Nghe ra, thật sự là một chuyện rất lãng mạn, anh và cô liếc nhau một cái, đột nhiên có chút động tâm...
"Có muốn mua không?" Anh nhếch mày một cái, một ngón tay chỉ chỗ bán vé chen chúc đám người cách đó không xa, "Anh Trần Thăng anh rất ưa thích."
Cô có chút do dự, trong lòng cũng đang oán thầm, giới hạn chỉ có cặp đôi mua, vậy nếu như cô đồng ý mua, không phải thừa nhận là một cặp với anh rồi sao? Sao vừa nghĩ tới chữ cặp đôi này, đột nhiên nhịp tim lập tức tăng nhanh, mặt cũng nóng lên, cô có chút nhăn nhó cúi đầu, ngón tay vô thức nắm chung một chỗ, không biết nên đồng ý hay không nên đây
"Thế nào?" Anh cúi đầu tới hỏi, dường như chóp mũi khẽ chạm đến cái trán của cô, mang theo một chút xíu lạnh lẽo, làm cô đột nhiên ngẩng đầu, một đôi con ngươi sáng rực rỡ, phản chiếu cái bóng nhỏ của anh vào, trái tim anh rung động, cúi đầu hôn ở cô trên trán một cái, nụ cười bên khóe miệng nổi lên: "Bản mắt kính to, không phải kiểu xu hướng chính?"
Cô “ồ” lên tiếng, bụng đầy tò mò không nhịn được cười: "Anh còn biết không phải xu hướng chính?"
Anh cau mày, gãi gãi tóc: "Ặc, cũng không phải, chính là, mấy năm trước, Bắc Thành bị một cô gái nhỏ mang phong cách không phải xu hướng chính của những năm sau 90 dây dưa quá, cho nên, ha hả, em biết mà, khắc sâu ấn tượng."
Cô cười bĩu môi một cái, lúm đồng tiền bên gò má như ẩn như hiện, chớp chớp con mắt, lông mi thật dài đang ở đầu hốc mắt kéo ra nồng đậm bóng râm, làm nổi bật làn da của cô càng thêm trắng nõn: "Vậy còn anh? Có bao giờ gặp chưa?"
Anh duyệt vô số người, có bao nhiêu thiếu nữ ngay cả cô đếm cũng không hết, giờ phút này lại thật sự vô cùng muốn, trêu chọc anh.
Quả nhiên sắc mặt Mạnh Thiệu Đình chợt biến, cả người cũng có chút không được tự nhiên: "Tĩnh Tri..."
Cô che miệng cười ngặt nghẽo, ánh mắt anh liền mở ra, đưa tay bắt được gương mặt của cô, hơi dùng sức: "Mắt vật nhỏ hư hỏng, dám cười nhạo anh?"
"Dám làm tại sao sợ em nói?" Cô tránh trái tránh phải hất tay của anh ra, cười đến gương mặt đỏ bừng, lại nhìn anh càng thêm tức giận: "Em còn nói, hiện tại anh cũng không có!"
"Thật sự không có hả?" Cô nhíu mày, né tránh anh, từ xa buồn cười nhìn anh, giờ phút này nhìn dáng vẻ anh mất bình tĩnh, trong lòng cô cứ vui vẻ không thôi.
"Thật sự không có, chỉ có em, cũng chỉ có em." Anh đi tới, nhẹ nhàng cầm tay của cô, trong mắt hẹp dài tràn đầy nhu tình nồng đậm: "Chỉ có em, không có người khác, vĩnh viễn cũng sẽ không có người khác."
Trong lòng cô ngọt ngào vô cùng, cũng không nhịn được quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh: "Anh lại nói bậy, em mới không tin anh."
"Anh không nói, anh làm cho em xem." Anh không đàng hoàng cười một tiếng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang giãy giụa của cô trong lòng bàn tay anh, bàn tay của cô chảy ra mồ hôi, có lẽ cô cũng khẩn trương giống như anh.
"Làm sao, làm sao vậy?" Cô hốt hoảng lông mi trên mắt không ngừng run rẩy, thân thể cũng có chút cứng ngắc muốn né tránh khoảng cách với anh, nhưng anh đã đến gần gần hơn, giọng nói đột nhiên trở nên êm dịu hơn. Cảm giác, giống như là sẽ đi vào từ trong lỗ của mỗi một cọng lông vậy, làm cô không cầm được cả người run rẩy; "Em cứ nói đi, không bằng, bây giờ chúng ta lập tức đi về nhà..."
"Chúng ta nhanh đi mua phiếu đi Thiệu Đình, vào lúc này người ít hơn một chút rồi!" Cô chợt nói to lên, lập tức đẩy anh ra sải bước đi tới chỗ bán vé, anh không nhịn được bật cười, sao vậy, cũng đã lâu như vậy, vẫn dễ xấu hổ như thế?
"Tốt, chúng ta mua vé cặp đôi." Anh đuổi theo cô, giống như một đôi hơi trẻ tuổi kề vai sát cánh bên cạnh đi tới chỗ bán vé.
Anh cầm tiền chen vào mua phiếu, cô cố làm tùy tiện cầm tờ áp-phích nhìn xung quanh, xung quanh rất nhiều người đều ở đây nhìn bọn họ, thậm chí còn có tiểu nữ sinh làm nũng bạn trai, nói bạn trai người ta săn sóc cỡ nào đẹp trai cỡ nào... Tĩnh Tri không nhịn được cúi đầu cười trộm một chút, lại thấy anh đã trả tiền, nhân viên bán vé đưa cho bọn họ hai tấm vé, tấm vé nam anh giữ, còn tấm vé nữ thì giao cho cô.
Tĩnh Tri chần chờ trong nhất thời, im lặng nhận lấy, cô nhìn con dấu được in rất đẹp vào tấm vé, cẩn thận bỏ vào ví nhỏ của mình.
Anh thấy động tác của cô, nếp nhăn trên mặt khi cười càng sâu hơn, đưa tay kéo tay cô bỏ vào trong túi áo khoác: "Đi thôi, chúng ta đi về nhà."
"Ừ." Cô gật đầu một cái, mặc anh nắm tay cô để ở trong lòng bàn tay rồi lại bỏ vào bên trong túi áo ấm áp thật to của anh, lòng của cô thật giống như cũng ấm lên, ban đêm mùa thu có chút lạnh, gió cũng rất lạnh, bước chân người đi đường lui tới vội vã, hai người bọn họ cũng bước chậm rãi đi về phía bãi đậu xe.
"Em nói xem, chúng ta có thể cùng đi xem con cert không?" Anh đột nhiên mở miệng, trong tim Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, đầu ngón tay có chút lạnh, lạnh này lại dần dần từng chút từng chút một tràn vào các nơi trên toàn thân cô, cô há mồm, cổ họng giống như bị dính chặt lại với nhau, khó có thể mở miệng.
"Nhất định có thể, mặc kệ khi đó chúng ta ở nơi nào, anh đều phải dẫn em đến xem con cert này." Anh trịnh trọng hứa hẹn, đan xen với mười ngón tay của cô, cô lập tức cắn đôi môi, lại có bi thương nhỏ bé ở trong lòng đang lúc tràn ngập ra ngoài, còn hơn một năm thời gian, cô không biết, cô còn có thể cùng anh cùng đi đến ngày đó hay không.
Nhưng nếu là, nếu
là cô biết, có một ngày cô sẽ một mình khóc không thành tiếng đi xem con cert này, có một ngày, cô sẽ hiểu thì ra cô cũng yêu anh như vậy, như vậy, cô có thể tiếc nuối hay không, ngay một khắc này, cô không cười nói cho anh biết, vâng, chúng ta nhất định phải cùng đi xem con cert, nhất định!
Xe mới vừa lái đến nửa đường, điện thoại di động của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên, anh lấy ra vừa nhìn thấy điện thoại của Hà Dĩ Kiệt gọi đến, mi tâm không khỏi nhíu lại, trong lòng biết trễ như thế gọi tới, tất nhiên là có chuyện, anh liếc mắt nhìn Tĩnh Tri, thấy cô cũng đang nhìn anh, sợ cô suy nghĩ loạn, vẫn nhấn nút nghe.
"Thiệu Đình, xảy ra một chút chuyện rồi, bây giờ cậu đang ở đâu, không tiện nói chuyện?" Giọng nói của Hà Dĩ Kiệt mặc dù vẫn bình ổn, nhưng Mạnh Thiệu Đình làm bạn với anh ta nhiều năm, vừa nghe cũng biết, chuyện này sẽ không nhỏ.
"Tôi đang ở cùng một chỗ với Tĩnh Tri." Anh mơ hồ nói một câu, Hà Dĩ Kiệt cũng lập tức hiểu ý tứ của anh: "Được rồi, sáng sớm ngày mai tám giờ, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Được, tôi sẽ đi qua đúng giờ." Anh nói xong, lập tức cúp điện thoại, xoay mặt thấy vẻ mặt cô có chút lo lắng, không nhịn được giải thích một câu: "Là điện thoại của Dĩ Kiệt, ngày mai cậu ta tìm anh có chút chuyện cần."
"Em cũng cùng đi được chứ, em đang muốn xem Tương Tư một chút..." Tĩnh Tri lập tức mở miệng, trong mắt lại có vẻ lo lắng, từ lúc Tương Tư trở lại đến bây giờ, một lần cô cũng chưa từng thấy, Hà Dĩ Kiệt không cho phép cô và Thanh Thu thấy Tương Tư, chắc là biết chuyện Tương Tư chạy trốn lần trước.
"... Ngày mai anh giúp em hỏi Dĩ Kiệt trước đã." Anh trầm ngâm một phen, đúng là vẫn không tùy tiện đáp ứng, tính khí của Hà Dĩ Kiệt anh rõ ràng nhất, nói một không hai, tuyệt sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thỏa hiệp.
Cô gật đầu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Cũng không biết rốt cuộc Tương Tư thế nào."
Anh thấy mặt cô cũng nhăn thành một đoàn, thoạt nhìn đau khổ mong chờ, không nhịn được đưa thay vướt ve mặt của cô: "Em yên tâm đi, lần này Tương Tư trở lại, Dĩ Kiệt giống như thay đổi rồi."
Tĩnh Tri bĩu môi, "Anh cũng không cần an ủi em, con người của Hà Dĩ Kiệt như vậy, sao sẽ thay đổi được?"
"Anh nói là sự thật, bây giờ cậu ta đối xử với Tương Tư rất tốt."
"Rất tốt là như thế nào? Giam em ấy lại như một con chim Hoàng Yến?" Cô có chút kích động, trong mắt của Mạnh Thiệu Đình cũng chợt lướt qua vẻ lo lắng, những lời này của cô, thật sự đang trá hình chỉ trích những chuyện anh đã làm với cô lúc ban đầu.
"Em không nói anh..." Cô chợt ngồi co quắp ở chỗ ngồi trên xe, vô lực thở dài: "Em chỉ nghĩ, nếu Hà Dĩ Kiệt thật sự có hai ba phần tình ý với Tương Tư mà nói, để cậy ấy lại thôi."
"Em không hiểu, anh biết Dĩ Kiệt lâu như vậy, không thấy cậu ta đối xử với người nào khác như vậy."
"Đúng vậy, em không hiểu, em không hiểu đàn ông các anh nghĩ như thế nào, em chỉ biết là, thích một người, quan tâm một người là phải biết trong lòng cô ấy muốn cái gì, tận lực thỏa mãn cô ấy, mà không phải chuyên quyền độc đoán đoạt lấy cô ấy, thao túng cuộc đời của cô ấy."
"Nhưng mà nếu quả như thật sự thích như vậy, làm sao mà buông tay ra được? Chẳng lẽ buông tay là yêu, liều mạng tranh thủ như thế cùng giữ lại thì cũng không phải đúng sao?"
Anh chợt kích động, bàn tay lập tức vỗ vào trên tay lái, tiếng còi chói tai vang một chút, rồi lại đột nhiên ngừng lại, tất cả đều yên tĩnh trở lại, mà bình tĩnh này lại có mấy phần khó chịu, làm cô á khẩu không trả lời được sững sờ.
"Thật xin lỗi, anh không cố ý hung dữ với em." Anh tỉnh táo lại, lập tức nói xin lỗi, thật vất vả giữa bọn họ có an bình và ấm áp hiếm có, anh nên theo ý của cô, không nên ầm ĩ với cô.
Cô lắc đầu, hốc mắt có chút ửng hồng: "Có lẽ em thật sự không hiểu, nhưng mà yêu quá mức bá đạo, luôn làm cho người ta cảm thấy không tự do, giống như hít thở không thông vậy."
"Thật xin lỗi." Anh có chút ủ rũ cúi đầu, tốc độ xe cũng dần dần chậm lại.
"Anh không cần nói xin lỗi, chúng ta cũng không có lỗi, chẳng qua là cách nghĩ về tình yêu của bản thân không giống nhau thôi." Cô xoay tay lại cầm tay anh hạ xuống, khẽ mỉm cười với anh, anh cũng quay lại cười một tiếng, tuy nhiên cũng cảm thấy nụ cười quá thiếu sức sống.
Không khí đã thay đổi, hòa thuận trong chốc lát này. Dường như hài hòa vui vẻ lập tức không còn sót lại chút gì, anh có hơi thất vọng, cô cũng cảm giác mình có chút xúc động, hai người trong khoảng thời gian ngắn yên lặng không nói gì, thời gian trở về thật giống như kéo rất dài vô cùng.