Trên hai má của cô nhuộm xinh đẹp ngất ngây, nụ cười bên khóe môi cô như ẩn như hiện, cô nhìn theo bóng dáng của anh thì nồng nặc vui sướng và dịu dàng trong ánh mắt kia, anh cũng không nhìn thấy.
Không khí hơi có chút kỳ lạ, thậm chí Phi Đồng hết sức chuyên chú ôm cái ly uống sữa tươi cũng cảm giác được, cậu cắn cái ly, một đôi mắt lớn dọa người nhìn chằm chằm nhìn lui nhìn tới trên người hai người kia.
Tại sao mặt mẹ đỏ như vậy, tại sao bác vẫn luôn ăn mì lại ăn salad, cậu đã ăn sạch cả đĩa, vẫn còn đang đấu tranh với những mảnh vụn còn lại, đại nhân chính là rất phiền toái, thật không hiểu nổi hai người này làm sao nữa.
Phi Đồng chép miệng, uống xong sữa tươi cậu theo thường lệ trên miệng mọc một vòng râu bạc, đầu lưỡi liếm, thật lâu cũng không thấy mẹ giữ cậu lâu râu ria cho cậu, không nhịn được gọi một tiếng: "Mẹ! Lau miệng!"
Tĩnh Tri mới vừa xiên một mảnh bánh bao liền xoạch một tiếng rơi vào trong đĩa, mặt cô ửng hồng một mảnh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy mặt anh xoay sang một bên, nhưng tay đặt ở trên bàn ăn lại đang run rẩy không ngừng, trong lòng cô xuất hiện một chút xíu ngọt, đáp Phi Đồng một tiếng, cũng gọi Bình Bình mang Phi Đồng đi rửa tay.
Phi Đồng bị ôm khỏi ghế ăn, bàn tay nhỏ mập mạp níu lấy Bình Bình bất mãn lôi kéo, từ trong lòng ngực tránh ra một cái trượt đến trên đất chạy đến trước mặt Tĩnh Tri ôm lấy bắp đùi của cô, ánh mắt mong đợi chu cái miệng nhỏ: "Mẹ lau."
Tĩnh Tri bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm khăn ăn lau sạch sẽ cái miệng nhỏ tay nhỏ bé cho cậu, "Xong chưa? Đi cùng dì Bình Bình ra ngoài chơi."
"Con muốn chơi với mẹ." Phi Đồng nói xong, liền liếc Mạnh Thiệu Đình một cái, nho nhỏ trong lòng giống như mèo cào, bác cả, hai ngày nữa ba sẽ trở lại, cậu phải canh chắc mẹ, mẹ chỉ có thể là của ba!
"Con không ngoan, Phi Đồng." Tĩnh Tri nghiêm mặt, vẻ mặt hơi có chút nghiêm túc, cô muốn trò chuyện với Mạnh Thiệu Đình, mà không phải ở chỗ này, cô làm sao nói ra khỏi miệng được.
"Khụ khụ, Phi Đồng." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, khóe mắt anh thật nhanh từ lướt qua trên mặt Tĩnh Tri, nụ cười càng rõ ràng thêm mấy phần: "Con có nhớ thời gian trước đây con đã nói gì với bác, muốn một cái hồ bơi xinh đẹp, bác cho người ta ở vườn sau xây cho con một cái hồ nho nhỏ, chỉ làm cho một mình con chơi, không sai biệt lắm đã xong rồi, con không tới xem sao?"
"Có thật không bác, thật sự làm hồ bơi nhỏ cho con sao?" Phi Đồng vui vẻ nhảy loạn bật loạn trên mặt đất, gào khóc gọi thẳng, Tĩnh Tri nhìn trong lòng cao hứng, không nhịn được dịu dàng nhìn Mạnh Thiệu Đình, còn gạt cô nữa, sau khi cô biết trong vườn có động tĩnh, chỉ cho rằng có chỗ muốn sửa chữa, lại chưa từng nghĩ đến, một câu nói trẻ con của Phi Đồng, anh cũng nhớ rõ như vậy!
Sau khi vui vẻ, lại có một chút xíu phiền não nhỏ, cưng chìu con như vậy, cứ thế mãi, sẽ làm hư cậu bé mất.
"Thiệu Đình, anh không thể cưng chìu con nhỏ như vậy, muốn cái gì cũng cho cái đó, sẽ làm hư nó!" Tĩnh Tri khẽ giận dữ, nhưng giữa chân mày đều là dịu dàng, Mạnh Thiệu Đình thấy dáng vẻ cô kiều mỵ động lòng người, đáy lòng sống lại mấy phần yêu thương, "Phi Đồng còn nhỏ, không sao."
"Bác tốt nhất!" Phi Đồng quỷ tinh linh, lập tức nhào qua ôm lấy Mạnh Thiệu Đình, trong lòng trẻ con sẽ không có ngăn cách lâu dài, luôn cho rằng người nào thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu người đó chính là người tốt nhất khắp thiên hạ, cho nên giờ phút này, nghe được Mạnh Thiệu Đình nói với với cậu như vậy, cậu thay đổi bộ dạng thường ngày ẩn núp của cậu, chủ động nhào vào trong ngực của anh.
Cơ thể nho nhỏ mềm mại thơm mát, mùi sữa khắp người, khi ôm lấy liền làm cho lòng người ta phải yếu mềm, một tay Mạnh Thiệu Đình ôm lấy cậu giơ lên cao, ở giữa không trung ném lên lại vững chắc tiếp được, Phi Đồng trợn to hai mắt, cơ thể nhỏ căng cứng thật chặt, sau năm lần bảy lượt, dường như cậu không sợ nữa, d/d/l/q/d..ccoom mỗi khi Mạnh Thiệu Đình ném cậu lên, cậu liền cười vui vẻ, cười khanh khách như đánh chuông, mới đầu Tĩnh Tri còn lo lắng, nhưng đứng ở một bên nhìn Mạnh Thiệu Đình tuy hành động lớn mật, nhưng vẻ mặt cẩn thận, bộ dạng cẩn thận, mà mỗi lần Phi Đồng cũng được anh ôm vào trong lòng, lòng của cô liền để xuống.
Một màn như vậy, thấy thế nào, đều tốt, dường như bọn họ giống như người một nhà.
Cô đứng ở một bên mỉm cười nhìn, nước mắt cũng dần dần che lại hốc mắt, cho tới nay cô cũng biết Phi Đồng kháng cự anh, cũng từng nghĩ hai người bọn họ không cách nào chung sống vui vẻ với nhau, cuối cùng là trở ngại lớn nhất giữa cô và Mạnh Thiệu Đình, mà hôm nay xem ra, thật giống như tất cả đây cũng không phải là vấn đề quá khó khăn.
Anh và Phi Đồng chơi đã, Phi Đồng lại nhớ kỹ hồ bơi của cậu, cứ vui vẻ dắt Bình Bình về phía sau vườn nhìn, ném nhiệm vụ nhìn chặt mẹ lên chín tầng mây.
Trong phòng ăn lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ, một lát sau, Tĩnh Tri cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Thiệu Đình, hôm nay em muốn đi ra ngoài đi dạo một chút."
Ánh mắt anh sáng lên, lập tức nói: "Anh đi cùng em."
Cô gật đầu một cái, ừ một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, anh lập tức cười lên, cười rộ lên và khí phách, đưa tay nắm chặt tay của cô, khóe môi vểnh lên tạo ra nếp nhăn đẹp mắt trên mặt khi
cười, nhéo chóp mũi cô một chút: "Dẫn em đi ra ngoài chơi."
Anh đi lấy xe, cô đi lên lầu thay quần áo, đợi cô xuống lầu, Mạnh Thiệu Đình lại đứng ở dưới lầu đợi cô, có chút giật mình liếc anh một cái, thế nhưng anh lại cố làm không biết, dắt cô đi ra ngoài, đưa cô đến chỗ ghế phụ, anh liền đi vòng qua lên xe.
Xe lái rất nhanh nhưng lại rất ổn, ánh mặt trời sáng sớm hết sức sáng rỡ, xuyên qua thủy tinh màu trà rơi vào trên gò má cô, làm cho cả người cô cũng phủ lên một tầng vầng sáng ôn nhu, anh thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ nhìn vào ánh mắt của cô, nụ cười cũng tự nhiên xuất hiện.
Nhớ là ai đó đã nói qua, khi bạn thấy được người mình thích, nụ cười luôn lặng lẽ xuất hiện ngay cả chính bạn cũng không phát hiện được.
"Chúng ta đi nơi nào?"
Anh hỏi, cô cũng có chút mờ mịt, thật lâu mới lắc đầu một cái: "Em cũng không biết."
Anh liền ngây ngốc tiếp tục lái xe, nhiệt độ hôm nay giống như có chút cao, đến hơn mười giờ, ánh mặt trời đã chói mắt vô cùng, ngồi ở trong buồng xe cho nên cũng cảm thấy hơi nóng, cô mặc cũng hơi dày, muốn cởi áo khoác, thế nhưng anh lại ngăn cô lại: "Một lát xuống xe có gió, sẽ lạnh."
Cô quay đầu lại nhìn anh, nụ cười xuất hiện, khẽ gật đầu đáp ứng.
"Muốn ăn cho colate Thánh Đại." Cô chợt mở miệng, chỉ tấm bảng KFC ngoài cửa sổ cách đó không xa, anh giương mi lên, nghiêng đầu ánh mắt mang ý cười nhìn cô: "Con nít quá."
Cô không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng, một đôi mắt tràn nước trông mong nhìn anh: "Quả thật rất muốn ăn."
"Anh đang đỗ xe." Anh xoa tóc của cô, khóe mắt cong lên nhìn cô, tâm trạng trong khoảng thời gian ngắn rất tốt.
Bọn họ đi vào thì hấp dẫn rất nhiều tầm mắt, đặc biệt là ánh mắt của nhiều cô gái nhỏ giống như lưỡi câu dài trực cắm vào trên người anh, nhưng anh ôm cô mắt nhìn thẳng đi về phía trước, đột nhiên trong lòng cô ngọt ngào, trong lòng nghĩ, người đàn ông này thật đúng là tàn khốc.
"Em ngồi đi, muốn ăn cái gì anh đi lấy cho em."
Cô chỉ lắc đầu, "Bụng không đói, chỉ muốn ăn cho colate Thánh Đại, em thích ăn nước sốt cho colate ở nơi này nhất."
Anh gật đầu một cái, xoay người đi về phía chọn đồ ăn, trong đám người anh coi như ngọc thụ lâm phong, trên người là áo khoác ngắn màu xám nhạt, đầu tóc được cắt sửa cũng là rất có hình, tư thế anh đi bộ rất có khí chất, sống lưng vô cùng thẳng, thoạt nhìn cũng rất có tu dưỡng, cô nhìn bóng lưng của anh một lúc lâu, mới phản ứng được mình có chút mê trai rồi.
Không nhịn được vỗ một cái vào mặt của mình, cũng nóng đến dọa người.
Anh rất nhanh đi về, cũng bưng hai ly, một ly có hai phần nước sốt cho colate, một ly không có.
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh liền cưng chìu cười cười: "Em thích ăn nước sốt cho colate, anh gọi hai phần, một phần của anh cho em."
Cô cười chân mày giãn ra, con ngươi sáng trong suốt giống như bảo thạch màu đen, anh đưa muỗng nhỏ cho cô, giọng êm ái và cưng chìu: "Mau ăn, một lát lại hết ngon mất."
Cho vào nước sốt hai phần cho colate, thật là rất mỹ diệu.
Cô một hơi ăn nửa ly, tinh thần chợt hoảng hốt, trước đây thật lâu, Thiệu Hiên cũng mang cô tới ăn rồi, anh giống như một đứa bé to xác, làm ra vẻ không ăn của mình, phải muốn giành cùng với cô, đến cuối cùng, cô chỉ phải lấy chính mình trao đổi với anh, ai biết, anh ăn sạch cô, rồi lại cầm cái muỗng tới giành một phần của cô, cô khi đó nhìn anh, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng là một lời êm dịu bất đắc dĩ.
Cảm giác được người chiếu cố và thương yêu, vẫn muốn so đo yêu thương chiếu cố của người khác, trong lòng cô suy nghĩ, cảm thấy cho colate trong miệng càng thêm ngọt ngào vài phần.
Bọn họ từ KFC ra ngoài, dứt khoát lại mua Popcorn và thức uống đi xem phim, hợp với xem ba lần, lúc đi ra, đã trời tối, cô sợ hết hồn, không nhịn được lo lắng Phi Đồng: "Thiệu Đình, chúng ta mau trở về đi thôi, em lo lắng Phi Đồng không tìm được em sẽ khóc rống lên."
Anh gật đầu đáp ứng, kéo cô muốn đi, chợt bị một tấm biển quảng cáo to lớn hấp dẫn tầm mắt —— năm 20XX, Trần Thăng bán vé tham gia con cert cho cặp đôi, giới hạn chỉ có cặp đôi mua. Giá cả một người có thể được hai chỗ ngồi, nhưng mà, một phần cặp đôi chia làm vé nam và vé nữ, hai bên cặp đôi của mình giữ tấm vé thuộc về đối phương, một năm sau, hai tấm vé hợp chung một chỗ mới có thể có hiệu quả vào bàn, nghe ra, thật sự là một chuyện rất lãng mạn, anh và cô liếc nhau một cái, đột nhiên có chút động tâm...