“Thanh Thu, nếu có tin tức gì cô lập tức nói cho tôi biết, khoảng thời gian này tôi đều ở đây.” Tĩnh Tri đưa khăn giấy cho Thanh Thu: “Cô cũng đừng khổ sở, Tương Tư là cô gái tốt như vậy, ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô ấy, không chừng cô ấy chỉ xảy ra một chút ngoài ý muốn, cũng không, cũng không hỏng bét như chúng ta nghĩ.”
Thanh Thu bất lực lắc đầu: “Chỉ mong như vậy thôi, tôi cầu xin Tương Tư êm đẹp trở lại.”
Tĩnh Tri trầm mặc không nói, trở lại, trở lại như thế nào? Chẳng lẽ còn yêu cầu xa vời Hà Dĩ Kiệt trở thành người yêu che chở thậm chí cưới cô ấy?
Tĩnh Tri cười nhạt nơi đáy lòng tĩnh mịch, cô cũng hy vọng mượn cơ hội này, để Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn thả Tương Tư mới tốt.
Thẩm Bắc Thành tới đón Thanh Thu, Tĩnh Tri thấy anh quan tâm Thanh Thu đầy đủ như vậy, trong lòng không khỏi hơi được an ủi, bạn của cô không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn trong mấy người này, tóm lại có một người có thể được hạnh phúc, thật sự cũng khiến cô không đến nỗi quá mất mát.
Nhưng khi bạn nhìn thấy hạnh phúc của người khác khổ sở của mình, lại không biết, khi bạn hâm mộ nhìn người khác, người ấy lại hâm mộ ghen tỵ với bạn, thậm chí hận không thể thay đổi thân phận với bạn.
Tĩnh Tri không rời khỏi quán trà, cô gọi điện thoại cho An Thành để anh về trước, nói cô muốn một mình ở đây ngẫm nghĩ một lúc, vừa vặn Bình Bình có chuyện tìm An Thành, An Thành nói với cô, qua một giờ sẽ tới đón cô.
Quán trà này được xây gần sông, Tĩnh Tri đi tới bên cửa sổ bằng trúc, đưa tay đẩy cửa sổ khép một nửa ra hoàn toàn, đã nhìn thấy vầng trăng sáng to như khay bạc nhô lên cao, chiếu xuống mặt sóng gợn lăn tăn, xa xa, cách mặt sông hẹp, đối diện lóe lên mây tía ngũ quang thập sắc *, chính là bóng đêm quyến rũ.
(*) ngũ quang thập sắc: thành ngữ được dùng để miêu tả một thứ gì đó vừa mới nhìn qua đã thấy rất đẹp, đầy màu sắc và tươi sáng.
Cô đứng trên lầu hai, gió sông thôi, hài lòng không nói ra được, hơi ngẩng mặt lên, tóc bị gió thổi hơi xốc xếch, lướt qua mặt, sảng khoái khó diễn tả.
Xe An Thành rời đi, cô xoay người xuống lầu, ra khỏi quán trà, mới vừa đi mấy bước, lại thấy có một người đứng lại trước mặt.
Trong bóng đêm phấp phới, Tĩnh Tri thấy Mạn Quân váy trắng thoải mái nhẹ nhàng, cô ta không trang điểm, lộ ra chút thanh tú khó có được, nhìn nét mặt của cô ta, không hề giật mình và kỳ lạ, giống như đợi cô đã lâu, biết cô sẽ đến.
“Phó Tĩnh Tri, cô nhớ tôi nói sẽ cho cô một phần lễ lớn chứ?” Mạn Quân cười hơi thần bí, cô hơi tránh người ra, ý bảo Tĩnh Tri lên xe.
Tĩnh Tri hơi sinh lòng đề phòng, nhưng thấy trong xe kia không bóng người, mới hơi buông lỏng cảnh giác, nhưng cô vẫn không muốn đi cùng cô ta.
“Xin lỗi Thẩm tiểu thư, tôi không cảm thấy hứng thú với phần lễ lớn cô định đưa.” Tĩnh Tri thật sự không hứng thú, cô cũng không muốn biết Thẩm Mạn Quân có ý định gì, giờ phút này vì chuyện của Tương Tư mà thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi, không có tâm tình cũng không có tinh lực chơi trò chơi giải câu đố này với Thẩm Mạn Quân.
“Không, cô sẽ cảm thấy rất hứng thú.” Mạn Quân chạm rãi nở nụ cười, muốn cô nhìn Mạnh Thiệu Đình đưa cho cô ta quà sinh nhật hoàn mỹ khiến cho người ta ghen tỵ sao? Không, cô không làm được, một khi cô không có biện pháp hèn hạ nào phá vỡ hạnh phúc của bọn họ, cô thế nào cũng muốn khấu hao bớt hạnh phúc anh định cho cô ta.
Ba ngày này, cô phải thay thế Mạnh Thiệu Đình, đưa Tĩnh Viên cho Phó Tĩnh Tri, dĩ nhiên, cô còn chưa đến trình độ khoan hồng độ lượng với tình địch của mình.
Tĩnh Tri từ chối cho ý kiến, cô ngước mắt liếc nhìn cô ta, vẻ mặt lại lạnh nhạt tỉnh táo: “Xin lỗi, mời tránh ra.”
“Tĩnh Viên.” Mạn Quân cười nhỏ một tiếng, cô cười đơn thuần và tốt đẹp khác thường: “Tôi chờ đưa cho cô phần lễ lớn này đã lâu rồi, như thế nào? Có muốn đi cùng tôi xem Tĩnh Viên cô sống từ nhỏ một chút không?”
Cô hơi lại gần, tinh tế nhìn thái độ Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri hầu như không nhúc nhích, khi cô nghe đến hai chữ Tĩnh Viên, lập tức mất đi tất cả hơi sức toàn thân, mất đi năng lực nói chuyện.
Đó là Tĩnh Viên, là nơi ký thác tất cả giấc mơ hạnh phúc tốt đẹp của cô, là nơi linh hồn cô nương nhờ, tất cả ước mơ, động lực và dũng khí cô đã từng chèo chống đều xuất phát từ đó.
Nhưng Tĩnh Viên đã không có ở đây, đã sớm không có ở đây, cô tận mắt nhìn xe ủi đất biến Tĩnh Viên thành một đống gạch vụn lớn, cô nhìn tận mắt nhà cô tan thành mây khói, giống như cha chết trước mặt cô.
Lầu nhỏ của cô, trước lầu còn có một cây sồi rất già cực kỳ già, còn có vườn hoa lớn nhất Tĩnh Viên và hồ nước, lầu các đình đài tồn tại hơn một trăm năm, hành lang quanh co trên hồ nhỏ, mùa hè tiếng ve ếch kêu, tiếng tuyết rơi ngày đông, từng mảng lớn lá phong vàng óng ánh mùa thu, cảnh đẹp hoa sơn chi nở rộ mùa xuân, Tĩnh Viên xinh đẹp như vậy, Tĩnh Viên yên tĩnh như vậy, Tĩnh Viên phồn hoa lại vắng vẻ như vậy, Tĩnh Viên biến mất thê thảm như vậy...
Cô không dám nghĩ, không dám nhớ, gần như tim nhói đau, gần như để cho cô bị cái chết hành hạ, đã sớm biến mất trước mắt cô, đã sớm biến mất.
Mà nay còn phải làm lại giấc mộng đẹp một lần sao? Cõi đời này không có chiếc hộp Pandora cũng không có mèo máy Doraemon, nghĩ muốn cái gì thì biến ra cái đó.
Cô lắc đầu cười khổ, đưa tay đẩy Mạn Quân ra, “Thẩm tiểu thư đừng nói đùa, thật sự rất nhàm chán, tôi phải đi...”
“Cô không muốn nhìn Tĩnh Viên có giống như đúc trong trí nhớ của cô sao?” Giọng Thẩm Mạn Quân bình thản, cô nhìn phản ứng của Tịnh Tri lúc này, tuy không cách nào cảm nhận được tâm trạng của cô ta, nhưng hơi lộ vẻ xúc động, dù sao cũng là nơi sống hơn hai mươi năm, có thể không nhớ đến sao?
Tĩnh Tri ngồi trong xe, cô không chịu nói một câu nào, chỉ nhìn phong cảnh ngoài đường cách cửa sổ xe, gần, rất gần.
Phương hướng cách Tĩnh Viên càng ngày càng gần, cách nhà cô, càng ngày càng gần.
Khi Tĩnh Viên biến thành mảnh đất bằng phẳng, cô cũng không dám trở về liếc nhìn, cô sợ Tĩnh Viên yên tĩnh tốt đẹp như thế trở thành khách sạn huyên náo hoặc hộp đêm ăn chơi trác táng, không có gì có thể lấy ra thay Tĩnh Viên được, không có gì so sánh được với vẻ đẹp của Tĩnh Viên được, chính là cho dù nơi này xây một công viên thế giới, cũng không so sánh được!
Xe dừng lại, Tĩnh Tri chỉ cảm giác hô hấp của mình cũng muốn dừng lại, cô ngồi trong xe, xuyên qua kính, rõ ràng thấy một trang viên khổng lồ trải dài trong bóng đêm.
Cố ý làm cửa chính kiểu cũ, dường như cách cửa sổ xe đã có thể ngửi thấy mùi vị thế kỷ trước bay tới, tường rào cao vút, xa xa, thấy vô số cảnh trí và kiến trúc ẩn trong bóng đêm đen thui, phảng phất giống như ma quỷ se lạnh, rồi lại đầu độc cô đến gần.
Không biết Mạn Quân xuống xe từ lúc nào, dưới bóng đêm tối tăm dần có người tiến đến gần, tất cả tâm trí của Tĩnh Tri đều bị Tĩnh Viên mê hoặc, cô mở cửa xuống xe, không cách nào khống chế mình đi vào, cửa chính cao hơn một trượng bị cô đẩy ra, trong không gian yên ắng lộ ra âm thanh mê người như vậy, nước mắt Tĩnh Tri gần như lập tức rớt xuống, ngay cả gió nơi này, cũng thân thiết mê người hơn nơi khác, đây là Tĩnh Viên của cô, là Tĩnh Viên trong quá khứ chưa bao giờ quên của cô.
“Như thế nào, phần lễ vật này không tệ chứ?” Giọng Mạn Quân đột nhiên vang lên sau lưng, Tĩnh Tri kinh hãi xoay người lại, thấy chẳng biết từ bao giờ, sau lưng cô ta xuất hiện hai người đàn ông xa lạ.
“Thẩm Mạn Quân, cô định làm gì?” Trong lúc này hình như mùi nguy hiểm lập tức ép tới, Tĩnh Tri giật mình lui về sau liên tiếp, lại bị hai người kia nhanh chóng giữ tay chân lại, cô bị hai người dùng dây trói lại mà không phí sức, sau đó, trong miệng cô bị nhét thứ giống như khăn lau, nhưng may mà, bọn họ chỉ làm như vậy.
Mạn Quân chậm rãi đến gần Tĩnh Tri, đi từng bước từng bước một ra khỏi bóng tối, đi tới dưới ánh trăng, bên môi cô lộ ra nụ cười vô cùng trắng bệch, đáy mắt cũng nồng đậm đau thương, cô nhìn Tĩnh Tri, mà Tĩnh Tri cũng nhìn cô, cô không nói lời nào, chua cay đầy bụng không thể nói đến, mà Tĩnh Tri cũng không nói lời nào, mà thật sự không nói nên lời.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện tổn thương cho cô.” Cuối cùng Mạn Quân thở dài một hơi, cô móc một đồng tiền xu từ trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay.
Ánh trăng chiếu lên, Tĩnh Tri thấy đó là một đồng tiền xu bình thường, cô hơi khó hiểu, nhưng dần bình tĩnh lại, mặc dù bị người trói nhét miệng, nhưng kỳ dị, ở trong Tĩnh Viên, trong Tĩnh Viên quen thuộc như vậy, cô không có chút cảm giác sợ hãi nào.
“Tôi muốn đánh cuộc, cô có nguyện ý không?” Mạn Quân vuốt ve đồng tiền xu, thỉnh thoảng tung lên đón lấy, cô không đợi Tĩnh Tri gật đầu, hay lắc đầu, lại nói thẳng: “Nghe nói, khi tiền xu xoay trên không trung, con người mới đột nhiên tỉnh ngộ mong đợi của mình là gì, mâu thuẫn không tồn tại, tóm lại trong lòng sẽ thiên về cân bằng, còn lần này, cô có thể chân chính nhìn thấy, rốt cuộc cô có quan tâm không.”
Tĩnh Tri không nói ra lời, cô chỉ nhìn Mạn Quân, trong tròng mắt đen nhánh như tràn ngập màn nước mắt, mà Thẩm Mạn Quân đã ném đồng xu lên thật cao: “Nếu là mặt phải, như vậy về sau tôi sẽ giúp cô trốn khiến Thiệu Đình không tìm được cô cả đời, từ bỏ ý niệm này đi.”
Đáy lòng Tĩnh Tri lập tức níu chặt, trong miệng cô bị nhét một miếng vải lớn khoang miệng cũng tê dại, cô không nói ra được sợ hãi, đánh cuộc này, cô không có lựa chọn, ận mạng của cô nằm trong tay Thẩm Mạn Quân.
Đây có thể là một cách tốt, nhưng lúc này cảm giác sợ hãi không lời nào có thể diễn tả, cô mở lớn hai mắt, nhìn Mạn Quân đón được đồng xu, lại chậm rãi mở miệng: “Nếu là mặt trái, tôi sẽ nói cho Thiệu Đình biết cô bị bắt cóc, muốn anh ta một mình tới cứu cô.”
Tĩnh Tri bỗng hít sâu một hơi, cô liều mạng đấu tranh, đều không phải điều cô muốn, đều không phải!
Nước mắt của cô chợt tuôn ra, cô không muốn rời đi vĩnh viễn, nhưng cô càng không muốn anh một thân một mình rơi vào nguy hiểm cứu cô! Chân của anh còn chưa lành, anh không thể đi đường quá dài, anh sẽ biến thành người tàn phế, tàn phế đi cà nhắc!
Miệng cô bị bịt phát ra âm thanh ô ô, Mạn Quân lại cười khẽ một tiếng, mở bàn tay ra, “Phó Tĩnh Tri, cô không có lựa chọn nào khác,
tôi cũng vậy, không có lựa chọn nào khác.”
Tiền xu lộ ra, là mặt trái.
Trong cổ họng Tĩnh Tri đột nhiên phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái, trong nháy mắt xương sống cả người cô giống như bị rút đi, hoàn toàn không có cách nào đứng thẳng.
Thẩm Mạn Quân kinh ngạc nhìn đồng xu này, hồi lâu sau, cô cười khổ một tiếng: “Có lẽ, ngay cả ông trời cũng không giúp tôi, tôi thật sự không biết mình đang làm cái gì, tôi thế mà lại giúp hai người nhìn rõ tâm tư của nhau, tôi thế mà lại thay đổi biện pháp ép trái tim yêu anh của bản thân mình chết đi, tôi thật sự là con ngốc! Ngu ngốc!”
Cô oán hận ném mạnh đồng xu đi, một tiếng leng keng vang lên, đồng xu màu bạc lăn đi nhanh như chớp không thấy tăm hơi.
“Đưa cô ta đến đến tòa nhà nhỏ trước hồ giam lại, sau đó theo dặn dò của tôi gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình!”
Giọng Mạn Quân rất lớn, nhưng nghe vào tai Tĩnh Tri lại thê lương như vậy, cô biết, cô không hận cô ấy, cô ấy cũng chỉ là người phụ nữ bị tổn thương trong tình yêu, hai cô đều không sai.
Mạn Quân đi một hơi lên xe, cô gục trên tay lái, đột nhiên khóc nức nở, bảy năm rồi, đủ rồi, tôi yêu anh lâu như vậy, đủ rồi.
Mạnh Thiệu Đình, nếu ngày mai anh xuất hiện, như vậy, tôi sẽ không yêu anh nữa, tôi làm tất cả, đều không hề liên quan đến yêu anh, không hề liên quan gì rồi!
Cô quật cường ngẩng mặt, quật cường lau sạch nước mắt, tôi sẽ không thua, cô ta lấy được lòng anh, tôi cần phải lấy được thân xác anh, tuyệt đối không, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường vị trí đó, tôi thề.
Công trình Tĩnh Viên đã kết thúc, chỉ còn lại công việc sửa chữa góc vườn phía tây bắc, Tĩnh Tri bị giam ở nhà nhỏ phía đông, hoàn toàn sẽ không có ai tới, lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng chói mắt phía ngoài cửa sổ, cô không khỏi hơi híp mắt, trời đã sáng, cánh tay bị dây trói tê dại, chân cũng bị trói chặt không có khả năng nhúc nhích, cô mệt mỏi vùng vẫy mấy cái, phát hiện chỉ phí công, mà bụng bắt đầu ục ục kêu lên, Tĩnh Tri có bệnh đau bao tử, hơi đói bụng lại đau không chịu nổi, mà bây giờ, cơn đau bao tử bắt đầu cuốn sạch qua, cô dần co người, mồ hôi dày đặc trên trán bắt đầu tỏa ra ngoài.
Lâu như vậy, sao Mạnh Thiệu Đình còn chưa tới? Trong lòng cô lướt qua một ý niệm nho nhỏ, chẳng lẽ, là anh... Không muốn tự đặt mình vào nguy hiểm?
Ý niệm này vừa nhô ra, Tĩnh Tri đã cảm thấy đáy lòng mình tràn đầy chua xót, nước mắt của cô đột nhiên tuôn ra, tuyệt vọng và khổ sở như vậy, lại không nói ra miệng được, đau đớn và lòng chua xót đan vào một chỗ, cô nằm trên đất, không biết mình rơi lệ bao lâu, cho đến buồn ngủ thì ngủ thiếp đi, mà lúc mở mắt, trời đã tối hẳn rồi.
Từ trước đến giờ đều có lòng sợ hãi âm thầm với bóng đêm, mặc dù đây là Tĩnh Viên, là nhà của cô, thậm chí cô biết tòa nhà nhỏ này trước kia là văn phòng của cha, nhưng không gian căn phòng này, không có gì cả, mỗi một ngóc ngách giống như ẩn núp thứ gì đó không biết tên sắp nhào ra, giống như dã thú, cô mở to hai mắt cố gắng thích ứng với bóng đêm, dần có ánh trăng chiếu vào, lại tăng thêm chút thê lương, nếu anh vẫn không đến, cô có thể cứ một mình đau khổ như vậy mà chết đi không? Thậm chí, ngay cả thi thể cũng phải rất lâu mới có thể phát hiện?
Tĩnh Tri không dám nghĩ, nếu cô chết, vậy Bánh Bao nhỏ phải làm sao? Vừa nghĩ tới con trai, nước mắt càng không có cách nào dừng lại, Mạnh Thiệu Đình, van anh, đừng bỏ em một mình ở đây, đừng mặc kệ bỏ em lại, em không chán ghét anh như vậy, thật, em vẫn luôn gạt anh, em cũng không nghĩ rời đi như vậy...
Đúng, lúc đồng xu xoay tròn trên không trung, em đã biết đáp án của mình rồi, em không muốn đi, dù thế nào, em còn muốn gặp lại anh.
Nhưng đã qua lâu như vậy, một ngày một đêm, ngày hôm qua Thẩm Mạn Quân đã gọi điện thoại cho anh, chẳng lẽ anh cảm thấy em kém hơn chân của anh sao? Vậy thì anh rất sợ chết, hoàn toàn không nguyện ý đặt mình vào nguy hiểm vì em!
Lỗ mũi Tĩnh Tri chua xót, không nhịn được vùi mặt vào trong đầu, gối, hu hu mà khóc lên, cô sợ, cô không muốn chết, ít nhất là bây giờ, cô không muốn chết không rõ ràng, cô còn rất nhiều nghi vấn, cô muốn hỏi tại sao anh không tới cứu cô, cô muốn biết rốt cuộc Tĩnh Viên này xảy ra chuyện gì, là ai xây lại, cô còn một câu hỏi tốt hơn muốn hỏi anh, không phải luôn miệng nói thích cô, cái gì cũng nguyện ý vì cô sao? Tại sao ngay cả cứu cũng không chịu cứu cô...
Tĩnh Tri khóc hồi lâu, lại ngây ngốc nhìn ánh trăng ảm đạm trên mặt đất, sâu trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng anh sẽ đến, cho tới bây giờ, cô vẫn luôn tin tưởng anh sẽ đến, nhưng mà, nếu như anh không đến, cô nên làm cái gì?
Đờ đẫn ngồi yên, cho đến khi có tiếng bước chân vang lên từ xa xa cô mới giật mình xoay người lại, thân thể bị trói chặt nỗ lực giãy dụa muốn đứng lên, lại chỉ phí công, nhưng may sao, bước chân kia càng ngày càng gần, cô còn nghe được giọng nói của anh, đó là giọng nói của anh sao? Tĩnh Tri nhìn xuyên qua cửa sổ khổng lồ ra ngoài, cửa sổ không đóng lại, cô có thể nhìn thấy nơi hành lang xa xa đó, có một người, một người rất cao rất cao, lảo đảo nghiêng ngả đi về bên này, hình như trong miệng anh vẫn còn gọi tên cô, nhưng sao giọng anh lại như vậy? Run rẩy giống như gió thổi qua thì nát vụn, vô cùng lo lắng và tuyệt vọng nồng đậm như vậy đâm vào trái tim cô co quắp từng cơn, nước mắt lập tức rơi xuống, cô kêu ô ô muốn đáp lại, nhưng giọng cô nhỏ như vậy, cô thật sự sợ anh sẽ không tìm thấy cô, bỏ qua chỗ này tới chỗ khác rồi...
“Tĩnh Tri... Tĩnh Tri... Anh tới đây, bảo bối đừng sợ, anh tới rồi, em ở bên trong này đúng không? Tĩnh Tri...” Giọng của anh tới gần sát, giống như mang theo sợ hãi nồng đậm không tiêu tan, mà theo sát đó cửa bị người đạp ra, toàn thân Tĩnh Tri run lên, cô đột nhiên mở to mắt, nước mắt lại không ngăn được liều mạng tuôn ra, gần như đồng thời với cửa bị đạp ra, cô lập tức rơi vào lồng ngực quen thuộc...
“Có phải bị dọa sợ không? Đều do anh không tốt, anh nên coi chừng kỹ em, không nên để cho em ra ngoài chạy loạn, đừng sợ nữa, không sao, không sao, em còn sống rất tốt, thật tốt, Tĩnh Tri, em làm anh sợ muốn chết, làm anh sợ muốn chết, anh không bao giờ để cho em rời xa anh nửa bước, bắt đầu từ hôm nay, ai cũng đừng mơ tưởng để cho em rời khỏi anh, đừng sợ nữa, không sao rồi bảo bối, chúng ta đi về nhà, không ở đây, nơi này quá vắng vẻ dọa sợ em đúng không?”
Anh ôm cô, vẫn không ngừng nói chuyện với cô, thậm chí quên lấy khăn lông trong miệng cô ra, cho đến khi anh ôm cô ra cửa, mới luống cuống tay chân lấy khăn lông trong miệng cô ra, Tĩnh Tri gần như khóc òa lên, cô vừa khóc vừa gọi tên anh, lòng anh đau gần như muốn nổi điên, ra sức ép sát cô vào trong thân thể mình, cúi thấp đầu hôn mặt cô ánh mắt cô, lại hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, trong miệng lẩm bẩm dụ dỗ: “Không khóc, đừng khóc, Tĩnh Tri ngoan, không sao, không sao, nhỉ?”
“Đau... Thiệu Đình, em đau...” Tĩnh Tri khóc hu hu, uất ức trừng anh, trên tay cô vẫn còn dây trói, anh đều mặc kệ!
Ở trên xe, anh vẫn ôm cô thật chặt, mà cô cũng thút thít ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, lúc ra cửa Tĩnh Viên, nhìn thấy Thẩm Mạn Quân, nhưng Mạnh Thiệu Đình giống như coi cô ta không tồn tại, ngay cả đuôi mắt cũng không rơi lên người cô ta, ôm Tĩnh Tri lên thẳng xe.
Xe chạy ra gần như rất xa, Tĩnh Tri còn có thể nhìn thấy bóng dáng Mạn Quân đứng đó, tuy trong lòng cô hơi đồng tình, nhưng lại có cảm kích khó diễn tả, nếu không phải bị cô ấy giày vò một lần, cô hoàn toàn không biết, sâu trong đáy lòng cô, lại lẩn quẩn ý niêm như vậy.
Cô ôm anh chặt hơn, cảm thấy động tác của cô, anh lập tức cúi đầu hôn cô, cánh tay thu chặt lại, gần như siết đau cô, nhưng cô lại cảm thấy trong đau đớn này tràn ngập niềm hạnh phúc, có một người đàn ông nguyện ý chết vì cô như vậy.
“Anh không sợ sao? Tới một mình.” Cô đáp lại nụ hôn của anh, sau đó lại đẩy anh ra, ngẩng mặt lên nhìn dung nhan anh tuấn của anh.
Anh bị đôi mắt dịu dàng mà yểu điệu như vậy của cô nhìn không kiềm chế được, gần như lập tức cúi đầu giữ lấy môi cô trằn trọc hôn: “Anh càng sợ em sợ, lá gan em nhỏ như vậy, có nhớ trước kia ở nhà cũ nhà họ Mạnh, buổi tối sấm đánh em sẽ chui vào trong lòng anh...”
Trong đầu Tĩnh Tri trống rỗng, dùng sức nghĩ, bọn họ đã có thời gian hạnh phúc không ít như vậy sao? Tại sao, cô đều nhớ anh không tốt, anh lạnh nhạt, mà anh, lại nhớ nhiều tốt đẹp giữa bọn họ như vậy...
“Anh lừa em...” Cô dang cánh tay lên ôm cổ anh, trong khoảng thời gian ngắn thân thể hai người dán sát vào nhau, trong cổ họng anh gần như phát ra tiếng ngâm nga vui sướng, nụ hôn càng thay đổi thành thêm nóng bỏng dày đặc...