Thẩm Mạn Quân để chén cháo trong tay xuống, không để ý đến sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình đã trở nên âm trầm, trực tiếp đi tới trước mặt của Tĩnh Tri.
"Mạn Quân, cô nên quay về." Sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bởi vì anh thấy có lỗi với cô ta, nên vẫn chưa từng nói chuyện đó ra, nhưng mà bây giờ nếu như cô ta vẫn còn khăng khăng làm như vậy như vậy, hay là làm ra chuyện gì không tốt với Tĩnh Tri, anh cũng không thể nào để cho mình tiếp tục dung túng cho cô ta nữa, cũng không cần bận tâm đến thể diện của nhà họ Thẩm nữa.
"Thiệu Đình, em và Phó tiểu thư có mấy chuyện muốn nói với nhau, anh yên tâm, em sẽ không làm cái gì hết, chỉ là muốn ra ngoài nói mấy câu với cô ấy thôi."
Mạn Quân cười đau khổ, ở trong lòng của anh cô lại là người kinh khủng tới mức như vậy sao? Anh sợ cô sẽ làm ra chuyện xấu với Phó Tĩnh Tri, đây thực sự là chuyện buồn cười, nếu như cô thật sự muốn như vậy, khoảng thời gian mà Phó Tĩnh Tri ở thành phố C một mình, cô có thể ra tay mà thần không biết quỷ không hay, cần gì chờ đến bây giờ ở trước mặt anh làm ra chuyện không có lợi cho mình chứ?
Thẩm Mạn Quân cô còn chưa có xấu xa đến như vậy.
"Được." Tĩnh Tri cười, nhẹ nhàng gật đầu, thấy vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lộ vẻ lo lắng, cô cho anh một vẻ mặt an ủi, ý bảo anh không cần phải lo lắng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Lúc Mạn Quân xoay người, vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trên người của Phó Tĩnh Tri, lúc này vô cùng dịu dàng, không cần nói gì, cũng đã làm cho trái tim của cô đau nhói, đây mới là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ mà mình yêu, mà không giống như là ánh mắt khi anh nhìn cô, gợn sóng không sợ hãi, luôn luôn xa cách như vậy, xa cách như thế.
"Nếu như tôi biết cô ấy có một chút không tốt, Mạn Quân..."
Anh không nói gì nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, nhưng chỉ cần một cái nhìn này là đủ rồi, đủ để làm cho cô tan nát cõi lòng .
Nước mắt của Mạn Quân tràn đầy hốc mắt, cơ hồ sẽ lập tức rơi xuống, cô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt: "Anh yên tâm, tôi vẫn chưa đến mức làm ra chuyện như vậy."
Tĩnh Tri chưa từng dừng chân, cô đã đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa.
Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, đè thấp giọng xuống, gằn từng chữ: "Mạn Quân, cô thực sự không cần làm gì cả, vô ích thôi, không có ích gì đâu."
"Em biết." Mạn Quân cố chấp nâng cằm lên, không để cho nước mắt rơi xuống, thậm chí cô cưỡng ép mình nở nụ cười với anh: "Nhưng em có biện pháp nào? Em yêu anh, nếu như em buông tay anh ra em sẽ không thể nào sống tiếp nữa, Mạnh Thiệu Đình, đây chính là giới hạn cuối cùng của em, cũng là yêu cầu duy nhất, em muốn làm vợ của anh, mặc kệ là ai, em cũng sẽ không nhường vị trí này, chỉ cần một ngày em còn là vợ của anh, cô ta chính là kẻ thứ ba, vĩnh viễn không thể được công khai, Phó Tĩnh Tri là người kiêu ngạo thế nào? Cô ta mà chịu làm người thứ ba sao? Không, Thiệu Đình, cô ta sẽ rời khỏi anh, chỉ có em mới có thể không để ý tới thứ gì cả mà ở lại bên cạnh anh, anh có thể không yêu em, nhưng chắc chắn, em là người thích hợp với anh nhất."
"Người thích hợp với tôi nhất?" Mạnh Thiệu Đình không nhịn được cười lạnh, khóe môi của anh nhếch lên, không thèm để ý đến uy hiếp của cô, thậm chí còn nhàn nhã nửa dựa lên giường, anh bày ra độ cong duyên dáng của cằm ra ngoài, anh thu hồi ánh mắt, tùy ý liếc mắt nhìn lòng bàn tay của mình, chậm rãi mở miệng: "Mạn Quân, cô phải biết, Mạnh Thiệu Đình tôi không phải là kẻ để mặc cho người khác định đoạt, sở dĩ tôi vẫn chờ cô đồng ý ly hôn, chẳng qua là vì áy náy mấy năm qua muốn giữ lại thể diện cho cô và nhà họ Thẩm, đúng, lẽ ra tôi không nên trêu chọc cô, không nên làm cho cô lỡ mất tuổi trẻ của mình, nhưng suốt thời gian qua, cũng là do chính bản thân cô chủ động dây dưa đấy chứ, còn nói là không cần bất kể cái gì khác, chỉ cần được làm người phụ nữ của tôi, vì vậy, Mạn Quân, thực ra chuyện này cũng không thể trách một mình tôi được, từ đầu đến cuối, tôi cũng chưa từng nói tôi thích cô, cũng không có quấn quít lấy cô không buông, cô nên hiểu rõ điều này."
Trái tim của Mạn Quân như bị dao cắt, anh nói rất đúng, là cô quá đê tiện, cho nên hôm nay mới có báo ứng như vậy, nhưng mà lúc này không thể so với trước kia, cô đã là vợ của anh, tại sao cô có thể buông tay như vậy chứ?
"Em sẽ không ký tên, anh chết tâm đi!" Mạn Quân cảm giác mình đã mất đi lý trí, cô gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu như vậy, sau đó lại thê lương cười vài tiếng: "Em vẫn là Mạnh phu nhân, Phó Tĩnh Tri cô ta chỉ có thể là người thứ ba! Vĩnh viễn đều không thể bước vào cửa của nhà họ Mạnh!"
Mạnh Thiệu Đình giống như nghe được chuyện cười: "Không bằng chúng ta thử nhìn xem, nhìn xem cuối cùng ai mới là người thứ ba."
Anh nói xong câu đó, không còn nhìn cô ta nữa: "Cô đi đi, có lời gì, hôm nay nói rõ với Tĩnh Tri luôn đi, sau này, đừng bao giờ tới đây nữa, tôi và cô tiếp tục gặp nhau, chỉ có một tình huống, chính là ký đơn thỏa thuận ly hôn, đi cục dân chính mà thôi!"
Mạn Quân giật mình lui về phía sau một bước, trong lòng của cô đột nhiên nổi lên sợ hãi không hiểu được, lúc này thứ mà cô còn
lại chính lả thân phận Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh, nhưng vì sao anh lại không để ý chút nào? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ!
Trong ngực của Mạn Quân kêu lộp bộp một tiếng, sẽ không, giấy chứng nhận kết hôn đang ở chỗ của cô, cô giữ rất kỹ, bọn họ là hợp pháp, khi đó anh vì cứu Phó Tĩnh Tri, vì để cô ấy tránh được cảnh phải vào tù, căn bản sẽ không gian lận chuyện hôn nhân này, vậy cuối cùng là vì cái gì? Vì sao anh lại chắc chắn như vậy, vì sao anh một chút cũng không có chút lo lắng nào?
Lòng của Mạn Quân rối bời, cô đã đủ đáng thương, cô chỉ lấy được một cái danh phận, chỉ là một cái danh hiệu giả dối này, cô ta đã chiếm được lòng của anh, cần gì phải trói buộc anh không buông? Dù cô ta không gả vào đây, cô ta vẫn là người phụ nữ mà Mạnh Thiệu Đình yêu nhất, vì sao ngay cả một chút thương xót duy nhất này của cô, mà cô ta cũng muốn cướp đi không chút do dự như vậy?
"Nếu như em làm ra chuyện có hại với cô ta, nếu như cô ta ngoài ý muốn chết đi, Mạnh Thiệu Đình, anh sẽ như thế nào!"
Mạn Quân đột nhiên mở miệng, cô gần như là đã ép mình vào đường cùng, cô đương nhiên là sẽ không làm ra chuyện gì có hại với Phó Tĩnh Tri, cũng sẽ không ra tay ác độc với cô ta, cô chỉ là một cô gái bình thường, không phải nữ phụ độc ác không có đầu óc trong tiểu thuyết ngôn tình.
Cô chỉ là muốn biết, đến cùng anh yêu Phó Tĩnh Tri tới tmức nào.
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe những lời này của cô, cả sắc mặt đều thay đổi, cánh tay trái vẫn còn quấn băng vải của anh bỗng nhiên hung hăng nện xuống giường, Mạn Quân chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tuyệt, tức giận đến như thế, ánh mắt của anh gần như muốn đóng băng cô, cô không khóc nổi, ngơ ngác nhìn anh: "Anh sẽ chết sao? Anh sẽ chết theo cô ta sao?"
"Tôi sẽ tự tay giết chết kẻ hại chết cô ấy." Anh không chút do dự nói ra, lại hung ác cười một tiếng: "Không, tôi đã quên nói cho cô biết, chuyện cô nói hoàn toàn không có thể nào xảy ra, bởi vì chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, Phó Tĩnh Tri sẽ không thể chết ở trước mặt của tôi!"
Mạn Quân vừa rơi lệ vừa cười nhẹ nhàng gật đầu: "Anh rất yêu cô ta, nhưng mà Mạnh Thiệu Đình..."
Cô cười trào phúng: "Có đôi khi phụ nữ dễ dàng nhìn hiểu suy nghĩ của phụ nữ hơn, anh yêu cô ta, nhất định sẽ hối hận."
"Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô."
Anh nghe thấy Mạn Quân nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Mạn Quân nhìn ra cái gì sao? Tĩnh Tri... Cô trở về bên cạnh anh, cuối cùng là vì cái gì?
Chỉ là vì anh bị thương, hay là.......có nguyên nhân khác?
Đột nhiên anh cảm thấy bồn chồn lo sợ, sợ hãi rõ ràng như vậy, anh chưa từng cảm giác qua, anh không dám nghĩ, không dám suy nghĩ chân tướng đó là gì, anh chỉ biết chìm đắm ở trong sung sướng, ném tất cả mọi chuyện ra sau đầu, anh chưa bao giờ hỏi cô, vì sao đột nhiên đổi ý!
Mạn Quân nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy được cân bằng một chút, cô lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài: "Mạnh Thiệu Đình, anh giống như em, đều là người đáng thương."
Cô nói xong, thậm chí còn cười lạnh một tiếng, nhưng nụ cười này lại đâm anh bị thương.
Anh và cô giống nhau? Có ý gì? Đều yêu một người không yêu mình sao?
Không, Tĩnh Tri không phải khôngcó cảm giác gì với anh, anh có thể cảm giác được, dáng vẻ của cô khi nằm ở trong ngực anh, nét mặt của cô, lời nói của cô cũng không phải là ngụy trang, cô cũng không phải là không quan tâm anh, hoàn toàn không phải!
Nhưng vì sao lòng lại từ từ chìm xuống đáy cốc, cả người giống như đều rơi vào trong hầm băng?
*********************************************************
"Phó Tĩnh Tri, tôi rất ghen tỵ với cô." Cô ta nói thẳng, vì khóc nên trên mặt còn sót lại một chút nước mắt, hai mắt cũng có chút sưng, nhưng mà cô ta vẫn xem như là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tĩnh Tri không nói, chỉ là khẽ uống một ngụm trà: "Tôi muốn nói với cô một tiếng thật xin lỗi, thật sự."
Cô nhìn cô ấy, tràn đầy chân thành tha thiết, lời cô nói thật lòng, Mạn Quân là một người phụ nữ tốt, sự xuất hiện của cô thật sự đã làm tổn thương đến cô ấy, mặc kệ trước đây cô ấy đã làm gì, lúc này, thật sự là lỗi của cô.
Mạn Quân nhìn cô, ánh mắt vô cùng sắc bén và trực tiếp, sau một lúc lâu, cô ta chậm rãi thở ra một hơi, vẫn kiêu ngạo nâng cằm lên: "Phó Tĩnh Tri, cô đừng tưởng rằng cô đã thắng, cuộc chiến của chúng ta chỉ là vừa mới bắt đầu, tôi sẽ không buông tay ."
"Được, tôi sẽ không khinh địch, bởi vì, cô thật sự là một kẻ địch khó đối phó."
Mạn Quân liếc mắt nhìn cô một cái, thần sắc trong đáy mắt dần dần chuyển thành thưởng thức: "Nếu như lập trưởng của chúng ta không phải là như thế này, tôi nghĩ, tôi thực sự sẽ làm bạn với cô, nhưng mà bây giờ, tôi chỉ muốn đánh bại cô."