Trái tim Mạnh Thiệu Đình kéo căng, con... Trong lòng anh khổ sở vô biên, giống như ở trong bể khổ giùng giằng vĩnh viễn không đến được bờ...
Cô cho rằng anh không biết sao, mỗi một lần sau khi bọn họ xảy ra quan hệ, cô đều len lén uống thuốc, cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ sinh thêm cho anh một đứa bé, có lẽ vì Phi Đồng, cả đời này cho dù cô ở lại bên cạnh anh, cũng không chịu sinh cho anh thêm một đứa con!
"Mẹ, con đưa mẹ đi... Mẹ, cũng đừng trách Tĩnh Tri, trong lúc nhất thời cô ấy không thể thay đổi suy nghĩ, con sẽ từ từ khuyên cô ấy..." Mạnh Thiệu Đình thấy dáng vẻ tập tễnh của mẹ, làm mẹ con hơn ba mươi năm, bọn họ chưa từng có một ngày căng thẳng với nhau, mẹ cưng và yêu mến anh từ nhỏ đến lớn anh cũng ghi nhớ trong lòng, khi còn bé càng thêm nói chắc chắn, sau khi lớn lên nhất định phải làm con trai ngoan, để mẹ sống một cuộc sống thoải mái, nhưng mà bây giờ, cũng là anh đứa con trai được yêu thương hiếu thuận nhất đã làm tổn thương trái tim mẹ thật sâu.
Không phải một thế giới không có cha mẹ, hơn nữa mẹ đã chủ động cúi đầu, trong lòng Mạnh Thiệu Đình suy nghĩ, tất nhiên thiên về phía mẹ ruột của mình.
Đợi đỡ Mạnh phu nhân ra khỏi vườn, trên đường đi trở về Tiểu Lâu Mạnh Thiệu Đình mang tâm sự nặng nề, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng Tĩnh Tri và Phi Đồng truyền tới tiếng cười trong trẻo, anh đứng từ xa, không nhúc nhích.
Cô đứng trên vùng đất trống bên rặng trúc trước Tiểu Lâu, cũng bên cạnh một gốc cây to hai cánh tay người ôm, ở giữa có một con đường mòn quanh co, lá trúc cành trúc lưa thưa vươn ra, liền mơ hồ chặn lại tầm mắt, mà lúc này anh đứng ở hoàng hôn sắp tối, trái tim lại giống như một ngày đông lạnh giá trong mùa đông, mang theo lạnh lẽo thê lương.
Nỗi thống khổ của cô không phải bởi vì anh, vui vẻ cũng không phải bởi vì anh, hết thảy tất cả, đều tốt giống như anh đang bỏ vốn đầu tư xây dựng màn kịch hát tươi đẹp trên sân khấu, nhưng cô cũng đã không nhịn được nhíu lông mày lại ngồi ở trên ghế ngủ thiếp đi, thậm chí từng cử chỉ hành động của anh, có lẽ còn không hấp dẫn bằng hạt dưa nước hoa quả trong khay trên sân khấu.
Đợi đến khúc cuối cùng người rời đi, anh nhìn thấy chẳng qua là vẻ mặt mơ màng khi tỉnh dậy của cô và bóng lưng xoay người đi, mà ở trong hiện thực, cô thỉnh thoảng cho anh dịu dàng cùng với khuôn mặt tươi cười, giống như sau khi diễn xong rời đi cô ném mạnh tiền bạc được thưởng trong khay nhỏ, chưa bao giờ, liên quan đến một chút ít tình cảm.
Giống như giờ phút này, anh và cô ở đình Thương Lan tan rã trong không vui, cô và mẹ anh xảy ra tranh chấp thậm chí đưa tay đẩy người, anh hòa giải hai bên, vì cô và tương lai của mình tranh thủ, nhưng cô lại chưa từng để khúc đệm như vậy ở trong lòng, thậm chí không tim không phổi đùa giỡn với Phi Đồng truyền ra tiếng cười vui vẻ như vậy.
Anh đứng ở sau một lùm trúc, ngón tay đè ở trên một nhánh cây trúc, tầm mắt dường như bị ngưng lại, nhìn náo nhiệt trong phòng khách.
Cơ thể nho nhỏ của Phi Đồng nhảy lên, bướng bỉnh mà vừa đáng yêu, cô nửa khom người đuổi theo cậu bé chạy trốn, cười đến rực rỡ, đột nhiên anh cũng có chút hiểu, trái tim cũng hoảng hốt theo, anh cho rằng khi anh xảy ra tai nạn xe cộ cô chịu trở lại, anh cho rằng đến bây giờ cô còn chưa nói rời đi, anh cho rằng cô vẫn cùng ngủ ở trên giường lớn với anh, anh cho rằng anh muốn cô, cô rất ít cự tuyệt, đây chính là cô chấp nhận anh, nhưng anh sai lầm rồi.
Người phụ nữ này, là vì hành hạ anh mà đến, thế giới của cô, đã sớm không hề cho phép anh tiến vào nữa.
Không biết lúc nào thì đi vào, anh đi qua phòng khách thẳng lên lầu, tiếng Phi Đồng cười đùa dần dần biến mất, có chút câu nệ nhìn anh, cô cũng đang nhìn anh, nhìn anh, dùng ánh mắt đồng tình đáng thương nhìn anh.
Nhìn Mạnh Thiệu Đình, ban đầu khi anh cao cao tại thượng chà đạp cô như bùn, có từng nghĩ đến sẽ có hôm nay? Có từng nghĩ đến người phụ nữ mà mày vứt bỏ không muốn sẽ có một ngày mày coi cô ấy như trân bảo, nhưng trong mắt cô ấy đã không còn mày, thậm chí, cô ấy còn thoải mái đến có con với kẻ khác, cô ấy đã không thể cho mày từng chút hi vọng một...
Anh lên lầu vào phòng ngủ, tắm rửa lung tung liền che đầu đi ngủ, lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe được tiếng mở cửa phòng vang lên, sau đó có tiếng bước chân người tiến vào, tiếng ma sát sột soạt, lại làm cho tim của anh lập tức sống lại, anh là đồ không có tiền đồ như vậy, chỉ cần cô, cho anh một khuôn mặt tươi cười, hoặc là lôi kéo cánh tay của anh lay động hai cái, trái tim của anh liền mềm nhũn lại, lại có thể cam tâm tình nguyện làm một chú hề xấu xí để cô tới giải buồn.
Tiếng bước chân dần dần dời đến trước giường, anh ở phía dưới chăn ngừng hít thở lại, mà âm thanh cũng đã biến mất, trong phòng yên tĩnh dọa người, trái tim anh đập nhanh gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tĩnh Tri đứng trong bóng đêm, cô yên lặng nhìn người kia dưới chăn không nhúc nhích, trong lòng áy náy và đau lòng, trong bóng đêm giống như càng phát ra mãnh liệt, cô biết một màn hôm nay nhìn trong mắt anh, anh có chút mất hứng, nhưng mà muốn cô làm sao bây giờ? Muốn cô cười với người đàn bà kia? Còn không bằng tự tay giết cô!
Nhưng cô biết, nhất mã quy nhất mã*, Thiệu Đình không sai, lòng của anh với cô, cô thấy rõ.
(*Nhất mã quy nhất mã: nợ gì thì trả nấy)
Mà nay cô đi vào, chỉ cần anh giống như thường ngày ôm cô một cái, cô sẽ mềm lòng,
cũng sẽ không bực bội với anh, lần sau Mạnh phu nhân trở lại, cô cũng chỉ xem như khách bình thường, không biết cười, nhưng ít ra cũng sẽ không thất lễ.
Nhưng anh nằm không nhúc nhích, cô biết anh không ngủ, anh không muốn để ý đến cô.
Từ trước đến nay anh biết cô da mặt mỏng, muốn cô chủ động sẽ khó khăn như lên trời, hôm nay sau khi anh đưa mẹ đi trở lại, trước mặt Bình Bình, Phi Đồng còn có người giúp việc cũng không để ý đến cô, nhất định cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng chính như vậy cô còn đuổi theo trở lại, chuyện này coi như là thỏa hiệp cực lớn rồi!
Anh là người đàn ông, tội gì phải nhỏ nhen như vậy? Nếu cô chịu lui từng bước, anh cũng nên thuận thế bước xuống một cách tự nhiên, hơn nữa, giờ phút này trong lòng cô không biết là mâu thuẫn khó chịu cỡ nào, anh còn chưa bao giờ từng đưa ra vẻ mặt lạnh lùng và khó chịu như vậy với cô, nghĩ tới đây, liền không nhịn được chuẩn bị vén chăn lên ngồi dậy, nhưng anh nghe được tiếng bước chân rời đi.
Cô đi, cô đã không chút do dự đóng cửa lại rời đi, tay vén chăn lên của Mạnh Thiệu Đình dừng lại, anh sững sờ nằm ở trên giường lớn thoải mái hai người nằm, cứ như vậy nhìn trần nhà đen nhánh.
Cả phòng tối đen giống như từ bốn phương tám hướng cùng chạy tới, chèn ép anh gần như không thở nổi!
Ly nước trên tủ đầu giường bị anh hung hăng ném trên mặt đất, nhưng còn chưa hết giận, anh đá vào chân giường, ném khay trà đi, ly nhỏ rối rít rơi xuống đất, vỡ vụn thành một mảnh, ở trong bóng tối hết sức chói tai.
Nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lại một mình ngồi ở trên sàn nhà rút mấy điếu thuốc, anh chợt không muốn đợi ở chỗ này, không bao giờ ... muốn đợi ở chỗ này nữa!
Tịnh Viên thay đổi lần nữa thì có ích lợi gì? Không phải của anh, cũng không giúp được anh vãn hồi lòng của cô, anh một phút, đều không muốn dừng ở lại chỗ này nữa.
Gần như nhảy lên, với tay lấy cái áo mặc vào, anh trực tiếp lao xuống lầu, không để ý Bình Bình đang khoác áo ở dưới lầu lo lắng nhìn quanh muốn nói lại thôi, anh xông thẳng ra xe, nổ máy rời khỏi nơi này!
Anh mặc kệ ngày mai anh có đổi ý hay không, nhưng mà hiện tại, anh không muốn nhìn thấy cô, không muốn đợi ở chỗ có cô!
**************************************************
Ba người đều im lặng, chẳng qua là buồn bực uống rượu.
Hôm nay trễ như thế hẹn Bắc Thành, ai ngờ anh ta và Dĩ Kiệt đang uống rượu với nhau, bởi vì hiện tại anh ta đang suy nghĩ ước gì cùng với Tĩnh Tri xinh đẹp chưa từng gọi điện thoại cho anh ta, nào ngờ, anh cũng quần áo xốc xếch tóc rối bời nửa đêm chạy tới.
Thẩm Bắc Thành uống đến mặt đỏ tới mang tai, Hà Dĩ Kiệt chỉ buồn bực không lên tiếng, nhưng cả người rõ ràng tiều tụy rất nhiều.
"Cậu. Mẹ kiếp!" Cái ly trong tay Thẩm Bắc Thành đột nhiên bị anh ta nặng nề ném trên mặt đất: "Cũng chỉ là một người phụ nữ, tôi cũng không tin, tôi không có cô ấy là có thể chết, ngày mai tôi sẽ đi ly hôn, cuộc sống này không có cách nào trôi qua như vậy!"
Mạnh Thiệu Đình uống hết ly rượu, lúc này mới liếc anh ta một cái: "Cậu lại sao vậy? Thanh Thu tốt người như vậy, ly hôn cậu thật sự đồng ý?"
"Cậu cũng không giống vậy sao? Cậu ít nói giùm tôi!"
"Tôi đây không phải cũng đã hối hận ư? Cậu đừng học tôi, Bắc Thành, thật sự, là anh em tôi mới khuyên cậu như vậy, chỉ có vợ mới thật tâm đối tốt với cậu, ly hôn, cho dù như thế nào, ngàn vạn lần đừng ly hôn, không ly hôn còn đường sống có thể trở lại, ly hôn, cô ấy lấy người khác..."
Anh cười ha hả, đỏ mắt lắc đầu: "Chính cậu hao hết suy nghĩ, giao trái tim móc cho cô ấy xem, cô ấy cũng không thèm nhìn cậu."
Thẩm Bắc Thành đưa tay khoác lên trên vai của anh, mắt say lờ đờ mê ly tiến tới: "Cậu và Tĩnh Tri thế nào? Nói cho anh em một chút, tôi phân tích đúng sai cho các cậu..."
Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay, cười khổ một tiếng: "Bắc Thành, uống rượu uống rượu nào."
"Phụ nữ thì không thể cưng chìu." Hà Dĩ Diệt vẫn không lên tiếng mở miệng, ly rượu trong tay anh ta hơi lay động, mà một đôi con ngươi vốn nội liễm thâm trầm lại tràn đầy bàng hoàng và cô đơn: "Ngàn vạn lần không thể cưng chìu, cũng ngàn vạn lần không nên động lòng, nếu không, chết cũng không biết chết như thế nào."
Anh ta nói xong, nốc một hơi uống cạn sạch ly rượu trong tay, đột nhiên đứng lên: "Khuya lắm rồi, tôi phải trở về xem Tương Tư."
Mạnh Thiệu Đình có chút kinh dị nhìn anh ta: "Cậu, các cậu?"
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu cười một chút, cầm áo khoác lên, đầu cũng không hướng ra phía ngoài: "Cũng trở về đi thôi, đã trễ thế này chớ ở bên ngoài náo loạn."
"Đúng rồi, lời tôi nói lúc nãy, còn chưa nói hết." Khi anh ta mở cửa, chợt xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh mang theo hơi nước nhìn Thẩm Bắc Thành và Mạnh Thiệu Đình: "Đàn ông ngàn vạn lần không nên động lòng với phụ nữ, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự động lòng, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không cần dễ dàng buông tay cô ấy ra."