Cô không phải cố ý, cô là bị chọc tức mới nói bậy như vậy, thật sự cô không phải cố tình nói ra những lời tổn thương anh như vậy!
Tĩnh Tri lôi kéo chăn bông cuộn mình ngồi ở đằng kia sững sờ nhìn anh, nhưng anh rất nhanh đã đẩy cô ra, xoay người xuống giường, tùy tiện khoác áo ngủ lên lập tức đi ra khỏi phòng.
"Thiệu Đình..." Cô khóc nức nở xoay người gọi anh, ánh mắt đuổi theo bóng lưng xa dần của anh.
Bước chân của anh không hề dừng lại, chỉ tiếp tục đi ra ngoài, cửa phòng ngủ bị kéo ra, sau đó lại đóng lại, trong phòng ngủ dần dần an tĩnh lại, loại an tĩnh nàylàm cho lòng cô sinh ra sợ hãi, không nói được tại sao sợ hãi, anh tức giận sao? Về sau... Có phải hay không, có phải hay không sẽ không còn quan tâm cô nữa?
Nhưng mà... Anh biết rõ ràng cô không phải loại phụ nữ buông thả, lại vẫn tức giận như vậy với cô, tại sao anh không suy nghĩ cho cô một chút? Anh không biết trong lòng cô thật thẹn thùng thật khó chịu sao? Nếu anh ôm cô dỗ dành cô khuyên cô một lát, cô đã không tức giận, nhưng mà anh vì một câu này của cô lại xoay người rời đi, để một mình cô ở trong phòng, quan tâm cũng đều không màn đến.
Cô kêu tên của anh, ngay cả đầu anh cũng không thèm quay lại, cho tới bây giờ anh đều sẽ không nhẫn tâm như vậy đối với cô, cho tới bây giờ cô chỉ cần nhỏ nhẹ gọi tên anh, cái gì anh cũng sẽ đáp ứng cô, sẽ càng cưng chiều cô, nhưng mà lần này, anh lại tuyệt tình như vậy, không thèm quan tâm đến cô đã đi ra ngoài...
Lòng của cô đau nhói, nói không nên lời đau đớn dọc theo huyết quản bắt đầu lan tràn, cả người giống như búp bê vải rách nát lập tức ngã nhào ngã xuống giường, cô chôn mặt ở trong chăn, nước mắt ủy khuất không dừng được mãnh liệt rơi xuống, anh lại để mặt cô rồi...
Cô biết cô làm như vậy thật sự là sai lầm rồi, cô không nên trẻ con như vậy không nên không có chừng mực phung phí yêu chiều cùng dung túng của anh, anh là đàn ông, cho dù anh hạ thấp mình thương yêu cô như thế nào, anh vẫn lại là không có cách nào để cho cô không đụng chạm miệng vết thương cùng điểm mấu chốt của mình.
Đó là một người đàn ông kiêu ngạo và tự tôn, lại bị cô tùy ý chà đạp ở dưới chân.
Suy bụng ta ra bụng người, ví như Mạnh Thiệu Đình ở cùng với cô. Sau khi cùng giường, cũng nói Mạn Quân chưa bao giờ như thế này như thế này, cô nhất định sẽ tức điên lên, nhất định sẽ nổi trận lôi đình quay đầu bước đi, nhìn cũng sẽ không thèm nhìnanh một cái.
Nằm ở trong chăn bông đơn độc mềm mại, cô lần đầu tiên cảm giác hối hận cảm giác áy náy thật sâu như vậy, thật sự cô rất muốn đuổi theo giữ chặt anh, hoặc là ôm lấy anh nói mấy tiếng xin lỗi, nhưng cô lại không có dũng khí, thậm chí cô ngay cả dũng khí nâng đầu từ trong chăn lên cũng không có.
Cho tới nay, anh luôn luôn chiều chuộng thương yêu cô, thậm chí có chút hèn mọn dung túng cô, che chở cô, chiếu cố cô, mặc kệ cô làm mặt lạnh với anh, hay là bày sắc mặt không tốt cho anh xem, d_d;l;q_d.c,om mặc kệ cô cố tình gây sự bao nhiêu, mặc kệ cô hà khắc với anh như thế nào, cho tới bây giờ anh chỉ là nhíu mày, không sao cả cười một cái, sau đó lại gọi Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh từng tiếng từng tiếng, tiếp tục đối xử tốt với cô.
Là anh đối xử tốt với cô, nuông chiều cô hư hỏng, đời này trừ bỏ ba ba yêu thương cô nhiều như vậy, cũng chưa từng hưởng thụ nhiều sự yêu thương như vậy, cho dù là Thiệu Hiên...
Suy nghĩ của Tĩnh Tri thoáng cái sáng tỏ, cô có thể dựa vào lương tâm nói một câu, Thiệu Hiên là thật sự tốt với cô, tốt đến mức cô cảm động không cách nào hồi báo, tốt đến mức cô sẽ chua xót rơi lệ, tốt đến mức cô nguyện ý gả cho anh, chiếu cố anh, quan tâm anh.
Đúng là, phụ nữ càng muốn được chiếu cố được yêu chiều.
Nước mắt Tĩnh Tri chậm rãi chảy xuống, bỗng nhiên cô lung ta lung tung lau nước mắt đi, là lỗi của cô, cô nên chủ động giải thích, nếu hiện tại cô lựa chọn con đường như vậy, lựa chọn ở bên cạnh anh, cô không nên ra thương tổn anh như vậy mới đúng.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, lập tức ngồi dậy từ trên giường, cô tùy tiện tóm lấy áo ngủ, không kịp mặc vào đã vọt tới cạnh cửa, lúc tay cô chàm vào khóa cửa, dũng khí tràn đầy của cô lại bỗng nhiên tiêu tán rồi.
Cô sợ hãi, sợ hãi nhìn đến dáng vẻ mặt lạnh của anh, sợ hãi nhìn thấy không kiên nhẫn của anh, sợ hãi khinh thường của anh, càng sợ hãi, anh nói ra lời nói tuyệt tình.
Cô chưa bao giờ tự tin, từ nhỏ đến lớn, cô biết điều kiện của chính mình không sánh bằng Tĩnh Tâm Tĩnh Nghi, các cô ấy là hoa hồng nở rộ trong vườn, mà cô chỉ là hoa sơn chi nhỏ bé.
Lúc cùng Thiệu Hiên ở một chỗ, cho tới bây giờ cô đều ở trong lòng bảo trì ba phần thanh tỉnh, điều kiện Thiệu Hiên như vậy, dạng phụ nữ nào mà không có? Dựa vào cái gì muốn treo cổ tại một phụ nữ bình thường như cô chứ? Cô bị tình yêu và si tình của anh cảm động, nhưng mà không chịu tin tưởng những lời thề mà anh đã nói ra này.
Từ trước đến giờ lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, mà số mệnh của cô như vậy, chỉ có thể là nước chảy bèo trôi, cho nên Thiệu Hiên phản bội, cô không có một chút hận ý, ngược lại là may mắn, anh cùng bất luận người phụ nữ nào cùng một chỗ, đều tốt với cô.
Mà hiện tại cô trở lại bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, mặc dù tùy ý như vậy thậm chí có chút hoang phí thương yêu của anh, nhưng nội tâm của cô thật sự vẫn là sợ hãi và cảm giác không an toàn, anh lại vẫn có hứng thú đối với cô, đương nhiên trong mắt của cô nhìn đến như thế nào cũng cảm thấy là không thể nói là
tốt, d|ie|nd\an\le|qu|y|do/n nhưng nếu có một ngày kia không còn hứng thú nữa? Cô khóc là sai, cười là sai, thích cũng là sai lầm, không thích vẫn lại là sai, tóm lại, toàn bộ của cô trong mắt anh đều chỉ là gánh vác, muốn một cước đá văng gánh vác.
Tĩnh Tri chậm rãi tựa vào trên tường, ngực của cô đau đớn khó chịu, ngoài cửa rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có thể nghe được hô hấp lo lắng của chính cô.
Anh đi tới sao? Đã đi nơi nào rồi? Phụ nữ của anh nhiều như vậy, tùy tiện tìm một người đều nhu thuận nghe lời hơn so với cô còn có thể làm cho anh vui vẻ, còn có thể đón ý nói hùa những mánh khóe của anh, mà cô có cái gì? Cô cái gì đều không có, cô thật sự khờ khạo, một người phụ nữ hơn 20 tuổi, còn dám tùy ý chà đạp một người đàn ông thích mình như vậy.
Đúng là... Rõ ràng lúc ban đầu cô không cần, cô không cần anh đối tốt với côsau đó vẫn còn đối tốt những người phụ nữ khác, cô thật sự cho rằng chính mình không có cảm giác đối với những việc làm của anh, nhưng mà đêm nay, một khắc anh đẩy cô ra kia, tại sao cô lại có cảm giác trái tim mình cũng giống như là bị xé rách cực kỳ đau cực kỳ khó chịu?
Là thói quen được anh ngoan ngoãn phục tùng và dung túng sao, cho nên liền chịu không nổi một chút lạnh nhạt và uất ức sao? Hay là cô được anh thương yêu chiều chuộng quen rồi nên tự tôn và kiêu ngạo cũng bắt đầu nổi loạn rồi sao?
Khuếch trương đến biết rõ ràng chính mình sai, lại ngay cả dũng khí nói ân hận đều không có, từ nhỏ đến lớn cô kiên trì là thói quen tốt, vậy mà tại đêm nay bị chính mình cho phá rồi.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, anh cũng chưa từng trở về, mà may mắn, anh mặc áo ngủ, nên là vẫn còn đang ở trong nhà, chắc là ngồi dưới sô pha ở dưới lầu, cầm thuốc lá trong tay, chắc là ở vườn hoa nhỏ bên ngoài trong vườn, anh chắc chắn sẽ không để lại một mình cô ở địa phương xa lạ như thế này đâu.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, tâm dần dần yên ổn lại, cuối cùng, khi cô gần như đứng như một bức tượng, khi hai chân nhỏ để ngoài không khí đã lạnh lẽo thấu xương, hít sâu một hơi, một tay kéo cửa phòng ngủ ra.
Trong hành lang tối đen một mảnh, dưới lầu phòng khách cũng đen tuyền, lòng Tĩnh Tri lập tức rơi vào đáy cốc.
Ánh đèn bên trong phòng ngủ có chút mỏng manh, nhưng vẫn dần dần chiếu sáng không gian tối tăm, ánh mắt cô thích ứng ánh sáng trong phòng, nhìn rõ ràng trong phòng khách dưới lầu, sô pha trống không, không ai.
Tâm Tĩnh Tri lập tức khẩn trương, yết hầu của cô có phần căng ra, trợn to mắt nhìn dưới lầu, một lúc lâu sau mới nghe được âm thanh trong cổ họng chính mình vọng lại, tên của anh bị cô kêu có phần vỡ vụn rồi.
Từng bước từng bước dẫm xuống cầu thang gỗ đi xuống lầu, một bàn tay đỡ ở trên tay vịn, một bàn tay lại gắt gao nắm chặt cổ áo ngủ, tim đập dần dần nhanh hơn, Tĩnh Tri nếm thấy trong cổ họng xông lên chua sót, cô coi như đã rất lâu, không có nhấm nháp qua tư vị như vậy rồi.
Vẫn đi tới cửa phòng khách, nhưng vẫn là không có nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, bên ngoài cũng tối om một mảnh, chỉ có mây trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, Tĩnh Tri đỡ lấy vách tường đứng lại, vắng vẻ cô đơn cứ như vậy tập kích đến, d"dlq'd cuối hạ đầu thu gió đã có chút lạnh, áo ngủ của cô chỉ là một tầng bông vải mỏng manh, chốc lát sau, đã cảm thấy được khí lạnh thấm vào trong xương cốt, nhất là hai chân trần đi trên đất lạnh lẽo, lại càng đau đớn hơn.
Nhưng cô cố nén không khoẻ đứng một lúc, trong lòng dần dần xác định suy nghĩ kia, thật sự anh đi rồi.
Cô vẫn là quá ngốc, cho rằng anh mặc áo ngủ thì không có biện pháp rời đi sao? Cô cười khổ một cái, cuối cùng chính mình là đang làm cái gì?
Từng bước từng bước đi về phía cầu thang, trong lòng lại trống rỗng, cô nhịn không được ôm ngực, bên trong đau nhức làm cho cô cảm giác không thoải mái, đầu lông mày lập tức nhíu lại, cô cảm thấy mình như ăn phải hoàng liên (Vị thuốc Hoàng liên, còn có tên Vương liên (Bản Kinh), Chi liên (Dược Tính Luận), Thủy liên Danh vậng, Vận liên, Thượng thảo, Đống liên, Tỉnh Hoàng liên, Trích đởm chi (Hoà Hán Dược Khảo), Xuyên Hoàng liên. Tiểu xuyên tiêu, Xuyên nhã liên, Xuyên liên, Thượng xuyên liên, Nhã liên, Cổ dũng liên, Chân xuyên liên (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển). Vị thuốc này có rễ như những hạt châu liên tiếp kết lại, có màu vàng nên gọi là Hoàng liên (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), từ trong cổ họng đắng thẳng xuống trong lòng.
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nhìn nghiêng theo cửa sổ mở một nửa ở phía trước lại nhìn đến một đóm ánh lửa mỏng manh nhẹ nhàng chớp lóe, trái tim cô run lên, lập tức dừng lại bước chân, lặng yên không một tiếng động di chuyển đến trước cánh cửa sổ kia, đi về nơi có ánh lửa kia, quả nhiên!
Trong vườn hoa nhỏ cách đó không xa, dưới bóng đêm dày đặc bao phủ, lờ mờ liền nhìn đến bóng dáng cao to có chút cô tịch đứng ở nơi đó.