Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, hơi sửng sốt, hồi lôi, cô mới ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi, tôi cúp trước.”
Cô cúp điện thoại, rồi giật mình nặng nề ngồi trên ghế sa lon rơi vào trầm tư, chuyện không biết này không đơn giản, anh ấy nhất định còn xảy ra
chuyện khác, bằng không, An Thành sẽ không nói, tình cảnh của anh ấy,
thật sự không tốt...
Phải ở mức độ như thế nào, mới có thể dùng thật sự không tốt để hình dung?
Đợi chút, Mạnh Thiệu Tiệm đột nhiên tới đây tìm cô tiết lộ tin tức Mạnh
Thiệu Đình xảy ra chuyện là muốn làm gì? Cô không tin tưởng anh ta đầy
lòng tốt bụng muốn giúp Mạnh Thiệu Đình hòa hoãn quan hệ giữa anh ấy và
cô.
Vậy anh ta làm vậy, là có rắp tâm gì? Còn nữa, anh em hai
người bọn họ tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, Mạnh Thiệu Tiệm chưa
bao giờ chiếm thế thượng phong, bây giờ cũng chỉ vì Mạnh Thiệu Đình xảy
ra tai nạn xe cộ, chức chủ tịch dĩ nhiên cũng để cho anh ta ngồi, nếu
Tĩnh Tri không nghi ngờ, chính cô cũng hoài nghi trí thông minh của mình rồi.
Một người, cho dù anh làm chuyện gì không thể tưởng tượng,
mục đích duy nhất chính là vì để cho mình đạt được lợi ích lớn hơn nữa.
Như vậy, lợi ích lớn nhất với Mạnh Thiệu Tiệm là gì?
Không gì khác, tranh được quyền thừa kế Mạnh thị, ngồi lên chức chủ tịch, mà
người cản đường lớn nhất đến lợi ích là ai? Không thể nghi ngờ là Mạnh
Thiệu Đình.
Nói cách khác, anh ta đến tìm cô, nói cho cô biết
chuyện Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, cũng chỉ để đánh bại Mạnh
Thiệu Đình.
Mà cô biết chuyện này, có liên quan gì đến việc đánh bại Mạnh Thiệu Đình?
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong đầu có vô số sợi lộn xộn, đột nhiên cùng nhau chỉ về một chỗ.
Đúng rồi, Phó Tĩnh Tri cô, là người mà Mạnh Chấn Tông và bà Mạnh ghét nhất,
cha mẹ cô chết đi, lại không thoát khỏi liên quan đến hai người, cho
nên, hai người kia tuyệt đối không chịu để cho cô và Mạnh Thiệu Đình
cùng nhau.
Nếu quả thật cô và Mạnh Thiệu Đình dây dưa không rõ,
dĩ nhiên khiến Mạnh Thiệu Đình mất sủng ái trước mặt hai người nhà họ
Mạnh, người được lợi ích, chỉ có Mạnh Thiệu Tiệm!
Anh ta đúng là
có rắp tâm như vậy! Tĩnh Tri đột nhiên nghĩ ra, cảm giác đáy lòng giống
như bị người đột nhiên hắt một gáo nước đá, lạnh đến toàn thân cô phát
run.
Nhưng mà, Mạnh Thiệu Đình đã đoạn tuyệt tới lui với cô, vậy vì sao Mạnh Chấn Tông lại đổi chức vị chủ tịch Mạnh thị của anh?
Ở giữa, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà cô không biết?
Tĩnh Tri đứng lên, chân không đi tới trước cửa sổ, thời tiết nóng hơi tản
đi, cô kéo rèm cửa sổ ra, lại đẩy cửa sổ ra một
nửa, có gió ấm áp thổi vào, quét qua tóc cô, chân mày cô nhíu chặt,
trong lòng có một âm thanh, trầm tĩnh như nước nói chuyện với cô.
Phó Tĩnh Tri, hiện tại mày đang gặp phải một lựa chọn rất quan trọng, mày
nhất định phải tỉnh táo, nhất định, phải tỉnh táo suy nghĩ kỹ lại, mày
nên đi đâu, mày nên chọn đường như thế nào.
Cô đứng yên cạnh cửa
sổ thật lâu, nhưng trong lòng vẫn hoàn toàn trống không, qua một lúc, cô vẫn không quyết định chắc chắn được, dứt khoát đi về phía giá sách,
thuận tay rút một quyển sách ra ngoài, chính là sau khi cha qua đời, cô
rời khỏi Tịnh Viên vội vàng đi lấy sách cha cất giữ.
Hốc mắt Tĩnh Tri đau xót, nghĩ đến vài mùa đông giá rét, cha nho nhã ôn hòa cao
thượng luôn vì cô tính tình bướng bỉnh, vì cô đứa con gái không thể bớt
lo này, miễn cưỡng đi cầu xin người, cầu xin người không cần bỏ rơi con
gái ông, cầu xin người cho con gái và cháu ngoại của ông một con đường
sống, lại gặp phải nhục nhã chưa từng nghe.
Những lời đó, giống như dao găm, sau nhiều năm như vậy nhớ tới, vẫn để cho trái tim cô dầm dề rỉ máu, đau co quắp.
Tĩnh Tri đột nhiên cúi đầu xuống, dán mặt lên trang sách thơm nhắm mắt ẩm ướt lại.
Nhiều năm như vậy, Tịnh Viên cầu nhỏ nước chảy, cô ngồi trước gối cha, nghe cha ôn hòa nói chuyện hôn sự của cô với cô.
“Tĩnh Tri, cha chọn cho con ông xã này, là trải qua một ngàn người mới chọn
được một người, con là con gái cha yêu nhất, đương nhiên muốn mang tất
cả những gì tốt nhất cho con, vốn là lão đại nhà họ Mạnh kết thân với
nhà chúng ta, nhưng cậu ta không tình nguyện, bây giờ đổi lại là lão nhị nhà họ Mạnh, trong lòng cha hết sức vui mừng, đã đối đầu nhiều lần
trong làm ăn, đứa bé kia rất có thiên phú hơn nữa không có táo tợn của
người trẻ tuổi, hai người chúng ta coi như bạn vong niên *, rất có thể
nói được mấy câu, với vài lời đề nghị của cha, cậu ta cũng chịu nghe
lời, nếu con gả cho, nể mặt cha, cậu ta sẽ không đối xử không tốt với
con...”
(*) bạn vong niên: Bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Mà ai biết, anh lại phản ứng lớn như vậy với chuyện bức hôn này, kể từ
ngày kết hôn đó, cuộc sống của cô chưa từng có một ngày có ánh sáng, đến cuối cùng ly hôn, cha ở trên giường bệnh biết được tin tức này, yên
lặng nhìn dáng vẻ chảy nước mắt của cô, cô chưa bao giờ quên, nhưng
không dám nhớ lại, một khi nhớ tới, những vết đau đã kết vảy kia đột
nhiên vỡ ra, máu tươi nồng đậm cuồn cuộn chảy ra.
Mãi cho đến khi ông chết đi, ông vẫn tự trách trong lòng, là ông hại con gái mình thương yêu nhất.
Mà ông có biết, phần tự trách này, lại là gánh nặng trầm trọng nhất trong trái tim con gái.
Tất cả bi kịch của
cô, đều do hai người nhà họ Mạnh một tay gây ra, mà bây
giờ, cái gì cô cũng chưa từng làm, cô núp xa xa, cô buông xuống hận thù
của cha mẹ, thậm chí Phi Đồng của cô mang họ Mạnh, nhưng bọn họ đối xử
với cô như thế nào?
Cho tới bây giờ đều cho rằng cô là kỹ nữ lẳng lơ, cho tới bây giờ vẫn xem thường cô ghét cô, bởi vì cô là người phụ
nữ hám tiền, Phó Tĩnh Tri cô không cho mình có bao nhiêu cao thượng,
nhưng cái mũ bẩn này không thuộc về cô, tại sao đã cách nhiều năm, còn
một mực đội lên đầu cô?
Cô phải đi về, cô phải đi về!
Hô
hấp của Tĩnh Tri dần dồn dập, cô lập tức đứng lên, bởi vì tức giận, hai
gò má của cô đỏ ửng, bởi vì trong lòng tích cóp từng chút ý niệm mãnh
liệt sắp bùng nổ, hai tròng mắt của cô dần sáng ngời bức người, hai quả
đấm chống lên bàn dần nắm chặt, từng ngón tay dần cuộn lại, dần dần bóp
đến gân xanh, mà hình như máu cũng vọt đến đầu ngón tay, đỏ giống như
hàn mai nở rộ.
Cô né bảy năm, đủ rồi.
Cô nên sống vì mình một lần, cô nên nhìn thẳng vào tim mình một lần.
Con người đều có một mặt ích kỷ, bao gồm chính cô, nếu như nói, hiện giờ cô và Thiệu Hiên không thể người một nhà đoàn viên, cô quyết định sẽ
không để cho mình quấy vào trong vũng nước đục nữa, mà lúc này...
Tĩnh Tri nghĩ đến ngày đó Tống Cảnh nói, cô ta đã có đứa bé của Thiệu Hiên,
cho dù cô có thể uất ức, không phải có thể uất ức sao?
Cõi đời này để cho người cảm động là thật lòng, mà thường thay đổi nhất, cũng là thật lòng.
Cô đã từng thật lòng tràn đầy mong đợi anh, cho dù trong khoảng thời gian
mịt mù tối tăm bị nhốt kia, cô vẫn ôm một tâm nguyện tốt đẹp, mong mỏi
đoàn tụ với anh, cho dù đi đến nước Mỹ xa xôi nhìn anh ở chung một chỗ
với người khác, trong tiềm thức của cô vẫn còn chờ đợi anh, muốn cho anh một cơ hội.
Nhưng mà bây giờ, chính cô cũng không cách nào
thuyết phục mình, không phải cô không tin Thiệu Hiên, cũng không phải cô không tin tình cảm của anh với cô, cô hoài nghi, nhưng mà cũng chỉ là
thời gian vô tình, tự mình bình ổn.
Đúng, từ đầu đến cuối, cô đều cho rằng, cô không xứng với anh, bởi vì trái tim anh sạch sẽ trong
suốt, mà cô, đã sớm mất đi tất cả hồn nhiên.
Tĩnh Tri cố ý bỏ qua những hốt hoảng rối rắm của mình trước kia, cô chỉ trấn an mình cho
mình một lý do: Cô chính là muốn trở về bên cạnh Mạnh Thiệu Đình lúc anh thất thế, để người nhà họ Mạnh nhìn, rốt cuộc Phó Tĩnh Tri cô có phải
người phụ nữ ham tiền bạc quyền thế không.
Một khi đã quyết định
chủ ý trở về bên cạnh anh, cả người cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm,
giống như tảng đá lớn treo trên đỉnh đầu bỗng ngày nào đó không cánh mà
bay, cho tới nay uất ức và phiền não, áp lực vô hình và cảm xúc tối tăm
cũng trở thành hư không, cô thở ra một hơi thật sâu, vừa duỗi lưng mỏi
mệt, vừa ngẩng đầu, thấy cách đó không xa trên nóc phòng có một bầy chim bồ câu vỗ cánh bay qua, tiếng chuông gió leng keng dễ nghe, mắt Tĩnh
Tri khẽ cong, có ý cười nhẹ chảy xuôi ra từ bờ môi cô, cô thấy trên ban
công nhà sát vách, một bụi hoa sơn chi trong chậu hoa, nở ra mùi thơm
dễ chịu.
Mấy ngày kế tiếp, công việc lại hơi lu bu lên, vấn đề
của cô coi như dễ giải quyết, nhưng chuyện của Phi Đồng để cho cô cảm
thấy hơi khó làm, tóm lại là đứa bé của cô và Thiệu Hiên, trái lo phải
nghĩ, không biết đợi trước mặt cô là cái gì, cũng không biết kích động
của mình sẽ kéo dài bao lâu, Tĩnh Tri vẫn tạm thời để Phi Đồng và bảo
mẫu ở bên này, cô quyết định tự mình đi về trước.
Trước khi đi,
Tĩnh Tri gọi điện thoại cho Thanh Thu, nghe được quyết định của cô, đầu
tiên Thanh Thu kinh ngạc, nhưng tiếp theo lại cảm thấy vui mừng: “Cô
nghĩ kỹ chưa? Thiệu Đình nhất định vui vẻ chết rồi.”
Tĩnh Tri nắm dây điện thoại, lông mi dài buông xuống che kín ánh sáng nhạt trong đáy mắt cô, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Thanh Thu, tôi nghĩ tôi nên trở về, nếu
tôi không về, cảm giác lòng không cách nào yên ổn, tôi không biết tôi có nguyện ý ở bên cạnh anh ấy hay không, nhưng tôi biết, bây giờ anh ấy bị thương, tôi phải trở về, tôi phải đi về nhìn anh ấy một chút.”