Mở to mắt trong bóng
đêm đen thui, có một đau đớn không nói thành lời tràn ngập đáy lòng anh, nếu Tĩnh Tri biết anh xảy ra tai nạn xe cộ, sẽ như thế nào?
Trong lòng anh đang nghĩ trăm ngàn phương án, cuối cùng hóa thành mệt mỏi cười đau đớn.
Hai người cũng đã nói rõ ràng, từ đó chân trời góc bể không gặp lại, anh
cũng không muốn mượn danh nghĩa tai nạn xe để nhận đồng tình của cô, như vậy sẽ chỉ khiến cho anh càng không chịu nổi, anh cũng càng không muốn
dùng Tịnh Viên buộc cô hồi tâm chuyển ý, nếu cô không cam lòng, coi như
anh có cô bên cạnh, có ý tứ gì?
Xây dựng lại Tịnh Viên, cũng chỉ
vì anh bồi thường cho nhà họ Phó cô, người nhà họ Mạnh đã phạm sai lầm,
sau khi anh biết rõ chân tướng, sẽ không kiêng dè và phủ nhận, mạc dù
anh hết sức đền bù, nhưng hiểu biết rõ phía cha mẹ mình, từ đầu đến cuối bọn họ đều cho rằng mình không sai, cũng tuyệt đối không chịu thỏa hiệp sự kiện kia.
Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, từ trước đến giờ chỉ
có được làm vua thua làm giặc, người đi trà lạnh, nếu không có năng lực, bị người khác lật đổ ép chết, cũng chỉ do bản
thân xui xẻo, bọn họ không bỏ đá xuống giếng đã coi như nhân từ rồi, so
với mấy người giẫm đạp lên, đã coi như có lòng Bồ Tát rồi.
Anh không có năng lực khống chế cách nghĩ của cha mẹ, điều có thể làm, chỉ có hết sức đền bù.
Chuyện Tịnh Viên, anh cũng sẽ không ra mặt, cả đời này, cô sẽ không biết,
nhưng thế thì như thế nào, anh bồi thường chút ít cho cô, tóm lại không
sánh bằng khổ sở mất đi người thân, vẫn là anh thiếu cô, cả đời còn
không hết.
Chỉ có điều bây giờ năm tháng dài đằng đẵng, nên vượt
qua như thế nào? Nếu cô lập gia đình, anh có thể nhẫn nhịn được để cho
bản thân không để ý không?
Mạnh Thiệu Đình dần cảm thấy phiền
não, bỗng nhiên anh cảm thấy hối hận mình không nên dễ dàng buông tay
như vậy, rồi lại thầm mắng tâm tư mình xấu xa, giày vò như vậy đến nửa
đêm, đến lúc trời gần sáng mới lơ mơ ngủ, mà ban ngày đã cảm thấy thân
thể không nhịn được, vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng, bắt đầu mê man phát sốt lên.
Sau khi Mạn Quân biết được, dứt khoát chuyển
từ trong nhà ra, ở sát bên cạnh hết sức chăm chú chăm sóc anh, mặc dù
lúc đó anh hôn mê, sốt nhẹ đứt quãng, nhưng cũng may nền tảng cơ thể
tốt, mặc dù bệnh tình không ổn định, nhưng vết thương chậm rãi phục hồi
từng ngày.
--- ---------- -----
Đảo mắt thời gian đã qua
một tháng, Tương Tư được Tĩnh Tri tỉ mỉ chu đáo điều dưỡng thân thể,
cuối cùng đã khỏi hẳn, Thanh thu lo lắng chuyện Thẩm Bắc Thành, đi về
sớm một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tới thăm Tương Tư, cô giữ kín
như bưng chuyện Mạnh Thiệu Đình bị tai nạn xe cộ, chưa bao giờ tiết lộ
một câu trước mắt Tĩnh Tri.
Lại nói cũng bởi vì chính trong lòng
cô áy náy, lần trước cô có lòng tốt phá hư chuyện, lần này, không bao
giờ chịu nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.
Tương Tư nằm
viện một tháng, sau đó Hà Dĩ Kiệt tới mấy lần, nhưng cô không chịu nói
một câu, cũng không có khuôn mặt tươi cười với anh.
Từ trước đến
giờ Hà Dĩ Kiệt độc đoán và kiêu ngạo, có thể dung túng cho lần một lần
hai, nhưng hành động “cho mặt mũi mà lên mặt” của Tương Tư như thế, cuối cùng anh hoàn toàn chán ghét.
Mà Liễu Duyệt tình cờ dưới bày mưu tính kế của Tương Tư, bây giờ vào phòng bệnh của cô làm y tá, dĩ nhiên
có thêm cơ hội tiếp xúc với Hà Dĩ Kiệt.
Cho nên, khi Hà Dĩ Kiệt
tới thăm Tương Tư lần thứ tư, cũng chỉ vòng qua phòng bệnh một vòng, rồi sau đó cùng Liễu Duyệt chân trước chân sau ra ngoài.
Tương Tư
nhìn trong mắt, trong lòng bỗng nhiên nới lỏng, mà ngay sau đó, lại có
khó chịu không nói ra được bắt đầu tràn ngập từ sâu trong đáy lòng, cô
biết Hà Dĩ Kiệt là một người đàn ông tuyệt tình, nhưng hôm nay nhìn rõ
hành vi của anh, tim cô bị đâm một trận không nhịn được.
Nhưng như vậy cũng tốt, cũng nên hoàn toàn tỉnh táo, một chút ràng buộc như có như không với anh, cuối cùng hoàn toàn để xuống.
Nếu như cô có thể im hơi lặng tiếng rời đi, từ đó về sau mai danh ẩn tích
làm một người bình thường, đó chính là quá tốt rồi, coi như nhớ lại
chuyện cũ cảm thấy hơi chua cay, nhưng còn tốt hơn giãy giụa trong địa
ngục mỗi ngày.
Mặc dù cô nhu nhược vô dụng, bên cạnh cô trời đất
bao la không có chỗ dựa chỉ là cô nhi cha mẹ chết, nhưng Văn Tương Tư
cô quật cường từ trong xương không thể khinh thường, cô nhịn anh hai
năm, cũng coi như báo đáp ân tình anh thu hồi xương cốt của cha mẹ,
khiến cha mẹ có nơi chôn thân, trừ lần đó ra, anh làm cho cô, từng có tí tẹo ấm áp nào?
“Chị Tĩnh Tri, em chuẩn bị xong rồi...” Tương Tư
đổi quần áo, bên cạnh chỉ có một va li hành lý nho nhỏ, vé máy bay là
Thanh Thu nhờ đồng nghiệp mua giúp một tay, đi một thành thị ở tỉnh
thuộc Tây Bắc, sau khi Tương Tư đi đến đó, dự tính đón xe đi một thị
trấn nhỏ vùng núi xa xôi, cô ngẫu nhiên nhìn thấy tình trạng nơi đó trên mạng, nói là ngăn cách, giao thông không tiện, rất thiếu giáo viên. Nếu cô đi đến đó, dù Hà Dĩ Kiệt thần thông quảng đại hơn nữa, cũng khó tìm
được cô.
Tĩnh Tri liếc nhìn cô ấy, thấy sắc mặt cô ấy tốt hơn
chút, trong đôi tròng mắt đen như nho đen cũng là trong suốt sáng ngời,
tràn đầy hướng tới cuộc sống mới, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi an ủi, nhưng vẫn hơi lo sợ bất an khó diễn tả bằng lời.
Cứ chạy trốn dưới mắt Hà Dĩ Kiệt như vậy, anh ta thật sự sẽ không phát hiện?
Thường ngày không có cơ hội, lúc Hà Dĩ Kiệt không có ở đây, người dưới tay anh sợ gặp chuyện không may trông giữ cực nghiêm, nhưng lần đầu tiên khi Hà Dĩ Kiệt đến thăm Tương Tư, luôn chê nhiều người chướng mắt, đuổi người
đi ra ngoài xa xa, ngược lại có cơ hội.
Tĩnh Tri mở cửa phòng
bệnh, cẩn thận nhìn bốn hướng, trong hành lang đột nhiên có y tá đi
ngang qua, cách thang máy quá gần, từ lần trước Liễu Duyệt xảy ra tranh
chấp với y tá đó, Tương Tư đổi phòng bệnh cao cấp, yên tĩnh hơn nhiều.
Sau khi Liễu Duyệt và Hà Dĩ Kiệt ra ngoài không biết đi đâu, Tĩnh Tri tâm
thần thấp thỏm nhấc va li, khoảnh khắc khi Tương Tư xuất hiện ở cửa, hít một hơi thật sâu, cuối cùng không quay đầu lại đi vào thang máy.
Trong phòng làm việc cách phòng bệnh không xa, thỉnh thoảng truyền đến âm
thanh làm cho người ta nóng mặt tim đập nhanh, cửa khóa trái, trên bàn
làm việc chất đống lộn xộn ngồi một người phụ nữ quần áo xốc xếch, đồng
phục y tá của cô bị người ta đẩy lên thật cao cuốn trên ngực, mà nội y
cũng mật trật tự treo bên cạnh, thân thể mềm mại của Liễu Duyệt giãn
ra, cổ thon dài của cô duỗi thật cao, cái miệng nhỏ nhắn tươi hồng đang
không ngừng phát ra âm thanh làm cho người ta ngượng ngùng...
Mà
trước mặt cô, một người đàn ông vóc dáng cực kỳ cao to đang đứng, anh
rất lười biếng chỉ cởi dây lưng ra, vạt áo sơ mi xốc xếch, hai tay mạnh
mẽ ôm lấy vòng eo thân thể thon dài mảnh khảnh, mà động tác của anh mãnh liệt chẳng chút lưu tình, Liễu Duyệt bị động tác va chạm của anh kêu
lên không ngừng, hai tay luồn vào trong mái tóc đen dày của anh, thân
khẽ ưỡn ra, không kiềm chế được đưa đẫy đà của mình vào trong miệng
anh...
Qua hồi lâu, Hà Dĩ Kiệt mới đưa một tay đẩy Liễu Duyệt ra, anh không chút kiêng dè dọn dẹp sạch sẽ cho mình, cũng không thèm để ý
tới Liễu Duyệt mềm nhũn nằm nghiêng trên bàn, chỉ có điều sau khi mặc
quần áo tử tế, tiện tay ném một tấm thẻ lên người Liễu Duyệt, cũng không để ý Liễu Duyệt luôn miệng khẽ gọi, xoay người sải bước đi ra ngoài...
--- ---------- -----
Tương Tư ngồi tàu, từ thành phố C đến thành phố B cần hai tiếng, bất cứ lúc nào cũng có tàu.
Nếu Hà Dĩ Kiệt phát hiện cô rời đi, phản ứng đầu tiên chắc đi sân bay, mà
cô luôn hiểu anh thấu đáo, nếu hạ quyết tâm chạy trốn, tuyệt đối sẽ
không để anh có cơ hội bắt được mình.
Tĩnh Tri không dám chờ lâu, đưa Tương Tư lên tàu xong, sau khi nhìn tàu chạy đi, cô lập tức thuê xe đến một tiệm cháo nổi danh nhất thành phố C, mua túi cháo mang đi, sau
đó lập tức chạy về bệnh viện.
Đây là chủ ý của Tương Tư, cô sợ Hà Dĩ Kiệt sẽ giận lây sang Tĩnh Tri, cho nên mới muốn cô ấy làm dấu hiệu
giả không biết rõ tình hình, cho dù Hà Dĩ Kiệt hoài nghi cô ấy, nhưng
không có bằng chứng cụ thể, anh sẽ không thể làm gì Tĩnh Tri, huống chi
anh cũng không làm gì được Tĩnh Tri, dù sao cũng phải nhìn mặt mũi Thiệu Đình, cho nên mặc dù Tương Tư lo lắng, nhưng không đặc biệt sợ Tĩnh Tri sẽ xảy ra chuyện.
Mà lúc Tĩnh Tri chạy về bệnh viện, lại không
nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt, cô đang kinh ngạc, Liễu Duyệt đã tiến vào, trên
mặt nửa vui nửa buồn, thấy cô trố mắt đứng đó một mình, thuận miệng nói
ra: “Hà tiên sinh đã đi rồi, Văn tiểu thư tự mình xuất viện, Phó tiểu
thư cô không biết?”
Tĩnh Tri ồ một tiếng, khẽ thở phào nhẹ nhõm,
Hà Dĩ Kiệt không truy cứu sao? Hay là, thật là, đã chơi chán rồi, cho
nên đi thì đi, chẳng chút mảy may nào để trong lòng?
Khi Tĩnh Tri thu dọn xong đồ đạc gì đó của mình rời bệnh viện, Mạnh Thiệu Đình và
Thẩm Bắc Thành đang thương lượng chuyện Tịnh Viên.
“Tất cả tiền
của tôi đều ở đây, đây là “Tài sản riêng” ông cụ không biết, không thể
ngừng công trình Tịnh Viên, vốn ba tháng có thể vừa đúng kịp sinh nhật
của cô ấy, nhưng bây giờ... Cả ngày cả đêm làm, có thể kịp không sai
biệt lắm, Bắc Thành, hiện tại chân tôi không tiện, chỗ Tịnh Viên đó nhờ
cậu.”
Thẩm Bắc Thành từ chối cho ý kiến, bĩu môi ra nói: “Đây coi là chuyện gì? Cậu làm nhiều việc không ai biết đến như vậy, sau đó học
Lôi Phong (1) làm chuyện tốt không lưu danh, Đậu Nga (2) còn không oan
bằng cậu!”
Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng: “Cậu cũng đừng chọc
tôi, chuyện này tôi đã quyết định dứt khoát rồi, tốt
xấu chạy tới bước
này, không có đạo lý thu tay, vẫn mong cậu tiếp tục giữ bí mật tiếp cho
tôi.”
“Thật không rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, đây là cơ hội
tốt biết bao, Tĩnh Tri mềm lòng, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, cậu
không để cho cô ấy biết, Thiệu Đình, không phải tôi nói cậu, cậu thật sự muốn đợi đến khi Tĩnh Tri lập gia đình, cậu hối hận nữa cũng không
kịp?”
“Nói cái gì đó?” Mạnh Thiệu Đình thoáng nhíu mày, ánh mắt
cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Từ trước đến giờ thành phố A nóng,
cô ấy vô cùng sợ nongs, không bằng xây thêm mấy hồ bơi đình nghỉ mát...
Thôi, vẫn làm nguyên dạng đi...”
Thẩm Bắc Thành nổi đóa, liên tục chỉ tay: “Cậu đúng là si tình, Thiệu Đình, cậu nói cho tôi biết cậu có
gì tốt? Cậu làm vậy là vì cái gì?”
“Không tại sao, chỉ muốn làm chút chuyện vì cô ấy thôi, đây nằm trong phạm vi năng lực của tôi, lại không khó, không có gì lớn.”
“Cậu nói nhẹ nhàng linh hoạt, cậu đừng nói rằng tôi không biết cậu tốn bao
nhiêu tâm tư, đây là mảnh đất lớn bao nhiêu? Hơn nữa, xây theo nguyên
dạng, Tịnh Viên này là nhà cũ hơn một trăm năm trước, ở giữa còn tu sửa, cậu cũng không phải không biết thị trường bây giờ, đây là công trình
gian nan bao nhiêu?”
“Tuy nói khó khăn, nhưng không phải không
thể, bây giờ không phải gần xây xong? Được rồi, tôi biết rõ cậu vì tốt
cho tôi, nhưng cậu chỉ cần giúp tôi việc lớn này, coi như chân chính tốt với tôi rồi.”
Thẩm Bắc Thành lắc đầu mà thở dài: “Thôi, ai bảo
chúng ta là anh em, chuyện của cậu cũng chính là chuyện của tôi, cậu yên tâm dưỡng bệnh di, tôi sẽ không hỏng việc, nhất định sẽ làm gọn gàng
giúp cậu.”
Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng, cũng không nói thêm
lời khách sáo gì, hai người quen biết nhiều năm như vậy, chút ăn ý này
vẫn có.
Bên này công trình Tịnh Viên tiếp tục hừng hực khí thế,
mà chỗ bệnh viện, Mạn Quân nhất định không chịu đi, Mạnh Thiệu Đình
giống như từ chống đối ban đầu dần thành thỏa hiệp, người ngoài cho rằng quan hệ vợ chồng son hòa hoãn, thậm chí bà Mạnh cũng mừng rỡ không
thôi, cứ theo đà này, mình sẽ nhanh chóng làm bà nội, nên ôm cháu nội
rồi!
Nhưng chỉ có người trong cuộc tự mình hiểu, Mạn Quân chỉ
đang cố gắng xoay chuyển, còn Mạnh Thiệu Đình chỉ cho cô ấy chút bồi
thường trong phạm vi có thể tiếp nhận của mình, chuyện ly dị, anh sẽ
không sửa đổi, mà bây giờ, nếu cô ấy cảm thấy chăm sóc anh có thể vui vẻ lên chút, anh cũng không sao, chừng hai, ba tháng, nhịn một chút, đã
trôi qua rồi.
Cuộc sống của Tĩnh tri vững vàng trải qua những
ngày không sóng gió, đến mùa thu bánh bao nhỏ cũng đi vườn trẻ rồi, bây
giờ cô bận đi làm, bận rộn dạy con trai tiếp nhận cuộc sống xa mẹ bắt
đầu chơi chung với các bạn nhỏ.
Mà yên tĩnh như vậy, giống như nhất định sẽ bị phá vỡ, lúc nghỉ ngơi giữa trưa nào đó, Tĩnh Tri nhận được một cú điện thoại.
Chính xác mà nói, cô không biết người kia, nhưng cô và cô ấy từng có duyên phận hai lần.
Đúng, khi cô đi California tìm Thiệu Hiên, gặp cô ấy hai lần, một lần là
Thiệu Hiên hôn cô ấy, một lần, chính là cô ấy mắng cô là gái gọi đến từ
Trung Quốc.
Cho tới bây giờ, Tĩnh Tri còn có thể nhớ rõ ràng ánh
mắt trào phúng của cô ấy nhìn mình, môi mỏng phun ra mấy chữ chọc cô tức giận nổi điên, người phụ nữ tên Tống Cảnh đó, sao cô lại quên mất rồi?
(1) Lôi Phong (1940 – 1962), người được Đảng cộng sản Trung Quốc lấy làm
hình mẫu cho thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ
trước đến nay đều không bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.
(2): Vở ca kịch “Nỗi oan nàng Đậu Nga” là một tác phẩm kiệt xuất của Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên.
Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là 1 người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên
Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ
phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con
dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua). Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất,
chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ
Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương
Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga
thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm
tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù. Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng
cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và
chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.
Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu
Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào
Ngột, 1 viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư
Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh
đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu
Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt
Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành
chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử
tử. Đậu Nga thấy không biết kêu oan vào đâu, lòng tràn đầy bi phẫn,
nguyền rủa trời đất: "Đất kia sao ngươi không biết phân biệt tốt xấu,
trời kia sao không biết phân biệt người lành kẻ dở; thì làm trời đất làm gì!"
Trước khi chịu hình phạt, nàng thề nguyền 3 điều: 1 là, khi đầu lìa khỏi cổ, máu phun ra sẽ được hứng trên lụa bạch; 2 là trời sẽ
xuống tuyết phủ kín thi thể; 3 là vùng Sở Châu sẽ bị đại nạn 3 năm liền. Lời thề nguyền đó của Đậu Nga đã làm cảm động cả trời đất. Khi đó, đang là tháng 6 nóng nực, tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng
của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga
bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.
Trước đó không lâu, mọi người còn ướt đẫm mồ hôi, vậy mà giờ đây chỉ trong
nháy mắt, người nào người nấy ôm đầu rụt cổ chạy về nhà, miệng không
ngừng nói là “chuyện lạ, chuyện lạ”.
Sau khi Đậu Nga chết, quả
thật là trời đã hạn hán 3 năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.
Mấy năm sau, phụ thân của Đậu Nga thi đậu bảng vàng,
trở thành quan lớn. Khi trở về quê nhà, ông đã phúc thẩm lại vụ án của
Đậu Nga, xử trảm Trương Lư Nhi và tên tham quan, rửa sạch nỗi oan khuất
cho con gái.
Bà con trong làng lũ lượt kéo đến viếng thăm phụ
thân nàng, nói: “Từ đầu chúng tôi đã biết Đậu Nga bị oan, chỉ tiếc là
chúng tôi đều sợ quyền thế của tên tham quan đó, nên chỉ dám hận chứ
không dám nói ra, nhưng mà chúng tôi lại không hề hãm hại Đậu Nga, cớ
sao lại phải chịu nạn hạn hán trong suốt 3 năm này chứ?”
Phụ thân của Đậu Nga đáp: “Các ông đã biết rõ Đậu Nga là bị oan, vậy mà lại
không dám nói một lời công đạo, đó gọi là bất nghĩa. Còn có những người
tin tưởng tham quan, cho rằng Đậu Nga thật sự là hung thủ giết người,
rồi miệt thị những người lương thiện, đó gọi là bất nhân. Trời cao có
mắt, không có tai bay vạ gió, thiên tai nhân họa chính là để trừng trị
những kẻ bất nhân bất nghĩa vậy!” (nguồn: tổng hợp)