Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Bảo Bối, Lại Lần Nữa. . .


trước sau



Không cho ngủ thì thôi, đó rõ ràng là mẹ người ta, buổi tối người ta muốn ôm mẹ hôn mẹ mới có thể ngủ. . .

Xấu lắm xấu lắm xấu lắm người đàn ông xấu xa kia, sẽ cướp đoạt mẹ với mình!

Phi Đồng nói lảm nhảm được bảo mẫu ôm đi, khuôn mặt nhỏ nhắn bi phẫn đỏ bừng, cậu muốn nhanh lớn lên, thành người lớn, sau đó lại thảo luận vấn đề này với Mạnh tiên sinh thật tốt!

"Phi Đồng đã lâu không gặp em, anh lại cứ đuổi nó ra ngoài như vậy!" Tĩnh Tri thấy con trai bị cho ra ngoài, lại không đành lòng, cô chính là yêu con trai bảo bối của mình muốn chết, hiện tại lại thấy con trai nho nhỏ bị Mạnh Thiệu Đình nhẫn tâm đuổi đi như vậy, đúng là vẫn còn lo lắng, xốc chăn lên muốn xuống giường. . .

"Tĩnh Tĩnh. . ." Anh bỗng nhiên tiến đến, thân hình to lớn trực tiếp áp qua, cánh tay chặn lại hai bên thân thể cô, bao bọc cô ở trong ôm ấp có lực của mình, Tĩnh Tri kinh hãi ngẩng đầu, hai tay vô thức đẩy anh ra, giọng nói ôn nhu vang lên: "Thiệu Đình, anh làm cái gì vậy, thật nặng. . ."

Hô hấp của anh nóng như vậy, làm cho cô tâm hoảng ý loạn, đã biết người đàn ông này không biết thoả mãn, anh cố ý đuổi con trai ra!

"Phi Đồng nên học ngủ một mình, không thể luôn luôn dán em." Khuôn mặt anh tuấn của anh dâng lên lửa bỏng nóng cháy mà thân thể lại có ý xấu càng lúc càng ép xuống một chút, lập tức nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp mềm mại trong miệng cô, lông mày anh cong lên, cúi đầu bắt đầu hôn cô, khí lực của cô nhỏ như vậy, chỉ bị một bàn tay nắm cổ tay của anh nhẹ nhàng dùng lực, hai tay chống đẩy trong ngực anh đã bị chuyển đi, bắp thịt rắn chắc của anh áp trụ cô gắt gao, khiến cho không khí trong phổi cô đều bị đè ép ra ngoài, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, mà trên mặt lại che đậy một tầng hồng hào.

"Thiệu Đình. . . Em mệt mỏi quá." Ánh mắt ngập nước bi thương của cô khẩn nhìn anh, trái phải né tránh nụ hôn của anh, lại vẫn bị đôi môi nóng bỏng của anh hôn cổ và vành tai tinh tế qua một lần, hơi thở của anh càng ngày càng trêu chọc, ở cái cổ dài trắng nõn như ngọc lại lộ ra phấn hồng của Tĩnh Tri tỉ mỉ mút ra một dấu hôn đỏ bừng, mà tay anh cũng bắt đầu vô pháp vô thiên tham lam tiến vào trong áo ngủ của cô, một đường dọc theo thắt lưng vuốt ve về phía trước. . .

"Bảo bối, em không cần động, không cần cố sức thở, anh hầu hạ em là được." Anh khàn giọng nói xong, vừa mạnh mẽ hôn lên môi của cô, đầu lưỡi hơi liếm láp qua cánh môi mềm mại của cô, lại hơi dùng một chút lực chen vào, cạy mở khớp hàm cắn chặt của cô, hút hương thơm trong khoang miệng ngọt ngào của cô. . .

"Thiệu Đình. . ." Anh giở trò, không biết luyện ra kinh nghiệm kỹ xảo từ bao nhiêu người phụ nữ chỉ hai ba lần đã khiến cho cô thở hồng hộc, dần dần mềm xuống ở trong lòng anh, cô bị anh đùa giỡn đến không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, mà anh lại còn không có ý tốt thổi khí nóng ở bên tai cô, nói; "Tĩnh Tĩnh. . . Tĩnh Tĩnh, em cũng muốn đúng không?"

Khi đó mặt Tĩnh Tri vọt lên đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé lại bắt đầu liều mạng bắt đầu đẩy ra, cô mới không muốn, cô mới không ngày đêm không biết mệt mỏi giống anh như vậy, d!ien?dan!leq?uyd!on giống như chân thực đã mấy đời không có nhìn thấy phụ nữ, cô thật sự là có phần chống đỡ không được, tối ngày mai nhất định phải ngủ với Phi Đồng, không bao giờ để ý người đàn ông thối tha này nữa.

"Nói - -" Anh mút trụ vành tai của cô, tinh tế gặm cắn, bức cô mở miệng.

Tĩnh Tri gắt gao cắn môi xoay mặt, dù giờ phút này hô hấp của cô vô cùng dồn dập, bộ ngực mềm mại cũng bắt đầu lên xuống cao thấp, nhưng cô vẫn quật cường không muốn thừa nhận.

Bàn tay to lớn của Mạnh Thiệu Đình thâm nhập vào trong áo ngủ của cô càng bắt đầu dùng lực làm càn hơn, thậm chí anh còn quấn đến sau lưng đơn bạc của cô, lại một đường xuống phía dưới xoa mông nho nhỏ của cô, dùng lực ấn cô về phía chính mình, quả thực là muốn dụi mặt cô vào trong cơ thể, mà lúc hai người kề sát kia, anh lại cúi đầu hôn cô, nụ hôn hung hăng trằn trọc mút ở môi cô.

"Thiệu Đình. . ." Cô kéo dài giọng, đôi mắt to rõ ràng trắng đen kia càng ngập nước ngưng anh lại, gần như đã muốn chảy nước ra, sợi tóc đen hỗn độn che ở trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô đẹp không sao tả xiết giống như son tốt nhất, mà một khi cô làm nũng gọi tên anh như vậy, anh lại gần như muốn phun lửa ra, lập tức khảm xương cố cô vào bụng!

Thân thể bọn họ dán sát căng lên như vậy, Tĩnh Tri cảm giác được rõ ràng vật cực nóng cứng rắn của ngăn cách áo ngủ mỏng của anh bị bắp đùi của cô ngăn lại, mặt cô càng nóng hơn, ngực căng lên gần như sắp nổ mạnh, anh quá nhiệt tình, như là dù thế nào cũng sẽ không thỏa mãn, tim Tĩnh Tri nhảy rất nhanh, cô có hơi sợ, sáng sớm ngày mai còn phải đi thử lễ phục, còn phải cử hành tiệc sinh nhật nhỏ, chắc chắn mệt chết đi, cô không muốn đêm nay lại hồ nháo không ngừng không nghỉ với anh. . .

Nhưng, người này chưa bao giờ đồng ý ủy khuất mình mà dừng tay, nếu giờ phút này cứng rắn muốn anh gột rửa đi ngủ, cô - -

Lông mi Tĩnh Tri hơi hơi nháy động vài cái, hai tay tinh tế mềm mại bỗng nhiên quấn trên cổ của anh, vừa ngửa đầu hôn lên hầu kết khêu gợi của anh, tiếng nói nẩm
ướt phảng phất như tuyết trên hoa đào tháng ba ở Giang Nam, "Thiệu Đình. . . Em mệt mỏi quá, anh, anh đừng làm lâu có được hay không?"

Cô nói vừa xong, cả người xấu hổ lùi về trong lòng anh, mặt dán ở trong cổ anh sống chết không dám ngẩng đầu lên.

Cô rất ít khi chủ động đồng ý nói ra những lời, ở trong ấn tượng của anh, lời nói ái muội màu đỏ tươi như vậy lại càng chưa bao giờ được nghe qua, trong khoảng thời gian ngắn, giống là có người đến dập tắt than lửa đi lại thiêu đốt than mới một phen, làm cho máu nóng cả người anh lập tức sục sôi, rốt cuộc cũng không có biện pháp khống chế chính mình. . .

Thân thể nặng nề cứng rắn của anh bỗng nhiên hơi hơi nâng lên một chút từ trên người cô, lúc cô giật mình trừng lớn ánh mắt đầy nước nhìn anh, lại bỗng nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh, thì ra áo ngủ của cô đã gọn gàng linh hoạt bị anh cởi ra để sang một bên, Tĩnh Tri không nhịn được mà run run một phen, tiếp theo thân hình nóng bừng như bị bỏng của anh lại đè ép tiếp xuống, mềm mại và cứng rắn đụng chạm cùng một nơi, trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không nhịn được hừ một tiếng, mà động tình đáy mắt anh bắt đầu hiện ra. d,d,l,q,d.c,om Ngọn lửa dục thiêu đốt tràn đầy trời đất mà đến, Tĩnh Tri bị thân thể rắn chắc khêu gợi của anh đè nặng như vậy, cũng không nhịn được ngứa ngáy trong lòng, cô không thoải mái hơi hơi vặn vẹo một chút, lại lập tức nghe thấy anh khó nhịn hô nhỏ, dọa trái tim cô điên cuồng một hồi, cũng không dám lộn xộn, thân thể cứng đờ nằm ở nơi đó, ánh mắt xinh xắn trừng lớn nhìn anh chằm chằm.

Anh bị cô nhìn đến tim dao động, nhịn không được cúi đầu hôn lên mi mắt mỏng lông mi dài dài của cô, Tĩnh Tri bị đầu lưỡi của anh làm hại không nhịn được run run, hia tay cô đặt ở trên cổ của anh, giống như mất đi ý thức hung hăng bắt lấy anh, đau đớn truyền đến từ đầu vai, anh bị ăn đau "Hí" một tiếng buông lông mi của cô cô bị anh hôn đến ướt sũng ra. . .

"Tiểu yêu tinh. . ." Anh khàn cổ họng mở miệng, khóe môi nhíu lại, nụ cười mị hoặc yếu ớt treo ở khóe môi, mà bàn tay lớn mạnh mẽ của anh dần dần đi xuống phía dưới, bỗng nhiên tách hai chân của cô ra, Tĩnh Tri hô a một tiếng, mà hình như trong ánh mắt lại đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn lại anh, tiếng run run lại nhu nhược: "Thiệu Đình. . ."

Ở phương diện này anh thật sự quá mạnh mẽ, làm cho cô cảm thấy được xương cốt của mình đã bị anh lăn qua lăn lại đến rời ra!

"Ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi, anh thề, đêm nay chỉ làm một lần, bảo bối. . ." Anh dụ dỗ tâm can bảo bối, lại đốt lửa ở mọi nơi trên thân thể cô, luôn luôn không muốn đủ cô, lúc nào cũng muốn đòi mỗi thời mỗi khắc đều phải dính cùng một chỗ với cô như vậy, nhìn thấy cô lại không nhịn được mà động tâm, nhìn thấy biểu tình sợ hãi yểu điệu của cô như vậy, cả người anh lại nổi lửa lên, chỉ muốn hung hăng ôm lấy cô, hung hăng muốn cô!

Nhưng cô nhóc này thật sự quá nhu nhược, mỗi khi bọn họ chỉ hưởng thụ lại vẫn mệt đến ngất đi, xem ra, anh phải điều dưỡng thân thể cho cô thật tốt, bằng không, mỗi lần đến nửa đường, chỉ còn lại một mình anh đau khổ cay đắng đơn độc làm, thật đúng là không có mùi vị. . .

"Lần này không được lại hôn mê giống buổi tối hôm qua đâu?" Anh bỗng nhiên cười xấu xa, bàn tay lại chuyển động đến trước ngực cô, giam giữ ở trên mềm mại mềm nhũn của cô nhẹ nhàng vuốt ve, mà môi hình như cũng nhanh chóng đi theo, in lên từng cái từng cái dấu hôn ở trên da thịt trắng nõn của cô, sau bảy tám giây Tĩnh Tri mới phản ứng lại, đột nhiên cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng dọa người giống như sung huyết, mà con ngươi xinh đẹp lại càng trở lên đen bóng, hai nắm tay nhỏ ra sức đánh đấm ở phía sau lưng anh, nhất quyết không tha: "Anh lại vẫn nói bậy, Mạnh Thiệu Đình, đồ lưu manh!"

"Ai lưu manh chứ?" Anh nheo lại mắt tà tà đánh giá cô, nhìn bộ dáng hổn hển của cô lại muốn cười, mặc cho nắm đấm như gãi ngứa của cô đập trên lưng rắn chắc của anh, anh cũng không trốn, ngược lại lực đạo vuốt ve trên tay lại càng lớn hơn, cảm giác được đỉnh thô sáp của cô chống đỡ ở trong lòng bàn tay anh, mặt dưới dường như truyền đến ướt át cực nóng, làm cho tinh thần anh gần như phải tán đi hết. . .

Nheo mắt lại dời bàn tay, lập tức nắm chặt lấy vòng eo thon gọn nhỏ bé yếu ớt của cô, tiếng nói của anh ồm ồm mà lại tràn ngập từ tính, khiến cho thần hồn của cô giống đều bị anh kiềm chế: "Tĩnh Tĩnh, chuẩn bị tốt chưa?"

Anh cúi người hôn cô, thấy tóc đen như tơ lụa của cô xõa ra giường, mà thân thể giống như ngọc sáng trong nằm ở nơi đó, đen tối cùng so sánh với hình ảnh tươi sáng, anh không nhịn được hơi hơi chuyển động hầu kết, một đám hỏa diễm thiêu đốt trong con ngươi kia càng phát ra kịch liệt hơn. . .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện