Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Có Yêu Hay Không Cô Cũng Khó Xử.


trước sau

Mạn Quân liếc mắt nhìn cô một cái, thần sắc trong đáy mắt dần dần chuyển thành thưởng thức: "Nếu như lập trưởng của chúng ta không phải là như thế này, tôi nghĩ, tôi thực sự sẽ làm bạn với cô, nhưng mà bây giờ, tôi chỉ muốn đánh bại cô."

"Tôi cũng vậy." Tĩnh Tri bỗng nhiên cười: "Thẩm Mạn Quân, mặc kệ trước đây xảy ra chuyện gì, cô tổn thương tôi một lần, lần này tôi cũng đã tổn thương cô, vậy bây giờ, chúng ta huề nhau."

"Không, vĩnh viễn cũng không thể huề nhau." Mạn Quân bỗng nhiên nghiêng người qua, cúi đầu mở miệng: "Cô đoạt đi thân thể và trái tim của chồng tôi, giữa chúng ta vĩnh viễn cũng không thể huề nhau......"

"Anh ấy cũng đã từng là chồng tôi, cô cũng đã từng làm chuyện ám muội đó thôi." Tĩnh Tri không tự ti cũng không kiêu ngạo, kéo ra khoảng cách với cô ấy, cười nhạt một tiếng.

Mạn Quân không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, cả người chậm rãi ngồi xuống, cô hơi chần chừ, có chút cứng ngắc mở miệng: "Chuyện này không giống nhau, khi đó Thiệu Đình đã muốn ly hôn với cô."

"Sao lại không giống? Không phải bây giờ Thiệu Đình cũng muốn ly hôn với cô ư?"

Tĩnh Tri vẫn như trước vô cùng bình tĩnh, cô ngồi thẳng lưng ngồi ở chỗ này, bộ dáng đoan trang trước sau như một, trong mắt của cô trầm tĩnh như nước làm cho cô thoạt nhìn có dáng vẻ của một người phụ nữ 28 tuổi nên có, cô không phải một cô bé, không thể phơi bày chuyện tình ngây thơ, ngôn ngữ ngây thơ ra ở trước mặt người ngoài.

Trên mặt của Mạn Quân dần dần nở nụ cười chua sót, bàn tayc ủa cô chậm rãi nắm chặt lấy tay cầm của cái ly trước mặt, khớp xương cũng đã trở nên trắng bệch, cô ta cười còn thê lương hơn ánh trăng: "Phó Tĩnh Tri, thiện lương của cô đã đi đâu mất rồi."

Tĩnh Tri nhếch môi lên, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Mạn Quân, cô chần chờ trong chốc lát, mới mở miệng có chút gượng gạo: "Cô muốn tôi thiện lương như thế nào? Lại chán chường trốn đi lần nữa, lại chắp tay nhường nhịn một lần nữa sao?"

"Cô yêu anh ấy sao? Nếu như cô không yêu anh ấy, tội gì phải tranh giành với tôi?" Giọng nói của Mạn Quân đột nhiên có chút sắc bén, những người ngồi bên cạnh đều quay đầu nhìn sang đây, Tĩnh Tri cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào trên mặt và trên người của cô, người của cô nóng đến có chút khó chịu, nhưng tay chân lại một mảnh lạnh lẽo.

Cô yêu anh sao? Không yêu thì tại sao muốn ở bên cạnh anh?

Phó Tĩnh Tri, cuối cùng thì trong lòng của mi đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại cảm giác rối loạn như vậy? Mi phiền não vì chuyện gì chứ? Mi sợ cái gì vậy? Do dự không quyết của mi lại là vì cái gì? Vì sao mi lại lộ ra một mặt hiếm hoi như vậy ở trước mặt anh? Lúc mi ở trong ngực của anh, vì sao nhịp tim lại tăng nhanh? Thậm chí mi...

Đã không hề bài xích vòng ôm và nụ hôn của anh.

Đã từng yêu người đàn ông kia đến tận xương tủy, đã từng hận người đàn ông kia đến nỗi liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét, người đàn ông đã từng tổn thương cô đến mức thương tích đầy mình, nhưng bây giờ người đàn ông đó lại hối hận bao dung tất cả của cô, chịu dung túng cô đến mức không có điểm cuối, có phải là lại một lần nữa chiếm lấy lòng của cô không?

Nếu tình yêu thật sự có thể giống như làm một bài toán, có thể tính toán rõ ràng là sẽ có một đáp án duy nhất thì tốt biết bao nhiêu?

Nhưng mà, tình yêu, đây mãi mãi là một vấn đề khó khăn không có ai có thể giải được. cho dù là Platon(*) sống lại, ông ấy cũng không dám nói mình hoàn toàn có thể hiểu rõ.

(*) Platon (tiếng Hy Lạp: Πλάτων, Platōn, "Vai Rộng"), khoảng 427-347 TCN, là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Sokrates là thầy ông.

Sinh ra ở Athen, ông được hấp thụ một nền giáo dục tuyệt vời từ gia đình, ông tỏ ra nổi bật trên mọi lĩnh vực nghệ thuật và đặc biệt là triết học, ngành học mà ông chuyên tâm theo đuổi từ khi gặp Sokrates.

Ông đã từng bị bán làm nô lệ và được giải thoát bởi một người bạn, sau đó, ông đã trở về Athena khoảng năm 387 TCN và sáng lập ra Akademia (tên lấy theo khu vườn nơi ông ở). Đây có thể được coi là trường đại học đầu tiên trong lịch sử nhân loại, nơi dành cho nghiên cứu, giảng dạy khoa học và triết học. Aristoteles đã theo học tại đây khi 20 tuổi và sau này lập ra một trường khác là Lyceum.

Khi Sokrates chết vào năm 399 TCN thì Platon mới khoảng 31 tuổi. Trong suốt phiên tòa xử thầy mình, ông ngồi dự ở phòng xử án. Toàn bộ chuỗi biến cố đó

dường như đã ăn sâu vào tâm hồn ông thành một kinh nghiệm chấn động, vì ông đánh giá Sokrates là người giỏi nhất, minh triết nhất và chính trực nhất trong tất cả mọi người.

Từ đó Platon bắt đầu cho phổ biến một loạt các đối thoại triết học trong đó nhân vật chính luôn luôn là Sokrates, căn vặn những kẻ đối thoại của ông về những khái niệm căn bản về đạo đức và chính trị, làm cho họ mắc mâu thuẫn trước những câu hỏi của ông.

Có lẽ Platon có hai động cơ chính để làm việc này. Một là để thách thức và tái khẳng định những lời giáo huấn của Sokrates bất chấp chúng đã bị kết án một cách công khai; hai là để phục hồi danh dự người thầy yêu quý của mình, cho mọi người thấy ông không phải là một kẻ hủy hoại giới trẻ mà là một bậc thầy danh giá nhất của họ.

Mâu thuẫn của cô, do dự của cô, Mạn Quân nhìn ở trong mắt, cũng vô cùng tức cười, đây đã từng là một cô gái vô cùng đơn thuần, ở trong cuộc chiến tình yêu vào bảy năm trước, cuối cùng đã có kinh nghiệm đi ra.

Cô ta cười trào phúng một tiếng: "Phó Tĩnh Tri, cô thật sự khác người, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, có khó như vậy sao? Cô tự hỏi trái tim của mình, tự hỏi trái tim của mình đi!"

Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, cười chua sót: "Mạn Quân, cô cho rằng đây là khác người sao? Nếu như giữa tôi và Thiệu Đình đơn giản như các người, tôi sẽ do dự như vậy sao? Điều quan trọng nhất của tôi và anh ấy không phải là bây giờ như thế nào, mà là quá khứ, quá khứ của chúng tôi, có một khoảng cách không thể nào vượt qua."

"Con người sống ở quá khứ hay là sống ở hiện tại? Tôi thật sự không biết cuối cùng Thiệu Đình yêu cô ở chỗ nào! Ở trong mắt của tôi, phụ nữ nhu nhược và mâu thuẫn như cô hoàn toàn chỉ là một sự phiền phức, không ngờ Thiệu Đình sẽ coi trọng một kẻ phiền phức giống như cô!"

Mạn Quân nói xong, không nhịn được bĩu môi, cô cầm khăn tay ưu nhã lau khóe môi một chút, rồi rút tiền từ trong ví ra, đặt ở trên bàn, sau đó cô đứng lên.

Từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy Phó Tĩnh Tri vẫn cau mày như trước.

"Dù cho cô có nhíu chặt mày, cũng không có ích gì đâu." Làm tình địch của cô ta, Mạn Quân thậm chí có chút đồng tình với cô ta, có thể có được trái tim của một người đàn ông như thế, mà cô ta lại còn rụt rè sợ hãi như vậy, cô thực sự càm thấy tức giận và tiếc nuối khi cô ta không chịu đấu tranh như vậy!

Nhưng như vậy rất tốt, cô ta cứ mâu thuẫn, cứ do dự đi, đợi đến khi Thiệu Đình mất nhẫn nại, Thẩm Mạn Quân cô vẫn không để ý đến cái gì như trước, vẫn ở bên cạnh anh, thì anh nhất định sẽ chú ý đến sự tồn tại của cô, nhất định sẽ yêu cô!

Trong lòng của Mạn Quân nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Tĩnh Tri.

Lúc này chính là buổi trưa, là một tháng nóng và khó chịu nhất ở thành phố A, lúc ánh mặt trời chói sáng rực ở ngoài cửa sổ xuyên thấu qua kính thủy tinh, chiếu vào trên mặt của Tĩnh Tri, lại trở thành màu trà êm dịu, da của cô ta thật tốt, cô nhỏ hơn cô ta mấy tuổi, nhưng nhìn lại không thồng hào như cô ta, lúc này cô ta đang rũ lông mi dài xuống, giữa hai lông mày giống như phủ lên vẻ buồn phiền, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở, rồi mím lại thật chặt, tiết lộ sự bất an và sợ hãi của cô ta.

Đây là một phụ nữ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Đây cũng là nguyên nhân lúc đó Thiệu Hiên có thể theo đuổi được cô ta, anh cho cô ta tình yêu và che chở thật lòng, lòng của cô ta sẽ buông lỏng.

Nếu như Thiệu Đình hiểu rõ điều đó, Thiệu Đình cũng sẽ cho cô ta, cô ta nhất định sẽ dao động.

Một phụ nữ chỉ đòi hỏi ấm áp và sự che chở thật lòng, là người rất dễ theo đuổi, chỉ cần người đàn ông kia chịu tốn một chút tâm tư.

Nhưng rất rõ ràng, Thiệu Đình gần như luôn thất bại.

Trong lòng của Mạn Quân có chút đố kị, cô thật sự rất muốn trở
thành người phụ nữ độc ác hung hăng thu thập cô ấy một trận, nhưng mà bản tính đơn thuần và thiện lương trong xương làm cho cô không có biện pháp có thể làm ra chuyện không có tính người như vậy, huống chi, người phụ nữ như Phó Tĩnh Tri vậy, thì sẽ có ai thật sự nhẫn tâm tổn thương cô ấy chứ? Thoạt nhìn cô ấy luôn luôn tốt đẹp như vậy, không phải không đẹp, mà là bản tính lương thiện tốt đẹp đã lộ ra từ trong xương.

Nhưng như vậy thì sao? Kiếp này các cô cũng chỉ có thể là kẻ thù, dù cho cô có giả vờ luyến tiếc đối với cô ta, thì cô cũng sẽ không nương tay.

Trước đây nhường nhịn, đã đủ lắm rồi ! Nếu như Thẩm Mạn Quân muốn ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, nếu như muốn tiếp tục làm vợ của anh, thì cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết như trước nữa.

Nhưng bây giờ rất buồn cười, rất đáng thương, cô muốn tạo một cơ hội cho mình hết hi vọng là "Anh ấy vẫn yêu Thẩm Mạn Quân ", đúng, chỉ cần một cơ hội để mình hết hi vọng này, cô chỉ đơn giản theo đuổi như vậy, cô chỉ cần nỗ lực bảo vệ vững vị trí Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh, chỉ vì ý đồ riêng của mình và nhà họ Thẩm, cô càng không phải bởi vì yêu anh, nên mới chịu ở lại như vậy.

Khi đó, anh cũng không đáng để cô tiếp tục yêu.

"Phó Tĩnh Tri, không lâu nữa, tôi có một phần đại lễ muốn tặng cho cô." Mạn Quân nói đến đây, cười khẽ một tiếng, bộ dáng của cô ta rất đáng yêu, nhưng bây giờ, thoạt nhìn cô ta lúc nào cũng mệt mỏi và tiều tụy.

Tĩnh Tri ngẩn người một chút, những lời này nghe thấy thực sự rất quen thuộc, Thiệu Đình cũng nói có một phần đại lễ muốn tặng cho cô, cuối cùng là lễ vật gì?

Cô có chút hoài nghi nhìn nhìn Mạn Quân, Mạn Quân cũng cầm lấy ví da lên đi ra ngoài, Tĩnh Tri nhìn thấy, chỉ là bóng lưng của cô ấy.

So với lúc mà cô gặp lần trước, cô ấy thực sự gầy đi rất nhiều.

Tĩnh Tri cúi thấp đầu xuống, tóc dài rũ xuống, trong lòng của cô bỗng nhiên có chút chua xót, Mạn Quân đi theo bên người của Mạnh Thiệu Đình nhiều năm như vậy, bây giờ anh lại có thể ly hôn không chút do dự, một người đàn ông như vậy, lúc này anh thật sự đối tốt với cô, nhưng có thể được bao lâu?

Cô không nhịn được ngồi cắn ống hút bằng nhựa trong ly nước, lại vô ý tăng thêm sức lực, đáy lòng của cô vô cùng hỗn loạn, lại giống như có một chút đau đớn nói không thành lời đang lan ra, nếu như cô thật sự không bảo vệ tốt cho trái tim của mình, có thể lại gặp phải kết quả như vậy hay không?

Không, không! Cô không dám nghĩ nữa, một màn ở trong mùa đông kia giống như là thanh kiếm sắc bén, lại muốn chọc thủng miệng vết thương đã kết vảy của cô.

Cô không cần như vậy, vĩnh viễn cũng không cần như vậy, ác mộng đến một lần là đủ rồi, té ngã một lần cũng đã đủ rồi, không có người nào lại bằng lòng giẫm lên vết xe đổ! Không ai bàng lòng...

Cang huống chi là anh, một người đàn ông lạnh lùng vô tình từ trong xương đó, lúc trước anh đối xử với Tòng Vân kia, lúc đó không phải vô cùng cưng chiều sao, cuối cùng thì sao?

Tĩnh Tri chua sót cười một tiếng, cô giơ tay lên, áp lên thủy tinh màu trà lạnh lẽo, ánh nắng chiếu vào theo kẽ hỡ giữa tay của cô, mờ mờ chiếu vào mặt của cô, hốc mắt của cô có chút đau, lông mi không ngừng run rẩy, cô muốn khóc, nhưng có làm thế nào cũng không thể rơi nước mắt, cô muốn tới gần ánh mặt trời kia một chút, nhưng lại không cảm thấy nóng, không cảm thấy được độ ấm trong sinh mạng của cô, chỉ có sự lạnh lẽo và cô đơn đó, giống như là ở Bắc Cực vĩnh viễn không có sức sống, tối tăm mịt mù bao phủ cả trái tim của cô.

**************************************************************************

"Cha nghe nói mấy ngày nay con bỏ người cũ thay người mới sao, sao cha không nghe con nhắc đến?"

Mấy ngày này rõ ràng tinh thần của Mạnh Chấn Tông không tốt, bệnh cũ nhiều năm cũng bắt đầu tái phát, liên tục uống thuốc vẫn không thấy có chuyển biến gì tốt hơn, coi như là cả đời của ông oai phong một cõi, cho tới bây giờ lúc bệnh tới thật sự giống như núi sập, cảm thấy mình thật đúng là có một ngày lực bất tòng tâm không thể làm gì.

Cho dù là lúc này, nhìn thấy ông vẫn chỉ tay năm ngón dạy dỗ con lớn nhất hơn ba mươi tuổi một mực cung kính đứng ở nơi đó, nhưng mà nói ra những lời này, nhiều lắm chỉ phát ra một chút tác dụng để chất vấn, trong vô hình có một loại dự cảm, lúc về già ông như là rồng rơi vào đầm sâu, ông từ từ cảm thấy không còn nắm ở trong tay được nữa.

Mạnh Thiệu Tiệm nghe thấy lời này của ông, chỉ cười ôn hòa trước sau như một, thoạt nhìn bộ dáng của anh quả thật không có một chút cảm giác uy hiếp, thậm chí bộc lộ tài năng gần gũi hơn so với Mạnh Thiệu Đình.

"Cha, con có nghe mẹ nói mấy ngày nay thân thể của cha không tốt, vì vậy nên không muốn mang những chuyện này đến làm phiền cha." Anh nói cực kỳ chân thành, sắc mặt của Mạnh Chấn Tông cũng không thể không hòa hoãn, xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi mở miệng: "Cha cũng chỉ là hỏi một chút, dù sao bây giờ con chính là chủ tịch, con nên có sát phạt quyết đoán."

Mạnh Thiệu Tiệm khẽ nhíu mày, biết là ông đang cảnh cáo mình, bây giờ anh chỉ là chủ tịch.

Anh cũng không thèm để ý, vẫn cười ôn hòa như cũ, đi tới sau lưng Mạnh Chấn Tông tự tay xoa bóp vai cho ông, Mạnh Chấn Tông hơi sững sờ, lại cảm giác tay nghề của nó rất thành thạo, sóng lưng căng ra không khỏi thả lỏng, ông thoải mái nhắm mắt một chút, giọng nói cũng ấm áp hơn mấy phần: "Từ khi nào con học đượ tay nghề này vậy?"

Mạnh Thiệu Tiệm hạ thấp giọng: "Con học rất lâu rồi, bởi vì vẫn luôn thấy xương cổ của cha không tốt."

Mạnh Chấn Tông ngẩn ra, trong lòng lại từ từ có chút mềm nhũn, ông luôn luôn không muốn gặp đứa con trai này, nhưng không ngờ nó lại có lòng như vậy, có lẽ trước đây ông đúng là đối xử với nó quá khắc nghiệt, không biết có phải là người đã già đi hay không, luôn luôn mềm lòng, nếu như đổi là mấy năm trước, ông sẽ cười nhạt với tâm tư của Mạnh Thiệu Tiệm.

Mà lúc này, ông lại có chút xúc động vỗ nhẹ lên tay anh: "Thiệu Tiệm, con không có oán hận cha chứ?"

Khóe miệng của Mạnh Thiệu Tiệm hơi nhếch lên, vẫn chân thành như cũ mở miệng: "Không, chưa bao giờ có."

Mạnh Chấn Tông cười, ý bảo anh ngồi xuống ở bên người của mình: "Cha cũng biết, con là người có năng lực, nhiều năm như vậy, cha chưa từng khen con, nhưng mà cha đều nhìn ở trong mắt, con trầm ổn hơn em trai của con, mặc dù thiếu một chút sát phạt quyết đoán, nhưng lại thận trọng theo đuổi thắng lợi khó có được, sau này Mạnh thị có con giúp em trai con xử lý, cha cũng yên tâm."

Đầu tiên ông ca ngợi một phen, nhưng mà lại không tiếng động chuyển đề tài sang vấn đề người thừa kế, trong lòng của Mạnh Thiệu Tiệm cười lạnh vài tiếng, trên mặt vẫn như cũ: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp Thiệu Đình."

Chỉ cần một câu nói của ông ta, tất cả mọi thứ mà anh vất vả làm đều là của Thiệu Đình! Nếu như mấy năm nay không có dự cố gắng của anh, Mạnh thị có thể có trình độ phát triển giống như bây giờ sao? Thiệu Đình có thể làm gì? Sẽ chơi đùa phụ nữ, làm một công tử đào hoa! Mạnh thị ở trong tay của nó sớm muộn gì cũng bị hủy hoại mà thôi!

Mười năm vì người khác làm đồ cưới, ai sẽ bằng lòng chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện