Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Hành Hạ Cực Kỳ Bi Thảm


trước sau

“Tĩnh Tri, cậu không biết, hơn hai năm rồi, vẫn luôn là như vậy, không biết anh ta đã hành hạ Tương Tư bao nhiêu lần, nhưng, tớ không có cách nào, ngay cả Thẩm Bắc Thành, anh ấy cũng không nhìn được, nhưng mà anh ấy cũng không có cách nào...”

“Vì sao lại không có cách? Mọi người muốn chết, chẳng lẽ cứ để cho Hà Dĩ Kiệt tiếp tục tuỳ tiện như vậy? Chẳng lẽ không có luật pháp?”

Mặt của Tĩnh Tri vì tức giận mà đỏ rần, cô thở thật mạnh, ngồi ở trên sô pha hồi lâu cũng không có phản ứng.

Thanh Thu cười khổ một tiếng: “Tĩnh Tri, không ai có thể làm gì được Hà Dĩ Kiệt, Thẩm Bắc Thành không được, Mạnh gia cũng không được, tớ và cậu, lại càng không được.”

Tĩnh Tri gắt gao cắn chặt môi, bỗng nhiên cười, chút ý cười kia lại mang theo vài phần lạnh buốt: “Thật không, vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn Tương Tư sống cuộc sống nửa sống nửa chết đó sao, chúng ta xem như không có việc gì mà nhìn Tương Tư cả ngày cười cười lấy lòng, sau đó tự an ủi mình, cảnh ngộ của cô ấy không phải quá xui sao? Chúng ta cứ làm bạn bè của cô ấy như vậy sao? Cứ như vậy cô phụ một tiếng chị của cô ấy với chúng ta?”

“Nhưng mà có thể làm gì? Chúng ta đi kiện anh ta sao? Ai có thể kiện được anh ta chứ? Hơn nữa, lúc đầu Tương Tư chủ động đồng ý làm tình nhân của anh ta, bây giờ lại đi kiện ngược lại anh ta, ai tin được đây?”

Thanh Thu cũng rối lên, chẳng lẽ cô không khổ sở? Nhưng mà cô có thể làm gì? Ngay cả Thẩm Bắc Thành cũng không có cách nào, cô chỉ là một cô gái không quyền không thế không cha không mẹ thì phải làm sao?

“Tương tư chủ động đồng ý làm tình nhân của anh ta? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tĩnh Tri nghe không hiểu gì, xem bộ dáng của Tương Tư, cũng không có giống như là yêu Hà Dĩ Kiệt, vì sao cô ấy lại đồng ý làm tình nhân của anh ta?

“Lúc trước nhà Tương Tư gặp chuyện không may, là Hà Dĩ Kiệt ra mặt chôn cất cha mẹ giúo cô ấy, Tương Tư vì trả ơn, mới đồng ý làm người phụ nữ của anh ta.”

Ngón tay của Thanh Thu chống lên trán, chỉ cảm thấy đầu đau đến mức muốn nứt ra, tại sao cô có thể không tự trách không hối hận chứ? Cô đã từng nhìn thấy Tương Tư khác thường mấy lần, thế nhưng cô không có để ở trong lòng, cô không ngờ sự việc đã đến tình trạng nghiêm trọng như vậy, mãi cho tới hôm nay, cô nhìn thấy cả người Tương Tư đầy máu tươi.

Tĩnh Tri lắc đầu liên tục, vừa hận vừa tức: "Cô bé thực sự là hồ đồ, coi như là ân tình lớn bằng trời, cũng không nên bán mình đi như vậy!"

"Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì? Tôi nghe Bắc Thành nói, hình như nhà họ Hà có ân oán gì đó với nhà của Tương Tư, cho nên Hà Dĩ Kiệt mới có thể ngược đãi Tương Tư như vậy, phụ nữ của anh ta chưa bao giờ gặp phải những chuyện này."

"Thanh Thu, nghĩ cách đi, cô xem lần này Tương Tư sinh non, Hà Dĩ Kiệt vậy mà nhìn cũng không nhìn liền rời đi, sao tim của anh ta lại ngoan độc như vậy? Nếu như lại xảy ra chuyện như vậy nữa, chẳng may Tương Tư xảy ra chuyện gì, chúng ta lúc đó hối hận cũng đã muộn!"

Tĩnh Tri có chút bối rối, cô không muốn quản trước đây như thế nào, cô chỉ quan tâm một vấn đề, chính là sau này Tương Tư phải làm sao? Cô không sợ Hà Dĩ Kiệt, nếu như muốn trở mặt, cô cũng không quan tâm, nói chung, Tương Tư gọi cô một tiếng chị Tĩnh Tri, cô sẽ không thể nào mở to mắt mà nhìn cô bé như vậy.

Thanh Thu nhíu chặt mày, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên cầm điện thoại xông vào, anh ta có chút cổ quái liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống, sau đó anh ta nhìn về phía Thanh Thu, giọng điệu gấp gáp: "Thanh Thu, bên thành phố A đã xảy ra chuyện lớn, bây giờ anh phải chạy trở về, em và Tĩnh Tri chăm sóc cho Tương Tư trước, anh làm xong việc ở bên đó, sẽ đến đón mọi người!"

"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Thu thấy vẻ mặt hoang mang của anh, không khỏi hỏi ngay.

Tĩnh Tri cũng nghi hoặc nhìn về phía anh ta, giữa lông mày cũng có mấy phần hoảng loạn, vừa rồi lúc Thẩm Bắc Thành xông tới, mí mắt cô lại điên cuồng nháy mấy cái.

"Là một người bạn xảy ra chuyện lớn, tôi nhất định phải chạy trở về giúp, các người đừng lo lắng, mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng cũng may là không có vấn đề gì lớn, bây giờ anh chạy trở về, giải quyết xong chuyện thì sẽ gọi điện thoại cho em, Thanh Thu, Tĩnh Tri, anh đi trước, các người chăm sóc Tương Tư cho tốt."

Thẩm Bắc Thành nói, nét mặt lại lúng túng, nhưng anh không có thời gian nán lại, Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù không có lo lắng về tính mạng, nhưng nghe ý tứ của An Thành, anh ta bị thương ở chân, hơn nữa tình huống rất không lạc quan.

Trước khi vào phòng giải phẫu, anh ta nửa tỉnh nửa mê dặn An Thành ngàn vạn lần không thể nói chuyện anh ta gặp chuyện không may cho Tĩnh Tri biết, cho nên lúc này anh mới có thể giấu giếm.

Kỳ thực, anh thật rất muốn nhìn một chút, Phó Tĩnh Tri nghe được tin này sẽ không khống chế được, hay là sẽ thờ ơ.

Thế nhưng dù sao Mạnh Thiệu Đình cũng là anh em tốt của anh, anh chỉ có thể nghe theo căn dặn của anh ta.

Bên này Thẩm Bắc Thành vừa đi, tâm Thanh Thu liền rối loạn, cô ấy là một bộ dáng mất hồn mất vía, hoàn toàn không có biện pháp chăm sóc bệnh nhân, Tĩnh Tri cố gắng khuyên cô ấy tới phòng nghỉ nghỉ ngơi trước, để cô chăm sóc Tương Tư, mặc dù Thanh Thu có chút lo lắng, nhưng cô ấy hoảng sợ bởi vì Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên nói có chuyện nên rời đi, cũng không rảnh phân tâm chăm sóc Tương Tư nữa, chỉ đành đáp ứng Tĩnh Tri.

Tĩnh Tri dàn xếp tốt cho Thanh Thu, lại an ủi cô ấy mấy câu mới đi ra ngoài.

*****************************************

Lúc cô đi ra, Tương Tư đã tỉnh, hai mắt lớn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên điềm đạm đáng yêu, cô bé nghe được động tĩnh, con ngươi xoay chuyển, trong đôi mắt đen láy hiện lên ánh sáng khi nhìn thấy là Tĩnh Tri đến liền ảm đạm đi một chút.

Lòng Tĩnh Tri chua xót khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Tương Tư, tỉnh sao? Có đói bụng không? Chị chuẩn bị cháo cho em nhé?"

Tương Tư mệt mỏi lắc lắc đầu, bên môi nổi lên ý cười nhợt nhạt, cô bé mở to mắt, ánh mắt lướt qua Tĩnh Tri nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt, mà cô bé vẫn cứ ngây ngốc nhìn như vậy.

Tĩnh Tri nhìn mà thấy chua xót, không nhịn được che miệng lại quay đầu đi.

Qua hồi lâu, giọng nói suy yếu của Tương Tư bỗng nhiên vang lên: "Chị Tĩnh Tri..."

"Aizz, có phải khát rồi không?" Tĩnh Tri vội vàng rót một ly nước đi tới, cô nâng giường lên, nhét một gối mềm mại ở sau lưng cô bé, chỉ một động tác như vậy, Tương Tư liền thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra khắp người.

Tĩnh Tri cầm một cái khăn mặt sạch sẽ tỉ mỉ lau tay, lau mặt cho cô bé, cô cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Tương Tư, dần dần lại có một giọt nước mắt lăn xuống, rơi lên mu bàn tay của cô.

Tĩnh Tri ngừng lại, đau lòng nhìn Tương Tư, cô bé cố chấp lại quật cường mở to mắt rơi lệ, nhưng lại không chịu phát ra một chút âm thanh nào.

"Tương Tư, đừng khổ sở, trên người còn đau không? Nếu như không thoải mái thì nói với chị, không nên cố nén ở trước mặt chị, biết không?"

Nước mắt của Tương Tư càng chảy ra nhiều hơn, cô bé run rẩy gọi một tiếng chị Tĩnh Tri, bỗng nhiên nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, sau đó oa một tiếng khóc rống lên...

"Không khóc, Tương Tư không khóc, không có việc gì, không có việc gì? Đừng sợ, đều đã qua..."

Tĩnh Tri ôm cô bé nhẹ nhàng dỗ, nước mắt cũng rơi xuống theo, Tương Tư khóc lớn hồi lâu mới dần dần dừng lại nghẹn ngào.

Tĩnh Tri lấy khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ nước mắt cho cô, lại đỡ cô nằm xuống, sau khi đút cô uống
nước, uống thuốc, gọi điện thoại đặt cơm, mới ngồi xuống bên giường của cô bé.

Tương Tư dường như tốt hơn trước khi khóc nhiều, trên mặt cũng có một chút hồng hào, nhưng ánh mắt của cô bé vẫn vô cùng trống rỗng, giống như là ao tù nước đọng.

"Tương Tư, sau này em định làm gì?" Mặc dù biết hỏi vấn đề này sẽ làm cô bé nhớ tới chuyện khổ sở, nhưng Tĩnh Tri vẫn hỏi ra miệng, cô không thể ngồi yên không để ý đến chuyện của Tương Tư, cô không thể nhìn một cô gái tốt như thế lại gặp phải đau khổ và nhục nhã lớn như vậy.

Tương Tư giật mình, nhếch miệng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Làm sao bây giờ? Chị, chị nói đời này em còn có thể làm sao? Em đã dơ bẩn, mặc kệ thế nào, đều bẩn đến nỗi cả em cũng muốn buồn nôn, chị nhìn em đi, em mới hai mươi tuổi, em vẫn còn đang đi học, nhưng mà em lại làm tình nhân cho người khác, còn mang thai, sinh non, cô gái đáng chết như em làm sao còn có tương lai, làm sao còn có tương lai? Chỉ là sống không có lý tưởng, trãi qua một ngày lại một ngày, em chỉ mong em có thể sớm chết một chút, nếu như có thể chết đi thì em cũng không cần phải chịu tội như vậy nữa..."

Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói hơi nghẹn ngào, một hàng nước mắt lăn xuống dọc theo hai má thanh tú, trượt ra một vết nước nổi bật.

"Đừng nói như vậy. Tương Tư, trên đời không phải không có hố sâu, trước đây chị cũng tuyệt vọng như vậy, chị cũng cho là ngoài chết ra thì chị không còn đường nào khác, nhưng mà Tương Tư à, sau khi sống tiếp, mới biết được sống sót là chuyện quan trọng như thế nào! Em còn trẻ, tại sao em lại không có tương lai? Mặc kệ bây giờ em đã trải qua chuyện gì, mặc kệ trên người của em xảy ra chuyện gì, ở trong mắt chị, Tương Tư vĩnh viễn là một cô gái xinh đẹp trong sạch."

Giọng nói lúc này của Tĩnh Tri đặc biệt chân thành, ánh mắt của cô ôn nhu và kiên định nhìn Tương Tư, giống như chỉ cần cô bé nhìn vào mắt của cô, thì cô bé sẽ không tự chủ được mà tin tưởng tất cả vào cô.

Trong lòng của Tương Tư vô cùng phức tạp, cô chưa từng nghe ai khuyên bảo cô như vậy, giống như vào lúc sắp chết khát, có người cho cô một ly nước lớn.

Nước mắt của cô tuôn rơi, chăm chú bắt lấy tay của Tĩnh Tri, trong giọng nói lại tràn đầy hốt hoảng: "Chị Tĩnh Tri, chị không biết đâu, Hà Dĩ Kiệt anh ta là một tên biến thái, là người điên, anh ta... anh ta luôn luôn dùng nhiều cách để giày vò em, tối hôm qua, tối hôm qua anh ta nhìn thấy em ói, bắt em đi mua que thử thai, kết quả em mới biết được em mang thai, kinh nguyệt của em đã hai tháng không tới, kinh nguyệt của em luôn không chính xác, vốn không nghĩ tới là mang thai, hơn nữa em vẫn luôn uống thuốc tránh thai đúng hạn, nhưng… nhưng mà em thật sự lại mang thai, anh ta tức giận, anh ta nói em thiết kế anh ta, muốn dùng cái thai để trói chặt anh ta..."

Khóe môi của Tương Tư run rẩy mấy cái, bỗng nhiên nước mắt ào ào tuôn ra, cô lập tức nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, nước mắt cô vô cùng nóng, giọng nói của cô run run giống như bị đứt khoảng, Tĩnh Tri chỉ cảm giác sóng lưng của mình lạnh run, trong lòng của cô vô cùng căm phẫn, cô gần như hận không thể cho tên cầm thú - Hà Dĩ Kiệt kia một dao!

"Anh ta tức giận, liền bắt đầu giày vò em, lúc đầu vẫn ổn, em còn nhịn được, nhưng mà về sau, không biết anh ta lấy từ đâu ra những thứ đồ chơi đó, lớn như vậy... dài như vậy ... anh ta hung hăng nhét những thứ đó vào phía dưới của em, bụng của em đều bị anh ta đâm nát, chị Tĩnh Tri... em đã khóc cầu xin anh ta, em rất đau... Nhưng anh ta vẫn không ngừng tay, cuối cùng em bắt đầu chảy máu, đứa bé trong bụng của em, đã chết, chị Tĩnh Tri, đứa nhỏ đã bị anh ta đâm chết, đã chết, không còn thứ gì cả..."

"Tương Tư, Tương Tư, em đừng nói nữa, đừng nghĩ gì nữa, hãy quên đi, quên hết đi, em sẽ không chịu nổi đâu..."

Nước mắt của Tĩnh Tri chảy ra như suối trào, dù cho cô có suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được, trên đời này lại có thể có đàn ông như vậy, cô từng nghĩ là Mạnh Thiệu Đình đã xem như là lòng dạ độc ác, nhưng mà bây giờ so với Hà Dĩ Kiệt, anh chưa có ác bằng anh ta! Hà Dĩ Kiệt làm ra chuyện thảm thương như vậy, anh ta còn là một con người sao?

"Chị Tĩnh Tri, anh ta để lại một mình em ở trong khách sạn, anh ta cứ như vậy mà bỏ đi, em đi theo anh ta hơn hai năm, coi như em chọc anh ta tức giận mấy lần, nhưng mà cũng không đến nỗi anh ta có thể không để ý đến sống chết của em? Huống chi em hoàn toàn không biết em mang thai, cho tới bây giờ em cũng không muốn dùng cái thai để trói buộc anh ta, chị Tĩnh Tri, chị nói đi, sao lòng dạ của đàn ông lại ngoan độc như vậy? Sao lại ngoan độc như vậy? Dù cho anh ta không muốn đứa nhỏ, cũng không cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chứ? Chắc nó rất thống khổ, rất khó chịu, cứ như vậy bị người ta giết chết..."

"Tương Tư..." Tĩnh Tri không biết nên khuyên cô bé như thế nào, may là cô bé nói nhiều như vậy, thân thể không chịu được, lại khóc một hồi liền ngủ thiếp đi.

Tĩnh Tri thở phào một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng sóng biển cuồn cuồn rất khó chịu, cô đứng lên, đi tới trước cửa sổ, không biết trời trở nên âm u từ lúc nào, cô cứ ngây ngốc nhìn bầu trời âm u ở bên ngoài, giống như là lo lắng dày đặc ở trong lòng của cô.

Vì sao từ xưa đến nay, người nhận hết tổn thương và khuất nhục đều là phụ nữ? Vì sao cô gái mềm mại giống như hoa nhỏ này lại phải gặp chuyện tàn nhẫn như thế? Cô nên làm cái gì bây giờ? Tương lai của Tương Tư sẽ như thế nào? Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, mà những lời đó của Tương Tư, giống như là cái khoan khắc sâu vào trong lòng của cô, ép cô, làm cho cô không ngừng chảy nước mắt...

Mà lúc này có một người đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt anh giống như có vài phần suy sụp, khác với vẻ u sầu và lạnh lùng lúc trước, khác với dáng vẻ cao cao tại thượng, trên ngón tay của anh kẹp một điếu thuốc, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên cửa phòng bệnh đang đóng chặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện