Trong lúc Tĩnh Tri ngẩn ra đó, đã bị anh bắt được dùng cánh tay bao quanh ở trong ngực, cô hơi nằm ở trên đùi anh, mà vẫn thấp hơn anh một cái đầu, một tay nắm cằm của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt nhè nhẹ, đụng chạm như vậy, khiến tĩnh Tri cảm thấytrái tim mình như bị một cái lông chim khẽ vỗ về, toàn thân đều là thoải mái nói không nên lời, mà mùi hương của anh thật sự là rất dễ chịu, sạch sẽ mà lại ấm áp, nàng không nhịn được hơi hơi nghiêng người, vùi mặt vào ngực anh.
Buổi chiều Tĩnh Viên yên ắngnhất, mà giờ phút này, gần tới hoàng hôn, đang có gió nhẹ thổi xuyên từng gốc cây ngọn cỏ mà đến, lay động nhánh cây xanh biếc ngoài cửa sổ, ở trên cửa sổ thủy tinh chiếu xuống ánh sáng sặc sỡ.
Thoáng qua như vây lấy lòng người.
"Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa." Anh thấy cô giở tính trẻ con, lập tức cười ầm lên, mà người trong ngực vẫn không chịu ngẩng đầu lên, mà chỉ giận dỗi không lên tiếng.
Vẫn không được sao?" Anh hơi cau mày nghĩ muốn kéo cô ra một chút để nhìn nét mặt của cô lúc nàylại không ngờTĩnh Trinắm chặt vạt áo của anh, giọng điệu rầu rĩ truyền ra, mang theo tính bướng bỉnh của trẻ con: "Anh đụng chạm cô ấy rồi."
"Cái gì?" Mới đầu anh nghe không hiểu, đành phải hỏi lại một lần, nhưng người kia bỗng nhiên hừ một tiếng, không phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
Trái tim của anh dần dần mềm xuống, ý cười ở khóe môi nhếch càng sâu, là ghen đây, ghen vì anh chạm vào Mạn Quân...
"Đúng, anh không muốn lừa dối em, lúc ấy cãi nhau với em cực kỳ căng thẳng, anh chán nản, đã nghĩ cùng ai đều sẽ đi hết cuộc đời, chẳng có gì đáng lo, nên không từ chối cô ấy."
"Hừ." Người trong ngực nặng nề hừ một tiếng, vẫn như cũ rầu rĩ không nói lời nào.
"Sau này không chạm vào người khác nữa, chỉ có em thôi." Anh bất đắc dĩ mở miệng, cảm thấy hình ảnh của bản thânvới tính tình bướng bỉnh lỳ lợm, đều bị nàng hành hạ tiêu tan hết sạch rồi.
"Ai thích của lạ." Tĩnh Tri bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng dọa người, khóe môi cũng hơi hơi câu lên, hiện ramột lúm đồng tiền, bên khóe miệng chỗ cong ra có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, như ẩn như hiện, giống như đĩa kẹo, khiến trong lòng trong mắt anh đều chứa đầy ngọt ngào.
"Thật sự không thích của lạ?" Anh nháy mắt mấy cái, khuôn mặt xinh đẹp dần dần áp xuống, hơi thở nhợt nhạt hòa quyện với của cô.
Lông mi thật dài của Tĩnh Tri chớp chớp hai lần, đột nhiên ánh sáng trong mắt bị che khuất toàn bộ, bàn tay nhỏ trắng noãn thò ra, xoa nhẹ trên cúc áo áo sơmi màu đen của anh, đầu ngón tay chạm vào, cũng cảm giác được bắp thịt rắn chắc dưới lớp áo sơ mi mỏng, d ie n d an l e q uy d o n trong lòng run lên, định rút tay về, nhưng không ngờ bị tay anh bắt lấy, môi mỏng khêu gợi lập tức dán lên, khẽ hôn đầu ngón tay của cô, giọng nói lại mang theo khêu gợi khàn khàn: "Thế nào, châm lửa rồi còn muốn chạy?"
Đáy mắt Tĩnh Tri là một tầng hơi nước, phảng phất chứa giận hờn lẫn một loại quyến rũ liếc xéo anh; "Em mệt sắp chết rồi, muốn đi tắm rửa."
"Hay là tắm cùng nhau?" Anh nhìn cô trêu chọc, kéo gần khoảng cách để mặt đối diện với ánh mắt cô.
Lúc này Tĩnh Tri mới kinh ngạc phát hiện, lông mi của anh vậy mà có vẻ rất dài, không nhịn được đưa tay ra sờ: "Đàn ông cũng có lông mi dài thế sao?"
Tay cô mềm mại, vừa chạm vào mi mắt của anh, anh lập tức cảm thấytoàn thân mình giống như bị điện giật, không nhịn được cắn một cái lên tay của côn, trong mắt đã có hơi hơi có ánh lửa.
"Anh cắn em làm gì?" Tĩnh Tribị đau rút tay về, lông mày xinh đẹplập tức nhíu lại lườm anh.
Mạnh Thiệu Đình buông cô ra, giọng khàn khàn thúc giục cô: "Không phải em muốn đi tắm rửa sao?"
Tĩnh Tri a... một tiếng, từ trên đùi anh nhảy xuống: "Em đây đi."
"Anh đi tìm Phi Đồng." Mạnh Thiệu Đình đứng lên, còn ở lại, không chừng anh lại không khống chế nổi muốn làm gì đó, anh vẫn chưa quên đêm qua chuyện đâu, cô gái nhỏ này bị anh ăn hiếp đến thảm thương miệng không nói được gì nữa.
"Uh`m, nếu thằng bé tỉnh ngủ, bảo cô bảo mẫu dẫn nóđi ăn một chút gì đó." Tĩnh Tri dặn dò vài câu, đi đến trước tủ quần áo, mở ngăn tủ ra thì phát hiện bên trong đầy ắp quần áo, đều mới tinh, khóe môi không nhịn được liền cong lên, không ngờ tớianh đều đã sắp xếp thỏa đáng mọi việc như vậy rồi.
"Anh đi nhé." Anh nói xong, thấy trên mặt anh là nụ cười tủm tỉm, trong lòng lập tức vui vẻ, kéo cửa đi ra ngoài, đi đến phòng ngủ của Phi Đồng, nhìn cậu một lúc, thấy cậu ngủ rất say sưa, thì dặn dò bảo mẫu vài câu, chuẩn bị rời đi.
"Bác." Bỗng nhiên Phi Đồnglại mở mắt, trong giọng nói vẫn mang theo một chút khàn khàn ngái ngủ.
Mạnh Thiệu Đình xoay người sang chỗ khác, thấy trên khuôn mặt tròn tròn nho nhỏ có ánh sáng nhàn nhạt, mắt to dưới hàng lông mi dài rũ xuỗng, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra vài phần đề phòng và xa cách, nhưng sau này, rồi lại làm cho những người thương yêu sinh ra sợ sệt vàxấu hổ.
Cậu lại bắt đầu gọi anh bác, trái tim Mạnh Thiệu Đình dường nhưbị một cái búa đập vào, nhưng vẫn dừng bước lại, từ từ xoay người lại, một lần nữa lại đi đến bên cạnh giường cậu ngồi xuống, ấm giọng nói: "Làm sao vậy?"
Phi Đồng vén chăn lên ngồi dậy, thân hình bé nhỏ cứ ngồi yên ở đó. Chỉ
cần thấy thân thể nhỏ nhắn có chút mập mạp, một mình ngồi bình lặng ở nơi đó cũng làm cho người ta thấy xót thương, khiến bao nỗi khó chịu trước đó của anh, giờ đây cũng dần dần tan đi . Đây là con trai của cô, cho dù thế nào, anh cũng phải đối xử tử tế với nó.
"Bác, cháu và mẹ lúc nào thì về nhà? Về sau mẹ và cháu sẽ ở đây sao?"
"Phi Đồng không thích nơi này à?" Anh duỗi tay muốn vuốt ve mặt cậu, lại bị cậu bécông khai né tránh, lập tức tay dừng ở giữa không trung.
Anh tự giễu cười, để tay xuống, thay cậukéo chăn về phía trước một cái.
Phi Đồng nháy mắt mấy cái, ngọt ngào ngây thơ rồi mở miệng: "Cháu chỉ cần ở cùng mẹ là được rồi."
"Nếu mẹ cháu muốn ở đây thì sao?"
Phi Đồngđột nhiên trầm xuống, cậu còn nhỏ, chẳng qua vẫn là một cậu bé chỉ biết ăn cơm đi ngủ chơi đùa, nhưng trẻ con vẫn có sự nhạy cảm của trẻ con.
"Nếu ở đây, cha ruột cháu trở về tìm không thấy cháu và mẹ."
Mạnh Thiệu Đình đột ngột đứng lên một cái, động tác đứng dậy của anh quá mạnh, dường như ánh mặt trời bỗng nhiên bị ngăn chặn, một mảnh bóng mờ bao phủ xuống che ở trên mặt Phi Đồng, khiến cậu hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt màu hổ phách ánh mắt sững sờ nhìn Mạnh Thiệu Đình.
Sau khoảnh khắc tức giận, anh đã bình tĩnh trở lại, sự rét lạnh trên mặt đã rút đi, nhưng vẫn đầymỏi mệt nói không nên lời.
"Bác còn có việc, đi ra ngoài trước, Phi Đồng ngủ tiếp một lúc nữa, đói bụng thì kêu dì, biết rồi chứ?"
Anh cố gắnglàm cho giọng nói của mình nghe qua ôn hòa mà lại bình tĩnh, không có cảm xúc lên xuống, nhưng chỉ có anh mới biết, sâu trong lòng của anh, như gần như trước trận sóng thần, bình tĩnh lại, chất chứa khôn cùng sóng gió.
Phi Đồngkhông hé môi, nhưng lại toát ra một loại đề phòng sâu sắc khiến anh cảm thấy mệt mỏi, d .d .l .q .d anh không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này, nhắc tới thất bại của bản thân, xoay người đi ra phòng ngủ, do dự rất lâu mời về phòng của cô, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, mới phát hiện cô đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Lụa mỏng trên ban công rơi xuống đất thỉnh thoảng lại bị gió thổi lên, giống như trên sân khấu kịch cô gái hất tay áo lên, anh yên lặng đi vào, lập tức xuyên qua tấm lụa mỏng đi đến ban công.
Màn đêm buông xuống, Tĩnh Viên yên tĩnh rộng lớn như thế giống như con thú ẩn náu ở trong bóng tối ngủ say, núi giả và hồ nước vô cùng xanh biếc cũng biến mất trong màu đen, lộ ra vài phần vắng lặngvàtĩnh mịch, trong lòng anh dường như ở nơi gió mátdần dần bình tĩnh lại.
Nhưng cậu bé ba tuổi đó, lại có thể biết cái gì, hiểu được cái gì đây? Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ mà thôi, anh và côthời gian còn nhiều, saokhông giải quyết được chứ?
Nghĩ tới đây, trái tim dường như ổn định hơn, trong tiếng gió thổi lá cây xào xạc, anh chợt nghe Tĩnh Tri đang ngủ mắt lim dim thì thầm, dường như đang gọi tên của anh, anh xoay người lại, thấy cô đang dụi mắt thuận tiện đi dép lê vén lụa mỏng lên đi tơi, không nhịn được lông mày khẽ nhếch, tiến lên một bước kéo cô, ấm giọng mở miệng: "Sao không ngủ thêm một lát nữa?"
Chắc tại cô ngủ không ngon, còn có chút ngốc nghếch, nhìn bộ dáng của anh cũng mang theo vài phần đờ đẫn, nhưng mà đáng yêu.
"Vừa rồi em nằm mơ, mơ thấy chọc anh tức giận, anh bỏ lại em chạy mất, sau đó em gọi điện thoại cho anh, hỏi anh khi nào thì trở về, anh nói anh không về nữa, nhưng vẫn giữ điện thoại của em..."
Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói lập tức trở nên có chút cô đơn và uất ức, đôi mắt cũng lộ ra ửng đỏ.
Anh hết sức vui mừng, phá lên cười, cười rất lâu, vừa rồi lúc sắc mặt cô hờn giận nhịn ý cười xuống, nghiêm trang cúi đầu hỏi cô: "Đây thật sự là em nằm mơ thấy?"
Tĩnh Tri buồn bực gật đầu: "Anh còn cười, chắc anh rất đắc ý."
Anh gật gật đầu, con ngươi xinh đẹp tà mị nheo lên: "Đương nhiên đắc ý, đây chính là mơ mới dám thực hiện ước mơ."
Làm rõ phải trái vấn đề lập tức đấm anh, anh cũng không trốn, mặc cho cô đánh vài cái, mới nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, bỗng nhiên trên mặt vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt anh như là sóng hơi nước xuyên qua tám trăm dặm, như sương như khói bao phủ cô, sau đó, cô nghe thấygiọng nói của hắn, trầm thấp, bình tĩnh, song tự nhiên nói: "Tĩnh Tĩnh, chi bằng chúng ta kết hôn đi."