Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Rời Xa Anh, Trái Tim Liền Trống Một Nửa


trước sau

Tĩnh Viên có hơn trăm năm lịch sử, cho nên từng cọng cây ngọn cỏ một viên đá một cảnh trí trong này đều mang theo một chút bụi giống như vụn của cây trầm hương cũ kỹ và xa xưa, tuy là vườn cổ hơn trăm năm kia đã sớm hóa thành phế tích và hư ảo, nhưng lần này xây lại vườn, mặc dù không khôi phục được trọn vẹn mười phần, nhưng cũng có thể đạt được bảy phần ý vị của ngày xưa.

Càng không nói đến, người xây khu vườn này hao tốn bao nhiêu tâm tư, chỉ hận không thể đem mỗi một chỗ đều xây xa hoa, chỉ là vườn tuy đẹp, lại không có tri kỷ thưởng thức nó, không khỏi hiện ra mấy phần lạnh lẽo.

Đi qua bến tàu là đến Tư Thuần Đường, đây là nơi ngày trước Phó Chính Tắc đã làm việc, vì vậy bảng hiệu được treo rất nghiêm cẩn (nghiêm chỉnh và cẩn thận). Nơi góc mái hiên, đầu đao cong vút thẳng lên bầu trời với hình chạm trổ chim bay thú nhảy, bức tường quét vôi trắng với mái ngói màu đen, nhìn rất trang trọng. Bước vào Tư Thuần Đường, ngay phía trước là một giàn nho lớn , bên dưới kê một bộ bàn ghế đá, còn có một bộ dụng cụ pha trà nghệ thuật được sắp xếp rất ngay ngắn. Phong cách cổ xưa bao trùm bốn phía xung quanh khu vườn nhỏ nhưng lại không làm mất đi vẻ thanh nhã, nhìn những chi tiết tinh xảo kia cũng có thể nhận ra cách thưởng thức của chủ nhân năm đó như thế nào, hai cánh cửa che đậy, đưa tay đẩy ra ngoài, chính là một vườn hoa nho nhỏ.

Bởi vì là cuối mùa thu, không có các loại hoa tranh nhau náo nhiệt nhưng ứng với mùa có các loại hoa Daniy tranh nhau khoe sắc, một bên dựng giàn trồng hoa, bên dưới giàn hoa là xích đu cây đàn hương, trên ghế xích đu trừ để một quyển sách mở ra thì cũng là sách, có rải rác những ánh mắt trời nho nhỏ từ giàn hoa xuyên qua, lay động lúc lắc rơi lên bìa sách, loang lổ những ánh sáng run rẩy yếu ớt, phiếm mùi hương thời gian cổ xưa, hơi thở cũ đột nhiên liền phả vào mặt, làm cho người ta hoảng hốt giống như trở lại ngày trước .

Người đi tới kia run rẩy dừng bước chân, một tay vịn ở trên cửa viện, một chân bước vào hoa viên (vườn hoa), một chân vẫn còn ngoài cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhọn hốc mắt hiện lên chút xanh đen, trên trán cũng có chút ố vàng, nhưng cánh tay lộ ra ngoài tay áo đang nắm chặt áo khoác ngoài, lại là trắng bóng giống như trong suốt, chỉ là ngón tay không có một chút huyết sắc, ở bên trên áo khoác lông cừu màu đen, trắng đến mức dọa người..

Người nọ có một đôi mắt đẹp, quả thật là trắng đen rõ ràng, tuy không phải rất lớn, nhưng lại rất có thần, hơn nữa lại là trong suốt như nước, không nhiễm một tia tạp chất, chỉ là giờ phút này, lại toát ra nồng đặc bi thương cùng giãy giụa, giống như là con suối từ trong Thẩm Phường chảy ra, sẽ không bao giờ biến mất .

Tĩnh Tri thừa dịp Bình Bình đi nấu thuốc bắc cho cô, Mạnh Thiệu Hiên mệt mỏi mới vừa ngủ, Mạnh Thiệu Đình có việc gấp nhất định phải đi ra ngoài một lát, một người lặng lẽ từ lầu nhỏ ra ngoài, cô chỉ nằm đây một tuần lễ, dáng vẻ Tịnh Viên tựa như đã thay đổi, khoác áo khoác thật dầy đi ra ngoài, nhưng vẫn cảm thấy gió thổi tới lạnh thấu xương, che miệng lại kịch liệt ho hồi lâu, mới thở hổn hển ngừng lại, phổi đau đớn khó nhịn, một tuần này uống đủ các loại thuốc, nhưng vẫn không thấy tốt hơn, ngày hôm qua bắt đầu chuyển sang uống thuốc bắt, một chén to đen như mực hai người kia nhất định phải thấy uống mới bằng lòng.

Chỉ là làm khổ cô, mỗi lần đều giống như chết một lần, chỉ cảm thấy cả đời uống thêm thuốc cũng không bằng một hớp kia, khó có thể nuốt xuống.

Không phải thuốc đắng, thực ra là hai người ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm cô không buông, cô ăn không thấy thú vị, khó có thể nuốt xuống.

Cô biết mình không phải là một cô gái tốt, một cô gái tốt sẽ không để cho cuộc sống của mình loạn thành như vậy, nhưng cô tự hỏi trong lòng mình không làm gì hổ thẹn, nhưng lại chẳng biết tại sao, nữa đời này của cô ăn khổ nhiều như vậy, quay đầu lại, nhận được thâm tình như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại cùng lúc hai nơi, cô giống như đang đứng trên cầu độc mộc, phía trước phía sau đều là vách đá sâu vạn trượng, cô thật không biết phải làm sao.

Thật may là bệnh này tới thật khéo, cô cũng không muốn hết, tựa như chỉ cần một ngày chưa hết, cô cũng không cần đưa ra quyết định mà có thể làm cho thời gian dừng lại lúc này.

Nhưng kỳ thật cô biết, bệnh rồi sẽ khỏi, cái ngày phải chọn lựa cuối cùng cũng đã đến, từ cổ chí kim chỉ nghe nói một chồng hai vợ, nhưng chưa từng nghe nói một nữ gả cho hai nam, cô cũng không phải là cô gái không hiểu chuyện đời, cảm thấy dây dưa giữa hai nam nhân là vô cùng thích thú, chứng tỏ mình có sức quyến rũ (sức hấp dẫn), tình cảm, phức tạp kịch liệt quả thật làm cho cả đời người đều khó mà quên được, cái loại oanh oanh liệt liệt tốt đẹp đó thời niên thiếu cũng đã từng ảo tưởng qua, nhưng sau khi lớn lên mới hiểu được, tình cảm tốt đẹp chính là tình cảm đơn giản nhất, hai người nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng nhau), chẳng qua là một ánh mắt nụ cười, liền hiểu rõ tâm ý của đối phương, sau đó nhìn nhau cười một tiếng nắm tay đi đến răng lông đầu bạc.

Nhưng tình cảm của cô là một mới bòng bông, giống như hoa Dai sy trong hoa viên của Tư Thuần Đường này, nhìn là náo nhiệt, đẹp mắt, nhưng kì thực ồn ào, làm cho lòng người sinh phiền loạn.

Cô lại đứng một lát, đi tới ghế nằm nơi đó ngồi xuống, đáy mắt có chút đờ đẫn nhìn cách đó không xa, nếu ba còn sống thật tốt, ông nhất định sẽ có quan điểm độc đáo, cũng sẽ có cái nhìn công chính và khách quan nhất, nếu cô không quyết định chắc chắn được, chỉ cần nghe ba nói mấy câu, hoặc là lẳng lặng nằm ở trên đầu gối của ông chốc lát, sẽ cảm thấy cả người cũng trở nên yên lặng.

Như vậy, nếu ba còn sống, ông sẽ muốn cô tiếp tục ở lại Tịnh Viên, hay là muốn cô cùng Thiệu Hiên và Phi Đồng rời đi?

Thời điểm kết hôn cùng Thiệu Đình, ba cùng cô kề gối nói qua một lần, những lời đó tuy đã qua lâu, nhưng vẫn có vài lời lúc nào cũng quanh quẩn bên tai cô, cô còn nhớ ba có nói cho cô biết, Mạnh Thiệu Đình này ông nhìn suốt một năm rưỡi mới hiểu rõ sau đó công nhận, khi đó Mạnh gia cùng Phó gia kết thân, ban đầu là muốn Tĩnh Nghi gả đi, trong lòng ba cảm thấy thổn thức vô hạn, tiếc nuối vì mất đi một con rễ tốt, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, Mạnh Thiệu Tiệm đào hôn, Mạnh gia muốn nhị thiếu gia thế chỗ, mà ba cũng không muốn để cho Tĩnh Nghi than khóc, nên muốn cô thay thế gả đi, cô gả đi với cõi lòng đầy mơ ước, cũng chưa từng nghĩ tới hôn nhân của mình sẽ hỏng bét đến trình độ này.

Ba tại sao lại thích Mạnh Thiệu Đình như vậy?Tại sao trăm phương ngàn kế muốn gả cô cho anh? Cô không có cách để biết, tất cả bí mật cũng chôn vùi theo cái chết của ba, vĩnh viễn sẽ không thể biết chân tướng trong đó.

"Tĩnh Tri, Tĩnh Tri ——" Mạnh Thiệu Hiên lập tức đẩy ra cửa vườn khép hờ, nhìn thấy cô ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, anh mới thở phào, sau đó long mi dài thẳng thanh tú nhíu lại, anh đi qua vài bước, khom lưng liền đem cô bế lên, trong miệng trách cứ, đáy mắt lại là thương yêu: "Làm sao một mình em lại lén chạy đến đây, hù chết anh có biết không? Anh vừa mới chợp mắt, đã không thất tăm hơi của em, thật là không thể bớt lo lắng!"

Hai cánh tay anh ôm cô thặt chặt, lại đem tay cô giấu vào trong cổ áo rộng mở, trong miệng lại quở trách mấy câu, thấy dáng vẻ cô có chút thất hồn lạc phách, không khỏi thở dài, liền không nói thêm cái gìnữa: "Chúng ta trở về đi thôi, bác sĩ nói em không thể gặp gió, bằng không ho khan sẽ không dừng được, tối hôm qua, đầu hôm em cũng không ho khan, nhưng cũng không thể tái phạm."

Cô yên lặng gật đầu một cái, ra ngoài đã lâu, trên người bị gió thổi lạnh toát rồi, huyệt thái dương bắt đầu hơi đau, trong cổ họng ngứa ngáy, cố nhịn, nhưng vẫn ho lên, cô cuống quít che miệng lại, bước chân Thiệu Hiên cũng ngừng lại, anh nhìn cô một cái, mím mím môi, cuối cùng không nói gì, chỉ là bước nhanh hơn đi về phía trước.

"Thiệu Hiên. . . . . . Khụ khụ, em…em không có việc gì. . . . . . Khụ khụ. . . . . .Anh không cần phải lo lắng cho em. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tĩnh Tri vừa nói, cũng vừa hít vào một ít gió, ho khan càng lợi hại hơn mấy phần, cô ho khan đỏ bừng cả khuôn mặt, có chút nóng nảy nhìn gương mặt ngày càng nặng nề của Mạnh Thiệu Hiên, ai ngờ dư quang khóe mắt chợt lóe, thấy một người đứng ngoài phòng cách đó không xa.

Ánh mắt anh tĩnh mịch, như có muôn vàn lời muốn nói, rồi lại giống như đang nhịn xuống, trên cánh tay anh áo khoác lộn xộn, áo sơ mi bên trong mở ra hai cúc, se lạnh trong gió thu, hình như trên trán của anh đổ mồi hôi hột, anh đứng cách mấy chục bước bên ngoài, mím chặt môi nhìn bọn họ, chính xác mà nói, là nhìn cô trong ngực Thiệu Hiên.

Ánh mắt của anh sâu như vậy, nồng đậmnhư vậy, hình như mang theo vô số sương mù nặng nề vây lấy cô, cô muốn mà không thể tránh.

Cơn ho khan không biết đã dừng lại từ lúc nào, cô nằm ở trong ngực của Mạnh Thiệu Hiên, che miệng nhìn Mạnh Thiệu Đình, mà anh từ đầu đến cuối vẫn không tiến lên một bước, cũng chỉ như vậy nhìn cô, lại làm lòng của cô đau đớn như bị xé rách, Thiệu Hiên đi rất nhanh, quẹo một cái cua quẹo, bóng dáng của anh liền dần dần không thấy được. . . . . .

Hồi lâu sau cô mới cúi đầu, ngón tay che miệng không biết từ lúc nào bị hàm răng cắn chặt, cô nhìn những giọt nước động lên trên mu bàn tay mình, có chút sợ hãi đưa tay sờ mặt mình, một mảnh ướt át, thế cô mới biết, cô hẳn là khóc.

Trở về phòng ngủ, Thiệu Hiên đem cô đặt ở trên giường, lại để cho Bình Bình bưng thuốc, cô một hơi uống sạch, Thiệu Hiên vội vàng cầm cây tăm bằng trúc ghim một quả mứt táo đưa cho cô, cô nhận lấy ngậm, nín thở nghe động tĩnh dưới lầu, chỉ chốc lát sau, tựa hồ nghe được tiếng xe động cơ, lòng cô căng thẳng, không nhịn được nắm lấy ga giường, âm thanh xe chạy dần dần đi xa, cả người cô giống như
bị rút đi sống lưng, đột nhiên mềm nhũn ra, mắt một mảnh đau nhói, cô cuống quít ngưỡng mặt lên, Thiệu Hiên đứng ở một bên nhìn cô hồi lâu, vừa mở miệng yếu ớt;"Mới vừa rồi không tìm được em, Bình Bình nóng lòng gọi điện cho anh hai, biết em đã trở lại, anh ấy sẽ không đi lên, hôm nay anh ấy có một hội nghị quan trọng. . . . . ."

"Anh đừng nói." Tĩnh Tri chợt cắt đứt lời của anh, trong phòng không khí rất, quái dị cô nghiêng mặt đi, hít một hơi thật sâu: "Thiệu Hiên, anh không cần phải nói những thứ này."

Mạnh Thiệu Hiên cười khổ một tiếng, khom lưng đem góc chăn vén lên, "Được, em nghỉ ngơi một lát, anh không quấy rầy em."

Anh xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tĩnh Tri thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến ngày đó Thiệu Hiên nói, lúc ban đầu chỉ là một chút giả thuyết như vậy lại đắn đo mà hiểu lầm, nhưng cô cũng không chút do dự mà tin, tại sao phải tin? Tại sao cũng không hận anh, cũng không từng có quá nhiều khổ sở?

Là chưa bao giờ tin tưởng mình ở trong lòng anh quan trọng, hay là bởi vì không có mong đợi cho nên không có thất vọng?

Chuyện đã qua, bây giờ cô lo lắng hơn chính là, thế nào trả lời chắc chắn Thiệu Hiên.

Đúng, anh dồn hết tâm trí mấy lần nói muốn dẫn cô đi, mà Phi Đồng lại không xa cách anh dù chỉ một khắc, có lẽ là cha con trời sinh cho phép, Thiệu Đình làm rất nhiều vì thằng bé, Phi Đồng cũng là nhắc thời vui vẻ cùng anh thân cận, nhưng Thiệu Hiên chỉ cần một câu nói hoặc là một vẻ mặt, Phi Đồng cũng có thể ngoan làm cho lòng người mềm nhũn.

Cô chỉ cần đồng ý cùng Thiệu Hiên và Phi Đồng rời khỏi, cô luôn ao ước cuộc sống hạnh phúc bây giờ đã chạm đến rồi, nhưng không biết tại sao, tâm giống như bị thiếu một góc, cảm giác không thoải mái không thể diễn tả.

******************************************************************

Phi Đồng đang úp mặt trên bàn viết chữ, bàn tay mập mạp nhỏ bé nắm cây bút máy, đang nhíu mày đem hết hơi sức toàn thân cố gắng dùng bút viết chữ, ba sắp xếp cho nhóc mười chữ to, nếu như nhóc hoàn thànhnhiệm vụ, ba sẽ cho nhóc phần thưởng, Phi Đồng dùng tâm để viết, không ngại mệt mỏi, cũng không nháo muốn ăn đồ ăn vặt, thậm chí Bình Bình muốn nhóc nghỉ một lát, đầu nhỏ đều lắc như cái trống, Bình Bình nhìn không khỏi cảm thán, trước đó vài ngày, Phó tiểu thư cùng nhị thiếu muốn nhóc học viết chữ và số, mặt tên tiểu tử này nhíu lại như khổ qua, chết sống không học, vì đều này mà giận dỗi nhị thiếu một ngày, hiện tại ba nhóc ra mặt, thật là để cho người ta lau mắt mà nhìn.

Bình Bình âm thầm vì nhị thiếu cảm thấy không đáng giá, uổng phí nhiều tâm tư như vậy, căn bản nuôi không quen.

Mạnh Thiệu Hiên đẩy cửa đi vào, Bình Bình lặng lẽ đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Hiên nhìn con trai, một lời yêu thương liền tràn ra, đưa tay ôm nhóc đặt trên đầu gối, đem bàn tay đỏ lên vì cầm bút của nhóc thổi thổi;"Con trai, có mệt hay không?"

Phi Đồng lập tứclắc đầu, ngoan ngoãn vùi ở trong ngực anh tranh công;"Ba, ngày hôm qua con đã nhớ viết mười chữ!"

"Phi Đồng thật thông minh!" Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt nhóc, như có thể giảm bớt sự nghi hoặc cùng lo lắng, anh sẽ không buông tay, Tri Tri nguyện ý vì anh mà sinh Phi Đồng, nhất định là thương anh để ý đến anh, dù bây giờ cô mâu thuẫn dao động, nhưng chỉ cần có Phi Đồng ở đây, cả nhà ba người bọn họ nhất định sẽ đoàn tụ.

Phi Đồng không thể không có ba, đúng, nhỏ như vậy nhỏ, Phi Đồng đáng yêu và đáng thương, không thể sống trong gia đình không trọn vẹn.

Anh chợt thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt con trai giống như đôi mắt của mình, chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy xuống, không nhịn được chống lên cái đầu trơn bóng của con trai, Mạnh Thiệu Hiên nghe được âm thanh của mình chậm rãi vang lên;"Con trai, có muốn về sau vĩnh viễn cùng ba ở chung một chỗ?"

Phi Đồng lập tức gắng sức mà gật đầu, mắt to đen lúng liếng khẩn trương nhìn vào anh, tay nhỏ bé cũng níu chặt ống tay áo của anh;"Ba, con muốn!"

"Vậy. . . . . .Phi Đồng có muốn ở đây cùng bá bá không?"Anh thử hỏi thăm, tập trung thặt chặt vào ánh mắt của nhóc.

Đứa trẻ cau chặt lông mày, dáng vẻ suy tính thật lâu, cảm xúc hình như có chút sa sút lắc đầu một cái: "Bá bá cũng sẽ có con trai, Phi Đồng cũng có ba."

Nhưng trong lòng không khỏi xông lên tiếc nuối, suy nghĩ của đứa bé là đơn thuần nhất, ai tốt với nó, ai không tốt với nó, nó đều rõ ràng, bá bá rất yêu nó, xây hồ bơ nhỏ cho nó, còn cho nó nuôi tiểu mã và bò sữa trong trang trại, nó nói muốn đi xem, nhưng còn chưa kịp đi xem.

Nhóc không bỏ được bá bá, cũng không bỏ được khu vườn lớn xinh đẹp này, nhưng ba đối với nó có sức hấp dẫn quá lớn, nó. . . . . . Vẫn là cùng ba ở chung một chỗ thôi.

"Vậy. . . . . .Phi Đồng nói với mẹ, người một nhà chúng ta rời khỏi đây có được không? Mua một cái nhà xinh đẹp với căn phòng lớn, cũng xây vườn hoa xinh đẹp, sau đó mẹ cùng Phi Đồng và cả ba ở chung một chỗ, không tách ra nữa có được hay không?"

Cái hấp dẫn này thật sự là quá lớn, Phi Đồng cơ hồ là đem những tiếc nuối vừa rồi toàn bộ quên sạch, nhóc vui vẻ mà gắng sức gật đầu, một lần một lần kêu được, tốt!

Thấy dáng vẻ con vui vẻ, Mạnh Thiệu Hiên thở phào nhẹ nhõm, Tri Tri để ý con trai nhất, chỉ cần con trai vui vẻ, nhất định cái gì cô cũng đồng ý.

Còn nhiều thời gian, Tri Tri trước kia thích anh, sau này cũng sẽ thích anh, anh đối tốt với cô, tâm tư của cô sẽ quay về, đều sẽ, từng chút từng chút quên đi anh hai.

Anh nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên lòng tinvô biên, chút khó chịu vừa rồi cũng tan thành mây khói, ôm chặt con trai, trong lòng không nhịn được vui mừng, thật may là, Tri Tri để lại đứa bé này. . . . . .

*********************************************************************

***

"Mày và hắn. Mẹ nó là cái khỉ gì? Tao cảnh cáo mày, ông cụ còn sống tốt đó, Mạnh thị còn chưa đến lược Mạnh Thiếu Tiệm định đoạt! Mày còn dám vô lễ với Nhị thiếu, có tin tao bắn mày một phát chết liền tại đây!"

An Thành tức giận như muốn nổi điên, anh tađứng trước mặt họ móc ra một cây súng lục, Mạnh Thiệu Đình chợt trầm mặc lập tức đè tay anh ta xuống, anh im lặng không lên tiếng, chỉ là dần dần tang thêm sức lực trên tay, trên trán An Thành toát ra mồ hôi hột, nhưng vẫn là không cam lòng đem súng lục buông xuống, có chút đau buồn nhìn lại anh: "Thiếu gia. . . . . ."

"Chúng ta đi thôi." Mạnh Thiệu Đình hời hợt nói một câu, nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén vẫn quét qua hai người đứng rước mặt anh, xem ra đã lăn lộn ra dạng chó hình người rồi, ban đầu không chiếm được gì trong tay anh, chỉ vì anh thấy hai người kia mặt dù có chút năng lực, nhưng nhân phẩm không hợp, cho nên vẫn chèn ép bọn họ, nhưng không ngờ Mạnh Thiệu Tiệm vừa tiếp nhận Mạnh thị, hai người này liền gà chó lên trời rồi, hôm nay anh tới công ty tìm, lại bị hai kẻ xấu này chê cười một trận, ngay cả phòng làm việc của đại ca cũng không được vào, vũ nhục như vậy, Mạnh Thiệu Đình anh còn chưa bao giờ nếm thử!

Nhưng trong lòng anh biết rõ, nếu ở trên không có người dung túng, người phía dưới thế nào lại vô lễ đến bước như vậy, phải biết, anh là Nhị thiếu gia của Mạnh gia, là người thừa kế đầu tiên của tập đoàn Mạnh thị!

"Nhị thiếu!"An Thành thấy bộ dạng hai người kia quái gỡ đắc ý, tức giận nghiến răng, cũng là ngoan cố không muốn đi.

Mạnh Thiệu Đình âm trầm cười một tiếng: "Cùng cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng so đo, cũng chỉ hạ thấp thân phận chúng ta, đi thôi, sông có khúc người có lúc, ai biết ngày mai lại có biến cốgì?"

Anh nói xong, âm trầm cười một tiếng, ánh mắt lạnh như băng lướt qua hai người kia, hừ lạnh một tiếng, xoay người tiến vào thang máy, An Thành mặc dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể đi theo.

"Nhị thiếu, Đại Thiếu Gia thật sự là khinh người quá đáng!Anh ta chỉ là tạm thay chức chủ tịch, còn chưa có chính thức ngồi lên đâu, tại sao lại đối với chúng ta như vậy?"

"Tiểu nhân đắc chí mà thôi, An Thành, tạm thời nhịn một chút đi, đợi đến khi thân thể ba tốt hơn rồi nói, bây giờ cùng anh cả đấu, muốn ba nhìn, không khỏi nguội lạnh trong lòng, chuyện này cũng tạm thời không đề cập tới, chúng ta lại nghĩ biện pháp."

Mạnh Thiệu Đình thấy hơi mệt khoát tay áo, nửa tựa vào vách thang máy, anh nhớ tới một màn nhìn thấy ở Tịnh Viên hồi chiều, tim như bị dao cắt, anh hẳn là, ngay cả cơ hội thân cận cùng cô, cũng không có.

Thiệu Hiên đã thay đổi, đại nam hài vô tâm lúc trước nay đã lột xác có thể cùng anh so đo, anh nghĩ muốn ngăn cản mình nhìn thấy Tĩnh Tri, mà khi mình thấy em ấy cùng Tĩnh Tri vô tình cố ý chung đụng, liền sinh ra cảm giác vô lực cùng lười bước, hình ảnh bọn họ ở bên nhau , rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cả anh cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. . . . . .

Một khắc kia khi anh nhìn thấy chú ấy ôm Tĩnh Tri đi, lại không thể động đậy, không cách nào tiến lên một bước, thật giống như, ban đầu chính là như vậy, ban đầu anh nên đứng xa nhìn, nhìn người một nhà bọn họ, đoàn viên ở chung một chỗ, sau đó mình chán nản rút lui.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện