Trong vườn hoa nhỏ cách đó không xa, dưới bóng đêm dày đặc bao phủ, lờ mờ liền nhìn đến bóng dáng cao to có chút cô tịch đứng ở nơi đó.
Là anh! Anh còn chưa đi! Nhận thức này, làm choTĩnh Tri lập tức hưng phấn lên, cô xoay người liền chạy ra ngoài, nhưng lại giống như sợ hãi chỉ là ảo giác của chính mình, phải chạy tới nhanh một chút, bắt lấy tay của người kia, phải nhìn kỹ một chút, có phải anh hay không!
Mãi đến khi lao ra ngoài cửa, gió lạnh đột nhiên thổi tới, giống như lập tức thổi cho cô tỉnh lại.
Cô bị chính cuồng nhiệt hưng phấn của mình làm cho hoảng sợ, không kịp thu hồi chân đã đạp xuống bậc thang, liên tiếp đạp phải những cục đá bén nhọntrên đường nhỏ.
Đau nhức sắc bén lập tức kích thích thần kinh, Tĩnh Tri nhịn không được trầm thấp hô đau một tiếng, nhưng rất nhanh đã bụm miệng, cô vì cái gì lại hưng phấn như vậy? Vì cái gì khi nhìn thấyanh không có rời đi, cuối cùng lại vui vẻ giống như nhặt được bảo vật mất đi rồi lại có được...
Chẳng lẽ là, tâm tư của cô, trong lúc đó bất tri bất giác đã có thay đổi sâu sắc? Vẫn nên nói... Cô đã dần dần bắt đầu tiếp nhậnMạnh Thiệu Đình rồi?
Tĩnh Tri bị chính suy nghĩ này của mình dọa cho nhảy dựng, nhưng tỉnh táo lại, lại không thể không thừa nhận, là, cô mấy ngày nay, suy nghĩ của cô gần như đều đã vây quanh anh, dần dần, lệch khỏi quỹ đạo trước giờ của cô.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, tóm lại chuyện đêm nay là lỗi của cô, cô nên chủ động đi giải thích, cái này không cần suy nghĩ nữa.
Tĩnh Tri lắc đầu, đẩytừng cái từng cái suy nghĩ lo lắng này ra ngoài, cô cất bước đi lên trước, mới vừa bước đi lòng bàn chân đã truyền đến đau đớn lúc này mới nhớ tới lúc vừa rồi chính mình chạy đến đây hoàn toàn không có mang giày, con đường mòn này đều là do những hòn đá nhỏ nhiều màu trải thành, nếu cô đi qua, chắc chắn sẽ bị thương, nhưng nên quay về mang giày sao?
Cảm thấy như vậy hình như có chút khác người rồi.
Nghĩ muốn đi tới đó, Tĩnh Tri hạ quyết tâm, ánh trăng giờ phút này có chút sáng trong, cô lại nhìn đến hai bên đường mòn có từng ô từng ô vuông tinh tế hẹp hẹp trên đường đất giống như thửa ruộng, đi đường đất chắc là đi dễ chịu hơn chứ? d0d1L1q0d Tĩnh Tri lắc đầu, cảm thấy chính mình thật sự là không thể đi tiếp như vậy nữa, thật đúng là xem chính mình thành thiên kim tiểu thư rồi sao? Cô cũng không phải không chịu qua khổ!
Cô đi cực kỳ chậm lại rất nhẹ, sau khi đi đến phía sau của anh, anh còn không có phát giác.
Sau khi Tĩnh Tri đi đến một lùm hoa thì đứng lại, ngón tay nhẹ nhàng vén lên một nhành cây trước mặt, liền rõ ràng thấy được anh.
Áo ngủ của anh mặc lung tung ở trên người, hai chân vẫn là để trần, anh cũng không ngại lạnh sao, cái người này!
Cãi nhau với cô, cũng không cần thiết lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn chứ? Chân của anh còn không có được khỏe.
Nghĩ tới, bên trong ngực giống như là hiện lên mùi vị ê ẩm chát chát, căng lên đau nhức khó chịu, thiếu chút nữa đã không nhịn được, muốn đi qua rồi.
Nhưng không biết vì sao, cô chính là muốn nhìn nhiều một chút, xem anh sau khi cãi vã với côsẽ có phản ứng như thế nào.
Tim đập cực nhanh, ban đêm yên tĩnh, thậm chí cô có phần sợ hãi anh sẽ nghe được tiếng tim đập của chính mình, theo bản năng nắm chặt vạt áo.
Anh lại đốt một điếu thuốc, Tĩnh Tri không khỏi chu môi, cô không thích nhất là anh hút thuốc, anh cũng không phải không biết, chẳng lẽ anh không tính toán trở về phòng sao? Cho nên mới có thể không quan tâm liều mạng hút như vậy, toàn thân dính toàn mùi khói thuốc.
Bộp một tiếng, khép lại bật lửa, tàn thuốc chợt sáng chợt tắt, cô liền nhìn đến mặt anh, lông mày dài đẹp cứ gắt gao nhăn lại như vậy, cô nhìn bao lâu, anh liền nhíu bấy lâu, lòng của cô, nhịn không được lại đau một chút.
Anh rất khổ sở đi, vì câu nói kia của cô tổn thương đến anh, trong ngực tràn ngập đều là tự trách cùng hối hận, thực sự cô nên bị anh hung hăng mắng một trận không ngừng mới đúng.
Anh lấy ra cực kỳ nhanh, hai ba lần đã vứt đầu mẩu thuốc lá ở một bên, không ngờ tiện tay bẻ một nhánh cây.
Tĩnh Tri đứng không nổi nữa, nắm nhánh cây trước mặt đẩy ra, nhấc chân đi về phía anh: "Mạnh Thiệu Đình!"
Giọng nói của cô trước sau như một vẫn luôn dịu dàng, nhưng mang theo một chút giận dữ, Mạnh Thiệu Đình đang hút thuốc dừng một chút, bỗng nhiên như là tự giễu cười một tiếng, rõ ràng xoay người sang chỗ khác không chút do dự tiếp tục hút thuốc, híp mắt hung hăng hút một ngụm, nhìn cũng chưa từng nhìn cô.
Tĩnh Tri sửng sốt, thiếu chút nữa đã xoay người chạy đi, nhưng chần chờ mãi, vẫn là gắt gao cắn chặt môi, lại lạnh nhạt nâng lên tầm mắt, con ngươi như hồ sâu phủ một tầng sương mù, giọng nói của cô lại nhỏ nhẹ vài phần, cô biết anh không chịu nổi nhất khi cô gọi anh như vậy.
"Thiệu Đình..." Cô hơi hơi kéo dài giọng nói, không chuyển mắt theo dõi tấm lưng rộng lớn của anh.
Quả nhiên, động tác hút thuốc của anh giống nh ư dừng một chút, tim cô không khỏi vui vẻ, đang muốn mở miệng, đã thấy người nọ lại ngoảnh mặt làm ngơ lấy ra một điếu thuốc khác.
Ý cười của Tĩnh Tri lập tức cương cứng ở trên mặt, cô oán hận dậm chân một cái, lại lập tức dẫm lên một hòn đá nhỏ bén nhọn, miệng theo bản năng ai ôi một tiếng, thân thể vừa nghiêng, may mà nắm lấy cây nhỏ ở bên cạnh mới đứng lại vững vàng không có té ngã.
Một khắc khi cô kêu đau ra tiếng kia, thân thể Mạnh Thiệu Đình gần như xoay lại một nửa, d(d)l{q}d.[com] nhưng khi cô nhìn lại, anh lại chậm rì rì xoay người lại, cuối cùng rút ra khỏi miệng, sau đó ném đầu mẩu thuốc lá ra bên ngoài, nhấc chân hung hăng giẫm lên.
An tĩnh, thậm
chí so với lúc nãy khi cô rình coi anh còn muốn an tĩnh hơn.
Cô có chút há hốc mồm đứng yên tại chỗ, lòng bàn chân đau đớn vẫn cực kỳ rõ ràng, nhưng đáy lòng lại bắt đầu nổi lên run rẩy, bóng lưng kiêu ngạo cứng nhắc của anh, như là dao găm sắc bén, lập tức đâm vào trước ngực cô.
Cắn chặt đầu lưỡi một chút, để cho đau đớn thanh tỉnh chính mình, cô nghĩ đến mục đích của chính mình, cố nén chua xót trong cổ họng: "Thiệu Đình, thực xin lỗi."
Anh động cũng không động, nhưng mà chậm rãi dơ tay an ủi một lùm hoa trước mặt, hình như có chút không để ý cứ xoa nắn từng cánh từng cánh.
Đáy mắt Tĩnh Tri dần dần càng ngày càng quang mang ảm đạm, cô cúi đầu, chung quy là không nhẫn tâm để anh đứng ở chỗ này chịu lạnh, huống chi chân của anh, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều...
"Thiệu Đình, anh đừng nóng giận, lúc này là nửa đêm, khí lạnh đều đã xuống rồi, chân của anh còn chưa có hoàn toàn bình phục, bác sĩ nói muốn anh nghỉ ngơi thật tốt, theo em trở về, có được hay không?"
Cô nghĩ muốn tiến lên một bước, nhưng lòng bàn chân lại đau đớn lợi hại, hình như mới vừa rồi bàn chân bị cục đá bén nhọn cắt qua, trên trán Tĩnh Trivì đau mà xuất mồ hôi lạnh, đứng ở nơi đó cũng không dám lộn xộn.
Rất lâu, bóng lưng của anh ở dưới ánh trăng vẫn lạnh lẽo như cũ.
Tĩnh Tri cứ nhìn anh như vậy, không biết thời gian qua bao lâu, giọng nói của anh mới vang lên: "Em đi về ngủ trước đi, anh nghĩ muốn một mình yên tĩnh một chút."
Anh vẫn là không đành lòng, mới vừa rồi nhìn thấy cô mặc áo ngủ mỏng manh ra cửa, trên chân còn giống như không có mang giầy, anh lại bắt đầu không biết tốt xấu cảm thấy đau lòng.
"Thiệu Đình - -" cô có chút không cam lòng, chính là lòng tự trọng nho nhỏ lại bắt đầu nổi loạn, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, cố chấp nhịn xuống đau đớn dưới chân đi về phòng.
Một người yên lặng cúi đầu bước đi, bước chân càng ngày càng bắt đầu lảo đảo, nước mắt giống như muốn bắt đầu đảo quanh, nhưng bị cô liều mạng nhịn xuống, cô đã khóc quá nhiều rồi!
"Chân bị thương?" Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, Tĩnh Tri theo bản năng xoay đầu, đối diện khuôn mặt lạnh như băng của anh, tim Tĩnh Trinhảy lên sau đó lại rơi vào đáy cốc, cô chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu, lập tức cười nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Cất bước vừa muốn đi về phía trước, bỗng nhiên thân thể lại bị anh ôm lấy, đột nhiên Tĩnh Tri mở to hai mắt, khuôn mặt anh khẩn trương nhưng vì ẩn trong bóng đêm nên thấy không rõ lắm, lòng của cô đột nhiên mềm mại, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng xuống, mặc anh ôm cô đi về.
Lên lầu, đặt cô ở trên giường, anh lấy nước tẩy rửa cho cô, lại tìm hộp thuốc, cầm thuốc đỏ tới, miệng vết thương cũng không có chảy máu, nhưng mà bị cục đá cứng rắn cấn phải làm cho một mảnh xanh tím, đáy mắt anh buồn rầu càng sâu sắc hơn, nhưng vẫn là nhẹ nhàng bôi nước thuốc cho cô, cảm giác mát rượi truyền đến, làm cho Tĩnh Tri nhịn không được thoải mái thở dài một tiếng, anh nắm lấy mũi chân của cô bàn tay hơi hơi run lên một chút, sau đó lại đặt cô xuống, yên lặng thu thập hòm thuốc, sau đó anh đứng lên.
Bỗng nhiên Tĩnh Tri có chút khẩn trương, ngẩng mặt lên trầm thấp mở miệng: "Thiệu Đình... Anh còn tức giận phải không?"
Cô đưa tay kéo ống tay áo của anh lại, tâm của anh cũng đi theo run run một hồi, làm sao có thể không tức giận? Không có người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ mình yêu thích từng có người đàn ông khác, không có người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ mình yêu lấy chính mình so sánh với một người đàn ông khác mà còn nói người đó tốt hơn, nhớ đến người đàn ông kia tốt thế nào!
"Không còn sớm, em ngủ đi." Anh tịch mịch nói một câu, vẫn còn cứng rắn không có nhìn cô, xoay người đi ra ngoài.
"Thiệu Đình, anh đi đâu?" Tĩnh Tri lập tức nhảy xuống giường, lòng bàn chân đau đớn cô cũng mặc, chỉ là mở to đôi mắt trong sáng hy vọng nhìn lại anh, trái tim thình thịch nhảy loạn.
Bước chân của anh ngừng một chút, giọng nói đã có chút khàn khàn, làm cho người khác nghe xong cảm thấy khó chịu: "Tĩnh Tĩnh, tối nay anhngủ ở phòng ngủ khác, anh muốn một mình suy nghĩ một chút."
"Không... Em không muốn anh đi!" Cô bỗng nhiên nhịn không được bổ nhào tới, ở sau lưng anh ôm chặt lấy anh, mặt dán lên trên lưng rắn chắc của anh, có chút sợ hãi thì thầm: "Thiệu Đình, ngày mai là sinh nhật em, anh không nên tức giận có được hay không? Là lỗi của em, em nhận lỗi với anh, Thiệu Đình..."