"Phó Tĩnh Tri, cô
không nghe thấy sao? Thiệu Đình muốn cô rời đi, anh ấy không muốn gặp
cô! Cô cũng đừng quay lại nữa mất công lại bị đuổi thì rất mất mặt!"
Dù cho tính tình của cô có bình tĩnh đi nữa, thì cũng vẫn bị những lời nói này đả kích cho khuôn mặt đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa, chỉ ngây ngốc đứng ở đó, cắn chặt môi dưới, cũng không biết giải
quyết như thế nào.
điễnn dàn nên quýndon An Thành thấy sắc mặt
của cô không được tốt, trong lòng cũng biết lời nói của thiếu gia nhà
mình cũng không phải thật lòng, cũng không nỡ nhìn thấy cô lúng túng như vậy, lật đật bước lên làm hoà nói: "Phó tiểu thư, thiếu gia cũng vì lo
cho sức khoẻ của cô, nếu không cô xuống lầu dưới nghỉ ngơi một chút?"
Anh ta hiểu ý định của thiếu gia, nhưng mà không dám nói cho Tĩnh Tri,
chẳng qua là bây giờ anh nằm trên giường không thể động đậy, cô tới nơi
này sẽ chọc giận tới ba của anh, nếu như ba anh giấu giếm đụng tay đụng
chân gì, thì anh không thể bảo vệ chu toàn cho cô được?
Giờ phút
này Tĩnh Tri không nói ra được mùi vị trong lòng mình, cô không dễ dàng
gì mà hạ quyết tâm tới thăm anh, cố tình anh lại đóng cửa đuổi khách,
cho dù trong lòng anh có oán hận cái gì, cô cũng sẽ không chủ động yếu
thế vậy chứ?
Nghe Thẩm Mạn Quân nhục mạ cô như vậy, chẳng lẽ anh vẫn còn thờ ơ?
Nghĩ tới đây, trong lòng giận dễ sợ, đột nhiên Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, chung quanh vành mắt cũng hơi ửng đỏ, An Thành nhìn ngẩn người ra, trong lòng lập tức suy nghĩ, vẻ mặt này nên để cho thiếu gia nhìn thấy, nếu như
thiếu gia nhìn thấy một cái, cho dù là lòng dạ cứng rắn như thép, cũng
sẽ mềm nhũn ra thôi.
"Anh đi nói cho anh ta biết, để cho anh ta
tự mình nói với tôi để cho tôi đi, từ nay về sau cũng đừng gặp lại tôi,
tôi sẽ đi ngay bây giờ, về sau sống hay chết, tôi cũng sẽ không bao giờ
xuất hiện trước mặt anh ta nữa." điễnn dàn nên quýndon
Những lời này của cô mặc dù đa số là do tức giận nhưng cũng có một chút kiên
quyết, quyết định lần này của cô cũng không phải quá kiên định, cho nên
khi gặp trở ngại, thì tinh thần sẽ xuống rất nhanh mà lựa chọn phương án rút lui.
An Thành thấy cô tức giận, vội vàng xoay người trở lại, đem nguyên văn lời nói của cô nói lại, quả nhiên Mạnh Thiệu Đình nhíu
chặt lông mày, nói không ra lời.
An Thành vẫn đứng bên cạnh
giường của anh, Mạnh Thiệu Đình mới thở dài một cái, "An Thành, tôi
không có cách nào bảo vệ được cô ấy."
"Nhị thiếu, ngài xem trời
nóng như vậy, mà Phó tiểu thư lại từ xa tới thăm ngài, cũng không thể
không cho người ta vào phòng được?" An Thành thử thăm dò nói chuyện thay Tĩnh Tri, không ngờ Mạnh Thiệu Đình vẫn lắc đầu: "Tôi biết, trong lòng
tôi cũng hết sức vui mừng, nhưng mà, như tôi bây giờ, không có biện pháp bảo vệ cho cô ấy." điễnn dàn nên quýndon
"Nhị thiếu, không phải còn có tôi sao?"
"Cậu cũng không cần lừa gạt tôi, ở dưới tay của cậu cũng không có mấy người
nữa đi? Thủ đoạn của ông già luôn mạnh mẽ vang dội, ông ấy đưa ra quyết
định này là bắt buộc tôi phải thoả hiệp, cũng sẽ không cho tôi một đường lui, nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn bây giờ ông ấy đã biết là cô ấy
đã tới, nếu như bây giờ cậu đưa cô ấy đi, may ra còn kịp, nếu kéo dài
thêm chút nữa. . . . . ."
"Nhưng mà thiếu gia, nếu như Phó tiểu
thư làm thật, thì theo như tính tình ngang bướng của cô ấy, cộng với
trước giờ da mặt vốn mỏng, đụng phải cái đinh (sự việc khó giải quyết)
như vậy, sẽ tuyệt đối không chịu trở lại, ngài, ngài thật sự sẽ không
hối hận chứ?" Dđienn damn leie quyýdon
Lời nói này của An Thành
vừa thốt ra, Mạnh Thiệu Đình lại bắt đầu mâu thuẫn, hối hận? Sao anh có
thể không hối hận? Những lời nói tuyệt tình ngày đó giữa anh và cô, cũng đã hối hận rồi.
Nhưng mà, quả thật muốn đưa cô vào hoàn cảnh nguy hiểm sao?
Lại nói, dù là cô không đến, cũng chưa chắc đã thật sự an toàn, chuyện Tịnh Viên, đã chạm tới ranh giới cuối cùng của ba, ông chưa chắc đã chịu
buông tha cho cô, nếu như ở lại bên cạnh mình, ba muốn xuống tay, cũng
phải châm chước một chút chứ? Dđienn damn leie quyýdon
Anh vẫn ở
đây suy đi nghĩ lại, thì cửa phòng chợt có người phì phò đẩy ra, sau đó
là có tiếng bước chân nặng nề mấy phần oán giận, Mạnh Thiệu Đình vừa
ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô đi vào. Anh không khỏi giật mình nhìn
trên người cô không dời.
Xưa nay anh vẫn biết cô luôn luôn trắng
nõn đáng yêu, nhưng không ngờ khi cô mặc một bộ quần áo tơ lụa mùa hè
lại xinh đẹp tới mức độ như vậy.
Chiếc áo vest bằng tơ lụa, chiếc
quần đùi ngắn hơn gối mười cen ti mét, để lộ ra một đôi chân thon dài
trắng nõn thẳng tắp, dưới chân đi đôi giày la mã màu đen, bắp chân trắng như tuyết, không có chút thịt dư thừa nào, ngay cả mái tóc cũng đen như mực, một thân màu đen, lại càng tôn thêm cặp lông mày cong cong của cô, tròng mắt như nước mùa thu, màu da thì trắng như tuyết trên núi cao,
đôi môi lại có chút sưng mọng, giống như bị chính mình cắn cho sưng đỏ
lên, đôi mắt cũng hơi đỏ, giống như có cánh hoa đào rơi trên mí mắt, anh nhìn thấy cô một cái, ánh mắt như dán chặt trên người cô, không chịu
nhúc nhích.
Tĩnh Tri bước chân vào phòng, thì nhìn thấy anh đang có tư thế này, trên chân trái bó một miếng thạch cao thật dày, trên đầu còn quấn một dải băng chưa gỡ ra, còn có cái tay cũng bị thương luôn,
sắc mặt cũng không tốt, xương gò má cũng đã nhô ra, trong lòng chợt đau
xót, vốn là thấy anh thì thầm to nhỏ yêu sách đuổi cô đi với An Thành,
Thẩm Mạn Quân lại đang đứng đó chê cười, cô đứng cũng không xong, đang
định quăng đồ rời đi, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này thì sự tức giận
kia giống như quả khinh khí cầu bị xì hơi, tất cả đều tan biến.
Nhưng mà tóm lại vì mặt mũi không thể dễ dàng bỏ qua được, vừa cúi đầu, vừa
cắn răng một cái, cũng có chút kiểu cách, cái túi trong tay đặt lên bàn, cô giống như đang oán giận lườm
nguýt anh một cái, lại thấy ánh mắt
suồng sã của anh, trên mặt không khỏi đỏ lên, tức giận xoay người qua
chỗ khác, hậm hực nói: "Anh cũng không cần phí tâm, tôi sẽ đi, sẽ không ở đây khiến anh chướng mắt."
Lúc nói đến "Chướng mắt", giống như
mình rất uất ức, đột nhiên nước mắt liền chảy xuống, Tĩnh Tri càng cảm
thấy ân hận, ân hận vì mình lại mềm lòng như vậy, anh không nể mặt cô,
cô vẫn lo lắng cho vết thương của anh! Trên đời này, cũng không có người phụ nữ nào ngu ngốc hơn cô!
"Trời nóng như vậy, em lại vất cả
chạy tới đây một chuyến, cơ thể có khoẻ không?" Mắt nhìn thấy cô đã kéo
cửa đi ra, Mạnh Thiệu Đình không kiềm chế được mở miệng.
Tĩnh Tri dừng bước lại, không nhịn được chần chừ lắng nghe xem anh muốn nói gì.
Vẻ mặt của An Thành buông lỏng, cũng cuống quít nói: "Đúng vậy đó, Phó
tiểu thư không dễ dàng gì mà đi một chuyến xa như vậy, cần gì mà phải
vội vã như vậy?"
Tĩnh Tri xoay người lại, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía An Thành: "Mới vừa rồi là anh nói với tôi, không cần tôi phải
lặn lội đường xa tới đây, anh quên rồi sao?"
Gương mặt của An
Thành lập tức đỏ ửng, Mạnh Thiệu Đình cũng không tự nhiên, nghiêng mặt
ho khan hai tiếng che giấu sự bối rối của mình, trên mặt vẫn làm ra vẻ
mặt cực kỳ bình tĩnh, cũng nhìn An Thành một cái rồi dạy dỗ: "Đây là cậu không đúng, nào có đạo lý đuổi khách ra ngoài như vậy?"
An Thành dường như muốn khóc: "Thiếu gia. . . . . ." Rõ ràng là tôi đã nói
nguyên văn theo lời nói của ngài, ngài cũng không cần không chịu trách
nhiệm như vậy chứ thiếu gia?
"Lời nói của mình, sao phải đổ thừa lên người của An Thành?" Tĩnh Tri thấy anh nói láo không biến sắc,
trong lòng vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được chặn họng anh một câu.
Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình trắng xanh bất định, thỉnh thoảng lại có chút
thẹn thùng mà đỏ ửng lên, chỉ chốc lát sau, anh mới thở dài một tiếng,
vươn tay phải ra, lòng bàn tay đưa lên, hướng về phía cô. le^e quyy
do^nn
"Tĩnh Tri, tới đây."
Tĩnh Tri liếc mắt nhìn qua,
muốn cho anh biết tay thêm một chút nữa, nhưng lại cảm thấy mình làm như vậy giống như là quá kiêu ngạo.
Nhưng nếu cứ như vậy mà đi qua,
thì không còn mặt mũi nào nữa, nhất thời cô chần chừ, Mạnh Thiệu Đình
lại mở miệng: "An Thành, cậu đi ra ngoài trước đi." le^e quyy do^nn
Anh ngừng nói, ánh mắt lướt qua Tĩnh Tri nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng của
Thẩm Mạn Quân có chút cô đơn, trên mặt là nét thê lương và ẩn nhẫn, còn
có sự tức giận sắp bộc phát. Cuối cùng anh không nhịn được mà cảm thấy
áy náy.
Nhưng mà, anh còn có cách nào khác nữa? Dù anh cố gắng
thế nào, cũng không thể thích cô, huống chi, anh đã nhận ra tâm tư của
chính mình, làm sao có thể đem lòng mình đặt lên người của cô được đây?
Đau dài không bằng đau ngắn, nếu như anh nhất thời mềm lòng, như vậy chỉ kéo dài thêm, mới là sự cô phụ lớn nhất.
"Đưa Thẩm tiểu thư trở về." Trước khi An Thành ra khỏi cửa, anh lại nói thêm một câu, sau đó thu lại ánh mắt từ trên người của Mạn Quân về.
Đáy mắt của Mạn Quân có chút tia sáng chợt biến mất, cô ta cũng không nói
gì thêm, chỉ yên lặng nhìn Tĩnh Tri một cái, rồi xoay người đi chỗ khác, sau đó bình tĩnh thong thả bước xuống lầu.
Trong phòng nhất
thời yên tĩnh không tiếng động, mùi thuốc nồng nặc, hơi lạnh thoát ra
ngoài, nhiệt độ rất thấp, Tĩnh Tri đứng đã lâu cũng có chút lành lạnh,
không nhịn được rùng mình một cái, sờ tới cánh tay, nổi lên một tầng da
gà.
Mạnh Thiệu Đình nhạy cảm nhìn thấy, đem máy điều hòa không
khí mở cao hơn một chút, khẽ cười với cô một tiếng, chậm rãi mở miệng:
"Tĩnh Tri, đừng giận dỗi với anh, mau tới đây."
Tĩnh Tri liếc mắt nhìn anh một cái, bước chân cũng là chậm rãi bước lên phía trước.
Cô càng đến gần, tim anh đập càng nhanh, tới cuối cùng, lúc cô đi tới bên
cạnh giường của anh, anh đã khẩn trương tới mức mồ hôi ra đầy người.
, Cái này giống như một giấc mơ, rồi lại giống như rất thật, cô chịu tới
nhìn anh, mà sự dịu dàng trong mắt quả thực là thiên đường đối với anh.
Khi còn cách người anh nửa mét, Mạnh Thiệu Đình không kiềm chế được, đưa
tay ra nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô dùng sức kéo cô vào trong ngực
mình, Tĩnh Tri kêu lên một tiếng ngã ngồi lên trên giường của anh, thiếu chút nữa đụng phải vết thương ở chân của anh, cô sợ tái xanh mặt, anh
lắc đầu an ủi cô: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, cũng
không dễ hỏng như vậy đâu."