Quả đấm nhỏ giống như là hạt mưa rơi vào trên người anh, cô càng khóc dữ dội hơn, "Anh còn nói, anh còn nói lung tung, Mạnh Thiệu Đình, anh biến, anh cút —— em không muốn gặp lại anh!"
Vết nước mắt cô ràn rụa, mới vừa rồi giãy giụa ép buộc kêu gào một lát khiến giọng nói của cô cũng hơi khàn, mà đôi mắt cũng sưng đỏ, tóc tai rối bời ướt mồ hôi dính vào trên gương mặt, không nói ra được điềm đạm đáng yêu, mà lúc này, đồ ngủ phong phanh trên người cô đã sớm xốc xếch cuốn vào một bên, cô chỉ lo đánh anh, cũng không đề phòng cơ thể trần truồng mình bị anh vừa vặn nhìn cả, chờ phát hiện ánh mắt của anh nhìn chằm chằm giống như là tôi luyện nóng cháy rơi vào ngực cô run nhè nhẹ, Tĩnh Tri lập tức sửng sốt, sau lúc lâu, cô mới kêu thét ngắn ngủi a một tiếng, bụm mặt xoay người nằm sấp ở trên giường, dùng chăn mỏng quấn chặt chẽ mình lại. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình bị bộ dáng mới vừa rồi của cô làm hại nóng lên, thật hận không thể ngay lập tức đè cô lại ở phía dưới thương yêu thật tốt một lần nữa, nhưng thấy giờ phút này cô co rúm lại khóc mãnh liệt ở trong chăn, trong lòng biết là bị mạnh mẽ bắt nạt, từ trước đến giờ cô dè dặt, lần này quả thật anh làm quá mức, khó khăn lắm mới kéo lòng cô gái nhỏ trở về một chút, anh vẫn phải biểu hiện thật tốt.
"Tĩnh Tĩnh. . ." Ngược lại anh bắt đầu rất nỉ non gọi tên thân mật này của cô, không thể gọi bà xã, lại không thể mỗi ngày kêu bảo bối bảo bối, tên gọi này nghe thân thiết hơn nhiều so với Tĩnh Tri, anh rất thích.
Anh dùng sức kéo cái chăn quấn quanh cơ thể nho nhỏ của cô ra, nhưng không ngờ Tĩnh Tri nắm thật chặt lấy góc chăn, bao mình lại giống như là như con tằm, anh dùng sức kéo mấy cái vẫn không thực hiện được, lại không dám dùng quá sức làm đau cô, nhưng vẫn khóc tiếp nữa như vậy, cũng không được, anh lo lắng hơn là cô ngộp hỏng mất, giữa chân mày nhăn lại, anh dứt khoát ôm cả chăn mỏng và cô lên, trong ngực đứa nhỏ kia liều mạng giãy dụa vặn vẹo, càng khóc không thở nổi, Mạnh Thiệu Đình khổ sở lắc đầu, sao trước kia không phát hiện cô có thể giày vò như vậy?
Hoảng hốt nhớ tới, thật lâu thật lâu trước kia cô đã từng lôi kéo anh leo tường chạy trốn ở hiện trường bữa tiệc, đêm hôm đó anh cũng từng nghi ngờ, giờ phút này anh nhớ tới chuyện ngày hôm đó, hoàn toàn hiểu rõ cô uống say rượu thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xinh đẹp đáng yêu biết bao, còn nhớ rõ cô nói những lời đồn đãi kia về cô cũng là thổi phồng, nhưng thật ra cô là một tomboy biết trèo tường leo cây câu cá.
Người một khi nhớ lại quá khứ đẹp đẽ, trái tim cũng sẽ không nhịn được mềm mại, anh nghĩ đến quá khứ đó mặc dù trải qua cũng không tốt nhưng tinh thần Tĩnh Tri tràn trề sức sống, lại nghĩ tới hiện tại một Tĩnh Tri giữa hai lông mày luôn luôn lo lắng u buồn rầu rĩ, trong lòng càng chua xót, ôm chặt cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tĩnh Tĩnh, anh sợ em buồn bực hỏng mất, hơn nữa. . . Mới vừa rồi chúng ta như vậy, phải đi tắm có đúng hay không? Bằng không em ngủ cũng không thoải mái, ngoan, đừng khóc, đợi lát nữa anh để cho em phạt anh trút giận có được hay không?"
Buồn bực ở trong chăn lúc lâu, mặt của Tĩnh Tri đỏ bừng vô cùng, cô khóc mặt đầy nước mắt, rồi lại rất muốn đi tắm, từ chối vài lần mới vừa mạnh mẽ đập anh, vừa nghẹn ngào mặc anh ôm đi phòng tắm.
Ngược lại anh thật sự không tiếp tục làm loạn, trong bồn tắm xa hoa to như vậy, anh cầm bông tắm cẩn thận thoa sữa tắm lên cho cô, lại đổ dầu gội vào lòng bàn tay, nắm tóc dài của cô ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn gội đầu cho cô, Tĩnh Tri chỉ ngồi ở chỗ đó, đôi tay ôm ngực, mới đầu vẫn là đề phòng nhìn chằm chằm anh, đợi đến cuối cùng, thấy anh chỉ hết sức chuyên chú gội đầu cho cô, cũng không nhìn loạn, cũng không động tay động chân, cô mới dần dần bình tỉnh lại, nhưng trong lòng vẫn tức giận, cố chấp nghiêng đầu không nhìn anh.
Mạnh Thiệu Đình vẫn luôn rất có bộ dạng kiên nhẫn, động tác của anh mặc dù không quá mức thành thạo, nhưng đủ cẩn thận và êm ái, thậm chí sau đó cầm vòi hoa sen xối sạch tóc cho cô, anh còn biết xoa dưỡng tóc lên cho cô, Tĩnh Tri hơi giật mình nhỏ nhỏ, thỉnh thoảng thút thít một tiếng, nghi ngờ liếc nhìn anh.
Anh bị cô nhìn cười lên, cơ thể vạm vỡ tùy ý nằm vào trong bồn tắm, nhưng vẫn là giam cầm cô vào trong ngực, muốn cô nằm vào ngực của anh, Tĩnh Tri luống cuống tay chân giãy giụa, chạm vào cơ bắp bóng loáng rắn chắc lại không cồng kềnh đáng kể của anh, nhịp tim cô gần như cũng muốn từ trong cổ họng đi ra, nhưng trên tay cô đều là sữa tắm trơn trợt, vừa chạm tới cơ thể anh cũng bóng loáng như vậy, cô vốn muốn giùng giằng lên, rồi lại nhếch nhác nhào vào trong ngực của anh. . . . . .
Tiếng cười của anh càng càn rỡ, rầu rĩ giống như phát ra từ trong lồng ngực, kéo cô đặt cô ở ngực, trong nước ấm áp nhỏ giọt tinh dầu cỏ oải hương, mùi thơm ngào ngạt lại an thần, anh chỉ là nhốt chặt cơ thể nho nhỏ của cô, dịu dàng mở miệng: "Ngoan một chút, anh chỉ ôm không lộn xộn."
Cô không cam lòng giãy dụa mấy cái, lại nghe được than nhẹ đè nén trong cổ họng của anh, suy nghĩ vừa chuyển, lập tức hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng không còn chút máu, cuối cùng vẫn là lựa chọn đàng hoàng không nhúc nhích.
Anh nhắm mắt lại dựa vào nơi đó, tóc đen ướt nhẹp dán sát vào gò
má anh tuấn của anh, đặc điểm khuôn mặt của anh giống như là đẽo gọt cương nghị và đẹp trai, làn da nâu rắn rỏi càng thêm vài phần hương vị đàn ông, mà giờ phút này cô bị anh cứng rắn giam vào trong ngực, ngửi được hương vị bạc hà mát mẻ trên người anh giống như cô, trong một lúc, giống như thời gian đột nhiên đảo ngược trở lại lúc trước.
Nếu đây không phải là vào bảy năm sau thì tốt biết bao? Nếu đây là lúc bọn họ còn chưa từng ly dị thì tốt biết bao? Nếu đây là lúc nhà cô gặp biến cố thì tốt biết bao?
Mỗi một lúc cô tha thiết chờ đợi cần anh, anh cũng chưa từng ở đây.
Dần dần, chờ đợi này lại giống như tản ra mùi thơm hoa hồng nồng đậm dần dần tàn lụi, biến thành ánh trăng sáng tuôn vào cửa sổ.
Lòng của cô lạnh lẽo, mặc dù giờ phút này cảm thấy ấm áp yên tĩnh, nhưng ấm áp này, có thể kéo dài bao lâu?
Cô hơi hoảng hốt, không tự chủ được co rúc vào trong lòng anh, mặt dính vào trên cánh tay bền chắc của anh, lòng cô rối như mớ bòng bong.
Cảm thấy biến hóa của cô, anh mở mắt ra, giọng nói còn chút khàn khàn vang lên ở bên tai cô, giống như là bừng tỉnh ở trong mộng: "Sao vậy?"
Cô vùi mặt chôn ở ngực anh khẽ gật đầu, rồi lại chui sâu vào trong lòng anh.
Anh cười cười rất dịu dàng, ôm cô, xối sạch dầu dưỡng trên tóc, sau đó lần nữa xả nước sạch, đều chỉnh lý hai người ổn thỏa, rồi anh lấy khăn lông mềm mại thật to lau sạch sẽ cho cô, lại lấy áo choàng tắm mới bao lấy cô, ôm cô trở về phòng ngủ.
Cô vẫn luôn rất ngoan ngoãn, khiến anh không nhịn được càng sinh lòng thương tiếc đối với cô, anh đặt cô lên trên giường, tìm máy sấy tóc cẩn thận sấy tóc cho cô, cô vẫn ngồi ngoan ngoãn, nhếch miệng, giống như muốn khóc, anh muốn cười, mà lòng lại chua xót, âm thanh máy sấy tóc vù vù cản trở những âm thanh khác, anh không biết cô có khóc ra hay không.
Trên giường đã đổi đồ dùng sạch sẽ, thổi khô tóc, anh ôm cô nằm vào trong chăn, vẫn thân mật ôm chặt cô như cũ, cô tự động đưa tay ôm eo của anh, dán khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh vào ngực của anh, chóp mũi còn mang theo ươn ướt mềm mại, ở trên người anh nhẹ nhàng cọ xát, sự mềm lòng của anh gần như muốn chảy ra nước, càng ôm cô chặt hơn, hận không được dụi cô vào trong cơ thể.
"Anh có thể vẫn luôn thật tốt với em hay không?" Âm thanh của cô chợt vang lên, trong tiếng nói ngọt thấm có một chút ít khàn khàn, nhưng lại như là cô gái nhỏ làm nũng.
Anh gật đầu, nặng nề ừ một tiếng.
Cô lại chợt ngẩng đầu lên, cái trán lập tức đụng vào cằm cứng rắn của anh, anh đau đến rên lên một tiếng, lại theo bản năng đưa tay đi xoa nắn rán của cô, cẩn thận xem xét nét mặt của cô; "Có đau hay không?"
Hốc mắt Tĩnh Tri lập tức chua xót, nước mắt trong nháy mắt đã chảy ra ngoài, cô hít hít mũi muốn khống chế nước mắt của mình, nhưng lại ép nước mắt ra nhiều hơn.
Trở tay lập tức ôm chặt anh, chặt đến mức anh cũng lấy làm kinh hãi, cười hì hì quay lại ôm cô nhẹ nhàng ma sát ở trên cổ cô: "Tại sao lại khóc, thật là mít ướt, người đã lớn như vậy."
"Anh không cần đối với em tốt như vậy, Mạnh Thiệu Đình, anh đừng đối với em tốt như vậy. . ." Cô hung hăng ôm lấy anh, khóc thở không ra hơi.
Cô không chịu nổi, anh tốt với cô thật sự quá nặng nề, d!^Nd+n(#Q%*d@n đè ép cô gần như không thở nổi.
Anh ngẩn ra, trong mắt lướt qua mất mác nhàn nhạt, nhưng vẫn cười nói: "Thế nào? Thương em cũng không được? Anh chỉ muốn tốt với em."
Trong lòng cô chua xót khó chịu, đè mặt ở trước ngực anh nói không ra lời, anh há hốc miệng muốn nói cái gì, nhưng cũng không biết nói gì cho phải.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại trầm mặc cả phòng, ngực anh nóng bỏng cảm thấy nước mắt lành lạnh của cô, nụ cười liền tiêu tan đi chút xíu.
Anh biết tại sao cô nói vậy, anh đều biết.
"Mạnh Thiệu Đình. . ." Tiếng nói của Tĩnh Tri vang lên thật thấp, ngay sau đó, anh lại cảm thấy trên vai chợt truyền đến đau nhức, thì ra là cô cắn anh.
Anh đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng không đẩy ra cô, mặc cho cô hung hăng cắn như vậy.
Sau lúc lâu, cô nếm được mùi máu tươi, đột nhiên như sụp đổ buông ra, trố mắt nhìn vết máu trên vai anh, nước mắt trong hốc mắt của cô tùy ý rơi xuống, lòng của cô hơi đau, thật giống như là vì anh, cảm thấy thương yêu.
"Ngủ đi, không cần nghĩ nhiều việc như vậy, em chỉ yên tâm trông coi nên làm cái gì thì làm cái đó, tất cả đã có anh." Anh không để ý tới vết thương trên vai, thấy cô hơi áy náy nhìn anh thì lại dụ dỗ ôm cô dụi vào trong ngực.
"Mạnh Thiệu Đình. . ." Cô khụt khà khụt khịt, mắt to long lanh nước nhìn lại anh: "Có đau hay không. . ."