"Mạnh Thiệu Đình. . ." Cô khụt khà khụt khịt, mắt to ngập nước nhìn anh: "Có đau không. . ."
Trái tim anh ấm áp, lắc đầu, sờ sờ mặt cô: "Không đau, ngủ đi."
Cô cũng không tin, bàn tay nhỏ lành lạnh từ từ đi đến trên vai anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Anh lập tức không khống chế nổi gắt gao ôm lấy cô, mặt chôn sâu ở trong cổ tràn hương thơm của cô, tim đập của hai người đan vào cùng một chỗ, nhanh mà sôi nổi. Nói:
"Đừng lẳng lặng rời khỏi anh, đừng rời khỏi anh."
Anh bỗng nhiên mở miệng, trong lòng lại sinh ra sợ hãi không biết, lúc ôm cô, thực sự ôm cô vào trong ngực, lại có cảm giác mình đang ôm chỉ là một cô hồn không có hình dạng, anh sợ hãi, sợ hãi vừa buông tay, cô lại rời đi, lại biến mất. Không phải sao, cô không thích anh, không thích anh nữa rồi.
Anh cảm thấy được, dù cho cô đồng ý triền miên với anh, dù cho cô có cam tâm tình nguyện đưa thân thể cho anh, nhưng anh không cảm thấy được lòng của cô, lúc cô khóc lúc cô cười, hoặc hờn dỗi hay tức giận, đều đã không quan hệ với yêu anh.
Cái này thật sự, rõ ràng, từ đầu đến cuối.
Nhưng nếu có thể lựa chọn một lần nữa, anh sẽ không đẩy cô ra như cũ.
Không sợ, thời gian này còn dài như thế, anh và cô chỉ có mới vừa sống ngắn ngủn ba mươi năm, còn có đủ thời gian, để băng cứng trong lòng cô tan rã, để anh càng yêu cô thâm trầm.
Yên tĩnh đến không có cách nào trả lời, anh ôm cô đến gần như không thở nổi, khó chịu đến đầu căng não đau, nên gật đầu lung tung lên tiếng: "Được."
Cảm thấy được bỗng nhiên anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng cô cũng sinh ra vài phần trấn an, trở tay khẽ vuốt trên lưng anh, từng cái từng cái.
"Ngủ đi, mệt chết rồi." Trong giọng nói của cô có mỏi mệt dày đặc, anh yêu thương buông cô ra, lại vẫn dây dưa ôm cô ở một chỗ, hô hấp hai người dần dần ăn ý quấy lấy nhau, giữa lúc hoảng hốt mà lại cảm nhận được, thì ra là như vậy, có thể không tịch mịch.
Nhà mới của nhà họ Mạnh.
Mạnh lão gia và phu nhân ngồi ở một bên của bàn ăn lớn, mà một chỗ khác, chỉ có một mình Mạn Quân ngồi.
Mạnh phu nhân uống một chút sữa, nhìn người ngồi kia một cái, bỗng nhiên thở dài một hơi, ánh mắt có hơi ai oán lướt qua Mạn Quân.
Mạn Quân cũng quá vô dụng rồi, không lung lạc được tâm Thiệu Đình, hiện tại Thiệu Đình ở lại bệnh viện không trở về nhà, nghe nói lập tức di chuyển đến ở Tĩnh Viên với kia con hồ ly tinh kia, hơi sức toàn thân bà đều đau, nhưng không có biện pháp, người ta bức nó thành như vậy cũng không chịu quay đầu lại, thì bà phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ quả thật phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao? Bà không bỏ được, đó thực sự là khoét lòng của bà!
Mạn Quân cúi đầu, hình như cô vừa gầy đi một chút, sắc mặt cũng không quá tốt, mới vừa cắt một miếng trứng ốp lếp đưa vào trong miệng, đột nhiên cô lại nhíu mi tâm vào, đặt dao nĩa xuống, che miệng xoay người lảo đảo chạy tới toilet.
Mạnh Chấn Tông vốn đang nhìn báo, cũng bị hành động của cô hấp dẫn tầm mắt, ông quay đầu nhìn phu nhân nhà mình, thấy bộ dáng của bà cũng đang khó hiểu, liền mở miệng nói: "Lại còn không tới nhìn xem, đứa nhỏ Mạn Quân này đã bị nhiều ủy khuất như vậy, sợ là lại bị bệnh."
Mạnh phu nhân ai một tiếng, trong lòng lại thương tiếc Mạn Quân vài phần, vội vàng đi tới nhìn, mới vừa đi đến cửa toilet, đã thấy cô nằm úp sấp ở trên miệng nhà vệ sinh liên tục nôn mửa, tâm tư bà chuyển động, đáy mắt lại trở lên sáng hơn vài phần, bộ dáng này, thấy thế nào cũng giống như đã mang thai rồi!
Đúng vậy, một đoạn thời gian trước gần như ngày ngày Thiệu Đình đều về nhà ở, tính ra, hiện tại cách xa không khác ba tháng lắm, nên có phản ứng này mới đúng!
Mạnh phu nhân càng nghĩ càng khẳng định, nhịn không được vui mừng nhướng mày, nếu Mạn Quân có con, thì Thiệu Đình buộc cô ly hôn như thế nào? Phó Tĩnh Tri mà biết há lại không khó chịu giống như là ăn một con ruồi chứ? Bà suy nghĩ đến lúc Phó Tĩnh Tri biết được tin tức Mạn Quân mang thai sẽ thống khổ bao nhiêu, trong lòng bà lập tức có một trận thư thái, đứa nhỏ Mạn Quân này thật là có phúc!
"Mạn Quân à, con làm sao vậy? Đang êm đẹp như thế sao lại nôn ra?" Mạnh phu nhân cuống quít tự mình lấy cốc nước trong tay người hầu đưa tới, một bên vỗ nhẹ lưng Mạn Quân một bên ân cần hỏi han.
Mạn Quân súc miệng, sắc mặt lại càng trắng xanh thêm, cô suy yếu chống đỡ ở trên miệng lắc đầu: "Mẹ, khiến mẹ lo lắng rồi, con không sao, mấy ngày nay dạ dày không thoải mái, ăn cái đầy dầu mỡ gì đó lại muốn nôn."
Mạn Quân cũng không để ý, cô biết thân thể cô càng ngày càng kém, nhưng luôn luôn không tâm tư đi quản.
Mạnh phu nhân sửng sốt, vội vàng hỏi nói: "Tình huống như vậy đã bao lâu rồi?"
Mạn Quân hơi hơi nhíu mi, thuận miệng đáp: "Có hơn một tuần lễ rồi..."
"Mau, khẩn trương đi thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện." Mạnh phu nhân quyết định rất nhanh, lập tức thả cốc nước đỡ cô thật cẩn thận ra khỏi toilet, lập tức kêu hô người hầu nâng Mạn Quân lên lầu.
Mạn Quân hơi khó hiểu, vội vàng từ chối: "Mẹ, con không sao, là dạ dày con có phần không thoải mái thôi, không cần đi bệnh viện, con uống thuốc là được rồi. . ."
"Này không thể được, nghe mẹ nói, đi thay quần áo, một lúc sau mẹ cùng con đi gặp bác sĩ." D[Đ]L[Q]Đ Mạnh phu nhân nghiêm mặt, Mạn Quân không dám nói thêm cái gì, lại vẫn không muốn đi bệnh viện, cho dù là thật sự có bệnh nặng, thì có ích lợi gì, người kia, vốn sẽ không vì tình vợ chồng mà để ý cô một lần.
"Con nên
nghe theo mẹ nói đi, bị bệnh nên đi bệnh viện, Mạn Quân à, ba biết trong lòng con không thoải mái, nhưng thân thể của bản thân mới quan trọng nhất, tuổi con còn trẻ, phải luôn luôn hi vọng một ngày, hiện tại Thiệu Đình là hồ đồ, nhưng cuối cùng sẽ tỉnh táo lại, nếu cơ thể bị phá hủy, thì sẽ khó khăn, đi bệnh viện để bác sĩ nhìn một chút đi."
Mạnh Chấn Tông thả báo chí trong tay, đi theo thân thiết nói.
Đôi mắt Mạn Quân nóng lên, ấp úng gọi một tiếng: "Ba. . ." Cô nắm chặt bàn nay, cha mẹ chồng là thật tâm đối tốt với cô, nhưng cô thật sự không tốt, ngay cả chồng mình cũng không giữ được.
"Đi thôi." Mạnh Chấn Tông khoát tay, Mạn Quân lên tiếng, liền tùy ý để người hầu đỡ cô đi lên lầu thay quần áo rồi đi.
Mạnh phu nhân thấy Mạn Quân vào phòng ngủ, nhanh chóng vui sướng xoay người đi đến bên người Mạnh Chấn Tông, mặt mày hớn hở nói: "Ông này, tin tức tốt đây, đứa nhỏ Mạn Quân này nhất định đã mang thai rồi!"
Mạnh Chấn Tông cả kinh, chợt trừng mắt nhìn phu nhân liếc mắt một cái: "Nói bậy bạ gì đó, Thiệu Đình không về nhà ngày nào, làm sao Mạn Quân có thể mang thai?"
Mạnh phu nhân nghiêm mặt: "Trí nhớ của ông là thế nào vậy? Một đoạn thời gian trước không biết Thiệu Đình va chạm cái gì với người phụ nữ kia, lúc trời tối đều trở về nhà, vẫn còn ở lại phòng ngủ lớn, làm sao không có khả năng mang thai hả?"
Mạnh Chấn Tông cầm lấy báo chí rồi chậm rãi mới hạ xuống, ông nghi ngờ nhìn phu nhân một cái: "Bà xác định Mạn Quân mang thai rồi hả?"
"Tôi xem dấu hiệu kia đúng là mang thai, nhưng tóm lại phải đi hỏi bác sĩ mới rõ ràng."
Mạnh phu nhân vui mừng nhướng mày: "Này thật đúng là Bồ Tát phù hộ, hai ta đúng là có thể ôm cháu rồi!"
Trong lòng Mạnh Chấn Tông cũng vui vẻ, lại dặn dò: "Nếu đi bệnh viện kiểm tra rõ ràng là thực sự mang thai, nên chiếu cố Mạn Quân thật tốt, đúng rồi, còn phải để cho Thiệu Đình biết, con dâu mang thai thì nó cũng không có thể đề xuất ly hôn càng không thể ở bên ngoài, về đến nhà, không thể để cho Mạn Quân khó chịu!"
"Không phải như vậy sao? Kiểm tra cho Mạn Quân xong rồi, tôi sẽ tự mình đi tìm Thiệu Đình, cũng phải cho người phụ nữ kia nhìn xem, Thiệu Đình nói để ý cô ta, không phải còn làm cho Mạn Quân có con hay sao? Cô ta là cái thứ đồ chơi gì chứ, lại còn thật sự cho rằng Thiệu Đình thích cô ta rất nhiều, đàn ông ai không phải là ăn trong chén nhìn trong nồi. . ."
Mạnh phu nhân vẫn còn ở đó thao thao bất tuyệt, nhưng mặt Mạnh lão gia đã hạ xuống: "Được rồi, bà cũng đi chuẩn bị đi."
Mạnh phu nhân vội ngậm miệng, nhưng lại vui sướng bắt đầu tính toán, có phải thật sự mang thai hay không, là cháu trai hay là cháu gái, phi, nhất định là cháu trai, con dâu nhà họ Mạnh của bọn họ, đều sinh cháu trai!
Mạn Quân đổi quần áo xong, đang muốn xuống lầu, thì điện thoại Thẩm phu nhân lại gọi đến, Mạn Quân thuận miệng nói vài câu, nói luôn đến chỗ đang nghĩ là mẹ chồng muốn dẫn cô đi bệnh viện, Thẩm phu nhân lập tức tiếp lời, nói để cho cô đến bệnh viện Kiện Hòa, đó là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, tự nhiên có thể tin tưởng cẩn thận gấp trăm lần, Mạn Quân lại nhíu mày, Thẩm phu nhân cũng đã nói cô lập tức phải đi Kiện Hòa, lúc cô đồng ý xong thì lập tức cắt đứt, Mạn Quân bất đắc dĩ, đành phải thu tay lại, xuống lầu nói một câu với Mạnh phu nhân, Mạnh phu nhân đương nhiên là đáp ứng, bệnh viện nhà họ Thẩm thì sẽ dụng tâm với con gái nhà mình gấp trăm lần, tất nhiên là bà vừa lòng.
Đi ô-tô đến bệnh viện, quả nhiên Thẩm phu nhân đã ở nơi đó, Mạnh phu nhân và Thẩm phu nhân thân thiết hàn huyên một phen, lại thật giả khen đối phương lẫn nhau vài câu, lúc này mới nói thẳng vào vấn đề chính, Thẩm phu nhân vừa nghe lí do thoái thác của Mạnh phu nhân, thấy bà cực kì vui mừng, không khỏi chuyển động suy nghĩ, kết hợp với nhìn Mạn Quân vài lần, thấy bộ dáng cô không để ý, không khỏi âm thầm lắc đầu, cô con gái này thật sự là thiếu tâm tư, đã đến lúc nào rồi, lại vẫn như đi vào cõi thần tiên xa xôi chứ!
"Bà thông gia à, bà đi phòng khách nghỉ một lát đi, tôi mang Mạn Quân đi kiểm tra cẩn thận một phen, đã có mấy ngày không gặp rồi, cảm thấy nó thật gầy, hai mẹ con chúng tôi cũng có chút chuyện riêng tư muốn nói." Đoàn người đi vào thang máy cho khách quý lên lầu, đợi cho sau khi đến tầng trệt VIP, Thẩm phu nhân nắm tay Mạn Quân, hơi đau lòng thở dài, nói với Mạnh phu nhân.
Trong lòng Mạnh phu nhân nghĩ đến Thiệu Đình bạc đãi Mạn Quân như vậy, cũng có chút áy náy, vội vàng đáp: "Hai người cứ đi đi, đứa nhỏ Mạn Quân này quá thiện lương, tôi thật sự là cảm thấy được. . . Ài, không nói nữa, đi thôi đi thôi."