô ôm chặt bụng, anh sợ hãi buông cô xuống, muốn đi lấy thuốc cho cô, nhưng ngón tay của cô chợt bắt được cánh tay của anh.

Con ngươi của cô hơi giãn ra, cô thật sự giống như đau đến hỗn loạn rồi, cố chấp bắt lấy tay của anh không thả, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm: "Thiệu Đình, anh đừng đi, đừng đi nước Mĩ, đừng rời khỏi em. . . . . ."

Toàn thân anh cũng run rẩy, anh cảm giác giống như chân mình bắt đầu nhũn ra, sau đó anh lảo đảo quỳ một chân trên đất, anh ôm cô, hình như thân thể mềm mại của cô gập lại thành đoạn, cô co rúc lại, đau đến nổi đôi tay nắm chặt, móng tay cũng đâm vào trong lòng bàn tay.

"Đừng đi công tác, đừng đi. . . . . ."

Cô nỉ non một lần rồi một lần, hình như đang chìm vào trong cơn ác mộng sâu thẳm, thế nhưng anh lại dần tỉnh táo hơn, thẫn thờ nhìn cô khổ sở.

Cho tới hôm nay, anh mới biết, những khổ sở và hành hạ mà cô đã phải chịu đựng, vượt quá xa tưởng tượng của mình.

Anh không thể ích kỷ hơn nữa chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của mình, ép buộc cô nhớ lại những ác mộng kia hết lần này đến lần khác. Anh không thể xuất hiện thêm lần nào nữa, chỉ nhắc nhở cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà thôi. Nếu anh thật sự vẫn còn thật lòng đối với cô, thì nên cách xa cô ra, đến khi chết già cũng không cần gặp lại, để cho một người đàn ông khác ở bên cạnh cô, yêu cô, giúp cô xóa sạch hết những vết thương lòng kia.

Anh dùng sức gỡ những ngón tay của cô ra, đứng lên như một pho tượng gỗ, đi tới bên bàn rót một ly nước, lấy mấy viên thuốc, khi đi trở lại đã thấy cô đau đến ngất đi, trên đôi môi tái nhợt có một vết máu đỏ tươi.

Anh nghĩ chắc cô phải đau đớn lắm mới có thể khiến cô cắn nát môi của mình như vậy.

Tim của anh như bị khoét một lỗ lớn làm anh chết lặng người đi.

Anh như bừng tỉnh ra, may mắn là anh đã tỉnh ra sớm, nếu như anh lại tiếp tục hồ đồ thêm nữa, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị anh hại chết.

Mạnh Thiệu Đình ơi là Mạnh Thiệu Đình, từ trước đến giờ mày luôn thông minh khôn khéo, tại sao khi gặp phải cô ấy, hết lần này tới lần khác mày lại ngớ ngẩn như vậy.

"Ngoan, uống thuốc đi, uống xong sẽ hết đau." Anh để chén nước sang một bên, ôm lấy cô nhẹ nhàng dụ dỗ.

Tóc của cô cũng tán loạn khắp nơi, mồ hôi ẩm ướt dính vào trên mặt, mặt của cô trắng giống như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào.

Anh không biết cô bị đau dạ dày nghiêm trọng như vậy, nhưng trong trí nhớ của anh, trong khoảng thời gian sống chung sau khi kết hôn, chưa từng thấy cô uống thuốc dạ dày, có lẽ, đó là bệnh do cuộc sống vất vả trong năm năm đó hành hạ mà ra.

Anh lại tự trách mình nhiều hơn, lúc này vẻ mặt của anh dần dần tối sầm lại.

Mạnh Thiệu Đình nắm được cằm của cô, khẽ dùng lực tách môi của cô ra, anh bỏ viên thuốc vào, rồi lập tức đút nước cho cô, cô nhướng cổ khó khăn nuốt xuống, anh lại đút cho cô uống nửa ly nước, rồi mới ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng siết chặt thân thể của cô.

Anh kề mặt mình ở trên mặt của cô, cho đến khi cô đau đớn rên rỉ. Tiếng rên dần dần biến mất, sau đó mở to mắt.

Tiếp đó, Mạnh Thiệu Đình chợt buông cánh tay đang ôm chặt cô xuống.

Anh đột nhiên buông tay ra, buông cô ra, rồi anh đứng lên, nhìn đồng hồ treo trên tường, năm giờ năm mươi lăm phút.

Anh buông lỏng cười nhẹ một tiếng, không quay đầu lại.

"Anh đi đây, Tĩnh Tri."

Anh nói xong bước đi từng bước, không nhanh không chậm, vững vàng và có lực.

Tĩnh Tri đứng bất động ở nơi đó, nhưng bả vai của cô bắt đầu run rẩy kịch liệt, cô không mở miệng nói anh đừng đi, chỉ nhìn anh, cầm áo khoác lên, thay giầy xong, đi tới cửa trước, kéo cửa ra.

Tim của cô như ngừng đập, lúc này thế nhưng trong đầu cô lại hiện ra một suy nghĩ vô cùng hoang đường, nếu như anh đứng lại, xoay người, nếu như anh nhìn cô, nếu như anh nói thêm câu nữa ‘Tĩnh Tri, anh không muốn rời khỏi em’ thì cô sẽ thỏa hiệp, nhất định sẽ thỏa hiệp.

Cô lo lắng và sợ hãi, mọi tế bào toàn thân của cô đều muốn nổ tung, đôi mắt của cô trừng lớn nhìn anh.

Thời gian giống như ngừng lại, sẽ không chuyển động nữa.

Hình như anh muốn xoay người, Tĩnh Tri lập tức bụm miệng, cô kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, kinh ngạc nhìn gò má của anh, anh đã há miệng dự định nói gì đó với cô. . . . . .

"Keng!"

Đồng hồ treo trên tường lập tức kêu vang một tiếng, đúng sáu giờ.

Anh và cô đều không biết, đồng hồ ở đây vào rạng sáng mười hai giờ, sáu giờ sáng, mười hai giờ trưa, sáu giờ tối, sẽ kêu vang.

Anh giống như nghe được tiếng cảnh tỉnh, lập tức xoay người lại, kéo cửa ra, thân thể cao lớn chợt lóe lên, rồi biến mất ở phía sau cánh cửa.

Trong khoảnh khắc cửa phòng bị anh nhẹ nhàng đóng lại.

Tĩnh Tri không tiếng động kêu tên anh một tiếng, hai chân của cô mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Mặt của cô dính vào trên sàn nhà lạnh như băng, cô cảm giác xung quanh mình đều là bóng tối sâu thẳm, không ranh giới.

Cô bị không gian vừa tối vừa lạnh bao vây, chỉ cảm thấy tay chân và thân thể này đều không phải là của cô, căn phòng trống rỗng, tim cũng trống rỗng.

Từ đó về sau, thế giới của cô sẽ không còn người này nữa.

Cô đã đạt được ước muốn rồi, cô nên hài lòng, cô nên uống ba bình rượu ăn mừng, cô nên hưng phấn quên hết tất cả, nhưng giờ phút này, cô chỉ cảm thấy như mình đã chết rồi.

Cô không thương anh, cô đã sớm không còn thương anh nữa, cô thề bây giờ trong lòng cô không hề có tình yêu dành cho anh, nhưng tại sao cô lại cảm thấy đau đớn giống như là giòi trong xương, đuổi thế nào cũng đều không hết được?

**************************************************************

Sáng sớm cuối mùa xuân ở thành phố C, vẫn còn sương mù dày đặc, trên đường cao tốc xe vẫn còn thưa thớt, mặc dù trời đã sáng hơn một chút, nhưng muốn lái xe vẫn phải bật đèn.

Vào lúc này Mạnh Thiệu Đình mới bắt đầu cảm thấy cái tay rất đau đớn, anh lái xe liếc mắt nhìn theo ánh đèn bên trong, mới phát hiện cái tay kia đã hoàn toàn sưng lên, không biết có phải đụng trúng xương hay không, mà sưng đỏ đến dọa người, nhưng lại không có vết thương nào.

Cả đêm anh đều không ngủ, lại uống rượu, rồi làm ầm ĩ với cô suốt đêm, nên đã sớm kiệt sức. Lúc này anh chỉ lái xe một tay nên có chút khó khắn, nhưng cũng may sáng sớm xe ít, anh đi thẳng một đường cũng bình an ra khỏi đường cao tốc.

Lúc này đã qua buổi trưa, thời tiết ở thành phố A đã trở nên nóng bức, sáng sớm ở thành phố C còn mang chút lạnh lẽo, nhưng lúc này ở thành phố A đã có người bắt đầu mặc áo sơ mi tay ngắn. Vào trong nội thành, Mạnh Thiệu Đình đã cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa, cánh tay trái của anh đã tê dại hết rồi, dường như xương cũng đang đau, mà cơn buồn ngủ lại bắt đầu xâm nhập tới, chỉ thoáng mất thần một chút, tay lái đã lệch xuống, thẳng tắp đụng vào một chiếc xe chở hàng loại nhỏ. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

Ngay khi xe sắp sửa đụng vào, anh theo bản năng muốn dùng hai
tay đánh tay lái lại, nhưng ai ngờ cánh tay trái đã không thể nâng lên được nữa, anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe mình sắp đụng vào, tài xế trong buồng lái xe chở hàng sợ hãi há to miệng, trong đầu Mạnh Thiệu Đình chỉ hiện lên hai chữ: ‘xong rồi’, sau đó chính là một tiếng va chạm dữ dội, đau đớn lan ra toàn thân, mà sau đó anh cũng chỉ cảm thấy một cơn đau ngắn ngủi, rồi lọt vào trong bóng tối mờ mịt.

*****************************

Tĩnh Tri trở về nhà, bảo mẫu đã dẫn Tiểu Bao Tử đi chơi, cô tắm rửa rồi nằm gục ở trên giường, ngủ một giấc thẳng đến buổi trưa, cô mở mắt ra thì không nhịn được rên lên. Thở dài một tiếng, đầu đau gần như muốn nổ tung, cảm giác xương cốt toàn thân cũng mỏi nhừ đau đớn, mà mí mắt thì không ngừng nhảy lên, cô mệt mỏi đưa tay vuốt vuốt, vẫn còn nhảy không ngừng.

Trong lòng Tĩnh Tri có chút sợ hãi, cô khoác áo đứng lên, đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy Tiểu Bao Tử được bảo mẫu mang theo, đang chơi cực kỳ vui vẻ, trong lòng cô mới an tâm một chút, nhưng tiếp theo đó, một nỗi sợ hãi thật lớn lại dâng lên, khiến cô hoảng hốt.

Tĩnh tri đứng trước cửa sổ ngẩn người một lúc, liền đi rửa mặt, đợi cô thu xếp xong ra ngoài, khi ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, mí mắt lại bắt đầu nhảy lên.

Cô dứt khoát thả khăn lông xuống, dùng sức vuốt vuốt mí mắt của mình, chỉ chốc lát sau, lại nhảy lên mấy cái, cô thở dài, chuyện này là thế nào?

May mà Tiểu Bao Tử đã trở lại, tâm trạng của cô lập tức bị chuyển hướng, ăn cơm trưa với con trai, rồi dỗ nó ngủ, nên cô đã quăng chuyện mí mắt không ngừng nhảy lên ra ngoài chín tầng mây rồi.

Sau khi Tiểu Bao Tử ngủ, Thanh Thu lại gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình của cô, trong điện thoại, hai người chưa nói được mấy câu, Tĩnh Tri đã nghe ra được sự áy náy trong lời nói của Thanh Thu, vốn trong lòng vẫn còn tức giận nhưng đã sớm biến mất, hai người lại nói mấy câu, rồi mới nói tạm biệt.

Ngay khi sắp cúp điện thoại, Tĩnh Tri chợt nghĩ đến Tương Tư, thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ giọng nói của Thanh Thu lập tức nghẹn ngào, thật lâu, cô mới chậm rãi nói ra một câu: "Tĩnh Tri, Tương Tư bị sinh non, đang ở trong bệnh viện."

"Cái gì?" Tĩnh Tri chỉ cảm thấy thân thể lập tức cứng đờ, cô luôn rất thích Tương Tư, cô ấy xinh đẹp và hoạt bát, tính cách rất hồn nhiên trong sáng, so với Thanh Thu luôn mang tâm sự nặng nề, thì bộ dạng của cô ấy luôn vui vẻ, mà tối hôm qua, mặc dù giữa cô ấy và Hà Dĩ Kiệt lộ ra chút quái dị, nhưng, tóm lại là bộ dạng vẫn còn rất vui vẻ, rất sống động, đang êm đẹp như vậy, sao lại sinh non chứ?

"Chính là tối hôm qua, sau khi cậu và Thiệu Đình rời đi không lâu, chúng tớ cũng đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó. . . . . . Sau đó sáng sớm tỉnh lại, Tương Tư chợt gọi điện thoại cho tớ, nói cô ấy đang ở bệnh viện một mình, cô ấy sinh non rồi. . . . . . Tớ...tớ hỏi cô ấy, thì cô ấy chỉ rơi nước mắt, một chữ cũng không chịu nói."

"Bây giờ tớ qua liền, cậu đang ở bệnh viện nào?" Tĩnh Tri biết đối với một người phụ nữ thì sinh non có bao nhiêu tổn thương, mà Tương Tư vẫn còn là một đứa trẻ, cô nào biết cái gì? Bây giờ nhất định đang sợ muốn chết, còn nữa, Hà Dĩ Kiệt đâu? Tại sao anh ta không ở chung một chỗ với Tương Tư?

"Được, tớ biết bệnh viện này, tớ tới ngay đây, Thanh Thu, Hà Dĩ Kiệt đâu? Tại sao anh ta không ở cùng với Tương Tư?"

Trong giọng nói của Tĩnh Tri có thêm vài tia tức giận, Thanh Thu cũng dứt khoát cười lạnh vài tiếng: "Hà Dĩ Kiệt sao? Cậu hỏi anh ta? Anh ta mà là đàn ông sao? Biết rõ Tương Tư mang thai, còn dùng đủ mọi biện pháp để giày vò cô ấy, đây không phải là cố ý muốn Tương Tư chết sao?"

"Tớ nghe được bác sĩ nơi đó nói đầu đuôi sự việc, Tĩnh Tri, tớ tức muốn chết, tớ chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông lại có thể vô sỉ đến trình độ này, cho dù anh ta và Tương Tư có mối thâm thù đại hận nào không giải thích được, thì cũng không nên dùng biện pháp như vậy để giày xéo người ta chứ? Tốt xấu gì thì đó cũng là đứa bé của anh ta, là một sinh mạng!"

Thanh Thu nói xong thì trong lòng liền dâng lên sự phẫn nộ và oán giận, Tĩnh Tri cũng cảm thấy ngực rất khó chịu, cô chỉ nghe Thanh Thu nói thôi mà đã cảm thấy không cách nào khống chế được sự tức giận và đau thương, vậy thì Tương Tư sẽ như thế nào? Cô ấy mới lên đại học năm thứ ba, cô ấy mới vừa tròn hai mươi tuổi, đường đời sau này cô ấy phải đi như thế nào đây?

Tĩnh Tri thuê xe đến bệnh viện, thì Tương Tư đã ngủ rồi, vẫn không thấy bóng dáng Hà Dĩ Kiệt, ngược lại thì thấy Thẩm Bắc Thành đứng ở ngoài phòng bệnh, không biết nói điện thoại với ai, lại cau mày, gương mặt có vẻ rất ấm ức.

Đôi mắt Thanh Thu đều sưng đỏ, chỉ một lần rồi một lần lau mồ hôi lạnh trên trán của Tương Tư, cô ấy ngủ không yên ổn, đôi môi bầm đen, mà mắt cũng sưng đỏ như trái đào, chắc là đã khóc rất lâu.

Vào lúc này Tĩnh Tri vừa nhìn thấy Tương Tư, nước mắt liền rơi xuống, Thanh Thu cuống quít kéo cô đến phòng nghỉ ngơi, đóng cửa lại, lúc này mới ngồi xuống trên ghế sofa, nước mắt cũng đã rơi xuống, cô gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Tĩnh Tri, Hà Dĩ Kiệt không phải là người, anh ta không phải là người!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tớ nhớ trước kia, quan hệ giữa hai người bọn họ không phải như bây giờ, đang tốt như thế, sao lại. . . . . ."

Thanh Thu lắc đầu một cái, cô có chút mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, mà nước mắt thì cứ chảy xuống: "Tĩnh Tri, cậu biết không, hơn hai năm nay, vẫn luôn là như vậy, Tương Tư không biết đã bị anh ta hành hạ bao nhiêu lần, nhưng tớ không thể giúp được, ngay cả Thẩm Bắc Thành, anh ấy cũng không nhìn nổi, nhưng anh ấy cũng không làm gì được. . . . . ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện