Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Muốn Buông Tay, Vậy Mà Khó Khăn Như Vậy.


trước sau

"Hôm kia kiểm tra ở đâu?" Mạnh Thiệu Đình đúng lúc hỏi một câu, bộ dáng rất ân cần.

Tay Tĩnh Tri run lên một cái, theo bản năng vừa muốn kéo tay của mình trở về, nhưng không ngờ đầu người kia cũng chưa từng quay lại, ngược lại càng nắm tay cô chặt hơn.

Trong lòng Tĩnh Tri sinh ra vài phần đau khổ, Thẩm Mạn Quân mang thai, vậy cô làm sao bây giờ? Cô biết tầm quan trọng của đứa bé đối với một người phụ nữ, muốn cô vì một chút lòng riêng của bản thân làm ra chuyện hèn hạ không biết xấu hổ gì đó, cô hoàn toàn không làm được.

Mà Thiệu Đình, giống như thật sự rất để ý đứa bé này, trong lòng cô không khỏi có chút chua xót, nói thế nào, cũng là con ruột của mình, lại có ai thật sự có thể không thèm để ý chút nào chứ?

Vui sướng lúc đầu của cô sinh ra vì sinh nhật đã dần dần nhạt đi, đã trở thành đau khổ không nói ra được, thật giống như bản thân mình vẫn luôn cho rằng, dù có thế nào thì Thiệu Đình cũng sẽ ở bên cạnh cô, mà lại quên mất, còn có thể xảy ra chuyện như vậy, trong cuộc sống của anh còn có người phụ nữ khác, để lại dấu vết khắp nơi.

Trong một lúc Mạn Quân vô cùng hoảng hốt, nghe anh hỏi, đang muốn rẽ qua đề tài này, bà Mạnh lại đã nhanh chóng mở miệng, yêu thương liếc nhìn con trai, trong lòng hết sức thỏa mãn; "Là bệnh viện nhà họ Thẩm, Kiện Hòa, bác sĩ nơi đó chính là tốt nhất!"

"A. . ." Mạnh Thiệu Đình đã chợt kéo dài giọng a… một tiếng, có chút hiểu rõ nhìn một chút Mạn Quân, thấy ngón tay cô xoắn ở chung một chỗ thật chặt, bộ dáng đứng ngồi không yên, trong lòng anh đã càng xác định thêm tám phần, vậy cái gọi là mang thai này, nhất định có cái gì mờ ám, nhưng nhìn tình hình, thật giống như là mẹ cũng không biết.

Nếu như lần này là chủ ý của mình Thẩm Mạn Quân, cô ta dám suy nghĩ giở trò như thế, vậy thì anh dám vạch trần ngay trước mặt cho mẹ nhìn một chút, xem con dâu hiền mà bà một lòng một dạ bảo vệ, rốt cuộc rắp tâm suy nghĩ gì!

"Sản nghiệp nhà họ Thẩm." Mạnh Thiệu Đình lật đi lặp lại mấy chữ này một lần, anh nói rất chậm, d.d.l.q.d đôi mắt sắc bén quét qua Mạn Quân, quả nhiên là thấy cả người cô giống như run lên một cái, trong lòng không khỏi cười lạnh vài tiếng.

Đang tính toán mở miệng như thế nào, bà Mạnh lại phá vỡ yên lặng này, lại là bộ dáng bề trên dịu dàng nhỏ nhẹ nói với Tĩnh Tri: "Phó tiểu thư, cô xem một chút, hiện nay Mạn Quân cũng có thai rồi, thì cô cũng mở lòng tốt buông tha Thiệu Đình đi, Mạn Quân có thể không có chồng, nhưng mà đứa bé không thể không có ba, cô cũng là mẹ, cô cũng từng mất đi đứa bé, cô cũng biết lòng cha mẹ trong thế giới đáng thương, tuy là trong ngày thường tôi có nhiều phê bình kín đáo đối với cô, nhưng xem vào trên phần là tôi đau lòng cho con trai, cô cũng đừng so đo với một bà già như tôi. Trang@d#d#l#q#d@bubble Tôi biết rõ cô là người có giáo dục, Phó tiên sinh dạy dỗ con gái là tuyệt đối sẽ không làm bẽ mặt gia đình của mình, hiện nay Phó tiểu thư là phụ nữ đã có chồng còn ở chung một chỗ với Thiệu Đình như vậy, chắc là mơ hồ trong một lúc thôi, tôi biết Phó tiểu thư là một người thông minh, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, dù cho cô thích Thiệu Đình thật, cũng nên suy nghĩ một chút cho nó có đúng hay không? Nó và cô ở cùng nhau, chính là tương lai cũng bị mất, chắc chắn cô cũng không bằng lòng thấy chuyện như vậy chứ?"

Tĩnh Tri bị lời nói của bà nói đến đỏ mặt tía tai, hôm nay bà Mạnh cũng không có nói lời ác ra miệng, ngược lại từng chữ từng câu đều xoay quanh chuyện gia đình đứa bé, muốn cô cãi cũng không thể cãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, chắc là sinh ra vài phần nản lòng thoái chí, bà Mạnh có đôi lời nói thật sự là rất đúng, ở trong mắt những người không biết chuyện, cô thật sự là kẻ thứ ba, ngay cả Thiệu Đình thích chính là cô, nhưng mà cũng không thay đổi được "Sự thật" là Thiệu Đình đã có vợ, hành vi của cô, coi như là làm bẽ mặt gia đình họ Phó rồi.

"Mẹ." Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lại là u ám từng chút từng chút xuống, anh càng nắm chặt tay Tĩnh Tri, lướt mắt quả thật là như dao rơi vào trên mặt hai người đối diện: "Mẹ không thể nói Tĩnh Tri như vậy."

"Thiệu Đình, con cứ bảo vệ cô ta như vậy? Câu nào mẹ nói không đúng, cô ta vốn chính là kẻ thứ ba. . . . . ."

"Mẹ, có một số việc con không nói ra, cũng không chứng tỏ chưa từng xảy ra, con cũng chỉ là chú ý đến một chút tình cảm và thể diện trước đây mới không có cắt đứt hoàn toàn, nếu nói là Tĩnh Tri có lỗi, vậy mấy người đang ngồi trong này, bao gồm bản thân con, còn có người nào không có sai? Lúc trước khi con còn chưa ly hôn với Tĩnh Tri thì chẳng phải Mạn Quân cũng biết con là đàn ông đã có vợ rồi sao? Chẳng phải cô ấy vẫn cùng con như cũ! Mẹ chẳng phải vào lúc nhà họ Phó nghèo túng mẹ cũng đã khuyến khích con nảy sinh ác cảm với Tĩnh Tri, nên sau này mới có chuyện xảy ra, làm cho cháu trai ruột của mẹ bị chết đó sao, chẳng lẽ đã qua nhiều năm như vậy, thật sự mẹ cũng không hề áy náy gì cả hay sao? Hiện nay còn chưa biết vì sao Mạn Quân có bầu, vậy mà mẹ đã xem như của quý, làm người cũng không thể nguyên tắc hai tầng như vậy chứ? Tĩnh Tri không phải cũng từng làm con dâu của mẹ, lúc trước mẹ đối xử với cô ấy như thế nào?"

"Việc này vốn dĩ không giống nhau!" Trên mặt bà Mạnh có chút tức giận, nhưng vẫn là cả vú lấp miệng em.

"Không giống nhau chỗ nào?" Mạnh Thiệu Đình cười lạnh: "Đúng, đúng là có chỗ không hề giống nhau, nhà họ Thẩm đang giàu có, nhà họ Phó thất thế nghèo túng, nếu nói là không giống nhau, thì chỉ có những thứ này không giống nhau! Buồn cười, nhà họ Mạnh chúng ta vẫn luôn luôn khoe khoang là có vài phần thực lực, giờ lại sắp suy bại đến mức phải để cho con trai của mình cưới một người vợ có tiền có thế để tiện làm chỗ dựa vững chắc!"

"Con đây là nói gì vậy? Mẹ cũng là suy nghĩ cho con, con không hiểu nỗi khổ tâm không thể nói của mẹ sao, nhưng sự thật là bây giờ Mạn Quân mang thai, dù sao con cũng nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!"

"Được, không phải con đã nói rồi sao, hiện tại thì bắt đầu đi, lập tức đi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, đứa trẻ trong bụng này lại là cháu đích tôn, không thể qua loa! Mạn Quân, cô cứ nói đi?"

Mạnh Thiệu Đình nói vô cùng mỉa mai, mà anh cười như không cười, nhưng nhìn rõ tất cả, ánh mắt giống như mèo vờn chuột đã khiến cho Mạn Quân không rét mà run. Hai ngày nay, chuyện mang thai này giống như là một tòa núi lớn đè ép cô hết mức, mọi chuyện mẹ chồng theo cô, cẩn thận đủ điều, ngay cả ba chồng cũng có phần coi trọng với cô, d|i|e|nd|an.Le|qu|yd0n địa vị cô ở nhà nước lên thì thuyền lên, nhưng đây tất cả đều bởi vì trong bụng của cô có lẽ có cháu đích tôn! Cô đi đâu để kiếm đứa bé đây? Mặc dù mẹ nói đến lúc đó sinh con có rất nhiều biện pháp, nhưng cô lại không cách nào quên được, ngay cả ban đêm mắt lại càng không thể nhắm được, Mạnh Thiệu Đình là nhân vật nào, anh có thể dễ bị lừa gạt như vậy sao?

Mỗi ngày phải nghe thấy nào là mang thai, dưỡng thai, nào là phải cẩn thận, phải chú ý, cô thật sự đã sắp bị ép điên rồi!

Lúc nào cũng bị ánh mắt vui mừng của mẹ chồng nhìn chằm chằm như vậy, còn phải hưởng thụ chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của mẹ chồng ba chồng, trong nhà một ngày sắc thuốc bổ mấy lần, cô thật là bị xem như công chúa mà chăm sóc! Dù là giờ phút này cô nói muốn mặt trời trên cao, sợ rằng mẹ chồng cũng chỉ biết cười tít mắt đồng ý.

Nhưng những thứ tốt đẹp này, tất cả lại đều biến thành trách nhiệm nặng nề, chèn ép cô không dám buông
lỏng một phút nào, cho tới nỗi, kinh nguyệt cô tới trễ, cô càng nơm nớp lo sợ tự mình len lén xử lý băng vệ sinh, thật sự giống như là làm kẻ trộm! Cuộc sống như thế, thật là cô đã chịu đủ rồi!

Trái tim chưa bao giờ từng có chốc lát thư giãn, thời gian cũng chỉ mới hai ngày, nhưng cô cảm thấy giống như đã phải chịu đựng mười năm dài đằng đẳng, càng không nói đến giờ phút này, dưới cái nhìn rất gần, đầy lạnh lùng và sắc bén kia của Thiệu Đình, cô cảm giác mình giống như là bị người ta lột sạch quần áo dể xem xét, chỉ mong muốn trên mặt đất không thể nứt ra một đường nhỏ cho cô chui vào!

Hôm nay mẹ chồng hăng hái dâng trào dẫn cô tới tiệc sinh nhật làm ầm ĩ, cô đã cảm thấy hết sức lo lắng, quả nhiên, còn chưa nói hai câu, Mạnh Thiệu Đình đã gần như nhìn ra sự mờ ám, cô còn có thể tiếp tục diễn được nữa hay sao? Một khi đến bệnh viện làm kiểm tra, thì cô sẽ bị lộ toàn bộ, chuyện này bị vạch trần ra, mẹ chồng cũng sẽ không chào đón cô, cô làm sao có thể làm người được nữa chứ? Cho dù nhà họ Mạnh không đuổi cô đi, cô cũng không còn mặt mũi nào còn ở lại chỗ này được nữa!

Nghĩ tới đây, sau lưng của Mạn Quân đã là một mảng dính ướt, đầu óc cô dường như kéo căng thành một dây cung, chỉ cần lại có người gây ra một chút xíu áp lực, thì cô không thể chịu đựng, sẽ sắp sụp đổ rồi!

"Mạn Quân, đi, Thiệu Đình đi bệnh viện với con, đây là chuyện tốt, người làm ba chính là phải có bộ dáng như vậy mới đúng! Cũng để cho những thứ người không có ánh mắt kia nhìn một chút, dù sao đi nữa cũng chỉ là Phượng Hoàng rơi xuống đất, không lên được trên mặt bàn!"

Mạnh phu nhân lập tức kéo tay Mạn Quân muốn đỡ cô lên, trang bubble vẻ mặt Mạn Quân lại là trắng bệch, vẫn ngồi không nhúc nhích, cắn thật chặt bờ môi của bản thân không nói lời nào, cũng không đứng dậy.

"Mạn Quân? Con còn ngồi ngốc làm gì? Đi nhanh lên . . ."

Bà Mạnh lại lôi kéo cô, ai ngờ Mạn Quân chợt tránh tay bà Mạnh ra, cô cứ nhìn Mạnh Thiệu Đình như vậy, cuối cùng là dứt khóat được ăn cả ngã về không.

Tĩnh Tri đứng ở sau lưng Mạnh Thiệu Đình, thấy bộ dáng Mạn Quân xiêu vẹo sắp sụp đổ, trong lòng lại vẫn cảm thấy áy náy lo lắng, cô dùng sức giãy khỏi tay Mạnh Thiệu Đình, xoay người chạy ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài trước."

Mạnh Thiệu Đình nhìn bóng lưng cô có chút cứng còng, cuối cùng nhíu chặt lông mày than nhỏ một tiếng, nhưng không có kéo cô lại, cũng tốt, tránh cho mẹ lại nói ra lời khắc nghiệt gì đó, có lẽ cô đứng ở nơi này nghe, thật sự là một loại giày vò.

Mạn Quân nhìn ánh mắt Mạnh Thiệu Đình đuổi theo Tĩnh Tri, cô chợt chua xót cứng ngắc cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay bà Mạnh ra.

"Mẹ, không cần đi bệnh viện." Mạn Quân chợt mở miệng, tiếng nói của cô rất nhẹ, lại như chém đinh chặt sắt.

Chẳng những bà Mạnh hoảng sợ, ngay cả Mạnh Thiệu Đình cũng sửng sốt một lúc, bước chân của Tĩnh Tri cũng dừng lại, cô quay đầu lại, có chút giật mình nhìn Mạn Quân, nhưng trong lòng thì thoáng qua thật nhanh một ý nghĩ.

Mạn Quân thấy mấy người phản ứng khác nhau, lại thấy Mạnh Thiệu Đình nhìn cô vẫn là bộ dáng lạnh lẽo, trong lòng chua xót không chịu nổi, nhưng vẫn là mạnh mẽ chống đỡ đứng lại, cô quay mặt nhìn bà Mạnh một chút, đúng là vẫn còn cảm thấy khó xử mà vừa lúng túng ray rứt.

"Mẹ, thật xin lỗi, con đã lừa gạt mẹ."

"Con nói cái gì? Con nói bậy bạ cái gì vậy Mạn Quân?" Bà Mạnh quá sợ hãi, đưa tay kéo cánh tay Mạn Quân, vẻ mặt lại là lo sợ nghi ngờ không nói nên lời: "Mạn Quân, con cũng đừng nghĩ lung tung, Thiệu Đình cũng suy nghĩ cho con mới có thể muốn dẫn con đi bệnh viện kiểm tra, con đừng suy nghĩ lung tung?"

"Mẹ, con không mang thai, con đã lừa me, thật sự là do con mắc bệnh bao tử nên mấy ngày đó mới bị nôn mửa, d!end=anLe=quyd0n đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ cũng đã nói như vậy, là con muốn bác sĩ sửa lại tờ xét nghiệm, con chỉ là muốn lôi kéo Thiệu Đình trở lại, muốn dùng một đứa bé để buộc anh ấy lại."

Mạn Quân có chút mệt mỏi mở miệng, nhưng trên mặt dần dần bình tĩnh lại, nói được chuyện này ra, trong khoảnh khắc cô cảm thấy tảng đá lớn vẫn đè nặng ở trên ngực đã biến mất. Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người thật sự thấy thoải mái không diễn tả được.

"Thẩm Mạn Quân! Cô. . . . . . Sao cô có thể làm ra được chuyện như vậy?" Trong nháy mắt bà Mạnh giận dữ, giơ tay lên đánh ra một bạt tai, bà tức giận ngực thở hổn hển, vẻ mặt trắng bệch: "Tôi và ba chồng cô ngày thường đối xử với cô thế nào? A? Chúng ta đối xử với cô giống như con gái ruột, cô lại báo đáp nhà họ Mạnh chúng ta như vậy hay sao? Tại sao cô lại giả bộ mang thai? Nếu như hôm nay không phơi bày chuyện này, cô định đi đâu lấy ra cháu trai cho nhà họ Mạnh chúng ta đây?"

Mạn Quân bị bà đánh một cái tát lảo đảo, ngã xuống về phía Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Thiệu Đình cũng chán ghét tránh ra thật nhanh, anh không nhìn lại cô ta, chỉ là xoay người đi tới phía Tĩnh Tri, cũng không quay đầu lại: "Mẹ cũng thấy đấy, nếu chuyện là như vậy, thì mẹ dẫn Mạn Quân trở về đi thôi, bên này con còn bận việc."

"Mạnh Thiệu Đình!" Mạn Quân chợt hô to một tiếng, trong tiếng nói lại mang theo mấy phần thảm thiết.

Mạnh Thiệu Đình đưa tay vịn Tĩnh Tri, ở bên tai cô thật nhỏ mở miệng: "Tĩnh Tĩnh, em yên tâm, anh sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng."

Tĩnh Tri kéo khóe miệng, muốn cười một cái với anh, lại cười không nổi.

Anh thấy cô như vậy cũng cảm thấy khó chịu, rồi lại không có biện pháp nói thêm cái gì, chỉ là cầm tay của cô.

"Anh cũng chưa từng nghĩ là vì sao em phải làm như vậy? Anh là chồng của em, em muốn gặp anh một lần cũng không được, nếu không phải em bị buộc đến không còn đường để đi, em sẽ dùng thủ đoạn như vậy sao?"

Mạn Quân đau thương buồn bã mở miệng, trong mắt cũng tràn ngập nước mắt, Mạnh Thiệu Đình nghe cô ta nói như vậy, dứt khoát xoay người lại, anh nghĩ một chút, buông Tĩnh Tri ra: "Anh nói mấy câu với Mạn Quân, em chờ anh một lát."

Nói xong, cũng không đợi Tĩnh Tri trả lời, anh đi qua ngay, vòng qua bà Mạnh vẫn tức giận đến cả người phát run như cũ, chỉ thấy giờ phút này ánh mắt anh bình yên, thậm chí, lúc nhìn Mạn Quân trước mắt, còn mang theo vài phần dịu dàng.

"Mẹ, trước mẹ nghỉ ngơi một lát, con có mấy câu muốn nói với Mạn Quân." Mạnh Thiệu Đình đỡ bà Mạnh ngồi xuống bên cạnh, bà Mạnh cũng nắm thật chặt tay của anh, nước mắt lã chã rơi xuống: "Vậy cháu trai tốt, sao lại gạt mẹ chứ? Những năm gần đây mẹ muốn bồng cháu cũng sắp điên rồi, Thiệu Đình. . . . . . Con nói mẹ đã gây nên tội ác gì?"

Mạnh Thiệu Đình thấy bà Mạnh rơi nước mắt, trong lòng cũng không dễ chịu, nhỏ giọng khuyên giải an ủi mấy câu, thì xoay người sang chỗ khác, anh đi tới bên cạnh Mạn Quân, đưa tay kéo cô lên, lại đỡ cô ngồi xuống, anh cũng ngồi vào chỗ của mình ở trước mặt cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện