Tĩnh Tri kêu lên một
tiếng ngã ngồi lên trên giường của anh, thiếu chút nữa đụng phải vết
thương ở chân của anh, cô sợ tái xanh mặt, anh lắc đầu an ủi cô: "Không
có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, cũng không dễ hỏng như vậy đâu."
Sức lực ở cánh tay càng thêm xiết chặt, đầu ngón tay cầm cổ tay cô, càng
cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, lại nhìn thẳng vào cô, cho tới khi gương
mặt trắng như tuyết của cô đỏ ửng lên, anh mới nở ra một nụ cười mê
người: "Em thật sự lo lắng cho anh sao?"
Tĩnh Tri lập tức liếc
xéo anh một cái, rồi cúi đầu, ngón tay lướt qua cái đùi đang bó thạch
cao của anh, lông mi khẽ run run, giọng nói của cô cũng có chút run rẩy: "Rốt cuộc thì bác sĩ nói như thế nào? Có khi nào phải. . . . . ."
Cổ họng cô như ngẹn lại, hai chữ kia, làm sao cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
Giống như uống phải một ngụm hoàng liên, trong lòng và toàn thân đều tràn đầy khổ sở.
Dù sao đi nữa, cô cũng đã bỏ qua sai lầm ban đầu của Mạnh Thiệu Đình, tự
nhiên ở trong lòng cũng không mong anh xảy ra chuyện gì nữa.
Không chỉ như thế, giờ phút này cô nhìn người đàn ông này trước kia luôn hăng hái như vậy mà bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, trong làng càng
cảm thấy đau lòng và lo sợ hơn.
"Phải cái gì?" Giọng nói của anh
thật thấp, giống như là phát ra từ trong lồng ngực, lại dán sát vào
người cô, dường như cô có thể cảm giác được tai của mình nóng như lửa
đốt. Taoo do leê quíy dđono
Mà lực đạo cầm ở tay cô cũng dần dần
xiết chặt hơn, mấy ngón tay, lòng bàn tay cũng mang theo nhiệt độ nóng
bỏng, chạm vào trên da thịt mịn màng của cô, lại như mang theo dòng
điện, trong nháy mắt truyền đi khắp toàn thân của cô. Mà lúc này, hơi
thở của anh có chút dồn dập, nhẹ nhàng rơi vào trên tóc của cô, Tĩnh Tri cảm thấy căn phòng này yên ắng đến doạ người, giống như thời gian và
không gian đang ngưng đọng lại, cổ họng cô căng thẳng, thân thể như bị
đóng đinh lại không nhúc nhích được, chỉ thấy khẩn trương, bắt đầu tràn
ra từ lòng bàn tay, dần dần lan tràn tới lồng ngực, nhịp tim cũng đập
thình thịch giống như là đang đánh trống. . . . . .
"Tôi... Tôi nghe An Thành nói, rất nghiêm trọng, có thể khỏi hẳn hay không còn chưa xác định. . . . . ." Taoo do leê quíy dđono
Tĩnh Tri vừa mở miệng, mới phát hiện mình nói giống như không nói vậy, cổ cô cứng ngắc hơi nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt và hơi thở như thiêu đốt kia, mà gò má lại hướng về phía đối diện với máy lạnh, khí lạnh thổi
vào mặt, tất cả những lỗ chân lông cũng được thư giãn thoải mái ra, sống lưng cũng đã có một lớp mồ hôi mỏng, áo sơ mi tơ lụa dính sát vào lưng, dinh dính rất khó chịu.
Cô hơi hơi cử động thân thể một chút,
muốn né tránh khỏi gông cùm kìm hãm của anh, ai ngờ, sau một giây, cô
lại rơi vào trong ngực của anh, khuôn mặt tràn đầy mùi thuốc, cô nghe
được rất rõ tiếng tim đập trong lồng ngực của anh, còn đập nhanh hơn so
với cô.
Mà tư thế hơi mập mờ một chút, ngực của cô kề sát ở trước ngực của anh, dán chặt không có một chút khe hở, dần dần cô bắt đầu cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vừa muốn giơ tay đẩy anh ra, lại nghe
được từ cổ họng anh truyền ra một tiếng "khụ". . . . . . Giống như tiếng rên khi bị đau.
Cô lập tức nghĩ tới trong người anh đang bị
thương, nên không dám lộn xộn nữa, nhưng cũng không muốn cứ bị anh ôm
như vậy. Cô chỉ tới nhìn anh một chút, muốn chăm sóc cho anh, nhưng vẫn
chưa quyết định trở lại bên cạnh anh. Cuộc sống bình lặng trôi qua hai
năm, những thứ thù hận kia, đã tiêu tán đi rất nhiều, trong lòng mình ra sức khuyến khích, nhưng cũng nổi lên không ít gợn sóng.
Cô không biết ba mẹ ở dưới đất biết cô như vậy thì như thế nào, có trách mắng cô hay không. Quả nhiên cô là người đàn bà ích kỷ, từ trước tới giờ cũng
chỉ muốn mình được yên ổn.
"Tĩnh Tri, để yên cho anh ôm một
lát." Anh thở dài, trầm thấp và mang theo chút cô đơn, tuy nhiên chỉ có
cánh tay phải là có thể nâng lên siết chặt lấy thân thể của cô, nhưng cô cũng không thể động đậy, chiếc cằm nhọn và gầy của anh chống lên đỉnh
đầu của cô, nhẹ khàng cọ cọ, xương cấn vào khiến cô bị đau, nhưng cái
cảm giác này cũng không nói ra được, cô cũng chỉ là một người phụ nữ,
cũng khát vọng có một người cho cô một cái ôm ấm áp như vậy.
Cảm
thấy thân thể của cô dần dần thả lỏng trở nên mềm mại, bàn tay của anh
liền dính sát sau lưng cô, dọc theo xương sống của cô trượt xuống, rồi
lại trượt lên, cứ vuốt ve như vậy, giống như là dỗ một đứa trẻ náo loạn
bỏ nhà đi nhưng lại tìm được đứa trẻ trở về.
"Sao anh lại có cảm
giác, em gầy đi so với trước kia nhỉ? Không phải người ta vẫn nói, sinh
em bé sẽ mập lên một chút sao, làm sao mà em lại ngược lại so với người
ta như vậy?" Mạnh Thiệu Đình thấy cô nghe lời như vậy, trong lòng càng
thêm nhu hoà, cách nói chuyện cũng càng thêm dịu dàng hơn nữa.
Mặt của Tĩnh Trị bị anh dí sát vào trong lồng ngực của anh, há miệng, giọng nói kia cũng khàn khàn, khiến cho người ta đau lòng.
"Không giống người ta bởi vì khi vừa mới sinh, mỗi tối
đều ngủ không ngon, ban ngày thì tất cả thời gian đều lo chăm sóc cho
bé, cơm cũng ăn không ngon, sao có thể mập được chứ? Lại không có người
giúp tôi chăm sóc bé, cái gì cũng đều do tôi tự làm, mới nuôi bé lớn
được như vậy."
Cô nói một câu hời hợt, thậm chí giọng nói từ đầu
đến cuối cứ đều đều bình tĩnh như vậy, giống như là đang nói với anh
những chuyện vụn vặt bình thường, nhưng anh vẫn hiểu được, cô đã chịu
đựng biết bao cay đắng, chảy biết bao nước mắt, cô vốn thích khóc, tất
cả chỉ vì cô cố tỏ làm ra vẻ kiên cường không sao cả, anh đều biết.
Khi anh lớn lên thì Thiệu Hiên chào
đời, chỉ là một đứa con nít thôi, nhưng trước trước sau sau đều có
mười
mấy người giúp việc và bảo mẫu, tuy vậy vẫn còn bận bịu túi bụi, càng
không nói tới cô, một người mẹ độc thân không hề có kinh nghiệm, cô lại
có thể dạy dỗ được tốt như vậy, ngoan như vậy, còn nhỏ tuổi mà đã biết
thương mẹ như vậy, đã mất biết bao nhiêu công sức, anh cũng không dám
tính tiếp.
Nhưng mà không phải anh không có lỗi, giờ phút này anh cũng không dám nói với cô, anh sẽ giúp em chăm sóc bé, từ nay về sau
chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc.
Làm sao anh dám nói chứ, anh đã từng có ý định muốn giết chết đứa bé này, anh không xác định được là cô có còn tin cậy anh nữa hay không.
Một lúc lâu sao, anh mới nghe được giọng nói của mình, có chút ngượng ngùng, có chút sợ hãi không xác định được.
"Yên tâm, về sau anh sẽ không để cho em phải chịu khổ nữa."
Thân thể trong ngực hơi cứng ngắc lại, theo đó, anh cũng cảm thấy ngực mình
cũng dần nóng lên, trong lòng cũng lo sợ, sợ cô sẽ buông ra, giơ tay sờ
lên má cô, lại chạm tới một vệt ướt nhẹp, anh có chút mù mờ không biết
phải làm gì, trong lòng cũng trầm xuống, cô vẫn còn kháng cự lại anh,
cũng cự tuyệt không cho anh cơ hội này.
Cô trợn to mắt lên nhìn
anh, một đôi mắt đen nháy nhìn anh chằm chằm như muốn nhìn thấu cả con
người của anh, sau đó anh nghe thấy câu hỏi của cô.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Anh sửng sốt một chút, rồi lại cười khổ, đến bây giờ, cô còn không hiểu
sao? Anh muốn bắt đầu lại một lần nữa với cô, muốn tốt cho cô, muốn chăm sóc cho cô, muốn bồi thường lại những tổn thương trước kia đã gây ra
cho cô, muốn ở cùng một chỗ với cô.
"Không muốn khiến cho em
chịu khổ hơn nữa, anh không nỡ." Anh cười một cái, vẫn là một nụ cười
rất đẹp như trước, khoé môi cong lên tạo thành một nếp nhăn trên mặt
giống như một chiếc kim châm nho nhỏ, từng chút từng chút kỳ quái chui
vào trong lòng của cô, khiến cho cô lại muốn khóc.
"Nhưng mà hơn
hai năm nay, tôi đã trải qua rất tốt, mặc dù chăm sóc Phi Đồng rất mệt,
nhưng tôi cũng rất vui vẻ, rất thoả mãn, tôi . . . . . . Tôi không cần
ai tới chăm sóc. . . . . ." le^e quyy do^nn
Cô cúi đầu, cố chấp
cắn môi của mình, hai tay xoắn lại với nhau, giống như bắt đầu lai không yên lòng muốn đưa tay lên miệng để cắn móng tay.
Quả thật cô đã
sống rất tốt, cái tật xấu hình thành đã năm năm này, cô cũng đã bỏ từng
chút một rồi, đây chính là chứng minh tốt nhất.
Anh thở dài một
tiếng, chợt đáy mắt dâng lên một nụ cười xấu xa, lấy ngón tay có vết
chai nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, sau đó lôi cô lại gần mình thêm một xíu.
Tĩnh Tri cảm giác toàn thân mình đều run rẩy, cô muốn nhắm mắt lại, nhưng
lại cảm thấy không nên nhắm lại, như vậy giống như đang khát vọng nụ hôn của anh vậy! Bây giờ cô không muốn cho anh hôn cô, cô còn chưa cân nhắc kỹ đâu, không thể để cho anh chiếm tiện nghi được. le^e quyy do^nn
Nhưng không nhắm lại, cứ nhìn thẳng vào anh như vậy sao? Cô lại cảm thấy đây không phải là tác phong của một cô gái tốt.
Cô nên đẩy anh ra, nhưng ánh mắt của anh đang nhìn cô, giống như là nước
sắp tràn bờ vậy, cô cảm thấy trái tim mình căng thẳng, cô đã từng ngày
nhớ đêm mong, cho là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, nhưng lại cứ như vậy
mà xuất hiện trước mặt cô, cô lại cảm thấy hoảng loạn, nhịn không được
lại muốn khóc, cô hận anh!
Cô hận anh tại sao lại như vậy!
Tại sao không đối xử tốt với cô sớm một chút? Tại sao lại muốn đối xử
tốt vào lúc này? Taoo do leê quíy dđono
"Tĩnh Tri. . . . . . Em
nói, đều là sự thật sao?" Ngón tay của anh từng chút từng chút di chuyển lên khuôn mặt của cô, mang theo sự dịu dàng vô tận.
Anh là một
người đàn ông như vậy, chỉ cần bỏ công sức ra chinh phục một người phụ
nữ, cho dù là ni cô đã xuất gia, dưới khí thế tấn công của anh bằng bất
cứ giá nào cũng sẽ mơ tưởng mà động lòng chứ? Cô tu luyện nhiều năm như
vậy, mới có thể giơ lên tường đồng vách sắt với anh, nhưng mà bây giờ,
hình như cô đã đánh giá quá cao lực chống cự của cô rồi.
Cô muốn
gật đầu, ngón tay của anh chợt trượt xuống phía dưới, ngay lập tức đặt
lên môi của cô, Tĩnh Tri cả kinh xoay mình, trong đầu trống rỗng, cô cứ
như vậy ngây ngốc nhìn anh, nhìn anh cười tà khí và hư hỏng như vậy.
Taoo do leê quíy dđono. Gương mặt gầy gò của anh xem ra thêm tuấn tú mấy
phần, hôm nay cô mới phát hiện, thì ra lông mi của anh lại dài như vậy,
khi trán của cô và trán của anh cụng vào nhau, thậm chí cô còn lo lắng
lông mi của anh sẽ chạm vào cô.
Toàn thân cô khẩn trương và căng
thẳng, nhưng anh vẫn tiếp tục mê hoặc cô, giống như là đang muốn trả
thù, khiến cho cô không khống chế được mình mà mềm nhũn trong lồng ngực
của anh.