Thật giống như, ban đầu chính là như vậy, ban đầu anh nên đứng xa nhìn, nhìn người một nhà bọn họ, đoàn viên ở chung một chỗ, sau đó mình chán nản rút lui. . . . . .
Anh cảm thấy cảm giác vô lực nồng đậm kéo tới, thật không muốn trở về Tịnh Viên, không muốn nhìn thấy bọn họ, không giống như thường ngày, anh luôn không muốn ra khỏi cửa, ngay cả khi đi ra ngoài làm việc, cũng sẽ thời thời khắc khắc nhớ kỹ phải về nhà.
"Nhị thiếu, ngài tâm tâm niệm niệm lo lắng sức khỏe lão gia, nhưng Đại Thiếu Gia chưa từng có một chút cố kỵ?Nếu trong lòng anh ta còn một chút quan tâm đến tình nghĩa cha con, một chút quan tâm đến tình nghĩa anh em, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Ngài ở bên ngoài tự lập địa vi xã hội, cùng anh ta có quan hệ gì đâu? Tại sao anh ta lại một dạng nghi ngờ ngài tham ô công quỷ vơ vét của cải, bộ dáng không chịu được đi chèn ép ngài?"
An Thành không hiểu, nhị thiếu luôn luôn có thủ đoạn, xưa nay cứng rắn sát phạt quyết đoán, nào đến nỗi như hôm nay, cứ như vậy ngồi chờ chết, bị Đại Thiếu Gia gắt gao gây khó dễ, phải biết, một khi người ở thế yếu, muốn lật người sẽ rất khó, mà Đại Thiếu Gia đã nếm tư vị của người nắm quyền, thì sẽ không dễ dàng buông tay, nhị thiếu muốn khắc phục khó khăn liền càng thêm khó rồi !
"Anh cả không quan tâm, nhưng tôi thân là con, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn cha lớn tuổi tức giận mà chết?" Mạnh Thiệu Đình lướt mắt qua một cái, tuy là vẻ mặt bình thản như nước, lại làm cho lòng An Thành sinh rét, đúng rồi, anh vượt khuôn rồi, mặc dù anh từ nhỏ đã ở bên người Nhị thiếu, nhưng là, ngài ấy là chủ, anh là tớ, đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi, ngài ấy muốn làm cái gì, quyết định làm cái gì, còn chưa tới phiên anhở nơi này quơ tay múa chân!
"Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, là tôi không lựa lời nói sai." An Thành lập tức cúi đầu thành khẩn nhận lầm, ngược lại Mạnh Thiệu Đình chẳng nói đúng sai, chỉ là phất tay: "Về sau lời như vậy cũng không cần nói nữa, nói thế nào anh cả vẫn là anh em cùng mẹ, Mạnh thị trong tay anh ấy, cũng giống như ở trên tay tôi."
"Dạ, An Thành nhớ kỹ."
"Đi bệnh viện một chuyến đi, cũng không biết mấy ngày nay ba có thể ngủ ngon giấc không, an hem chúng tôi là mấy người bất hiếu, để cho lão nhân gia ông lo lắng." Mạnh Thiệu Đình nói xong lời cuối cùng, âm thanh cũng có chút trầm thấp xuống, anh đi ra thang máy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, hơi có chút chói mắt, anh hơi giơ tay lên cản lại rồi buông xuống, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. . . . . .
"Đây không phải là chú hai ư, thật lâu cũng không tới công ty, thật đúng là khách ít đến."Âm thanh lành lạnh củaMạnh Thiệu Tiệm vang lên, tuy là khóe mắt chân mày mang theonụ cười thân thiện, nhưng nụ cười này cũng không đạt tới đáy mắt, mà trong âm thanh kia lại có mấy phần mùi vịâm dương quái khí.
Mạnh Thiệu Đình hơi giương mắt nhìn đến anh ta, ánh mắt xê dịch, lại rơi trên vẻ mặt bất định của Phó Tĩnh Ngôn, khóe môi anh liền chậm rãi hất lên một chút, "Chỉ là tình cờ đi ngang qua, tới đây nhìn một chút."
"Đi lên ngồi một chút không?"Nụ cười Mạnh Thiệu Khiếm sâu hơn, chợt đưa tay vỗ trán mình một cái, "Thiếu chút nữa anh quên mất, trước kia chú haingày ngày tới nơi này, chắc hẳn cũng không thèm khát. . . . . ."
"Em còn có chút việc phải làm, sẽ không quấy rầy anh cả làm việc, đi trước một bước."
Âm thanh Mạnh Thiệu Đình chan thành, chậm rãi cắt đứt lời của anh ta, khẽ vuốt cằm, xoay người liền đi ra ngoài đại sảnh.
Sắc mặt An Thành không nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, cắn răng, mấy bước đuổi sát đi theo Mạnh Thiệu Đình, mà nụ cười Mạnh Thiệu Tiệmliền từng chút từng chút trầm xuống, ánh mắt âm độc sắc bén, cho đến khikhông thấy bóng dáng Mạnh Thiệu Đình, anh ta mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, lại một lần chạm vào cơ thể đang cứng đờ của Phó Tĩnh Ngôn, khoác ở cánh tay của xoay đi, Mạnh Thiệu Tiệm cúi đầu lên tiếng: "Tĩnh ngôn, chúng ta đi."
Phó Tĩnh Ngôn lập tức thu hồi tầm mắt, cô có chút lúng túng nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, khẽ mỉm cười lấy lòng: "Ừ, Thiệu Tiệm, chúng ta đi."
Mạnh Thiệu Khiếm không lộ sắc mặt, dắt cô đi vào thang máy, trong một khắc cửa thang máy đóng, anh chợt quay mặt lại, cực kỳ dịu dàng nhìn Phó Tĩnh Ngôn: "Tĩnh ngôn. . . . . ."
"Hả?Thế nào?"Trong bụng Tĩnh Ngôn trầm xuống, không hiểu sao có chút thấp thỏm lo lắng, vẻ mặt anh hết sức dịu dàng, nhưng cô lại cảm thấy lo sợ, ánh mắt như thế có chút đáng sợ, quá âm trầm.
"Em là vị hôn thê của anh. . . . . ." Anh đặt tay lên gò má cô nhẹ nhàng vuốt ve, chợt ánh mắt có chút hoảng hốt, tựa hồ xuyên qua mặt của cô, nhìn thấy gì, mà bất thình lình ánh mắt thay đổi càng nhu hòa, một phần nhu hòa này là chân chính nhu hòa, thậm chí dưới nhu hòa, còn có nồng nặc thương yêu. . . . . .
Anh thở dài lên tiếng: "Anh sẽ đối tốt với em, em cũng phải bỏ qua tất cả, thậm chí quên sạch sẽ."
Những lời này, có mùi vị như đinh chém sắt, làm cả người Phó Tĩnh Ngôn hơi chao đảo một cái, hồi lâu mới đỏ mặt lung tung gật đầu: "Thiệu Tiệm, anh hãy yên
tâm đi."
Anh hài lòng cười, ngón tay từ trên mặt cô dời đi, dừng lại ngay trước mặt, anh mới cười nói một câu: "Đem tóc làm cho thẳng, về sau cũng không cần trang điểm đậm như vậy, anh thích dáng vẻ em thoải mái sảng khoái, đúng rồi, em để tóc mái đi, em để tóc mái nhìn cũng rất đẹp."
Tĩnh Ngôn sửng sốt một chút, cũng kiều mỵ cười đồng ý, trong bụng đang oán thầm, thế nào đang êm đẹp lại nói cái này?
Cô đem tóc duỗi thẳng, để tóc mái, không hóa trang, bộ dáng như vậy. . . . . .Không phải là bộ dáng của Phó Tĩnh Tri lúc nữa sống nữa chết sao?
Mặt của Tĩnh Ngôn lập tức xụ xuống, mặt rũ xuống nhìn những ngón chân, lòng bàn tay nắm chặt lại, móng tay nạm crystal sáng chói đâm vào lòng bàn tay, cô cố nhẫn nhịn, mới không trực tiếp hiện ra khuôn mặt dữ tợn, nhưng hàm răng cũng rắt gao nắm chặt, cắn chặt hàm răng cũng bắt đầu đau. . . . . .
************************************************************
"Sáng sớm anh hai liền ra ngoài, nói là có việc gấp muốn làm, buổi trưa cũng không trở về ăn cơm." Thiệu Hiên thổi trà, không lạnh không nóng nói xong, cúi đầu rũ mắt không nhìn người đang ngồi trước mặt.
Bà Mạnh cũng độ lượng cười một tiếng, cũng thổi trà rồi hớp một ngụm, không nhanh không chậm nói: "Ba cậu bị bệnh vài ngày rồi, tôi nghe nói cậu trở về nước, liền qua nhìn một chút, cũng là nói cho cậu biết một tiếng, ba cậu rất nhớ cậu, có rãnh rỗi, hãy đi thăm ông một chút."
"Biết." Mạnh Thiệu Hiên không giống với quá khứ nói lời tàn khốc, ngược lại chỉ là hời hợt mà nói một câu, trên mặt anh cũng chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt, làm cho bà Mạnh trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấu, bà giơ li trà cau mày nhìn anh, lại nhìn anh từ đầu đến cuối không thay đổi, tâm liền dần dần trầm xuống, Mạnh Thiệu Hiên này, không còn là thanh niên lỗ mãng ba năm trước đây rồi, ông cụ biến khéo thành vụng, ba năm giam cầm không phá hủy anh, ngược lại ngày càng không nhìn thấu anh!
"Cậu biết là tốt rồi, nếu thằng hai không ở nhà, vậy thì tôi đi trước."
Bà Mạnh nói qua xong liền đặt li trà xuống đứng lên, bà nhìn khắp bốn phía, khóe môi dâng lên nụ cười lạnh lùng, nơi này thật đúng là sang sửa xa hoa! Chỉ tiếc, Thiệu Đình mất nhiều ý địnhnhư vậy, lại làm không công cho thằng ba chiếm tiện nghi, bất quá như vậy cũng tốt, thằng bacàng sớm đem nữ nhân kia đi, thằng hai chết tâm sẽ danh chính ngôn thuận đón lấy sản nghiệp Mạnh gia, nếu còn tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ là Thiệu Tiệm càng kiêu ngạo. . . . . .
Bà Mạnh mi tâm nhíu một cái, đã quyết định chủ ý.
"Thiệu Hiên, cậu và Phó tiểu thư chuẩn bị mang cái gì đi?"
Mạnh Thiệu Hiên vừa nhấc lông mày: "Tĩnh Tri còn bệnh."
Âm thanh anh trầm ổn, đơn giản năm chữ liền tránh vấn đề của bà.
Bà Mạnh bất lộ thanh sắc, gật đầu một cái: "Vậy hiện nay cậu cũng trở về rồi, một nhà chính là muốn đoàn viên."
"Phu nhân nói đúng lắm, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, chỉ là Tĩnh Tri không bỏ được cái vườn này."
Mạnh Thiệu Hiên như có thâm ý liếc mắt nhìn bà Mạnh, lại cúi đầu uống trà.
Trong lòng bà Mạnh rét lạnh, không bỏ được vườn? Sợ là không bỏ được Thiệu Đình đi! Đã ăn trong bát, còn xem trong nồi, Phó Tĩnh Tri, cẩn thận khẩu vị quá tốt, no chết cô!
"Tôi cũng thích cái vườn này." Bà Mạnh cũng bắt đầu đánh Thái Cực, nói xong liền nhìn ra bên ngoài, bà cúi đầu suy nghĩ, bất thình lình Phi Đồng cầm con diều chạy vào bị chắn tầm mắt, đụng vào bà!
"Ai u!Đứa nhỏ này, mày đi như thế nào vậy? Không có giáo dục như vậy, trưởng bối đứng ở chỗ này còn hô to gọi nhỏ giống như kẻ điên! Mẹ mày dạy mày như vậy sao?" Bà Mạnh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, chỉ vào Phi Đồng đang ngã trên mặt đất, mắng!
Mạnh Thiệu Hiên lập tức đứng lên, trực tiếp vòng qua bà Mạnh bế Phi Đồng đang hoảng sợ lên, anh nhìn bà Mạnh, đáy mắt toát lên vẻ tàn khốcnồng nặc: "Phu nhân, con trai là của tôi, có tôi dạy bảo, còn chưa tới phiên người không quan trọng quơ tay múa chân!"
"U! Đây thật là cha nào con nấy! Nói thế nào tôi cũng là trưởng bối nó, là bà nội nó. . . . . ."
"Bà nội Phi Đồng đã chết lâu rồi, phu nhân không có chuyện mời trở về đi!"Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên tái xanh, ôm Phi Đồng rời đi, anh sợ, sợ mình đứng ở đây một giây nữa, sẽ không nhịn được một tát một cái vào gương mặt nói ra những lời khiến người khác nôn mữa!