"Bà là ai? Cháu không biết bà, vì sao phải nói tên của cháu cho bà chứ? Cháu phải đi tìm mẹ cháu rồi..."
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân chạy bịch bịch, chỉ chốc lát sau một cục thịt nho nhỏ bổ nhào tới, lập tức chui vào trong lòng Tĩnh Tri: "Mẹ, mẹ..."
Bà Mạnh xoay người, nấp một khóm hoa phía sau, nhìn đứa bé nho nhỏ kia, giống Thiệu Hiên, không, ánh mắt giống con hồ ly tinh Lê Lê kia như đúc! Ngón tay bà không khỏi nắm chặt một cành cây, cuối cùng bị gai đâm vào trong lòng bàn tay!
Lê Lê, cô thật là người có vận khí tốt, hiện giờ thằng cháu nội của cô đã lớn như vậy rồi. Chỉ tiếc một điều, cho đến bây giờ, đứa cháu trai ruột thịt của tôi vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu. Nhưng cho dù cháu trai của cô có tốt đẹp hơn nữa, có làm cho mọi người yêu thích hơn nữa, thân phận nó cũng đã được định sẵn rồi, cũng chỉ là con cháu của loại người hèn hạ không được công khai chấp nhận! Tôi còn sống một ngày, nó cũng đừng mơ tưởng được vào cửa nhà họ Mạnh này!Cho dù ông ấy yêu mến, tôi cũng không thể chấp nhận không thể giữ lại, Nhà họ Mạnh này cũng chỉ có mình Thiệu Đình, ngay cả Thiệu Tiệm cũng còn không đủ tư cách, cho nên con trai của cô, cháu trai của cô cũng đừng có mơ tưởng đến lượt !
Còn sống bà đấu không lại tôi, chết rồi bà vẫn mơ tưởng đấu thắng tôi sao, Lê Lê, muốn trách cũng chỉ có thể trách bà bạc mệnh, ai bảo bà là quỷ đoản mệnh, chết sớm, liên lụy con trai của bà cũng là đồ vô dụng bỏ đi, bà tưởng lấy được lòng Chấn Tông, tôi sẽ không làm gì bà được sao?
Bà cũng coi thường tôi quá rồi, trên đời phụ nữ đối mặt với người thứ ba cướp đi chồng, cho tới bây giờ đều sẽ không nương tay, bà yên tâm, tôi sẽ khiến bà ở dưới đất vĩnh viễn không nhắm mắt được, cứ từ từ nhìn xem con của bà, cháu trai, sẽ có kết cục thế nào!
Oán hận nghĩ, trong lòng vẫn cảm thấy khó nhịn xuống xúc động và phẫn nộ, nỗihận này cứ thế được chuyển lên người Phó Tĩnh Tri, đúng là cái đồ đàn bà lẳng lơ, mới ly hôn với Thiệu Đình vài năm, đãđi dụ dỗ Thiệu Hiên, còn có một đứa con chung, thật là buông thả. Loại người như vậy mà còn có mặt mũi sống tiếp! Phi! Thật không hổ là con giống mẹ, đê tiện bẩm sinh. Số phận!
Bà Mạnh nhìn xuyên qua nhánh hoa trước mặt đến ba người đứng chung một chỗkia, nam khôi ngô, nữ xinh đẹp, mà đứa bé nho nhỏ trắng trẻo đáng yêu giống băng điêu ngọc mài ra, một đôi mắt to đảo qua đảo lại lộ ra vẻ lanh lợi, càng nhìn, sự ghen ghét trong lòng càng như thiêu như đốt, vốn là hình ảnh hài hòa lại như một cái gai sắc nhọn từng nhát từng nhát xuyên qua trái tim bà.
"Mẹ, sao mẹ lại đứng ở chỗ này?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp hỏi, lộ ra vài phần sốt ruột và thân thiết, bà Mạnh giật mình, cuống quít quay đầu lại, (d)d(l)q*d,c,o,m đã thấy Mạnh Thiệu Tiệm đứng sau lưng bà cách đó không xa, bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, bày ra vài phần cao ngạo khinh thường: "Con lén lút đứng sau lưng mẹ làm gì vậy?"
Mạnh Thiệu Tiệm đang định mở miệng, vẻ mặt bà Mạnh bỗng nhiên biến đổi, lớn tiếng hỏi: "Con đến tham gia tiệc sinh nhật sao?"
Trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm lập tức lộ ra vài phần cười khổ: "Mẹ, dù sao Thiệu Đình cũng là em ruột con..."
Câm miệng!" Bà Mạnh tức đến run người: "Bây giờ con về nhà với mẹ! Đừng tưởng rằng con làm chủ tịch thì giỏi quá rồi nhé, ngoài mặt một kiểu, trong lòng một vẻ, mẹ và cha con vẫn chưa chết đâu! Thiệu Đình nó làm loạn, con thân là anh cả đã không khuyên bảo giải thích cho em thì chớ, lại còn a dua theo để làm loạn!"
"Mẹ, con không có." Trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm cực kỳ căm hận, trên mặt vẫn bày ra vẻ mặt kính cẩn: "Chú Hai là đứa mà mẹ thương yêu nhất, con chỉ muốn tốt cho chú ấy, làm sao có thể tùy tiện làm trái ý của chú ấy?"
Anh ta nói xong, trên mặt lộ ra vẻ rầu rĩ, trái lại bà Mạnh giận quá hóa cười: "Thật là ngược đời, con thân làm anh trai, chẳng lẽ còn sợ em trai mình sao? Tóm lại, cũng là tại con không có năng lực, ngay cả em trai cũng không áp chế nổi, Mạnh thị giao cho con, làm sao mẹ và cha con có thể yên tâm?"
Mạnh Thiệu Tiệm sóng mắt bất động, khóe môi lại có nếp nhăn lãnh ngạnh (lạnh nhạt, gượng gạo), khóe miệng có phần trề ra, mà ngón tay buông xuống hai bên cơ thể lại âm thầm khống chế, nắm chặt đến nỗi biến thành một mảng trắng xanh.
"Trở về với mẹ đi, đừng mù quáng đi theo ồn ào càn quấy!" Bà Mạnh thấy anh ta khúm núm, liên tục khen ngợi, ngược lại trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn con trai cả một cái, trái lại vẻ mặt có phần tốt lên.
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Tiệm vừa quay, đã nhã nhặn cười, tiến lên một bước đỡ bà Mạnh, nhỏ giọng nói: "Mẹ, để con lái xe đưa mẹ về, hôm trước vừa có người tặng con mấy thứ tốt, đang định đưa cho mẹ xem, kiến thức của mẹ rộng rãi, cũng là đánh giá giúp con luôn".
Ý cười trên mặt bà Mạnh liền càng sâu hơn, liếc nhìn anh ta một cái nói: "Hiếm khi thấy con suy nghĩ được như vậy".
Trở về nhà mới nhà họ Mạnh, quả nhiên Mạnh Thiệu Tiệm thật sự xách vài món đồ rất giống đồ cổ ra, bà Mạnh rất thích việc này, đeo kính mắt rồi nhìn cả buổi, Mạnh Thiệu Tiệm ở một bên thấy bà thích mọi thứ, lập tức ghi nhớ trong lòng, cuối cùng, đưa ra chủ kiến, mấy thứ này để chỗ anh ta cũng lãng phí, như trâu ăn hoa mẫu đơn mà thôi, chi bằng cho bà làm thứ đồ chơi, cũng là
tấm lòng của bậc làm con.
Bà Mạnh cũng rất hưởng thụ, cố ý thông báo phòng bếp buổi tối làm một bàn đồ ăn thật ngon, bảo Mạnh Thiệu Tiệm ở lại ăn cơm.
Lại nói vài câu về chuyện hôm nay với Mạnh Thiệu Tiệm, lúc nói đến Phi Đồng thì Mạnh Thiệu Tiệm gác đũa, vẻ mặt có phần trở nên nghiêm túc: "Đó là chú Ba và con của cô Phó đấy."
"Sao mẹ lại không biết chứ?" Bà Mạnh cười lạnh; "Con của Thiệu Hiên thì sao? Con nhìn đi Thiệu Hiên được ông ấy yêu quý rất nhiều, bây giờ kết cục ra sao? Ở nước Mĩ bị giam lỏng người không ra người quỷ không ra, con của nó có thể thoát khỏi lòng bàn tay sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm cười lên một tiếng hòa hoãn, tự tay rót trà đưa cho Mạnh phu nhân, "Tục ngữ có câu nói rất hay, "hôn nhân mỗi thời mỗi khác, cha mỗi năm một già", bạn cùng lứa tuổi con cháu đã sớm đầy nhà, lần này Mạn Quân lại gây ra náo loạn như vậy , trong lòng cha nhất định không được dễ chịu, nếu như cha biết sự tồn tại của Phi Đồng . . ."
"Biết thì như thế nào? Ông ấy cũng đừng hòng để cho thằng bé quê mùa ấy vào cửa!" Vẻ mặt bà Mạnh giận dữ, giọng điệu cũng bắt đầu không tốt.
"Mẹ, cha tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của mẹ, nhưng, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, đương nhiên thích bên người có con cháu quấn đầu gối, huống chi, xưa nay cha rất thương, chú Ba lại rơi vào tình trạng như vậy, nếu cha thấy Phi Đồng, Phi Đồng lại đáng yêu như vậy, khó bảo toàn sẽ không nổi lên suy nghĩ đó..."
Anh ta nói một câu, ấn đường bà Mạnh lập xiết chặt thành một điểm, đến cuối cùng, bà rõ ràng gắt gao nắm cái chén trong tay, vẫn không nhúc nhích ngơ ngác ở nơi đó.
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bà như vậy, biết bà là nghe theo rồi, anh ta cũng đúng lúc dừng lại, nói đến điểm dừng là phải dừng ngay, nói thêm nữa, sẽ làm cho người ta nghi ngờ anh ta nổi lên tâm tư khác.
"Con nói rất đúng, là mẹ xem nhẹ chuyện này rồi." Bà Mạnh liên tục gật đầu, lại xoay mặt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, ý cười từ đáy mắt; "Xưa nay con có khả năng, là ngày thường mẹ nhìn sai về con."
Nói xong, thậm chí bà còn đưa tay sửa lại tóc của Mạnh Thiệu Tiệm, trên mặt cũng có hiếm thấy được yêu thương: "Ngày thường mẹ hay thiên vị Thiệu Đình, trong lòng con có cảm thấy oán hận không? d[ie]n[d]an;L;q;d Nhưng lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, cho dù là mẹ cưng ai, con cũng là con trai ruột của mẹ, mẹ cũng hết sức coi trọng."
Trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm hiện lên vẻ mặt xúc động, đáy lòng lại một mảnh thờ ơ, lời này, nói quá muộn rồi.
Trái tim đã sớm bị dày xéo nát, lại không biết giẫm đạp bao nhiêu lần, còn muốn chữa trị, thật là lời nói vô căn cứ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn ẩn dấu sắc mặt, nắm tay bà Mạnh, đáy mắt liền có chua xót, mở miệng thời điểm, thanh âm thậm chí là run rẩy: "Mẹ, có người nói như vậy, đều đã vậy là đủ rồi..."
Bà Mạnh thấy dáng vẻ này của anh ta, trong lòng rất vừa lòng, "Được được, thời gian cũng không còn sớm, hôm nào con rảnh rỗi lại tới tìm mẹ nói chuyện, mẹ có việc muốn bàn bạc với con."
Mạnh Thiệu Tiệm biết bà muốn nói với mình chuyện của Phi Đồng, lập tức trịnh trọng gật đầu, sau đó mới rời khỏi, không nhắc đến nữa.
********************
Chuyện ầm ĩ thành như vậy, Mạnh Thiệu Đình cũng không thoải mái lắm, Tĩnh Tri càng có phần mất hồn mất vía.
Tương Tư và Hà Dĩ Kiệt không tới, Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành dường như cũng xảy ra vấn đề gì đó, bộ mặt hai người và tư tưởng không được tập trung, những người còn lại Tĩnh Tri không quen biết, không gian hơi lạnh, may mà lâu lâu lại vang lên tiếng trẻ con củaPhi Đồng, thật là tăng thêm vài phần sôi nổi.
Dù sao cũng đến lúc tiệc sinh nhật kết thúc, tiễn khách ra về, Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình đã ở lại Tĩnh Viên.
Quản gia chỉ huy người hầu dọn dẹp hiện trường tiệc rượu, Bình Bình và bảo mẫu nhỏ dẫn theo Phi Đồng đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, Mạnh Thiệu Đình cũng cùng Tĩnh Tri đi lên phòng ngủ trên tầng.
Khi chưa lấy chồng là khuê phòng của Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri vừa vào cửa đã cởi giày cao gót, liên tiếp không ngừng kêu khổ, vì kết hợp đôi giày này với váy dài, giày cao gót của cô ước chừng 12 centimeter, Mạnh Thiệu Đình thấy cô thật sự rất khó chịu, trong lòng không khỏi áy náy, anh đối với cô, chung quy anh chiếu cố cô vẫn chưa đến nơi đến chốn.
"Em đi tắm rửa trước, anh chờ một lúc." Tĩnh Tri liếc anh một cái, đáy mắt thâm sâu dường như có một chút xa cách.
"Đừng đi." Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trên giường, khẽ vươn tay bắt được cánh tay của cô, hơi dùng chút sức, lập tức kéo cô vào trong lòng, giọng của anh nồng nàn trầm thấp, ở bên tai cô trầm thấp lướt nhẹ qua; "Tức giận rồi sao?"