Xoay mặt cô lại nhìn, lại thấy ánh mắt cô không có tiêu điểm nhìn về nơi xa, ở trong đó trống rỗng một mảnh, cũng chưa từng có, bóng dáng của anh.
Trong lòng anh nảy sinh ra cô đơn khôn cùng, thế nhưng dưới cô đơn, cũng tràn ngập ra mấy phần tự giễu, anh không phải là kẻ ngu, chưa chắc nhìn không ra, Phi Đồng kháng cự anh, không cách nào tiếp nhận anh, tâm ý cô không rõ, cũng không kháng cự, lại không chịu lại gần, vốn hai người nên vợ chồng tôn trọng nhau, lại biến thành nghi kỵ lẫn nhau, chiến tranh lạnh với nhau.
Buồn cười cỡ nào, chua cay cỡ nào, tình yêu biến thành một cuộc Vô Gian Đạo.
(*Vô gian đạo dùng để chỉ tầng địa ngục thứ 8 (Avi ci, A Tì địa ngục) nơi chúng sinh tạo nghiệp cực ác phải chịu thống khổ liên tục không được nghỉ ngơi. Ý chỉ hai người dày vò nhau liên tục.)
"Cả đời?" Tĩnh Tri chợt xoay người, cô nỉ non một câu, vui vẻ dần dần sinh ra: "Cả đời xa như vậy, ai biết sau này thì như thế nào, đi từng bước, nhìn từng bước đi."
Những kế hoạch trong tương lai của cô, có lẽ từ đầu đến cuối cũng không có anh.
"Ừm." Anh chợt cười, giống như dưới mùa đông tuyết rơi chợt sinh ra một đóa Hàn Mai, nụ cười kia sắc bén mà lại dứt khoát: "Cả đời dài như vậy, người nào sẽ biết tương lai sẽ như thế nào."
Anh đột nhiên thay đổi thái độ, làm cô có chút giật mình xoay mặt nhìn anh, thấy mặt mày anh sáng sủa, vốn mới vừa rồi còn có chút tiêu điều, thế nhưng lúc này đã sáng sủa, trong lòng cô biết anh không ngốc, nhất định là biết ý nghĩa của cô, anh là người kiêu ngạo như vậy, chịu vì cô khúm núm đến trình độ như thế, chịu vì cô làm nhiều như vậy, nếu nói không cảm động, điều này hoàn toàn không thể, nếu nói không động tâm, cũng là nói dối, cô chỉ là một người đàn bà bình thường, có thể được người đàn ông như rồng như phượng yêu thích, tất nhiên có mấy phần hư vinh.
Nhưng cô càng hiểu hơn, giữa bọn họ cách quá nhiều, không nói nhà họ Mạnh phản đối, chỉ nói Phi Đồng, cậu bé là mạng sống của cô, phàm là cậu bé có một chút không muốn, cô cũng sẽ không muốn cậu ủy khuất.
Cô đã qua cái tuổi vì yêu đương mà chuyện gì cũng bỏ qua rồi, chỉ có cô phụ anh.
"Anh có thể nghĩ như vậy, thì tốt nhất, đêm nay có rượu đêm nay say, Thiệu Đình, tại sao không thể để cho cuộc sống đơn giản một chút."
"Em nói rất đúng, là anh muốn quá nhiều." Anh lại cười tự giễu một tiếng, xoay người về phía dưới đình Thương Lan: "Gió bắt đầu thổi, trở về đi thôi, bên ngoài lạnh."
Anh không dắt tay của cô cùng đi như thường ngày, chỉ cho cô một bóng lưng, một mình cô đứng ở nơi đó, đình thật cao quanh co ở chỗ cao nhất Tịnh Viên, lại nảy sinh cảm giác đứng trên chỗ cao hơn hẳn người khác, cô nhìn anh theo con đường mòn chậm chạp xuống phía dưới, những hoa cỏ không biết tên mọc thành bụi hai bên thềm đá, nhưng bóng dáng cao lớn của anh như xuất hiện ở ngoài một bộ tranh sơn thủy, tay áo ở trong gió bay phất phới chợt lóe lên ở trước mắt, cuối cùng chỉ còn lại toàn cảnh trống không.
Tĩnh Tri cứ đứng như vậy, cho đến khi anh đi mất bóng, cô mới vịn lan can từng bước từng bước xuống phía dưới, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gió thổi có chút lạnh, d-d-l q_d cô khép chặt áo len dài, anh không chối từ cực khổ đưa Tịnh Viên cho cô, là muốn cô thay đổi thái độ, cô khổ sở cúi đầu, ý định quanh đi quẩn lại, đợi đi tới dưới đình Thương Lan, mới chợt thấy rõ ràng cách đó không xa đứng một người, cô sửng sốt, đợi thấy rõ bộ dáng người nọ, trái tim liền lộp bộp một tiếng.
Sau bữa tiệc sinh nhật tan rã trong không vui, lần đầu tiên Mạnh phu nhân tới cửa.
Hôm nay thoạt nhìn bà ta không giống dáng vẻ ngày thường, đôi mắt có chút đỏ ngầu, mà người cũng gầy mấy vòng, trong tay người giúp việc bên cạnh xách theo mấy cái hộp gì đó, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Tĩnh Tri không muốn nhiều lời với bà ta, xoay người chuẩn bị trở về Tiểu Lâu của mình, Mạnh phu nhân chợt mở miệng gọi cô lại: "Tĩnh, Tĩnh Tri à..."
Tĩnh Tri ngẩn người, bà ta luôn cao cao tại thượng gọi cô là Phó tiểu thư, sao hôm nay thái độ khác thường như thế? Vì cái gì mà khác thường, trong lòng cô âm thầm quyết định chủ ý, xoay người cười một tiếng, khẽ vuốt cằm, tự nhiên hào phóng mở miệng: "Mạnh phu nhân có việc gì thế?"
"Bác, chừng mấy ngày nay bác không thấy Thiệu Đình, cha của nó cũng muốn gặp nó, nhưng đứa nhỏ này, con cũng biết, bởi vì chuyện của hai người, trong lòng luôn có ngăn cách, sẽ không chịu đi bệnh viện, bác đã lớn tuổi, ông già lại bệnh thành như vậy, lòng tranh cường háo thắng, liền phai nhạt, Tĩnh Tri, bác hôm nay, chính là tới thăm con, đúng rồi, còn thuận tiện xem Phi Đồng một chút!"
Bà ta bày ra dáng vẻ cực kỳ mong chờ, Tĩnh Tri không khỏi sinh lòng hoài nghi, nhưng đối với người phụ nữ này, làm thế nào cũng đều không thể sinh ra đồng tình và hảo cảm, cô không trực tiếp nhăn mặt đuổi bà ta ra khỏi Tịnh Viên, cũng đã là cho bà ta mặt mũi lắm rồi! Dù sao, đây chính là Tịnh Viên của nhà họ Phó, mà không phải tòa nhà của nhà họ Mạnh!
"Đó là chuyện của nhà họ Mạnh các người, bà trực tiếp đi tìm Thiệu Đình nói là được rồi, Phi Đồng là con trai của tôi." Tĩnh Tri nghiến răng cố ý nói chữ “tôi”, sau đó lạnh lùng giễu cợt cười một tiếng: "Nó rất tốt, chẳng qua là mấy ngày trước thiếu chút nữa bị người bắt cóc, bây giờ còn sợ, không chịu thấy người lạ."
Mạnh phu nhân nghe giọng nói cứng rắn của cô, trong lòng không khỏi có chút tức giận, nhưng nghĩ đến mục đích bản thân đến đây, nụ cười của bà ta càng sâu hơn một chút: "Tĩnh Tri à, lại nói tiếp, Phi Đồng là con của Thiệu Hiên, cũng nên gọi bác một tiếng bà nội.”
"Bà
nội Phi Đồng đã sớm qua đời rồi." Tĩnh Tri lập tức trả lời, cô đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Mạnh phu nhân trước mặt, mặc kệ bà ta tới vì mục đích gì, đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng Phó Tĩnh Tri cô không phải đứa bé ba tuổi, cứ như vậy mà bị bà ta đùa bỡn ở lòng bàn tay!
Mạnh phu nhân đảo con ngươi một vòng, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, đôi mắt của bà ta chợt đỏ lên, đè nén không thích ở trong lòng, lại tiến lên từng bước, từ lấy mấy hộp thuốc bổ ở trong tay người giúp việc, ân cần đưa cho Tĩnh Tri: d^d l q^d "Đây là một chút tâm ý của bác và ông già, xương cốt của con từ trước đến nay cũng không tốt, không giống cũng bị sợ hãi nên bồi bổ một chút, Thiệu Đình cũng khó khăn..."
Bà ta vừa nói, vừa nhét mấy cái hộp vào trong ngực Tĩnh Tri, trong lòng Tĩnh Tri chán ghét vô cùng, tránh ra thật nhanh, đưa cánh tay đẩy: "Mạnh phu nhân, không nhọc ngài phí tâm, tôi còn có việc, cáo từ trước!"
"Ối..." Đồ vật trong tay Mạnh phu nhân rơi xuống đất, cả người bà ta cũng lắc lư mấy cái ngã trên đất...
Tĩnh Tri nhìn buồn cười, lại mánh khóe như vậy, khổ nhục kế sao? Ai cũng sẽ không chứ!
"Mẹ, mẹ chậm một chút!" Mạnh Thiệu Đình bước từng bước từ trong bụi cỏ sau lưng Tĩnh Tri nhảy ra, đưa tay vịn chặt Mạnh phu nhân, có chút sốt ruột nhìn bà mấy lần, thấy bà trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, ngược lại bình yên không chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cô cười như không cười, một vẻ mặt thờ ơ, khóe miệng hơi hạ xuống lại dường như mang theo giễu cợt, trong lòng anh không khỏi tối sầm lại.
Mạnh phu nhân lại lau nước mắt, liên tiếp khoát tay: "Mẹ đi đây, chỉ là con nhớ kỹ một chút, được hay không cũng phải đi xem ba con một chút, ba con bệnh nặng hơn rồi."
"Mẹ, mẹ nghỉ lại một lát rồi đi, con sẽ đi gặp ba, sáng mai sẽ đi."
Mạnh Thiệu Đình đỡ Mạnh phu nhân chuẩn bị đi về phía Tiểu Lâu, Mạnh phu nhân cũng tránh ra, muốn nói lại thôi nhìn Tĩnh Tri, thở dài thật thấp: "Không được, mẹ cũng không ở trong nơi có người nghi ngờ mẹ. Mẹ biết cô ấy không thích mẹ còn oán hận em, nhưng mẹ lớn tuổi, có thể sống mấy ngày nữa đây? Bây giờ mẹ cũng thoải mái, muốn nhìn các con sống tốt..."
Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, lời này của Mạnh phu nhân, tức là không phản đối chuyện của Tĩnh Tri và anh nữa? Anh vui mừng trong bụng, không nhịn được quay mặt nhìn Tĩnh Tri, lại thấy bóng dáng cô trên đường mòn ở cách đó không xa chợt lóe lên, cuối cùng không chào hỏi đã đi.
Không nhịn được trong lòng có một chút xíu quở trách, nói thế nào mẹ cũng là trưởng bối, mặc dù trước kia có nhiều sai lầm, nhưng bây giờ chịu chủ động nói xin lỗi cầu hòa, ít nhiều, cô cũng nên nhìn mặt mũi của anh, không khắc khe như vậy chứ...
Nhìn mặt mũi của anh? Anh bất giác cười lạnh, cô có bao giờ để ý đến tâm tư của anh? Cô chỉ biết mình ủy khuất cỡ nào oán hận cỡ nào, lại chưa từng nghĩ tới anh, một bên là cha mẹ ruột, một bên là cô gái yêu thương, anh vì cô mà ngay cả điều mong muốn cũng bỏ, nhưng cô còn, chưa từng vì những gì anh làm cho cô mà để ở trong mắt, cũng chưa từng, suy nghĩ cho sự khó xử của anh.
Cô quá tàn nhẫn, rồi lại quá ích kỷ, nhưng chính anh hết lần này tới lần khác không bỏ được, thiếu cô, đáng đời như thế.
Mạnh phu nhân đã có nhiều năm kinh nghiệm, từng hành động cử chỉ từng vẻ mặt một của con trai đều rơi vào mắt của bà ta, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng cầm tay con trai nói: "Kể từ khi ba con bị bệnh, mẹ suy nghĩ rất nhiều, cuộc sống này chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, mẹ tội gì mà mọi chuyện đều phải tranh giành? Thuận theo tâm ý của con, cũng làm cho quan hệ mẹ con ta không đến nổi căng thẳng như vậy, đã nhiều năm như thế, con vì cô ấy làm nhiều như thế, chính là đầu đá cũng cảm động, ngay cả mẹ cũng cảm động, nói chi là cô ấy? Các con vốn là vợ chồng, dĩ nhiên có suy nghĩ khác hơn những người khác, trong lòng cô ấy tất nhiên cũng sẽ không phải không có con. Nhưng bây giờ tình trạng này, trong lòng cô ấy hơn phân nửa còn oán hận mẹ, sợ rằng trong chốc lát cũng sẽ không thay đổi được... Con phải kẹp ở giữa mẹ và cô ấy, thật là làm khó con rồi..."
Hiện nhiên tâm sự của Mạnh Thiệu Đình bị một câu nói của Mạnh phu nhân nói trúng, không nhịn được cổ họng căng thẳng: "Mẹ..."
Trong lòng anh nửa vui nửa buồn, cũng nói không nên lời, ngay cả chuyện này không cần đợi mẹ anh cũng nhìn ra được, cũng biết anh khó xử, nhưng cô, lại chưa từng nói một câu ấm lòng.
"Con đi xem cô ấy một chút, sợ là trong lòng còn không được tự nhiên." Mạnh phu nhân có chút cô đơn thở dài, lại nhìn thuốc bổ rơi đầy trên mặt đất, lắc đầu lầu bầu một tiếng: "Vốn muốn cho cô ấy bồi bổ cơ thể, các con có con cũng dễ dàng..."
Trái tim Mạnh Thiệu Đình kéo căng, con... Trong lòng anh khổ sở vô biên, giống như ở trong bể khổ giùng giằng vĩnh viễn không đến được bờ...