Mạnh Chấn Tông lại chau chặt lông mày, chợt hỏi "Sao Thiệu Đình xảy ra tai
nạn xe cộ? Ông để người ta chuẩn bị xe, bây giờ tôi đi đến bệnh viện
ngay, hình như tôi nghe nói, chân của nó có chút không tốt?"
Vẻ
mặt người họ Lục kia hơi thay đổi, cuống quít quay đầu dặn dò người đi
chuẩn bị xe, rồi mới lên tiếng: "Lão gia đừng có gấp, Nhị thiếu gia là
người hiền có trời phù hộ, tôi đã hỏi An Thành, cũng không đáng ngại,
chỉ là đụng phải chân, nhưng tình hình chính xác, bên này tôi cũng không biết."
Dù sao Mạnh Chấn Tông vẫn đau lòng, liên tiếp nhìn chăm
chú mọi người, vừa muốn người đi liên hệ bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng
nước ngoài, vừa bảo người đi hỏi thăm phương thuốc cổ truyền Đông y, cho đến khi lên xe, mới ổn định lại.
Lão Lục nhìn kỹ vẻ mặt ông ấy,
trong lòng âm thầm phỉ báng, vị trí Mạnh Thiệu Đình ở trong lòng hai vị
lão gia nhà họ Mạnh không phải là bình thường, nhưng lần này là một thời cơ cực tốt, không ngờ ông trời lại giúp bọn họ một tay, chuyện tai nạn
xe cộ xảy ra lúc này thật sự vừa khéo, dù là không lộ ra chuyện Tĩnh
Viên, thì với sức khoẻ hiện thời Mạnh Thiệu Đình cũng phải trao lại toàn bộ quyền hành, mà người thay thế vị trí này ngoại trừ đại thiếu, không
có người khác có thể đảm đương nổi, tam thiếu cũng không ở trong phạm vi suy xét, mấy năm nay vẫn bị giam giữ trá hình ở nước ngoài, không phải
là một người có thể làm được việc.
Nghĩ đến chỗ này, suy nghĩ dần dần buông lỏng ổn định lại, chỉ trăn trở nói lý do từ chối ở trong
lòng, cũng may giờ phút quan trọng này thì một kích phải trúng.
Nào ngờ đến bệnh viện, chỉ thấy An Thành dẫn mấy người canh giữ ở lầu dưới, vẫn là nhà lầu nhỏ độc lập ở bệnh viện của Thẩm Bắc Thành như cũ, giải
phẫu đã làm xong, mà thuốc mê còn phải đợi chừng nửa giờ mới có thể mất
đi hiệu lực.
Mạnh lão gia từ California chạy về chỉ là mất thời
gian mấy ngày, vốn là tuổi già đã không chịu được giày vò, hai ngày nay
lại liên tục gặp đả kích mấy lần, càng thêm cảm thấy cơ thể có chút
không chịu nổi, vừa nương tựa xuống xe, trước hết cảm thấy sức khoẻ cạn
kiệt, nhưng trong lòng lại nhớ Mạnh Thiệu Đình, không thể tạm thời giữ
vững tinh thần đi tới nhà lầu nhỏ.
Mạnh phu nhân đang ngồi ở
trong phòng khách, một đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ hoàn toàn, mà Mạn
Quân cũng ngồi ở bên cạnh, hai mắt như quả đào, nhưng vẫn cố chấp chịu
đựng khuyên lơn Mạnh phu nhân.
"Thiệu Đình đâu rồi, tình hình như thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?" Mạnh lão gia quét mắt một vòng An
Thành, ánh mắt thay đổi sắc bén luôn miệng hỏi thăm.
An Thành
vội vàng bước tới trả lời: "Tiên sinh yên tâm, bác sĩ nói nhị thiếu cũng không đáng ngại, chỉ là lúc xảy ra chuyện đè ép đến chân trái, bây giờ
đã làm giải phẫu, cũng bó thạch cao, chắc sẽ không có chuyện gì."
Mạnh Chấn Tông nghe An Thành nói như vậy, nhưng bộ dáng vẫn hơi không tin,
lại dò hỏi: "Cũng không phải là đang dọa tôi? Tôi nghe nói xe cũng đụng
hỏng nát, thật sự không có việc gì?"
"Vâng thật sự không có việc
gì, tôi nào dám lừa gạt tiên sinh ngài?" An Thành cười khổ, cũng hơi
không tự nhiên nhìn một chút Mạnh phu nhân bên kia, "Nếu không thì ngài
hỏi phu nhân, lời của bác sĩ phu nhân cũng đã nghe."
Quả nhiên ánh mắt Mạnh Chấn Tông liền nhìn về phía trên mặt Mạnh phu nhân: "Là ông ta nói như vậy?"
Nước mắt Mạnh phu nhân lại rơi xuống: "Chấn Tông, mặc dù bác sĩ nói không có đáng ngại, nhưng tôi nhìn thật là sợ, ngộ nhỡ, vậy ngộ nhỡ để lại gốc
bệnh gì đó, tôi có thể làm sao bây giờ đây. . . Tôi chỉ có một đứa con
trai như vậy, nó có gì không xong, thì làm sao tôi sống được đây . . .
."
Bên này nói xong, lại gào khóc sướt mướt, Mạn Quân lập tức
không nhịn được, nước mắt cũng rơi xuống rào rào, cô muốn khuyên lơn mẹ
chồng, nhưng trong lòng giống như là dao cắt khó chịu, là anh đi gặp Phó Tĩnh Tri, anh đợi cả đêm ở nơi đó, là anh điều khiển mệt mỏi quá mức
mới có thể gặp chuyện không may, đều là Phó Tĩnh Tri, đều là cô ta làm
hại!
Cô nhịn một chút lại nhịn nữa, nhưng mà bây giờ, Thẩm Mạn
Quân cô không thể tiếp tục nhịn tiếp, cô ta thiếu chút nữa hại chết
chồng của cô, thiếu chút nữa hại chết người chồng cô yêu sâu đậm, cô
nhất định không thể tha thứ cho cô ta nữa!
"Khóc khóc, chỉ biết
khóc! Không phải bác sĩ nói không có việc gì sao? Sao phải tự làm khổ
mình nguyền rủa con trai của mình? Thiệu Đình cũng sắp tỉnh thì phải?
Cháo cơm thuốc bổ đã chuẩn bị chưa?"
Mạnh Chấn Tông nhức đầu,
không khỏi lại nhớ tới Lê Lê khéo hiểu lòng người, nếu bà ấy còn sống,
ông cũng không cần lo lắng trong nhà bị người làm thành một đống hỗn
loạn.
Mạn Quân thấy ba chồng nổi giận, cuống quít ngừng nước mắt
lại, đứng lên nói: "Ba yên tâm đi, những chuyện này đều chuẩn bị xong,
bác sĩ đã nói, chờ Thiệu Đình tỉnh, chúng ta cũng có thể đi thăm anh
ấy."
Lúc này vẻ mặt của Mạnh Chấn Tông mới hơi dễ nhìn, ông nhớ
tới Tĩnh Viên, lại nghĩ đến nhiều năm Mạn Quân ép dạ cầu toàn như vậy,
ánh mắt không khỏi êm dịu, đưa tay vỗ vỗ vai của cô: "Đứa bé ngoan, con
cũng đừng quá lo lắng, cũng may Thiệu Đình không có việc gì."
Mạn Quân cắn răng nhẹ nhàng gật đầu, cố nén nước mắt thoáng nở nụ cười:
"Vâng ạ, cũng may Thiệu Đình mạng lớn, chắc là không việc gì, ba ngài
nhanh ngồi xuống nghỉ một lát đi, con thấy vẻ mặt ngài không tốt lắm."
Mạn Quân nói xong, liền đỡ Mạnh Chấn Tông ngồi xuống, lại tự tay châm trà đưa tới: "Ba uống chút trà đi."
Mạnh Chấn Tông càng hài lòng, Mạn Quân khéo léo săn sóc như vậy, gần đây lại không có những điệu bộ của thiên kim nhà giàu kia, đứa bé tốt như vậy,
Thiệu Đình lại cứ không cần, ngược lại quyết tâm nhất định phải dây dưa
không rõ với người phụ nữ kia, lại nghĩ đến Tĩnh Viên diện tích cực lớn
kia, anh dấu ông quăng vào một số tiền lớn, thì ý hận với Phó Tĩnh Tri
lại sâu thêm mấy phần.
Mạn Quân nhìn mặt mà nói chuyện, thấy vẻ
mặt Mạnh Chấn Tông âm tình bất định (tâm tình không ổn định), chốc lát
không khỏi khẽ nín thở, cúi đầu đứng ở bên cạnh, không dám lên tiếng.
"Ông nghe nói con trai xảy ra chuyện, nhưng tại sao bây giờ mới tới đây?"
Mạnh phu nhân khóc đủ rồi, chợt nghĩ đến mình vừa nghe được tin tức đã
chạy tới, sao ông ấy trễ như vậy mới đến, không khỏi sinh ra vài phần
nghi ngờ, cũng bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên, chẳng lẽ bây giờ
ông ấy có thành kiến gì với Thiệu Đình rồi hả?
Mạnh Chấn Tông vừa nghe bà hỏi, tức giận vọt lên lúc đó liền phát ra ngoài, cái ly trong
tay cũng bị ông hung hăng ném ở trên bàn: "Hừ, bà sinh ra đứa con trai
tốt!"
Ông hung ác trợn mắt nhìn Mạnh phu nhân, nhưng cuối cùng
cũng không nói ra, dù sao Thiệu Đình là đứa con trai mà ông luôn luôn
thương yêu nhất, hiện tại anh nằm trên giường bệnh, nếu để cho anh biết
chuyện Tĩnh Viên, dẫn tới việc không hay gì xảy ra, trong lòng ông cũng
sẽ không dễ chịu, suy nghĩ một chút, thì đành nhịn xuống.
Mạnh
phu nhân không hiểu ra sao, cũng nổi cơn tức giận, bà xoay người lại,
gương mặt trang điểm đẹp đẽ cũng bởi vì khóc lóc mà hơi lem nhem, thoạt
nhìn thì có chút buồn cười: "Lời này của ông là có ý gì? Con trai xảy ra chuyện, người làm như cha không quan tâm con trai, ngược lại tới chất
vấn tôi? Thiệu Đình lại làm cho ông không vui vẻ chỗ nào hả?"
Tinh thần Mạnh Chấn Tông mệt mỏi, chẳng thèm tranh cãi với bà, dứt khoát
nhắm mắt nghĩ ngơi, Mạnh phu nhân thấy dáng vẻ ông không để ý tới như
vậy, càng thêm tức giận, cười lạnh mỉa mai nói: "Tôi biết ông thấy hai
mẹ con chúng tôi không vừa mắt, mấy ngày nay ông chỉ ở California cùng
với thằng ba, đã không thèm để ý gì đến tôi và đứa con này nữa có đúng
không? Tôi cho ông biết, Mạnh Chấn Tông, ông đừng nghĩ làm cái gì cong
cong quẹo quẹo, không có nhà mẹ tôi thì có của ông hôm nay không? Ông
đừng nghĩ qua sông hủy đi cầu!"
"Bà lại đang nói bậy bạ gì đó?
Mắc mớ gì tới chuyện thằng ba? Mắt nó mù nhiều năm như vậy, có thể làm
gì? Những năm gần đây, từ trên xuống dưới đều ở trong tay ba mẹ bà, bà
còn chưa thấy đủ?"
Mạnh Chấn Tông tức giận đau đầu, hình như bệnh cũ lại muốn bắt đầu phát tác, ông mệt mỏi khoát tay, "Để cho tôi yên tĩnh một
lát đi, chờ Thiệu Đình khoẻ, ngược lại thì tôi thật ra muốn tính đến một món nợ với nó thật tốt!"
"Thiệu Đình lại làm không tốt chỗ nào
mà cần ông đi tính sổ với nó?" Mạnh phu nhân cũng là nhất quyết không
tha, thấy Mạnh Chấn Tông không để ý tới bà, bà lại bắt đầu mượn đề tài
để nói chuyện của mình: "Thiệu Đình xảy ra chuyện, người làm ba như ông
không để bụng, thằng cả cũng không để vào mắt, em trai nó còn không biết có nguy hiểm hay không, sao bây giờ còn không thấy bóng dáng thằng cả?"
Mạnh Chấn Tông nửa mở mắt liếc nhìn bà, "Thằng cả cũng là bà sinh, bà cũng có phần quá thiên vị đi."
Ông nói xong, đưa tay bưng trà, Mạn Quân lại vội vàng rót thêm mới cho ông: "Ba cẩn thận nóng."
Mạnh Chấn Tông hài lòng cười với con dâu: "Con đi rửa mặt, thuận tiện xoa xoa mắt của con đi."
Mạn Quân gật đầu, xoay người đi.
Lúc này Mạnh Chấn Tông mới vẫy tay với người họ Lục nọ, sau khi uống hớp trà, mới hỏi: "Thằng cả đâu?"
"Hừ, ai biết đi đâu chứ? Không chừng ước gì Thiệu Đình xảy ra chuyện gì đấy, tiện thể chiếm chức chủ tịch."
Mạnh Chấn Tông liếc mắt nhìn qua, cuối cùng Mạnh phu nhân hơi xấu hổ, ngượng ngùng ngậm miệng.
"Lão gia ngài quên mất, tuần trước Đại Thiếu Gia bị ngài phái đi nước ngoài
ra đi công tác, chỉ là đã gọi điện thoại cho anh ấy, trước tiên Đại
Thiếu Gia đã mua vé máy bay trở về nước, hơn nữa còn mang về một bác sĩ
khoa chỉnh hình nổi tiếng."
Mặt của Mạnh phu nhân hơi ửng đỏ, lầu bầu một tiếng: "Không có việc mà ân cần. . . ."
"Bà câm miệng cho tôi!" Mạnh Chấn Tông cuối cùng giận: "Đều là thịt trong
bụng bà, cần gì nặng bên này nhẹ bên kia? Thằng cả làm cho bà không hài
lòng nơi nào? Nó không đến, bà nói nó không quan tâm em trai, nó mong
ngóng mang chuyên gia trở lại, bà lại bắt đầu kiếm chuyện, chẳng lẽ
Thiệu Tiệm không phải con trai của bà?"
Mạnh phu nhân cười lạnh,
bĩu môi: "Tôi thật sự không đảm đương nổi con trai tốt như vậy, từ nhỏ
nó có từng để mẹ ruột tôi đây vào mắt? Tôi thấy ngược lại nó luôn luôn
gần gũi với thằng ba, lúc mẹ thằng ba còn sống, mười ngày cũng có năm
ngày Thiệu Tiệm đều ở lại chỗ bà ấy, lúc đó nó có nhớ tôi là mẹ ruột
nó?"
Mạnh Chấn Tông nghe bà nhắc tới Lê Lê, tinh thần không khỏi
hoảng hốt một trận, lại bật thốt lên một câu: "Lê Lê vốn có tính tình
dịu dàng, đứa bé thân cận bà ấy, cũng là tự nhiên. . . ."
Lời ông vừa thốt ra, vẻ mặt của Mạnh phu nhân cũng chợt thay đổi, bà còn muốn
mở miệng, nhưng con ngươi của người họ Lục kia vừa chuyển, lập tức
chuyển đổi đề tài: "Phu nhân tiên sinh có biết Nhị thiếu gia đây là làm
sao xảy ra tai nạn xe cộ?"
Ông ta vừa hỏi, thì Mạnh phu nhân cũng quan tâm tới: "Đúng là có người làm cho hỏng? Đúng rồi, hiện tại Thiệu
Đình nắm quyền hành, dĩ nhiên là có một số người rắp tâm không ngờ ghi ở trong lòng, nói không chừng đã âm thầm làm gì đó ngáng chân."
Mạnh Chấn Tông nghe lời này không khỏi chán ghét một trận, trực tiếp cắt ngang dò hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Người họ Lục còn muốn mở miệng, Mạn Quân chợt đi tới, vẻ mặt cô rất khó coi,
đôi mắt cũng sáng dọa người, "Ba, mẹ, con biết, con biết rõ đã xảy ra
chuyện gì?"
"Mạn Quân, con biết?" Mạnh Chấn Tông hơi nghi ngờ
nhìn Mạn Quân, lại thấy hai quầng má cô hơi đỏ ửng kỳ lạ, cả người đứng ở nơi đó, giống như là mất hồn phách, trong lòng không khỏi lộp bộp một
tiếng, dường như nghĩ tới điều gì.
"Mạn Quân, con có nói thật
không? Có phải con nghe tin đồn gì hay không, có ai làm chuyện xấu với
Thiệu Đình?" Mạnh phu nhân thấy cô không lên tiếng, vội vàng luôn
miệng thúc giục.
Mạn Quân nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, không ai làm chuyện xấu, tai nạn xe cộ lần này chỉ là ngoài ý muốn. . ."
"Ngoài ý muốn? Vậy con mới vừa nói con biết. . . . ."
Mạnh Chấn Tông càng không hiểu xảy ra chuyện gì, ngay cả đầu óc Mạnh phu
nhân cũng bắt đầu mờ mịt, chỉ là bà nghe những lời không ai làm chuyện
xấu này, rõ ràng hơi không cam lòng bĩu môi.
Mạn Quân chậm rãi
ngẩng đầu lên, cô gầy đi rất nhiều, chính là ánh mắt lộ ra càng lớn, mà
mặt trái táo của cô luôn luôn phúng phính cũng trở thành mặt trái xoan
nhọn khéo léo, trên người lại càng gầy như tờ giấy, mà bây giờ, cả người cô cũng run rẩy, chợt tiến lên một bước, lịch bịch một tiếng đã quỳ gối trước mặt của Mạnh Chấn Tông và Mạnh phu nhân, trong hốc mắt cô một
hàng nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, oa oa mở miệng: "Cha, mẹ, là anh
Thiệu Đình đi tìm Phó Tĩnh Tri, anh ấy đợi ở đó qua cả đêm, cha, mẹ . . . . Bọn họ đặt con ở vị trí nào chứ? Cô ta biết rõ con và Thiệu Đình đã
kết hôn rồi, tại sao còn muốn dây dưa không rõ với Thiệu Đình như vậy?
Tại sao còn muốn ở lại suốt đêm không rõ ràng với chồng của người khác?
Cô ta rắp tâm suy nghĩ gì?"
"Mạn Quân, con nói những thứ này, đều là thật?"
Mạnh phu nhân đầu tiên là ngây ngẩn cả người, mà Mạnh Chấn Tông cũng đã tức giận xanh cả mặt hỏi ra miệng.
Ông thật là không ngờ đến, không, ông nên phát hiện lúc Thiệu Đình bắt đầu
xây dựng lại Tĩnh Viên đã nghĩ đến, anh và Phó Tĩnh Tri, hai người bọn
họ, cũng không giống như là biểu hiện ra ngoài như vậy, không còn liên
quan.
Mạn Quân đã khóc nghẹn ngào, cô gắng sức gật đầu, chỉ một
ngón tay vào An Thành trợn mắt há hốc mồm bên cạnh: "Ba, nếu như ngài
không tin thì hỏi An Thành, mỗi ngày anh ta đều đi theo Thiệu Đình,
Thiệu Đình đi nơi nào nhất định là anh ta biết."
"An Thành, cậu nói!" Mạnh Chấn Tông lập tức lớn tiếng gầm lên.
An Thành sợ mặt mũi trắng bệch, trang bubble cổ họng anh ấp úng hừ nửa
ngày, cũng vào sau khi Mạnh Chấn Tông nổi giận một lần nữa, cúi đầu
xuống: "Tôi không biết nhị thiếu đi gặp Phó tiểu thư, tôi chỉ biết nhị
thiếu đi thành phố C."
"Thành phố C?"
Mạn Quân cười khổ:
"Dạ, hiện tại thì Phó Tĩnh Tri ở nơi đó, thời gian này, Thiệu Đình
thường đi thành phố C, không phải anh ấy tìm Phó Tĩnh Tri, thì còn có
thể làm gì?"