Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Giải Quyết Dứt Khoát


trước sau

Cái gì cũng chỉ là giả tạo trống không, cái gì cũng có thể xuống, chỉ có mạng sống, đầy ý nghĩa không thôi, cứ chìm chìm nổi nổi ở bên trong dòng sông thời gian như vậy.

Cô chợt buồn cười, cười bản thân ngây thơ và ngu dại, rồi lại chợt muốn khóc, khóc vì bản thân đã lãng phí thời gian mạng sống quý giá vào chuyện không có ý nghĩa như vậy.

Nhà họ Mạnh bị phá hủy, có ích lợi gì chứ? Ba mẹ sẽ không sống lại lần nữa, đứa bé sẽ không sống lại lần nữa, nhà họ Phó vẫn biến mất không còn chút tung tích như cũ, người thân sinh ly tử biệt (sống xa lìa mà chết cũng vĩnh biệt), đuổi đến không gian tận cùng không thể nào gặp lại, chị em trở mặt thành kẻ thù, trọn đời có lẽ cũng không thể thay đổi, tất cả mọi thứ, cũng không thể làm lại, cũng không thể thay đổi, cô kiên trì, đến tột cùng là vì cái gì?

Tại Tĩnh Viên yên tĩnh và trang nghiêm trước mặt, lần đầu tiên cô tự hỏi bản thân, lần đầu tiên cảm giác có chút mê mang không nói ra được.

"Tĩnh Tĩnh, sao vậy?" Lúc này anh mới vừa đi lên đình (đình nghỉ chân), đưa tay đè lại bờ vai của cô, gió đưa tới tiếng nói của anh, mang theo một chút hương vị làm cho lòng người yên tâm.

Khuôn mặt cô bình thản như nước, mà trên mặt sạch sẽ lại từ từ có nụ cười thản nhiên, cô cầm tay của anh, cười một tiếng mở miệng: "Không có gì, hơi xúc động, chúng ta đi thôi."

"Không dạo chơi trong vườn à?" Cô chủ động cầm tay của anh, khiến cho khóe môi anh khẽ nâng lên một chút, dưới mày kiếm mắt sáng, thật là cơ thể hoa lệ (đẹp đẽ và lộng lẫy), chẳng bao lâu sau, làm sao không phải là cô bị bộ dáng này của anh mê hoặc lần nữa, sau này mới có không ngừng lôi kéo dây dưa không cắt bỏ được.

Trong lòng thở dài một hơi, lắc đầu: "Còn nhiều thời gian, không cần gấp gáp trong một lát."

Những lời này của cô có lẽ làm trong lòng anh khẽ động, không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy cô dường như là được rửa tội, vẻ mặt rất là khác biệt với lúc trước, rồi lại có xu hướng mở cờ trong bụng bởi vì trong giọng nói cô ngầm có ý, chỉ là sau khoảnh khắc giật mình, thì lại đặt suy nghĩ vào trên người của cô, đỡ cô đi xuống đình.

Đi qua hành lang, qua giàn hoa, thỉnh thoảng sẽ đi qua từ các loại hình dáng cổng vòm, những kiến trúc cổ kính kia, những hành lang uốn khúc và cảnh vật kia mang theo hơi thở thời gian trước đây đầy ý nghĩa, từng bước là một cảnh đình viện đẹp đẽ, cuối cùng chen từng chút từng chút làm lòng của cô chật ních.

Đi qua một chỗ, sẽ nhớ tới rất nhiều tốt đẹp đã trải qua, khi còn bé cô bò qua cây đại thụ kia, lại vẫn lớn lên êm đẹp ở nơi đó, cô và Tĩnh Ngôn chơi trốn tìm ngủ ở bên trong hang núi giả, vậy mà hình dáng vẫn không thay đổi như cũ, xích đu yên lặng đứng ở chỗ đó trong vườn hoa to như thế, d>dq
Là anh tặng cô tất cả, cũng là anh, dùng thủ đoạn kín đáo mà lại bá đạo như vậy làm lòng của cô sống lại.

Lầu nhỏ trước khi lấy chồng mở rộng cửa ra chờ cô, trong hốc mắt chợt như bị phỏng, nước mắt sắp lăn xúông dưới, trong phòng một chậu một cảnh, nói tới bày trí bàn ghế cũng là bộ dạng trước đây, thậm chí đi vào, thì có thể thấy khi còn bé ba đề mấy bức chữ cho cô lại vẫn treo yên lành ở đó, những phần đề chữ và con dấu kia, đột nhiên tỏ rõ là bút tích thật năm đó, thật không biết, vào nhiều năm sau khi Tĩnh Viên gặp phải tai hoạ ngập đầu như vậy, anh lại từ nơi nào tìm được những thứ này.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, không thể tiếp tục kềm chế những cảm xúc kia, buông tay anh ra lảo đảo xoải bước vào căn phòng, một cái bàn một cái cái ghế dựa đã miêu tả quá khứ tang thương, Tĩnh Tri ngấn nước mắt chậm rãi từng bước từng bước lên phía trước, đồng hồ cổ nhỏ treo trên tường phía tây, gần cửa sổ đặt một cái xích đu gỗ Đàn Hương, thậm chí trên ghế xích đu này còn đặt một quyển sách đang mở ra, giống như là người chủ mới vừa rồi còn ở nơi này.

Lại đi mấy bước, thấy cầu thang cổ kính nối thẳng lên lầu hai, nhịp tim Tĩnh Tri thìch thịch tăng nhanh, nhấc lên làn váy đã chạy tới, Mạnh Thiệu Đình đứng ở bên cạnh, cười rất đỗi ngọt ngào nhìn bóng lưng cô, giờ phút này thấy bộ dáng vui vẻ của cô, anh mới thật sự cảm thấy, lúc xây dựng lại Tĩnh Viên gặp phải nhiều chuyện phiền phức và lo lắng như vậy, thật không đáng nhắc tới.

Thậm chí anh còn có chút áy náy, năm đó mấy lần ầm ĩ xé rách với cô, trong đầu anh không phải là chưa từng có suy nghĩ tới buông tha, cũng may, anh kiên trì tiếp, sau đó cuối cùng để cho anh và cô cũng đạt được ước muốn.

Cô ở thật lâu ở trên lầu, lúc trở ra đôi mắt có hơi sưng, vẻ mặt lại vô cùng vui vẻ, cô trực tiếp xuống lầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh, mà anh cũng chuyên tâm nhìn cô, cho đến khi cô đi tới trước mặt anh, ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.

Anh không lên tiếng, mặc cho cô đợi lúc lâu ở trong ngực, đợi sau khi cô có chiều hướng tốt lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau lúc lâu, lúc chợt ăn ý cùng lúc cười một tiếng, lại giống như là mây tan trời hửng.

Cô thật sự cảm thấy anh thật lòng, mà anh, ly hôn bảy năm, lần đầu tiên có nhận thức như vậy, anh đã gõ mở cánh cửa lòng mà cô đóng chặc.

"Đi rửa mặt một chút, một lát đám Thanh Thu sẽ tới." Mạnh Thiệu Đình đưa tay sờ sờ tóc mái của cô, mỉm cười mở miệng.

"Ừ." Tĩnh Tri gật đầu cười toét miệng, giãy ra từ trong ngực anh, xoay người định đi.

"Thiệu Đình. . . . . ."

Ngoài cửa chợt truyền đến vài tiếng không thể nghe thấy của một giọng nữ dịu dàng đau thương, Tĩnh Tri dừng bước chân, quay đầu lại, Mạnh Thiệu Đình cũng theo bản năng xoay người nhìn lại.

Mạnh phu nhân dìu Mạn Quân, hai người đang hết sức chậm rãi đi tới.

Đón nhận ánh mắt
Tĩnh Tri, bà Mạnh hả hê cười một tiếng, lại càng thật cẩn thận dìu Mạn Quân, mà vẻ mặt Mạn Quân lại giống như tốt hơn nhiều, hai má cũng giống như đỏ ửng nhàn nhạt, mà đôi mắt khảm ở trên khuôn mặt thon gầy nhỏ nhắn, lại thêm mấy phần tinh thần, Tĩnh Tri thấy trong lúc hành động cô ta chậm chạp không nói ra được, không khỏi có chút nghi ngờ, ánh mắt dần dần xuống phía dưới, thì nhìn tới một tay cô ta thận trọng dính vào bụng, bên môi có nụ cười nhẹ nhàng bình yên.

Lòng Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, Thẩm Mạn Quân mang thai! Cô lập tức quay mặt qua nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy giữa chân mày anh nhíu lại thật sâu, đôi môi cũng kéo căng, trên cằm kiên nghị có đường vân thật sâu, mà trong đôi mắt, cũng kéo ra nghi ngờ và tức giận.

"Mẹ tới làm gì." Anh ghìm giọng mở miệng, nhưng thật sự có chút nổi giận, coi như anh đã thoát khỏi nhà họ Mạnh rồi, Mạnh thị ở dưới sự quản lý của anh cả phát triển không ngừng, danh tiếng một ngày tốt hơn so với một ngày, thành tích công việc không biết vượt qua gấp bao nhiêu lần so với lúc anh nắm quyền, thế nào, hôm nay còn tìm tới cửa? Chẳng lẽ anh cả không phải là con của bà? Cho nên bà cứ chết sống muốn anh phải trở về nhà họ Mạnh như vậy!

"Thiệu Đình, con quấy rối ở bên ngoài lâu như vậy, cũng nên chơi đã rồi chứ? Hiện tại cô dâu của con mang thai, còn tiếp tục như vậy nữa, nói thế nào cũng rất vô lý, hôm nay mẹ dẫn Mạn Quân tới chính là kêu con về nhà."

Bà Mạnh hả hê liếc nhìn Tĩnh Tri, trực tiếp đi lên phía trước kéo Mạnh Thiệu Đình.

Thiệu Đình khẽ lắc mình, không lộ vẻ gì né tránh, biểu hiện trên mặt ngược lại hơi dịu dàng, khẽ mỉm cười, mặt mày lại có một chút ý cười;"Mẹ, con không có quấy rối, hiện tại con làm tất cả, đều là nghiêm túc chăm chỉ."

Mặt bà Mạnh nghiêm lại: "Nói bậy! Con có nhà có con, lại còn dây dưa không rõ với thứ phụ nữ không đứng đắn, việc này không gọi quấy rối thì gọi là gì? Quá khứ dù thế nào Mạn Quân cũng nhịn, nhưng mà bây giờ, Mạn Quân mang thai con của con rồi! Thiệu Đình, con cũng không thể không muốn con của mình chứ?"

"A, con." Mạnh Thiệu Đình cười như không cười gật đầu, lướt mắt thì thấy vẻ mặt Tĩnh Tri tái nhợt đờ đẫn, đưa tay cầm tay cô, quả nhiên, ngón tay hoàn toàn lạnh lẽo, vốn là còn muốn trêu chọc cô một lần, nhưng mà lúc này thì rốt cuộc cũng không nhịn xuống được.

"Có đứa bé đúng là chuyện lớn hàng đầu, nhiều năm như vậy nhà Mạnh họ chúng ta cũng không có thêm đứa bé, nhưng không thể qua loa, con sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ tốt nhất khoa phụ sản ở chỗ Bắc Thành, d~d`l`q~d sau đó con sẽ tự mình dẫn Mạn Quân đi kiểm tra một lần, con còn nhớ rõ vài ngày trước đó Mạn Quân vẫn luôn bị bệnh, lúc này lại có đứa bé, tự nhiên càng không thể coi thường, mẹ người nói như vậy đã được chưa?"

Mạnh Thiệu Đình nói đặc biệt nhẹ nhàng dịu dàng, bà Mạnh thật không ngờ tới con trai lại dễ dàng như vậy đã thông suốt, sau khi hơi sửng sốt thì vui mừng nhướng mày, kéo tay của con trai liên tục cười nói: "Được, được, đây mới là đứa con ngoan, vậy sau này có con trở thành cha, đã có thể hoàn toàn kiềm chế lòng thật tốt, những thứ không sạch sẽ bên ngoài kia, nên cắt đứt thì cũng cắt đứt đi!"

Nói xong, ánh mắt còn giễu cợt liếc nhìn Tĩnh Tri, Thiệu Đình thích cô thì thế nào? Mạn Quân có đứa bé thì Thiệu Đình lập tức thay đổi thái độ, có thể thấy được, Phó Tĩnh Tri cô chẳng qua cũng chỉ là như vậy!

"Mẹ, không vội." Giữa lông mày Mạnh Thiệu Đình ý cười càng sâu hơn, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên mặt Mạn Quân, thấy vẻ mặt cô lại trắng bệch hơn mấy phần so với lúc mới vào cửa, trong lòng bắt đầu lại tính toán mấy phần, chuyện anh đã làm, anh thừa nhận, anh đã từng xảy ra quan hệ với Mạn Quân, khi đó là mất đi suy nghĩ ở chung một chỗ với Tĩnh Tri, mới có thể tự sa ngã, nhưng mà cho tới bây giờ anh cũng làm xong tất cả các biện pháp, nếu như Thẩm Mạn Quân có thể mang thai, đó mới thật là không thể tưởng tượng nổi.

"Hiện nay quan trọng nhất là con dẫn Mạn Quân đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, dù sao, đây chính là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh chúng ta."

"Con nói rất đúng, Mạn Quân, nghe Thiệu Đình đi?" Bà Mạnh cười nhẹ nhàng xoay mặt hỏi thăm ý kiến của Mạn Quân, lại thấy bộ dáng cô như là tinh thần hoảng hốt, bà liền gọi tên của cô mấy tiếng, cô mới a một tiếng quay mặt lại, nhưng trong mắt toàn là hốt hoảng.

"Con làm sao vậy? Thật là có khó chịu chỗ nào? Nhanh, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, bây giờ con lại đang mang đứa bé đó, không được qua loa!"

Bà Mạnh đặc biệt sốt ruột đỡ Mạn Quân ngồi xuống, Mạn Quân khổ sở thoáng lộ ra nụ cười, lo lắng liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Mẹ, con không sao, cơ thể con rất tốt, hơn nữa hôm kia mới vừa làm kiểm tra, con...Vả lại đứa bé cũng rất khỏe, cũng không cần đi kiểm tra lại đâu ạ?"

"Hôm kia kiểm tra ở đâu?" Mạnh Thiệu Đình đúng lúc hỏi một câu, bộ dáng rất ân cần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện