Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Không Bằng Tựa Vào Vai Người Yêu Khóc Rống Một Đêm……


trước sau

"Thanh Thu, tôi muốn quay trở về, nếu tôi không trở về, thì không thể thoải mái trong lòng được, tôi không biết là mình có nguyện ý ở lại bên cạnh anh ta không, nhưng tôi biết, bây giờ anh ta đang bị thương, tôi phải trở về, tôi phải đi xem anh ấy một chút."

Thanh Thu nghe thấy cô nói như vậy, không nhịn được khẽ cười: "Tĩnh Tri, cô có thể suy nghĩ được như vậy thì tốt quá, thật ra thì phụ nữ cũng không cần quá mạnh mẽ, quá cố chấp, cũng không nên dùng tình yêu để gò bó người đàn ông, Tĩnh Tri, tư tưởng của người đàn ông rất lớn, nếu như cô yêu cầu trong lòng bọn họ chỉ có tình yêu, vậy thì chuyện này vô cùng không thực tế, dù sao đi nữa, anh ta đối xử tốt với cô, anh ta chịu đối xử tốt với cô, chịu nhân nhượng cô, đã là quá đủ rồi."

Tĩnh Tri có chút mờ mịt giật mình trong chốc lát, sau đó khẽ cắn môi mình một cái, ngón tay của cô quấn quấn dây điện thoại, một vòng rồi lại một vòng quấn chặt lại, rồi lại buông ra từng vòng từng vòng một, trong lòng cũng giống như bị sợi dây kia quấn lại, dần dần trở nên căng thẳng.

"Thanh Thu, nếu như là cô... Cô sẽ làm như thế nào đây?"

Thanh Thu trầm ngâm chốc lát, cười một tiếng, nụ cười kia mang theo vẻ cô đơn: "Tĩnh Tri, cô xem lúc đầu tôi kiên quyết như thế nào, nhất định không chịu tha thứ cho anh ấy, không chịu trở lại từ đầu, nhưng bây giờ thì sao?"

"Thanh Thu. . . . . ."

Trên nét mặt của Thanh Thu hiện lên nét buồn bã, yếu ớt nói: "Tôi yêu anh ấy, còn có cách nào nữa?"

"Vậy cô, đã tha thứ chuyện lúc trước rồi hả?" Tĩnh Tri có chút rung động, trong tình yêu người phụ nữ thường yếu thế hơn, coi như lúc đầu Thanh Thu quật cường tới mức độ đó, không phải bây giờ cũng thoả hiệp rồi sao?

Thanh Thu lắc đầu, trong giọng nói cũng mang theo sự cô đơn: "Tĩnh Tri, tha thứ hay không tha thứ, là một chuyện, tôi yêu anh ấy, lại là chuyện khác, tôi không thể rời xa anh ấy, tôi ở lại bên cạnh anh ấy, nhưng ở trong lòng của tôi mãi mãi vẫn tồn tại một lỗ thủng, có lẽ thời gian cả đời này cũng không thể lấp đầy cái lỗ thủng đó, có lẽ cả đời cũng không đủ. . . . . ."

"Thanh Thu, cô không thể nào quên được, nhưng lại ở bên cạnh anh ta, cô. . . . . ." Tĩnh Tri không biết nên hỏi như thế nào, chuyện tình mâu thuẫn như vậy, lúc Thanh Thu đối mặt với Thẩm Bắc Thành, trong lòng có vướng mắc lớn như vậy, hai người sống chung như thế nào?

"Tĩnh Tri, dường như trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể phân biệt rõ ràng được, nếu không thì sao lại có nhiều sự buồn phiền như vậy được? Mặc dù tôi không thể nào tha thứ được, nhưng tôi biết, nếu tôi rời khỏi anh ấy, tôi càng khổ sở hơn, cuộc sống hơn mười năm ngắn ngủi, cần gì tôi phải lãng phí như vậy? Có được một ngày vui vẻ, thì hãy vui vẻ một ngày, phức tạp hoá mọi chuyện, chỉ làm cô thêm mệt mỏi thôi."

Tĩnh Tri nghe lời này, cảm thấy giống như lời của Phật, cô ấy nói mặc dù cô không hiểu, nhưng lại không thể cãi lại được.

"Tĩnh Tri, tôi không biết nếu tôi là cô thì tôi sẽ quyết định như thế nào, bởi vì tôi không phải là cô … Cô là cô … Chỉ cô mới hiểu được chính mình, không nên hỏi người khác, lắng nghe tiếng lòng mình một chút, nếu như cô không đi, trong lòng cô không yên tâm, vậy thì cô hãy đi đi, mặc dù Thiệu Đình đã từng hồ đồ, nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ, anh ta lại có chút vô tội?"

"Thanh Thu, chuyện của gia đình tôi, tôi đã sớm không còn trách anh ta nữa, nút thắt lớn nhất trong lòng tôi, là chuyện kia. . . . . ."

Thanh Thu ngẩn ra, chợt hiểu ra chuyện cô ấy đang nói là chuyện xảy ra trong hôn lễ, cô cũng không nhịn được mà cau mày lại, chuyện này đúng là Mạnh Thiệu Đình quá hồ đồ, nhưng suy nghĩ theo cách khác, anh ta không từ thủ đoạn như vậy, cũng chỉ vì muốn chiếm đoạt được cô ấy, nhưng bằng phương thức như vậy, từ trong lòng Thanh Thu không ủng hộ, thậm chí là khinh bỉ.

Nếu như ban đầu Thiệu Đình không hồ đồ như vậy, nói không chừng hai bọn họ đã sớm thành chính quả.

"Chuyện này là lỗi của anh ta, tôi sẽ không nói giúp cho anh ta, Tĩnh Tri, tôi vẫn là câu nói kia, tha thứ hay không tha thứ, tiếp nhận hay không tiếp nhận đều là do cô, mỗi ngày trôi qua, chẳng lẽ cứ một mình cô cô đơn suốt đời?"

"Tôi. . . . . . Một mình tôi cũng không phải là không thể . . . . . ." Tĩnh Tri nhẹ giọng lầu bầu một tiếng, Thanh Thu thở dài một tiếng: "Cô đó, quá cố chấp rồi, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ thoáng ra một chút, nói thật nha Tĩnh Tri, cô nhìn khắp thế gian này xem, không biết có bao nhiêu người đàn ông ở bên ngoài nuôi bà hai bà ba, bao tình nhân, nhưng cuối cùng thì có mấy người đi tới ly dị? Lúc người đời đang nói về chuyện của người khác, thì thường thường trong lòng vô cùng căm phẫn và kiên quyết, nhưng tới khi chuyện xảy ra trên người mình, những người phụ nữ đó chỉ biết khóc lóc vãn hồi mà thôi.

Tĩnh Tri, không phải tôi nói quá những người phụ nữ đó, cũng không phải nói giúp đàn ông mà xem thường phụ nữ, nhưng mà cái xã hội này, đã có ngày nào mà người phụ nữ được đứng ngang hàng với đàn ông đâu? Cái này cũng không thể trách chúng ta, cũng không thể ăn năn hối hận, người phụ nữ luôn luôn ở thế yếu, tôi vẫn tin là như vậy. Tôi nhớ khi còn đi học, có học qua một câu thơ: Thay vì triển lãm ngàn năm trên vách núi cheo leo, không bằng tựa vào vai người yêu khóc rống một đêm, nhìn thấy không, đây mới là phụ nữ."

Thay vì triển lãm ngàn năm trên vách núi cheo leo, không bằng tựa vào vai người yêu khóc rống một đêm. . . . . .

Đáy mắt của Tĩnh Tri bắt đầu cảm thấy chua xót, ban đầu cô chính là một người phụ nữ yếu đuối nhu nhược, thích phụ thuộc vào người khác, lúc chưa lấy chồng, ở trong nhà bị ức hiếp cũng chỉ biết khóc, chỉ muốn phụ thuộc vào sự yêu thương của ba, kết hôn xong, cô đem chính mình đặt lên người của Mạnh Thiệu Đình, đến cuối cùng, anh đã cho cô một kích trí mạng.

Rồi sau đó, cô yên lặng thuận theo số phận, chịu đựng hành hạ trong cuộc sống, chưa bao
giờ nghĩ tới việc phản kháng, nếu không phải Thiệu Hiên đưa cô thoát ra khỏi đó, cho cô một sinh mạng mới, không chừng bây giờ cô và mẹ, phải trải qua cuộc sống như heo như chó, cô cũng không phải là người phụ nữ kiên cường, cũng không phải là người phụ nữ độc lập, tất cả những thứ này, đều là khi cô bị buộc đi tới đường cùng, nên mới học cách thích nghi.

Trời sinh như vậy, muốn cô lột xác thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không khỏi có chút buồn cười, cô không thể không xem qua thể loại tiểu thuyết này, nữ chính bị người ta hãm hại rồi hiểu lầm, rời xa nam chính đi tha hương, mấy năm sau trở lại, lột xác thành người phụ nữ siêu lợi hại không việc gì không làm được, hấp dẫn tất cả ánh mắt của đàn ông.

Lúc đầu cô xem còn có chút cảm giác thú vị, sau đó xem lại, thì dần dần cảm thấy không tin, nếu trên đời tất cả những người phụ nữ bị tổn thương tình cảm đều có thể trở nên như vậy, vậy thì người phụ nữ mạnh mẽ như vậy đều có ở khắp nơi? Nhưng mà những người mà cô tiếp xúc trong cuộc sống cho tới bây giờ, trong mười người phụ nữ, hiếm lắm mới có một người phụ nữ mạnh mẽ không phụ thuộc vào đàn ông.

"Tĩnh Tri, không cần miễn cưỡng chính mình, cái gì mình cảm thấy thoải mái, thấy vui vẻ thì làm, vận mệnh của cô được đặt trong tay của cô, không ai có thể can thiệp, nhớ, cô muốn quay trở lại, là do cô muốn mình vui vẻ, vứt hết những đạo lý và ân oán kia đi, cô chỉ lựa chọn cho cuộc sống sau này, không cần phức tạp như vậy."

Thanh Thu nói xong, thấy cô im lặng, thì lẩm bẩm nói: "Lúc nào tới, gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cô."

Cô nói xong, cũng liền cúp điện thoại.

Hai ngày sau đó, Thanh Thu nhận được điện thoại của Tĩnh Tri, nói đang ở sân bay của thành phố A, Thanh Thu nở nụ cười rực rỡ, trong điện thoại nói cô ấy hãy chờ nửa tiếng, cô sẽ lập tức tới đón.

Dueng san kee quyy don. Thanh Thu lái xe đi đón Tĩnh Tri, thấy thân thể cô gầy đi một chút, nhưng tinh thần thì rất tốt, không nhịn được hé miệng nở nụ cười, ranh mãnh trêu ghẹo: "Sớm nên suy nghĩ như vậy, không phải tôi nói, nếu Bắc Thành mà đối xử với tôi bằng một nửa Mạnh Thiệu Đình đối xử với cô, thì tôi đã cám ơn trời đất rồi . . . . . ."

"Cô chỉ được cái nói bậy, anh ta mà để ý tôi sao? Cô không nhìn thấy lúc anh ta tức giận đối với tôi. . . . . ."

Thanh Thu thiếu chút nữa bật thốt lên, lại nghĩ đến lời dặn dò của Thẩm Bắc Thành là đừng nói cho Tĩnh Tri, dù sao đây là món quà sinh nhật mà Thiệu Đình tặng cô ấy, nói trước thì sao mà thú vị được nữa? Cố gắng kìm nén lại, cô nở nụ cười thần bí nhìn Tĩnh Tri một cái, rồi nói xa xôi: "Đến lúc đó cô sẽ biết, chúng tôi rất hâm mộ đó."

Tĩnh Tri không hiểu ra sao, nhưng cũng không tinh thần, chỉ cười: "Nói chuyện gì mà thần thần bí bí."

Thanh Thu cười trừ, cũng không nói tiếp, vòng vo chuyển đề tài.

Xe trực tiếp chạy tới bệnh viện của thuộc hạ Thẩm Bắc Thành, Mạnh Thiệu Đình đang dưỡng thương ở đây, trên đường Thanh Thu có nói mấy câu, biết được vết thương của anh đã có chuyển biến tốt, nhưng rốt cuộc có hoàn toàn phục hồi lại được như cũ hay không cũng chưa biết chắc được.

Cảm xúc của Tĩnh Tri lại xuống thấp, đang yên lành anh lại xảy ra tai nạn xe cộ, chắc là do đêm đó anh uống rượu, lại đoạn tuyệt quan hệ với cô, cảm xúc tồi tệ, lúc lái xe không tập trung nên mới xảy ra chuyện, nếu như chân của anh không có cách nào tốt hơn……

Tĩnh Tri không nhịn được cúi đầu, cô suy nghĩ những chuyện này làm gì, anh ta còn có vợ mà. . . . . . Dù thế nào đi nữa, cũng không tới phiên cô lo lắng chuyện này.

Sau khi xe dừng lại, Tĩnh Tri túm chặt vạt áo chậm chạp không muốn xuống xe, cô cứ như vậy chạy tới đây, có tính là lật lọng không? Lần đó anh nói như chém đinh chặt sắt là sẽ không gặp lại cô nữa, bây giờ cô tới, ngộ nhỡ anh. . . . . .

Thanh Thu dừng xe xong, thấy cô không chịu xuống xe, đi qua gõ gõ cửa kính xe: "Tĩnh Tri, sao cô lại không xuống?" điễnn dàn nên quýndon

Tĩnh Tri ồ một tiếng, "Đã tới rồi." Cuống quít thu lại tâm tình của mình, mở cửa xe bước ra ngoài, quang cảnh bên dưới căn nhà này rất yên tĩnh, xung quanh trồng mấy cây ăn quả rất tươi tốt, Tĩnh Tri vừa bước xuống xe, thì ngay lập tức ngửi thấy mùi của trái cây, tâm tình lo lắng của cô cũng dần ổn định hơn rất nhiều, thấy Thanh Thu đang đứng đợi cô ở bậc thang cách đó không xa, cô vội bước tới mấy bước, đuổi kịp bước chân của Thanh Thu.

điễnn dàn nên quýndon Trong phòng khách lớn ở lầu dưới cũng không có người, Thanh Thu khẽ thở phào một cái, lúc ở trên đường cô suy nghĩ, Mạnh Thiệu Đình có trách cô đã mang Tĩnh Tri đến hay không, vì vậy cô nảy ra ý định, kéo kéo Tĩnh Tri cười híp mắt nói: "Tĩnh Tri, tôi còn có chút việc, một mình cô đi lên có được không? Bên ngoài không có xe, trong phòng chắc chắn là không có ai, bây giờ tôi phải đi về rồi. . . . . ."

Cô nói xong liền đem Tĩnh Tri đẩy đi lên cầu thang, Tĩnh Tri có chút khẩn trương, nhưng cũng ngại làm lỡ chuyện của Thanh Thu, đành phải nhắm mắt gật đầu một cái, đi lên lầu. . . . . .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện