Cô xoay mặt, đối diện với khuôn mặt tươi cười phóng đại của Mạnh Thiệu Đình, ngay sau đó, Bánh Bao nhỏ đã bay lên trời rồi rơi vào trong lòng anh. . .
"Oa?" Bánh Bao Nhỏ trừng lớn hai tròng mắt xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách kia đâm vào trái tim Mạnh Thiệu Đình một nhát, chợt lại bị anh mạnh mẽ để xuống, ý cười trên mặt càng hiện ra ôn nhu, anh hôn một cái trên khuôn mặt xinh đẹp của Bánh Bao Nhỏ, lúc này mới mở miệng; "Phi Đồng còn nhớ rõ chú không?"
Phi Đồng cắn ngón tay nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mắt to cong lên, hai tay vỗ một cái, giòn giã nói: "Nhớ rõ, chú là bác trai."
Tĩnh Tri ngẩn ra, vô thức nhìn biểu tình Mạnh Thiệu Đình.
Thời tiết trong sạch mát mẻ, rút đi sự sôi nổi của mùa hè, mà giờ phút này đang là hoàng hôn, trời chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, cũng che đậy mặt anh bằng một tầng màu vàng, khuôn mặt anh yên tĩnh, mặc dù không quen tư thế ôm Phi Đồng nhưng lại cẩn thận dị thường, mà vẻ mặt anh nhìn Phi Đồng nhu hòa lại bình tĩnh, độ cung khóe môi lúm đồng tiền tuyệt đẹp mà lại ôn hòa, vẫn không vì nguyên nhân Phi Đồng gọi một tiếng "Bác trai" kia mà sinh ra quá nhiều gợn sóng.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng thở phào một hơi, ánh mắt dần dần mềm mại xuống, tay cô giữ chặt cánh tay Mạnh Thiệu Đình, hiện ra nụ cười nhợt nhạt; "Chúng ta về nhà thôi."
Mạnh Thiệu Đình vừa quay đầu lại, ý cười càng phát ra ôn nhu, "Chờ hai ngày sắp xếp Tĩnh Viên xong, chúng ta sẽ có nhà ổn định rồi."
Tĩnh Tri vừa nghe anh nói đến Tĩnh Viên, đáy lòng lại sinh ra vài phần ngọt ngào, cô kéo lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, khóe miệng lại dương lên chút chút cười; "Được."
Thấy cô dịu ngoan như vậy, trên gương mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào lại càng khiến cho anh mềm lòng không thôi, nhà ổn định!
Anh sinh lòng khát khao, nếu có thể sống với cô trong Tĩnh Viên, sinh thêm mấy đứa bé, người một nhà vĩnh viễn cùng một chỗ, đời này anh cũng thực sự không có gì tiếc nuối rồi.
"Mẹ!" Bánh Bao Nhỏ ghé vào đầu vai Mạnh Thiệu Đình nhìn mẹ, trong lòng lại có nghi hoặc nho nhỏ; "Về sau chúng ta ở cùng một chỗ với bá bá sao?"
Tĩnh Tri đột nhiên nghe được vấn đề của con trai, không khỏi ngẩn người, xấu hổ nói không nên lời bỗng nhiên ra ngoài theo dây leo của trái tim, ~d.đ.l.q.đ~ trong khoảng thời gian này cô đã quá thoải mái, mà lại quên sạch sẽ vấn để của con trai, nếu về sau cô muốn để con trai ở lại, thì quan hệ của Thiệu Đình và con trai phải giải quyết như thế nào?
Mỗi khi nó kêu một tiếng chú, giống như là đang nhắc nhở cô sự tồn tại của Thiệu Hiên, làm sao để cho tim cô an tĩnh được?
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy được cánh tay đang kéo mình cứng ngắc, anh ngẩn ra, đầu nhanh chóng chuyển động, một ý niệm sinh ra đến trong đầu.
"Phi Đồng." Anh cực kỳ chăm chú gọi tên Bánh Bao Nhỏ.
"Dạ?" Phi Đồng mở mắt to xinh đẹp chiếm nửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mạnh Thiệu Đình không chớp.
"Chú muốn theo đuổi mẹ cháu, Phi Đồng có đồng ý hay không?"
"Theo đuổi là cái gì ạ?" Phi Đồng nhíu mày, không hiểu nổi, người lớn nói thật là phiền toái, không phải nói thẳng vẫn đề chính thì tốt rồi sao?
"Thì là, chú thích mẹ cháu, muốn ở cùng với mẹ cháu, về sau chiếu cố mẹ cháu yêu thương mẹ cháu, có được hay không?"
Anh nheo mắt lại, đánh giá đứa nhỏ xinh đẹp này, anh chắc chắn không đồng ý chiếm cục diện bị động, dù cho Phi Đồng là con trai của Thiệu Hiên, anh cũng cần phải làm chủ trước, để cho Phi Đồng thích anh!
Phi Đồng lập tức cong ánh mắt lên, cười đáng yêu khác lạ: "Chú rất yêu mẹ sao sao? Yêu mẹ như là cháu yêu sao?"
"Đương nhiên, chú sẽ yêu mẹ cháu hơn cả cháu yêu."
"Tốt, chỉ cần mẹ cháu cũng thích chú, thì chú có thể theo đuổi mẹ."
"Vậy nếu mẹ cháu thích chú, đồng ý ở cùng với chú, về sau Phi Đồng lại không thể gọi chú là chú rồi."
Anh ân cần dụ dỗ từng bước một, quả nhiên Phi Đồng bị anh cuốn vào, nghiêng đầu khổ sở suy nghĩ; "Vậy phải gọi là gì?"
Cậu mới được hai tuổi rưỡi, trong đầu hoàn toàn không có quan niệm về cha.
Tĩnh Tri bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, mặt cô hơi ngẩng lên một chút, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt gần như đã bị nuốt vào trong bụng, cô thương Phi Đồng, nó vốn không biết trẻ con trên đời này đều phải có một người cha.
Mạnh Thiệu Đình ngẩn người, trên đầu quả tim bỗng nhiên xuất hiện mềm mại và đau lòng không nói nên lời, anh ôm chặt thân thể nho nhỏ mềm mại của cậu, bỗng nhiên ấn nhóc vào trong ngực, nhẹ nhàng mở miệng: "Phi Đồng có đồng ý để cho chú làm ba cháu không sao? Chú sẽ yêu Phi Đồng giống như mẹ vậy."
Phi Đồng ghé vào ngực của anh rất lâu, bỗng nhiên lại thoát ra, ~d.đ.l.q.đ~ cậu chăm chú khác thường nhìn Mạnh Thiệu Đình, nói một câu ngoài dự đoán mọi người: "Vậy nếu ba ruột của cháu trở lại, phải làm sao bây giờ ạ?"
"Phi Đồng. . ." Tĩnh Tri cả kinh, đột nhiên xoay người lại, đã thấy hai người con trai một lớn một nhỏ đối diện nhìn nhau, không khí yên tĩnh đến dọa người.
Tĩnh Tri lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, đã thấy anh bỗng nhiên cười càn rỡ, trong ý cười lại nảy sinh vô số bi ai, trái tim cô bỗng nhiên co rút đau đớn một phen, vô thức căng thẳng kéo cánh tay anh, ấp úng mở miệng: "Thiệu Đình. . ."
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ý bảo cô yên tâm.
Anh bình tĩnh nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Đồng, gằn từng tiếng cực kỳ nghiêm túc mở miệng; "Tuy nhiên vì có chút nguyên nhân, ba ba ruột của Phi Đồng tạm
thời không thể trở về, nhưng chú bảo đảm với cháu, mặc kệ Phi Đồng có đồng ý tiếp nhận chú hay không, nguyện ý gọi chú là ba hay không, chú cũng không tức giận, mà còn, Phi Đồng cùng lúc có thể có được hai ba ba, vĩnh viễn có thể."
"Thiệu Đình!" Thân thể Tĩnh Tri mềm nhũn, một đợt nước mắt cũng đã trượt tiếp xuống, anh không cần ủy khuất chính mình như vậy, thật sự không cần. . .
Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt: "Tĩnh Tĩnh, đây là thói thường của con người, quan hệ huyết thống vĩnh viễn không thể cắt đứt, giống như quan hệ của Phi Đồng và Thiệu Hiên, dù anh có để ý, nó cũng thực sự tồn tại, so với không phóng khoáng tính toán chi li, không bằng anh rộng lượng một chút, anh sẽ được nhiều hơn, không phải sao?"
Anh nhướng mày cười, lại bày ra ngang ngạnh trước sau như một, giống như những thứ cô đơn và bi ai mới vừa rồi không tồn tại vậy, ý cười của anh sang sảng mà lại trong suốt, làm cho người ta nhìn trộm đến cùng, Tĩnh Tri nhẹ nhàng cúi đầu, anh ở trước mặt thâm tình như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy được chính mình lại không chịu nổi như vậy.
Sinh nhật Tĩnh Tri đảo mắt đã sắp đến, sau khi Thẩm Bắc Thành thu xếp xong xuôi, cuối cùng Tĩnh Viên cũng chỉnh sửa sẵn sàng, không còn gì ngoài một chút chi tiết cần hoàn thiện ở bên ngoài, trên cơ bản đã có thể vào ở rồi.
Tiệc tối sinh nhật sẽ an bài tại Tĩnh Viên, mời cũng không nhiều người, Thẩm Bắc Thành và Thanh Thu, Bình Bình An Thành, Hà Dĩ Kiệt vì chuyện của Tương Tư không thể đến bữa tiệc.
Tương Tư đã bị Hà Dĩ Kiệt dùng máy bay riêng trở về, không biết tới cùng đã xảy ra cái gì, Thanh Thu nhìn Tĩnh Tri vài lần, Hà Dĩ Kiệt chỉ là nói Tương Tư bị bệnh, không cho các cô gặp, tuy trong lòng lo lắng, nhưng không có biện pháp, Hà Dĩ Kiệt là người không phải các cô có thể tùy tiện đối phó, d.ien.da:nl:eq"uyd"on nhưng may mà nghe Bắc Thành nói, lần này Hà Dĩ Kiệt đón Tương Tư trở về, thái độ chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, tạm thời Tương Tư sẽ không chịu khổ, lúc này Tĩnh Tri và Thanh Thu mới yên lòng.
Bánh Bao Nhỏ đã rất lâu không gặp mẹ, buổi tối ăn qua cơm chiều, tắm rửa xong lập tức nằm trên giường Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình không chịu đi, ở trên giường lớn mở ra lăn qua lăn lại ồn ào muốn ngủ với mẹ, nhóc cởi quần áo, cơ thể nhỏ mập mạp trắng trẻo như là bánh bao nhỏ thơm ngát mềm mại lò, làm cho tâm Tĩnh Tri cực kì mềm mại, ôm nhóc hung hăng hôn một phen, lại kéo chăn mỏng đắp kín cho cậu, quả nhiên là không cho nhóc ra ngoài ngủ với bảo mẫu.
Mạnh Thiệu Đình tắm rửa xong, chỉ quấn một tấm khăn tắm lung tung ngang hông mạnh mẽ, một bên lau tóc một bên cũng không ngẩng đầu lên đi tới, "Tĩnh Tĩnh, giúp anh sấy tóc một chút. . ."
"Mạnh tiên sinh, chú muốn cùng ngủ với mẹ con cháu sao?" Đứa nhỏ quấn ở trong chăn thò cái đầu tròn ra, mắt to nhanh như chớp chuyển thành ngọt ngào ngây thơ hỏi.
Ừm, Mạnh tiên sinh là xưng hô tạm thời đạt được giữa Mạnh Thiệu Đình và Bánh Bao Nhỏ, Mạnh Thiệu Đình không muốn bị gọi là bác trai, Bánh Bao Nhỏ nói vẫn phải khảo sát anh một đoạn thời gian nữa mới bằng lòng quyết định có gọi anh là ba ba không, bởi vậy, lập tức có một cái xưng hô như vậy.
Khăn mặt trong tay xoạch một tiếng rơi xuống đất, Mạnh Thiệu Đình vừa quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ của anh ôm quả cầu nhỏ kia là con trai, vẻ mặt mẫu tử tràn lan.
Anh không nhịn được cắn chặt hàm răng, vài bước đi đến, chăn vén lên, tay chụp tới, xách cái kia đứa nhỏ kia ra ngoài; "Con trai lớn như vậy rồi phải học tự mình ngủ riêng, Mạnh tiên sinh vừa sinh ra đã tự mình ngủ trên một cái giường!"
Phi Đồng trơn bóng bị anh xách ra, cực kì ủy khuất, lại nghe thấy Mạnh tiên sinh vừa sinh ra đã tự mình ngủ, mà mình đã hai tuổi rưỡi lại vẫn ở trong lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên.
Tĩnh Tri thấy hai người bọn họ ầm ĩ, không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng nằm ở nơi đó cười mỉm không ra tiếng.
"Kia, vậy hiện tại Mạnh tiên sinh cũng đã già như vậy, vì cái gì mà muốn ngủ với mẹ cháu?"
Lúc Phi Đồng sắp bị người nào đó dùng khăn trải giường bọc lấy xách ra bên ngoài, ánh mắt ngây thơ vô tội trừng lớn tung cái vấn đề có lực sát thương lớn này ra.
Sắp sửa đóng cửa lại, lập tức đã ngừng lại, một lớn một nhỏ đứng cùng nhau, hơn lúc lâu, mặt Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên kéo ra, lớn tiếng nói: "Trẻ con ở nhà, không cần lo cho chuyện tình của người lớn, mau tự về phòng của cháu đi, ngày mai phải dậy sớm!"
Ầm - -
55555555, không cho ngủ thì thôi, đó rõ ràng là mẹ người ta, buổi tối người ta muốn sờ mẹ hôn mẹ mới có thể ngủ. . .