Mạnh Thiệu Đình siết chặt móc chìa khóa này dán lên ngực, anh nhắm mắt lại, trầm thấp kêu tên cô: “Tĩnh Tri...”
Mà trên đời này, sẽ không bao giờ có người đáp lại anh một tiếng, cũng sẽ
không có người yên tĩnh nhìn anh, nở ra nụ cười không màng danh lợi với
anh, anh đã từng hoang phí trân quý tốt đẹp như vậy trên cõi đời này,
nhưng khoảnh khắc khi anh tiện tay vứt bỏ đi, anh sẽ không tìm về được.
Được rồi, Mạnh Thiệu Đình, như đàn ông một chút.
Đã đồng ý với người ta, từ đó về sau không xuất hiện nữa, không dây dưa
nữa, vậy thì thoải mái buông tay đi, ít nhất, ít nhất để cho phong thái
của mình xem ra đẹp mắt một chút, không đến nỗi chật vật như vậy.
Anh nghĩ như vậy, nhưng vẫn co rúc trong chăn nằm hồi lâu, nắm chặt móc
khóa nho nhỏ đã lâu, cấn lòng bàn tay anh thành vết rõ rệt, anh không
cảm thấy đau, chỉ có một đau đớn chết lặng, dọc theo mạch máu anh kéo
dài đến tứ chi bách mạch.
Đợi rất lâu về sau, rất lâu về sau.
Anh mới sực tỉnh hiểu rõ ràng, hiểu được.
Tất cả vui vẻ và hạnh phúc anh đang có, đau khổ và khổ sở anh đang có, cũng chỉ xuất phát từ một người phụ nữ, một người phụ nữ anh đã sớm dùng cả
tính mạng đi yêu.
May mà, tất cả không tính là quá muộn.
Lúc Mạn Quân đẩy cửa đi vào, đã là hoàng hôn ngã về tây, anh nằm trên
giường, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ mang theo quyến rũ phấp phới xuyên
vào, mà đồ chơi nhỏ vuốt ve trong tay anh, thỉnh thoảng, anh sẽ cầm đồ
vật nhỏ này lên đón ánh sáng ngoài cửa sổ, khẽ nhắm mắt dò xét cẩn thận.
Đi đến gần, Mạn Quân mới phát hiện, đó chỉ là một cái móc chìa khóa hình
con gấu nhỏ mà bé gái thích, xuất hiện trong tay anh, hơi kỳ quái lôi
thôi lếch thếch.
Suy nghĩ trong đầu cô khẽ chuyển, nhìn lại đồ vật trong tay anh thì trong mắt chợt lóe lên oán giận.
Mạnh Thiệu Đình nghe tiếng động, hơi nhấc tầm mắt lên, thấy là Mạn Quân đi
vào, anh cũng không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt của mình, lại xem
xét vật nhỏ trong tay mình, mới thuận tay đặt dưới gối, anh khẽ quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.
Trong tay Mạn Quân xách theo mấy món đồ, tim ê ẩm hơi sưng, đau không chịu nổi.
Cô thở dài một hơi, bên môi thong thả cười to, chậm rãi đi tới bên giường: “Thiệu Đình, có đói bụng không? Em nấu cháo, anh uống một chút chứ?”
Không ai đáp tiếng, Mạn Quân cắn môi, sững sờ đứng bên giường, anh rõ ràng
không ngủ, mặc dù anh nhắm hai mắt lại, tỏ vẻ đang ngủ say.
“Thiệu Đình...” Cô cảm thấy trong mắt nghẹn căng khó chịu, nhưng vẫn cố nén
lệ, gượng cười, cúi người đặt tay lên vai anh khẽ đẩy: “Anh một ngày
chưa ăn gì, ăn ít cháo rồi ngủ có được không?”
Mạnh Thiệu Đình
vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ say, ba lần như thế, cuối cùng Mạn Quân thu tay
lại, cúi đầu đứng đó, không nhúc nhích, cũng tuyệt vọng đầy mắt.
Sắc trời dần ảm đạm toàn bộ, trên màn trời xanh thẫm có mây trôi kỳ dị,
giống như thầy phù thủy chế tạo ra ảo ảnh tươi đẹp, Mạn Quân cảm giác
hai chân mình dần tê dại, cô hơi xê dịch hai chân, bản thân cũng cảm
giác mình khó chịu như vậy, nhưng cô có thể có cách gì?
Rời đi
không rời đi được, buông tha không buông tha được, biết rõ ràng thái độ
của anh với cô, ngay cả ban đầu ở California cũng
không khôi phục được, nhưng cô vẫn muốn đối tốt với anh, cô thấy anh bị thương, hận người bị thương không thể là mình, cô nhìn anh đau, hận
không thể đau thay anh, nhưng người phụ nữ kia?
Hết lần này đến lần khác, chỉ biết hại anh tức giận, chọc anh nổi giận, tai nạn xe cộ lần này, sao thoát khỏi liên hệ với cô ta?
Ai biết đêm hôm đó cô ta làm gì với anh? Tay bị thương, mệt nhọc lái xe,
đều do cô ta làm hại, cô ta còn muốn hại Thiệu Đình tới khi nào?
“Thiệu Đình...” Lúc Mạn Quân nói chuyện, đều cảm thấy cổ họng mình căng ra, hình như tên của anh nặn ra từ trong cổ họng.
“Anh không ăn chút gì, thân thể sao tốt được, anh không lo lắng chuyện bên ngoài kia?”
Cô thử nói, múc thêm một chén cháo nữa, đứng bên cạnh giường anh.
Lại là nửa phút trầm mặc, dài đến mức cô gần như muốn tuyệt vọng.
Nhưng anh lại đột nhiên quay mặt lại, một cặp tròng mắt đen nhánh như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Mạn Quân lo sợ nơi đáy lòng, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ nở nụ cười, cô ngồi trên ghế trước, sau đó múc cháo đưa tới, cẩn thận mở miệng: “Thiệu
Đình, ăn chút đi.”
“Sao cha biết chuyện Tịnh Viên, còn nữa, tôi đi thành phố C, cha biết được từ đâu?”
Giọng anh lạnh lùng, không hề có chút nhiệt độ, mặc dù Mạn Quân biết cô không trốn thoát khỏi cửa ải này, nhưng lúc nghe anh chất vấn như vậy, vẫn
không nhịn được đau đớn trong lòng, anh vì Phó Tĩnh Tri, còn muốn chịu
uất ức đến mức nào?
Lúc cha mới xuống lầu, nói anh cả tạm thay
chức vụ chủ tịch, mẹ chồng lập tức hôn mê bất tỉnh, mặc dù trong lòng cô cho rằng anh ta không xứng, nhưng cô không dám khuyên, cũng may chỉ tạm thời thay mặt, còn có đường quay lại, chỉ cần anh nhanh chóng bồi dưỡng tốt thân thể, mềm mỏng thuyết phục chỗ cha chồng, chuyện gì đáng lẽ nên kết thúc, nhưng bây giờ xem ra, sao anh có thể đi nhận lầm chịu thua?
Cô đương nhiên không quan tâm anh là chủ tịch gì đó hay không, nhưng cô
cũng không cam lòng vì chồng mình mất đi sự nghiệp quan trọng như vậy,
anh là nhân vật đội trời đạp đất độc nhất vô nhị trong lòng cô, cõi đời
này xứng với anh, dĩ nhiên là đồ tốt nhất.
Mạn Quân chua xót lắc
đầu: “Em cũng không biết, em và mẹ vốn ở dưới lầu, lúc xế chiều cha giận đùng đùng tới đây, chúng em mới biết xảy ra chuyện gì.”
Mạnh
Thiệu Đình liếc mắt nhìn cô ta, thấy dáng vẻ khiếp sợ của cô ta, trong
lòng nửa tin nửa ngờ, anh không dám xác định Mạn
Quân biết được bao nhiêu chuyện về anh, nhưng mà trong tiềm thức, anh
vẫn cho rằng mặc dù Mạn Quân dây dưa với anh đến cùng khiến cho anh hết
sức chán ghét, nhưng mà với tính tình và nhân phẩm của Mạn Quân, anh vẫn còn thái độ tin tưởng, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ,
Mạn Quân không phải người phụ nữ xấu có tâm kế sẽ gây ra chiêu ngầm gì.
Huống chi, cô nói yêu anh, sao gây ra chuyện bất lợi cho anh? Anh mất chức
chủ tịch, cũng không có chỗ tốt gì với cô, với nhà họ Thẩm, người phụ nữ nào lại không thích hư vinh chứ?
“Gọi An Thành vào đi!” Anh đưa
tay cầm cái muỗng trong tay cô, cháo bắn ra ngoài, trên da dẻ cô, đã
nguội, không bị thương chút nào, nhưng cô vẫn cảm giác chỗ mu bàn tay
giống như từng cây châm dùng sức cắm vào, nước mắt thiếu chút nữa không
nhịn được, nhưng cô vẫn nghe lời buông chén, xoay người đi ra ngoài gọi
người.
Khoảnh khắc khi An Thành đi vào, Mạn Quân hơi thở phào nhẹ nhõm, cô hờ hững liếc mắt nhìn An Thành, đi qua một bên đứng lại.
“Nhị thiếu, tôi cũng không biết tiên sinh biết chuyện Tịnh Viên từ đâu, tôi luôn làm việc rất cẩn thận theo lời dặn dò của cậu.”
Manh Thiệu Đình như có điều suy nghĩ, trong lòng lay động, sực nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, có một lần tôi chỉnh sổ sách tài chính kế toán của công ty,
người của bộ phận tài chính kế toán, luôn luôn gần gũi anh cả...”
“Nhưng mà chúng ta nhanh chóng bổ sủng.” An Thành cũng dáng vẻ đầu óc mơ hồ.
“Tìm hiểu nguồn gốc, không phải việc gì khó, lại nói, tâm tư của anh cả...”
Mạnh
Thiệu Đình cười lạnh một tiếng, anh biết anh cả nhiệt tình cố chấp
với quyền thế, cũng được, nếu bây giờ anh xui xẻo, dù sao chuyện Tịnh
Viên không phát sinh, anh cũng ở nhà nghỉ ngơi, nước không thể một ngày
không vua, Mạnh thị cũng không thể một ngày không chủ, coi như giữa anh
cả và mình hơi hẹp hòi, nhưng cũng là anh trai của mình, để cho anh cầm
quyền, dù sao cũng tốt hơn người khác.
“Nhưng chuyện tôi đi thành phố C, tôi đặc biệt cẩn thận, trừ Bắc Thành và Hà tiên sinh, Thanh Thu
Tương Tư đương nhiên sẽ không nói ra, tin tức này tiết lộ thế nào? Đúng rồi, sao cha tôi biết, tôi và... Cô ấy tiếp xúc vài lần rồi?”
Ánh mắt tìm kiếm của Mạnh Thiệu Đình rơi trên mặt An Thành, cậu ta cũng
không tự nhiên chớp chớp mắt, ngập ngừng mở miệng nói: “Thiếu gia, cái
này tôi thật sự không biết trả lời làm sao...”
Chân mày Mạnh
Thiệu Đình nhíu chặt thành chữ Xuyên, người bên cạnh anh, luôn luôn tinh giản nhưng đều là thân tín, An thành lại theo anh từ nhỏ, anh cũng có
ơn lớn với An Thành, cho nên người dưới quyền do An Thành quản lý, không ai dám yêu nga tử *, như vậy, chẳng lẽ là Mạn Quân?
(*) yêu nga tử: 幺蛾子 là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là: giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô
“Mạn Quân, chuyện cho tới bây giờ, cô còn có gì để nói? An Thành là người
của tôi, sẽ không bán đứng tôi, mà người bên cạnh tôi, trừ bọn họ, chỉ
có cô...”
Giọng anh hơi giảm thấp xuống, từng chữ từng chữ móc vào trong lòng cô.
Dĩ nhiên là cô vạch trần bí mật, dĩ nhiên là cô nói chuyện anh và Phó Tĩnh Tri vấn vương còn chưa dứt với cha chồng, nhưng cô sẽ không để cho anh
biết, vĩnh viễn sẽ không.
Cô xoay người, đuôi khóe mắt khẽ lướt
qua An Thành, bên môi có nụ cười châm chọc không dễ phát hiện ra, nhưng
nụ cười này nhanh chóng mất đi, hóa thành khổ sở tái nhợt.
“Không phải anh không biết, em vẫn bệnh nặng không dậy nổi, anh có từng về
nhà? Em biết được hành tung của anh từ đâu? Đúng, người bên cạnh anh một lòng trung thành, An Thành càng chỉ nghe dặn dò của anh, em đây là nhị
thiếu phu nhân trên danh nghĩa chỉ là không khí trong mắt anh ta, huống
chi, anh đi tìm người phụ nữ khác, ai chịu chạy tới nói cho em biết
những chuyện này?”
Lời cô chua ngoa, mang theo mấy phần trào phúng, càng tăng thêm tin tưởng và nghe theo hơn khóc lóc rối rít.
Mạnh Thiệu Đình ngẫm nghĩ, gần tin, tâm tư Mạn Quân vốn đơn thuần, anh và
Phó Tĩnh Tri dây dưa không ngừng, cô chưa từng thể hiện bất mãn ra, cũng không tạo ra chút không vui trước mặt cha mẹ, huống chi, cô bị bệnh vẫn nằm trên giường không dậy nổi, anh biết.
Còn nữa chính là, anh tin tưởng An Thành.
“Hai người đi ra ngoài đi.” Mạnh Thiệu Đình hơi mệt mỏi xua tay: “Tôi muốn một mình yên lặng một chút.”
An Thành liếc nhìn anh, cúi đầu, xoay người đi ra ngoài, Mạn Quân vẫn đứng đó không nhúc nhích, cho đến khi An Thành đóng cửa lại, cô mới đi đến
ben cạnh anh, cặp mắt đã sớm khóc sưng đỏ, xem ra rất điềm đạm đáng yêu.
Mạnh Thiệu Đình thở dài trong lòng, lại nghĩ tất cả mình làm với cô, trong
lòng đúng là vẫn còn áy náy, Mạn Quân không thể so sánh với người khác,
anh rất hiểu cô, hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, nếu không phải ma
xui quỷ khiến làm vợ chồng, không chừng bọn họ đã là bạn rất thân thiết, nhưng bây giờ...
Dĩ nhiên anh muốn ly hôn, dù bây giờ cha mang
an nguy của Tĩnh Tri ra uy hiếp anh, anh không cách nào làm việc, nhưng
mà, nhưng mà cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
“Lấy cháo ra đi.” Anh than thở một tiếng trong lòng, nói với Mạn Quân, theo bản năng mềm đi một chút.
Mạn Quân ngẩn ra, cũng không nghĩ đến anh thay đổi thái độ, nhưng cô chỉ
chần chừ trong chốc lát, đã vui mừng trở lại, khẽ nâng giường anh lên,
lại chạy đi múc cháo nóng lần nữa, sau đó mới ngồi bên giường, nhưng cô
vẫn hơi khiếp sợ, không dám làm gì.
Mặc dù Mạnh Thiệu Đình hơi áy náy với cô, nhưng không muốn cô bón cho anh, vì vậy chỉ để Mạn Quân đưa cháo tới, anh dùng tay phải không bị thương uống nửa chén nhỏ, rồi đặt
xuống, nói với Mạn Quân: “Cô cũng trở về nghỉ ngơi đi, bệnh vừa khỏi,
không cần đến nữa, dưỡng bệnh trong nhà cho tốt, ở đây tôi có y tá chăm
sóc, cũng không cần đến cô.”
“Thiệu Đình...” Anh khó có được quan tâm, khiến nước mắt Mạn Quân lập tức tuôn ra, cô đột nhiên không khống
chế được nằm trên người anh, đau xót khóc lên: “Thiệu Đình, anh đừng rời khỏi em có được không... Nếu anh không quan tâm em, về sau em làm thế
nào? Em theo bên cạnh anh bảy năm, bảy năm rồi, anh để cho em về sau làm thế nào? Tuy em không lịch sự nhã nhặn động lòng người như cô ấy, nhưng Thiệu Đình, em sẽ từ từ học, em đã biết làm cơm rồi...”
Trong
lòng Mạnh Thiệu Đình rối bời, trong bụng khó tránh khỏi bực bội, cô làm
thế nào? Tôi còn muốn biết, tôi nên làm như thế nào?
Mạn Quân, cô chính là không hiểu tôi, chính xác mà nói, cô hoàn toàn không hiểu đàn
ông, nếu thích cô, chỉ thích bề ngoài của cô hoặc nấu ăn ngon, anh dứt
khoát có thể lấy một người xinh đẹp nhất hoặc đầu bếp.
“Cô về đi, tôi rất mệt, để cho tôi nghỉ ngơi một lúc.” Anh dùng sức đẩy cô, kéo chăn xong nhắm mắt lại.
Tiếng khóc của Mạn Quân còn chưa dừng lại, nhưng anh mắt điếc tai ngơ, chỉ
chốc lát sau, tiếng khóc dần ngừng lại, sau đó là tiếng bước chân rời
đi, sau khi gian phòng yên tĩnh lại, anh thở phào một hơi dài, mở to mắt trong bóng đêm đen thui, có một đau đớn không nói thành lời tràn ngập
đáy lòng anh, nếu Tĩnh Tri biết anh xảy ra tai nạn xe cộ, sẽ như thế
nào?