Anh đành phải đợi, ai bảo cô gái nhỏ này nhạy cảm và đa nghi như vậy, không muốn tin tưởng chút nào, anh thật sự thích cô, mới có thể không kiềm chế được, mới có thể không cách nào khống chế được mình.
“Em không muốn đợi ở đây, em muốn đi về, đã một tuần em không gặp Bánh Bao nhỏ rồi.”
Tĩnh Tri qua quýt lau chùi nước mắt, chỉ cảm thấy không nói hết uất ức, cô không cần ở lại đây nữa, Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn như một con rắn bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, thừa dịp cô không chú ý sẽ hung hăng cắn cô một miếng.
“Không được!” Anh gần như từ chối ngay lập tức, “Cuối tuần chính là sinh nhật của em, qua hết sinh nhật anh và em đi đón cũng được!”
“Em không muốn!” Tĩnh Tri siết chặt hai quả đấm, cô oán hận nhìn anh, đôi môi cũng run rẩy: “Em chính là không cần! Em muốn trở về, bây giờ trở về!”
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy hơi nhức đầu, anh day huyệt thái dương, kéo tay cô lại, ép buộc cô ngồi bên giường anh, lời hay ý tốt dỗ dành: “Tĩnh Tri ngoan, anh có một món quà tặng thật lớn muốn tặng cho em, chờ hết sinh nhật rồi về có được không? Nếu không thì, anh để An Thành tới đón Phi Đồng?”
Tĩnh Tri hít mũi, vẫn nghẹn ngào dùng sức uốn éo người, giống như đứa bé hồ đồ không để ý đến anh: “Em mặc kệ, em chính là phải về, anh nói rất hay với em, em muốn làm gì thì làm cái đó, anh không ép buộc em đó!”
“Đúng, cái gì cũng được, nhưng lần này chính là không được, nhất định phải sinh nhật ở đây!” Anh nghiêm mặt, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo một chút bất đắc dĩ, lại mang theo chút nghiêm túc, cuối cùng thở dài, bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt vì khóc của cô: “Anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho em, cũng chưa từng đưa món quà sinh nhật em muốn, Tĩnh Tri, đừng làm rộn được không? Để anh cho em một sinh nhật đẹp đẽ, anh dám cam đoan, em nhất định sẽ thích quà anh tặng.”
Tĩnh Tri không muốn để ý đến anh, mặc kệ anh nói gì cô đều không cần để ý, quà tặng gì, cô cũng không lạ! Chẳng qua chỉ là trang sức quần áo, không thì nhà cửa, cô mới không cần!
“Em không muốn, cái gì em cũng không muốn, anh muốn đưa những thứ có rất nhiều phụ nữ thích, em không lạ gì!”
Cô đẩy mạnh cánh tay anh ra, đứng lên định đi, nhưng anh lại túm chặt lấy cô.
Tĩnh Tri bị sức lực của anh làm sợ hết hồn, không nhịn được cau mày tách ngón tay anh ra: “Anh làm gì đấy, anh làm đau em Mạnh Thiệu Đình! Buông tay!”
“Phó Tĩnh Tri, sao em không hiểu chuyện như vậy? Có người phụ nữ hai mươi tám tuổi nào cố tình gây sự giống như em không?” Anh nghiêm mặt khuyên bảo cô, sức tay chính là không hề nới lỏng, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt thật sự dọa người!
Tĩnh Tri quả thật bị chọc tức, chính anh không biết xấu hổ trước, bây giờ lại còn ý tứ mắng cô như vậy, mắng cô cố tình gây sự?
“Mạnh Thiệu Đình! Rõ ràng là anh sai trước, vừa rồi là anh hèn hạ làm chuyện vô sỉ với em, anh cho rằng anh cho em quà sinh nhật rách nát em sẽ tha thứ cho anh? Anh cũng quá coi thường em! Rốt cuộc là ai cố tình gây sự, người nào trong lòng tự hiểu! Em lười nói anh!”
Tĩnh Tri nói xong, không hề khiếp sợ trừng mắt lại anh, người này chảnh cái gì mà chảnh? Là anh đang theo đuổi cô có được không? Cô lại không nợ anh!
“Còn mạnh miệng? Có phải vừa rồi còn chịu dạy dỗ chưa đủ không?” Anh vẫn giọng điệu dạy dỗ, nhưng khóe môi đã nhếch lên, anh vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt sinh động dáng vẻ hớn hở như vậy của cô!
“Anh -” Cô bị chọc tức mắt lập tức đỏ bừng, cắn khóe môi bên má còn vương nước mắt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa như vậy, bỗng dưng khiến trái tim anh đau xót, chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy, cứ nảy sinh ra ngoài như thế, qua lại tới lui lan tràn trong lồng ngực anh.
“Được rồi, náo loạn hồi lâu như vậy, đi lấy cho anh ly nước.”
Anh cười vỗ về dỗ dành, lòng bàn tay xoa mu bàn tay cô, đáy mắt vẫn còn sót lại ham muốn chưa hết, Tĩnh Tri rút tay ra, hừ lạnh một tiếng: “Không phải anh không đi được.”
“Không phải em không biết bác sỹ dặn dò, anh phải nghỉ ngơi nhiều, tránh chỗ nối xương bị lệch về sau thật sự có thể bị tàn phế.”
Anh nói rất dễ dàng, Tĩnh Tri cũng lập tức nhíu mày, nghĩ đến chuyên gia trong ngoài nước nghiên cứu mấy tháng, cái chân của anh cũng mở hội chẩn mấy trăm lần, nhưng vẫn đưa ra kết luận lập lờ nước đôi, cô thật không dám suy nghĩ, Mạnh Thiệu Đình luôn luôn kiêu ngạo không vào khuôn phép đẹp trai phi phàm trở thành người đàn ông chân thấp chân cao, sẽ sát phong cảnh cỡ nào!
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, cứ nhìn dáng vẻ cau mày trầm tư lúc này của cô, người phụ nữ bé nhỏ này thật sự khẩu thị tâm phi * quá mức, rõ ràng trong lòng lo lắng không yên, ngoài miệng lại không nói, sẽ tự rối rắm ở đó, ngược lại anh muốn nhìn xem, chờ anh xây xong Tĩnh Viên đưa cho cô, cô nhìn thấy căn nhà từng biến thành đống đổ nát một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, còn có thể bình tĩnh như vậy không.
(*) khẩu thị tâm phi: ăn ở hai lòng, miệng nói một đường suy nghĩ một nẻo.
Tĩnh Tri tức giận rót một ly nước đưa cho anh, bản thân đi tới trước cửa sổ, nơi đó mới bày một giá sách, là Mạnh Thiệu Đình đặc biệt để An Thành mua về cho cô, còn mua một số sách bán chạy mới, ngoài ra có một chiếc laptop.
Tĩnh Tri không ngờ anh là một người đàn ông tỉ mỉ như vậy, thành kiến về anh còn sót lại nơi đáy lòng, đã tan biến một chút, lấy thật lòng đối xử thật lòng với người khác, đương nhiên sẽ khiến cho người ta cảm nhận được, cô cũng không phải động vật máu lạnh không có chút tình cảm nào.
“Anh để An Thành đến đón Bánh Bao nhỏ đi, em nhớ con không chịu được, tuần lễ trước trở về nhìn con, phát hiện con gầy, lúc em đi khóc gì đâu, sống chết bám lấy em không buông, khi đó thiếu chút nữa em không trở lại.”
Tĩnh Tri lật lung tung trang sách trong tay, đáy mắt lại hiện lên vẻ buồn rầu nhè nhẹ, nếu đón Bánh Bao nhỏ đến, hai người nhà họ Mạnh dĩ nhiên biết, dù sao cũng là đứa bé của Thiệu Hiên, cháu trai ruột của Mạnh Chấn Tông, liên hệ máu mủ cho dù như thế nào cũng chém không đứt, kể cả lúc này Mạnh Thiệu Hiên ở đây, chắc anh cũng muốn đưa Bánh Bao nhỏ cho ông nội nhìn, mặc dù lòng dạ cô không rộng lớn đến trình độ kia, cô cũng không có ý định tha thứ cho hai người nhà họ Mạnh, nhưng mà để cho cô hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ của Phi Đồng với nhà họ Mạnh, điều này vốn không thể.
Sự thật phơi bày ra, cho dù cô như thế nào, đều không thể sửa đổi.
“Được, hôm nay cũng không kịp rồi, để sáng sớm mai anh kêu An Thành đi đón được không?” Mạnh Thiệu Đình không chút nào do dự, anh đã quyết định muốn người phụ nữ này, tất cả của cô, anh sẽ không gạt bỏ nữa.
“Ừ, nhưng em lo lắng con sợ người lạ, sẽ sợ, để Bình Bình đi cùng đi, Bình Bình hơi quen con, còn có, em phải gọi điện thoại cho bảo mẫu, dọn dẹp đồ chơi quần áo đồ dùng, đúng đúng rồi, còn có...”
“Tĩnh Tri, em đừng quan tâm bậy bạ, để bảo mẫu cùng đến đi, đồ gì đó của Phi Đồng đến đây mua cũng giống vậy.” Anh nhìn dáng vẻ mẹ hiền tính toán vì con trai của cô, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, việc nhà bình thản hạnh phúc như vậy, cũng là khát vọng mấy đời bọn họ không được, không giống như đứa bé của cô, thật hạnh phúc.
“Anh không biết, Phi Đồng rất ngoan, đồ chơi của con đều không chịu vứt bỏ, cũng không náo loạn đòi em mua kiểu mới nhất, nếu
không mang đến con nhất định mất hứng.”
Tĩnh Tri vẫn còn tính toán đồ cần mang đi cho con trai, Mạnh Thiệu Đình chợt nở nụ cười, thậm chí anh còn từ trên giường đứng lên đi về phía cô, chân trái hơi bất tiện, nhưng miễn cưỡng chầm chậm có thể đi được, chỉ có điều vóc dáng anh rất cao lớn, giờ phút này học theo trẻ nít tập tễnh thận trọng đi lên, ngược lại hơi buồn cười.
“Tĩnh Tri...” Anh ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở khẽ phả lên tai cô: “Em còn không biết sao?”
“Biết cái gì?” Anh đột nhiên dịu dàng nói vậy, Tĩnh Tri sợ hết hồn, hoài nghi mở lớn hai mắt nhìn anh.
“Em tính toán như vậy, có phải vì để vĩnh viễn ở bên cạnh anh mà chuẩn bị không?” Nụ cười của anh càng sâu, thậm chí đáy mắt cũng tràn ngập dịu dàng.
“Còn lâu mới...” Lời Tĩnh Tri còn chưa dứt, tự mình lại thu giọng nói lại, cô chậm rãi cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập mùi vị cổ quái không thể hình dung, đúng rồi, tỏng miệng cô không nói, trong lòng không thừa nhận, nhưng từng cử động của cô, không phải đã làm xong chuẩn bị lưu lại?
Nhưng cô không tính lưu lại lâu dài, hoàn toàn không cần thiết phải dọn dẹp tất cả những thứ Phi Đồng thích đến đây, đại khái qua hết sinh nhật cô sẽ mang Phi Đồng đi, cũng chỉ ba bốn ngày, nhưng bây giờ...
Cô lo lắng chính là sợ hãi tương lai chưa biết, cô sợ hãi chính là cành lá hương bồ dù sao cũng mềm như tơ, nhưng tảng đá, rốt cuộc có chuyển dời không (1).
Thế giới này quá nhiều hấp dẫn, cô trưởng thành như vậy, sẽ không dễ dàng tin tưởng lời một người đàn ông.
Mạnh Thiệu Đình cũng không ép buộc cô, đáy lòng lại không khỏi hơi hả hê mà cười cười, đây là dấu hiệu tốt, không phải sao?
Buổi tối sáu, bảy giờ thì Tình Tri nhận được điện thoại của Thanh Thu, cô ấy có tin tức của Tương Tư cố ý hẹn cô ra ngoài thương lượng, Tĩnh Tri không trì hoãn, trước chuẩn bị cơm cho Mạnh Thiệu Đình, sau đó thu dọn một tý rồi ra cửa, Mạnh Thiệu Đình luôn chịu để cô ra ngoài trễ như vậy, anh không đơn thuần như cô, có lẽ anh hiểu rõ cha mẹ mình, chỉ sợ cô ở bên mình sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vì vậy lập tức kêu An Thành lái xe đưa cô đi.
Tĩnh Tri biết anh vì lo lắng cho cô, cũng không lo nghĩ, dù sao An Thành cũng là người có thể tin cậy, cô thấy cho anh biết Thanh Thu cũng không sao cả.
Đến quán trà ước hẹn, Thanh Thu đã vô cùng lo lắng ở đó đợi cô rồi, vừa thấy cô đi vào, Thanh Thu gần như nhào tới giữ chặt cánh tay cô, sắc mặt cô ấy trắng bệch, đáy mắt kinh hoàng đã đủ để Tĩnh Tri hiểu, cô ấy đưa tới cũng không phải tin tức tốt gì, đáy lòng cô cũng trầm xuống trong nháy mắt, chẳng lẽ, Hà Dĩ Kiệt tìm được Tương Tư?
“Tĩnh Tri, cô biết không? Chỗ Tương Tư dạy học đã xảy ra chuyện, trường cô ấy chỉ có ba giáo viên, mà có cô ấy là phụ nữ, đã có người có ý đồ với cô ấy...”
Thanh Thu chợt buông lỏng cánh tay Tĩnh Tri ra, đột nhiên ngã ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt cô hơi ngây ngốc, nước mắt cũng mãnh liệt lăn xuống: “Đều tại tôi không tốt, tôi nên bằng bất cứ giá nào đi cầu xin Hà Dĩ Kiệt thả cô ấy, cô ấy không đến nỗi chạy trốn rồi xảy ra chuyện như vậy, những người kia là cầm thú, là cầm thú!”
Thanh Thu lập tức che mặt, tiếng khóc dồn nén lại như cây đinh thép, đâm thẳng vào trong lòng Tĩnh Tri, cô chỉ cảm thấy mình gần như đứng không vững, trước mắt choáng váng từng cơn, Tương Tư do cô đưa đi, là cô giúp cô ấy trốn thoát Hà Dĩ Kiệt, nhưng mà, vận mệnh lại để cho cô ấy rơi vào địa ngục lần nữa!
“Cô ấy như thế nào, Thanh Thu, rốt cuộc Tương Tư xảy ra chuyện gì...”
Thanh Thu chỉ che mặt khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, bên kia gọi điện thoại tới nói rất mơ hồ, Hà Dĩ Kiệt đã đi...”
“Hà Dĩ Kiệt? Cô để cho anh ta đi chẳng phải muốn mạng Tương Tư?” Tĩnh Tri sợ ngẩn ra, cô biết rõ ràng thủ đoạn của Hà Dĩ Kiệt, Tương Tư chạy trốn bị anh bắt được, không chết cũng mất nửa cái mạng!
“Vốn không gạt được, điện thoại bên kia gọi cho anh ta cũng gọi cho tôi, Hà Dĩ Kiệt nhận được điện thoại đi ngay, tôi hoàn toàn không kịp ngăn cản anh ta.”
Thanh Thu nói xong, một hàng nước mắt lại lăn xuống, trong lòng cô tràn đầy đau khổ không cách nào nói với người khác khóc nức nở, cô chịu khuất phục, tại sao lại muốn Tương Tư khuất phục theo? Cô phải nuôi một gia đình, cô không rời Thẩm Bắc Thành được, nhưng Tương Tư chỉ có một mình, cô ấy rời khỏi Hà Dĩ Kiệt đã không tệ! Cô sớm nên giúp cô ấy rời đi, cũng không trở thành cục diện như bây giờ.
“Nếu Hà Dĩ Kiệt không buông tha Tương Tư, sau khi anh ta tìm được Tương Tư bởi vì cô ấy chạy trốn mà hành hạ cô ấy thì làm thế nào?” Trong lòng Tĩnh Tri cực kỳ lo lắng, nhưng cô không thể không khiến mình tỉnh táo lại, cho dù Tương Tư rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bây giờ mấu chốt không phải là những chuyện kia, mà là sau khi Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy Tương Tư, sẽ làm gì Tương Tư!
“Không, tôi cảm thấy sẽ không, tôi nghe thư ký của Hà Dĩ Kiệt nói, sau khi anh ta nhận được điện thoại thì gần như mặt mũi trắng bệch, ngay cả hội nghị quan trọng tổ chức ở Tỉnh ủy cũng không tham gia mà lập tức đi sân bay...”
Tĩnh Tri nghe Thanh Thu nói như vậy, trong lòng hơi buông lỏng một chút, trước không lo chuyện khác, chỉ cần bây giờ Hà Dĩ Kiệt không tìm Tương Tư để phiền phức, đó chính là cảm ơn trời đất, chuyện sau này, chỉ có đi bước nào tính bước đó.
(1) Bồ thảo nhận như ti,
Bàn thạch vô chuyển di
(Cành hương bồ mềm như tơ
Tảng đá không chuyển dời)
Càn Long – Hạ Vũ Hà – sự ra đời của chiếc quạt, bức tranh:
Vào một ngày mưa to gió lớn đến bất ngờ, hai người cùng trú trong Vũ Hà Sảnh, cùng nhau ngắm nhìn những giọt nước mưa rơi xuống lá sen như những viên ngọc bích.
Hạ Vũ Hà tự tay ủ trà sen có hương vị riêng dành cho Càn Long. Loại trà này được Hạ Vũ Hà làm từ cánh hoa sen tươi, lá sen non, hạt sen và đường phèn, không phải loại thông thường. Càn Long nhấp một ngụm, cảm thấy kinh ngạc về hương thơm, ông chư từng nếm qua một loại trà nào ngon như thế. Ông rất hài lòng, khen ngợi tài năng của Hạ Vũ Hà. Khi đó người hầu mang chiếc quạt giấy đến bên bàn, Càn Long dùng bút nhúng mực vẽ bức: “Yên Vũ Đồ” và bài thơ:
Vũ hậu hà hoa thừa ân lộ,
Mãn thành xuân sắc ánh triều dương
Đại Minh hồ thượng phong quang hảo,
Thái nhạc phong cao thánh trạch trường.
Viết xong, ông tặng nó cho Hạ Vũ Hà. Hạ Vũ Hà là người con gái thông minh nhanh trí, lại hiểu biết. Cô biết mối tình này không thể tồn tại dài lâu được. Để thể hiện tấm lòng của mình, cô viết bài thơ trên lụa theo lối “nhạc phủ” cổ dành tặng Càn Long:
Quân đương như bàn thạch,
Thiếp đương như bồ vi
Bồ thảo nhận như ti
Bàn thạch vô chuyển di (Nguồn: facebook)