Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Bỏ Qua Tất Cả Chỉ Vì Em


trước sau

“Vâng, bây giờ Phó Tĩnh Tri ở đó, thời gian này Thiệu Đình thường đi thành phố C, anh ấy không phải đi tìm Phó Tĩnh Tri, còn có thể làm cái gì?”

“Nhất định là con đàn bà không biết xấu hổ đó lại quấn lấy Thiệu Đình không buông! Không phải cô ta thích thằng ba sao? Sao lại trở về quấn lấy Thiệu Đình? Tôi đã sớm nói cô ta không phải hạng gì tốt, cô ta quyết tâm hại chết con tôi!”

Bà Mạnh vừa nghe lời Mạn Quân nói, lập tức khóc ầm lên, bà quyết không cho phép đứa con trai yêu của bà bị người phụ nữ như vậy hủy diệt, bà thà để người phụ nữ kia đi dây dưa thằng ba, đi kéo thằng ba tới địa ngục!

“Mạn Quân, Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri có liên lạc, sao con không nói cho cha và mẹ chồng con?” Mạnh Chấn Tông chỉ có cảm giác tim mình đau từng cơn, cũng đã lâu như vậy, Thiệu Đình vẫn không bỏ được, thằng ba ở California cũng tâm tâm niệm niệm, hai đứa là con trai ông yêu quý nhất, chẳng lẽ thật sự bị người phụ nữ kia hủy diệt?

Mạn Quân cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi lã chã: “Con cho rằng Thiệu Đình sẽ không hồ đồ như vậy, lúc trước anh đi đâu, chưa bao giờ qua đêm, con nghĩ nhịn một chút, đã qua rồi...”

“Con thật là hồ đồ Mạn Quân à, Phó Tĩnh Tri là ai? Tâm tư của cô ta bao sâu? Người ta đang giành với con, con lại vẫn tồn tại tâm tư không tranh giành... Haizzz, con để cho cha nói con thế nào?”

Mạnh Chấn Tông buồn bã lắc đầu liên tục, “Con đứng lên trước, chuyện này nếu cha biết rồi, tất nhiên sẽ có trách nhiệm với con, Thiệu Đình càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, xem ra nó cũng nên được một chút dạy dỗ rồi.”

“Cha?” Mạn Quân ngẩn ra, lại thấy hình như trên trán Mạnh Chấn Tông có vẻ chức chắn, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, hoảng hốt hỏi ra lời: “Cha, ngài muốn phạt Thiệu Đình?”

“Chấn Tông, Thiệu Đình bị thương nặng, ông cũng đừng lại họa vô đơn chí nữa, vẫn do người phụ nữ kia không biết xấu hổ quấn lấy Thiệu Đình, đàn ông gặp dịp thì chơi cũng không phải việc ghê gớm gì, chỉ cần nó không đi quá giới hạn...”

Thời khắc mấu chốt bà Mạnh không hồ đồ, bây giờ Thiệu Đình bị thương, nếu để cho người nhân cơ hội đoạt quyền, không được, bà quyết không cho phép xảy ra chuyện như vậy, có thể trông coi Mạnh thị, chi có Thiệu Đình, cũng chỉ có thể là Thiệu Đình, từ nhỏ Thiệu Tiệm thân cận với Lê Lê, bà cũng coi như không có đứa con này, huống chi, bà khó có thể nắm bắt được tâm tư Thiệu Tiệm, nếu thật sự để cho nó nắm quyền, sợ rằng cuộc sống sau này của bà không tốt lắm, mà Thiệu Đình không giống, đứa nhỏ này mặt lạnh lòng mềm, tâm tư đơn giản hơn Thiệu Tiệm nhiều, quan hệ mẹ con bọn họ luôn thân cận, bà tự nhiên nghiêng về nó!

“Gặp dịp thì chơi không có gì quá lớn, nhưng bây giờ Thiệu Đình đã quá giới hạn rồi, cũng được, hiện giờ nó nên tỉnh, tôi cũng nên hỏi nó một chút.”

Mạnh Chấn Tông nói xong, chống gậy đứng lên, ông vừa đi lên lầu, vừa không quay đầu lại dặn dò: “Lão Lục lên theo tôi, An Thành cậu canh giữ dưới lầu, không có dặn dò của tôi, ai cũng không được phép đi lên!”

“Chấn Tông, có gì từ từ nói, Thiệu Đình còn bị thương!” Bà Mạnh đau lòng con trai, cuống quýt dặn dò tới cùng.

Mạnh Chấn Tông lạnh lùng nói: “Bà yên tâm, giờ cánh nó cứng cáp rồi, đã sớm không coi tôi ra gì, tôi cũng sẽ không ra tay với nó, chỉ nói mấy câu thôi.”

Cửa mở ra, chỉ thấy Mạnh Thiệu Đình nằm trên giường, trên đầu cũng quấn băng gạc, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu, trên chân trái bó thạch cao thật dày cố định lên, mà tác dụng của thuốc tê đã hết, đau đớn hơi khó nhịn, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt đôi môi cố chấp không lên tiếng.

“Con đã tỉnh? Có thể cảm nhận khó chịu chỗ nào?” Mạnh Chấn Tông vừa mở miệng, lão Lục ân cần vội vàng rót nước đưa tới bên khóe miệng Mạnh Thiệu Đình, giúp anh uống nửa ly, mới lùi sang bên cạnh.

Mạnh Thiệu Đình uống hết nước, mới lắc lắc đầu: “Chỉ chân đau dữ dội, chỗ khác còn tốt.”

Mạnh Chấn Tông khẽ gật đầu, nói không nhanh không chậm: “Con ra tay thật lớn, tu sửa lại Tịnh Viên tốn bao nhiêu tiền?”

Một lời của ông thốt ra, Mạnh Thiệu Đình trợn to hai mắt, ước chừng nửa phút sau, anh mới tỉnh táo lại, hai mắt đã dần bình tĩnh, khàn giọng nói: “Cha đều biết.”

“Con làm – chuyện tốt!” Mạnh Chấn Tông cố nén giận, nhưng vẫn không nhịn được nâng cao giọng.

Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ có điều đau đớn khiến anh thở ra một hơi.

Mạnh Chấn Tông thấy dáng vẻ con trai giống như rất bình thường, chỉ cảm thấy đau lòng: “Thiệu Đình, con còn muốn khăng khăng một mực tới khi nào?”

“Cha, cha là người lớn, muốn con làm cái gì, cứ tùy theo tự nhiên đi.”

“Nếu con nói tự do, đã chạm vào ranh giới cuối cùng của cha! Cha quyết không cho phép, con cháu nhà họ Mạnh ta làm ra chuyện như vậy.”

“Con là ra chuyện thập ác bất xá gì? Con chỉ cầm tiền bản thân tự kiếm được, làm chuyện con muốn làm, con sai chỗ nào?”

“Con kiếm được tiền? Một cắc tiền con kiếm được không phải dựa vào Mạnh thị mà có?”

Mạnh Thiệu Đình nghe nói như thế, ngược lại là cười, “Cha nói như vậy, cũng không tránh khỏi quá coi thường con.”

Chân mày Mạnh Chấn Tông nhảy lên, ngược lại suy nghĩ khẽ chuyển, không ngờ tâm tư lạnh lùng, giọng nói lại lạnh đi vài phần: “Cha mặc kệ những thứ này, bây giờ cha chỉ nói cho con biết, Tịnh Viên, bây giờ cha đang cho người ta san bằng, con xông vào kẽ hở, không thể thiếu được cha làm cha con bổ sung thêm một cho con, dù thua thiệt một khoản tiền, cũng không trở thành quá thảm, ngược lại vị trí mảnh đất kia không tệ, bán qua tay hoặc mở kinh doanh gì đó, cũng tốt hơn tu sửa thành vườn cho người ta chà đạp.”

Mỗi một câu ông nói, sắc mặt Mạnh Thiệu Đình đen đi mấy phần, cho đến cuối cùng, anh nổi cơn thịnh nộ, đã không quan tâm đến một chân bị thương ngồi vọt dậy, lạnh lùng quát: “An Thành vào đi!”

“Con kêu An Thành làm cái gì? Chuyện cho tới bây giờ, con cho rằng cha còn có thể để cho con dính vào? Con và Phó Tĩnh Tri vương vấn không dứt được, trước kia cha không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, con cho rằng, cha cũng sẽ trơ mắt nhìn?”

“Chuyện của con, không cần cha phí tâm.” Mạnh Thiệu Đình đột nhiên cau mày, tia sáng lạnh trong đáy mắt thoáng qua, anh kiêu căng khẽ nhếch hàm dưới, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Cho dù cha bán đi, hoặc dùng làm mục đích khác, cũng bó tay, con chỉ tốn hao chút mua lại, nếu cha muốn làm, vậy cứ việc làm đi.”

Trái tim Manh Chấn Tông đập dữ dội, trên mặt vẫn mạnh mẽ chống đỡ vài phần trấn định: “Theo lời con nói, con vẫn muốn đấu với cha hả?”

“Thiệu Đình không dám đấu với lão nhân gia, chỉ có điều, đây là ranh giới cuối cùng của con.”

“Nếu như con cố ý như thế, chức chủ tịch...”

“Con chưa bao giờ yêu thích vị trí kia, nếu cha muốn lấy lại, tùy ý.”

Anh hờ hững nở nụ cười, ánh mắt rơi trên đùi mình bó thạch cao: “Thiệu Đình bây giờ đã là người tàn phế, không toan tính chuyện gì, cũng không chiếm vị trí kia, để lại cho người có tài có đức càng thích hợp hơn, cũng không sao cả.”

Anh nói như không có chuyện gì xảy ra, mà tâm tư cũng dần chìm vào đáy vực, anh biết những thứ này có ý nghĩa như thế nào, mà nay anh lựa chọn buông tha, về sau còn muốn đoạt lại, dĩ nhiên sẽ phải bỏ ra giá cao gian khổ gấp mười gấp trăm ngàn lần bây giờ.

“Cha thật sự nuôi một đứa con tốt.” Mạnh Chấn Tông giận quá thành cười: “Được, rất tốt, con đã coi như Mạnh thị là việc không đáng lo, vậy con cũng mất đi tư cách quản lý nó, Thiệu Đình, đường do con chọn, không nên trách cha lòng dạ độc ác, vì một phụ nữ, mất đi tiền đồ tốt đẹp, con cần cân nhắc kỹ một chút.”

Mạnh Thiệu Đình nhếch môi, chậm
rãi nói ra: “Từ trước đến giờ con cho rằng người thành công chân chính, nên thoát khỏi chống đỡ của gia tộc, bằng vào sức lực của chính mình đạt được thành tựu mới tốt.”

“Có chí khí!” Mạnh Chấn Tông giơ ngón tay cái lên, ngược lại cười trào phúng nói: “Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu thằng nhãi không biết trời cao đất rộng nói ra những lời vênh váo tự đắc, nhưng con thừa kế sự nghiệp cha chú làm rạng rỡ thêm là một chuyện, cũng chỉ là người trước trồng cây, tay trắng dựng sự nghiệp, lại là chuyện khác, Thiệu Đình, làm cha con, cha vẫn muốn khuyên con một câu, mọi việc, vẫn không nên nghĩ quá đơn giản.”

“Con cũng không nghĩ quá đơn giản, nhưng con cũng không cho rằng đây là chuyện không làm được, người khác có thể, tại sao con không thể?”

Mạnh Thiệu Đình nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có nặng nề hơi khó hiểu, cơ nghiệp Mạnh thị lớn như vậy từ nay chắp tay nhường cho người ta, cho dù anh tin tưởng năng lực của mình, tin tưởng mình có thể làm được sự nghiệp, nhưng tóm lại vẫn hơi không cam tâm.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, anh không có con đường đi thứ hai, chân của anh bị thương ít nhất phải nghỉ ngơi mấy tháng, chuyện Tịnh Viên bị người ta vạch trần đến chỗ cha, số tiền lớn này, cho dù chính bản thân anh biết rõ trong lòng, nhưng người khác khó đảm bảo không nói xấu, chuyện anh và Tĩnh Tri lui tới cũng bị cha phát hiện, giờ phút này dù anh muốn dựa vào chức chủ tịch không đi, cũng không thể nào nói nổi, ít nhất mấy người trong hội đồng quản trị sẽ có tiếng nói, những năm qua giao lưu quan hệ kinh doanh của anh cả rất tốt, bây giờ anh ấy cũng chiếm toàn bộ thiên thời địa lợi nhân hòa, điều duy nhất anh có thể làm, cũng chỉ có thể tạm che giấu mũi nhọn của mình.

May mà, anh và Thẩm Bắc Thành cũng có chút của cải bên ngoài, chẳng qua đứng tên Thẩm Bắc Thành, anh làm cổ đông, vài năm như vậy, mặc dù không thể sánh ngang với Mạnh thị, nhưng cũng không thể khinh thường, nghĩ đến đây, anh mới cảm thấy hơi an lòng.

Huống chi, anh muốn tu sửa xong Tịnh Viên, vừa đúng đến sinh nhật Tĩnh Tri, làm một phần lễ lớn, thực hiện cam kết ban đầu của anh với cô.

Mà bây giờ, nếu cha chuẩn bị ngăn cản anh, tất nhiên sẽ thu lại tất cả tài sản đứng tên anh, cũng may lúc trước biết Thiệu Hiên mở công ty với người khác, lấy danh nghĩa người khác kiếm tiền nên anh cũng giữ lại một ý định, cho dù bị cha đóng băng tài khoản, tài sản trong tay anh cũng đủ để xây xong công trình còn sót lại của Tịnh Viên là dư dả.

Nghĩ tới đây, điểm lo lắng cuối cùng của anh cũng hoàn toàn bỏ xuống.

“Được, con tự dưỡng bệnh cho tốt đi, cha để Mạn Quân lên chăm sóc con.”

Mạnh Chấn Tông không ngờ con trai tình nguyện buông tha vị trí kia, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại hơi không ứng phó kịp, chỉ có điều, tóm lại tay chân con trai không thể động, thời gian mấy tháng này, cũng cần Thiệu Tiệm tạm thời thay chức chủ tịch, trước cứ như vậy đi, có vài tháng này, chuyện gì không giải quyết được?

“Cha chờ một chút.” Mạnh Thiệu Đình nói xong lời này, sắc mặt hơi không tốt, anh thở hổn hển một lát, mới lại nói: “Con chuẩn bị ly hôn với Mạn Quân.”

Mạnh Chấn Tông không nói gì hồi lâu, trong phòng bệnh rơi vào trầm mặc trong khoảng thời gian ngắn.

Lão Lục đứng gần, thấy toàn thân Mạnh Chấn Tông phát run, cuống quýt tiến lên trước định khuyên, ai biết Mạnh Chấn Tông đột nhiên vung gậy lên khay trà, tách tan nát văng khắp nơi dưới đất, lão Lục cũng bị hù dọa đứng yên rồi, đứng bên cạnh không dám động, Mạnh Thiệu Đình không đổi sắc mặt: “Dưa xanh hái không ngọt, cha, nếu Mạn Quân tiếp tục cùng con, cả đời này xong rồi, bởi vì, con vĩnh viễn không thể nào yêu cô ấy, trong lòng con, vĩnh viễn cũng không có chỗ cho cô ấy.”

“Chuyện cho tới bây giờ Mạn Quân đã theo con nhiều năm, con mới nói ra như thế, Thiệu Đình, con tự hỏi lương tâm mình một chút xem có vui vẻ không?”

“Nếu con tiếp tục ở cùng một chỗ với Mạn Quân, mới thật sự là hại cô ấy.”

“Con nghĩ cũng đừng nghĩ, Mạn Quân là con dâu nhà họ Mạnh chúng ta, vĩnh viễn không thay đổi!”

“Con và cô ấy, không thể không ly hôn.”

“Chỉ cần con dám nhắc lại chuyện ly hôn một lần nữa, cha không ngại để Phó Tĩnh Tri hoàn toàn biến mất.”

Mạnh Chấn Tông âm trầm cười một tiếng: “Dựa vào thủ đoạn nhà họ Mạnh, giết chết một hai người không là chuyện khó, huống chi, bây giờ con nằm trên giường bệnh không thể động đậy, bảo vệ cô ta như thế nào?”

Hai hàng chân mày của Mạnh Thiệu Đình lập tức cau chặt, sáng tối nơi đáy mắt anh chập chờn, cắn chặt hàm răng cuối cùng không nói ra một chữ, giờ phút này người là dao thớt mình là cá thịt, anh đành đè chuyện ly hôn này xuống, vả lại chờ chân anh tốt nhắc lại chuyện này cũng không muộn.

Thấy con trai trầm mặc, Mạnh Chấn Tông cười hả hê: “Dưỡng bệnh cho tốt đi, công trình Tịnh Viên lớn như vậy, vẫn chờ con khỏe lại đi thu thập cục diện rối rắm này đó.”

Ông nói xong, nhấc chân ra cửa, lão Lục nhìn Mạnh Thiệu Đình mấy lần, ngượng ngùng dặn dò anh nghỉ ngơi cho khỏe, cũng đi theo.

Đợi đến khi cửa đóng lại, kiên cường chống đỡ tinh thần mới giống như đột ngột mở ra, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị rút đi, anh lập tức yếu đuối trên giường, vết thương toàn thân đều đau, đặc biệt trên đùi, đau đớn này giống như giòi trong xương, đuổi thế nào cũng đuổi không đi, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn mà đến, ngón tay anh sờ lung tung, lại đụng phải một đồ chơi nhỏ lành lạnh, cầm lên nhìn, không khỏi ngây dại, ngay cả đau đều quên hết.

Đó là móc chìa khóa hình con gấu nhỏ bằng thủy tinh cô đưa cho anh, Mạnh Thiệu Đình siết chặt móc chìa khóa này dán lên ngực, anh nhắm mắt lại, trầm thấp kêu tên cô: “Tĩnh Tri...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện