Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Gặp Nhau Không Bằng Không Gặp


trước sau

Anh lại gần hơn một chút, hình như muốn nhìn rõ ràng, giờ phút này sâu trong đáy mắt cô, nồng nặc những thứ không thấy rõ, rốt cuộc là cái gì. . . . . .

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy cơ thể anh nặng trĩu đè cô làm eo cô đều muốn gãy, cô không có thói quen quá mức thân mật tiếp xúcnhư vậy, tách ra ba năm, rốt cuộc hạ quyết tâm đem anh quên sạch sẽ, hiện tại mới vừa gặp mặt, anh liền bắt cô đồng ý làm ra cử chỉ thân mật, sao anh không vì cô mà suy nghĩ một chút chứ?

Chợt không hiểu oán khi từ đâu trong cơ thể tràn ra, đợi đến khi cô phản ứng lại, Thiệu Hiên đã bị cô đẩy sang một bên, sắc mặt anh trầm tĩnh như nước, thân thể đụng vào trên tường, dáng người cao to tuấn tú vẫn đứng thẳng tắpnhư cũ, nhưng anh nhìn cô, một đôi mắt sạch sẽ chỉ như vậy im lặng nhìn cô, không có cảm xúcdư thừa.

Anh không buồn, không oán, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô một cái, xoay người sang chỗ khác, đi từ từ vào phòng ngủ của anh.

Tĩnh Tri giật mình tại chỗ, cô chưa bao giờ thấy trong mắt Thiệu Hiên có vẻ mặt như vậy, ở dưới sự bình tĩnh, hình như che giấu bao la, bát ngát gợn sóng, mà gợn sóngnày, nhưng mà lại như là mây đen bao phủ đầy trời, cất giấu khổ sởthật sâu.

Anh, nhất định cũng sẽ hận cô đi.

Không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành nông nỏi này , cô bỏ qua Thiệu Đình, mang theo Phi Đồng cùng Thiệu Hiên rời đi, cô cho là từ đó cuộc sống mình bước lên quỹ đạo, sẽ không nổi sóng, cũng không hiểu làm sao lại đi tới một bướcnhư vậy.

Cô lo lắng nhiều như vậy, ai cô cũng lo lắng trong lòng, cô lo lắngPhi Đồng, lo lắng Thiệu Hiên, lo lắng mình, nhưng thật giống như đơn độc, bỏ quên Mạnh Thiệu Đình. . . . . .

Cũng bỏ quên tim của mình, càng bỏ quên, trong lòng Thiệu Hiên đối với cô và Thiệu Đình, là cái cảm giácgì, tư vị gì. . . . . .

Dù sao, cô ở Tịnh Viên lâu như vậy, cùng Thiệu Đình ở chung một chỗ lâu như vậy, xem ra trên mặt Thiệu Hiên không thèm quan tâm chút nào, nhưng trong lòng của anh, nhất định là cái gì cũng hiểu .

Trong lòng cô loạn thành một mảnh, chán nản ngã ngồi ở trên chiếc ghế, Thiệu Hiên, Thiệu Hiên, cô rốt cuộc nên làm cái gì, đối mặt với anh ra sao, như thế nào cùng anh trải qua cuộc sốngdài như vậy?

*****************

Lúc hai giờ rưỡi xế chiều, Tĩnh Tri cùng Thiệu Hiên đã ngồi ở trong quán cà phê ở khúc quanh nơi ngã tư Thanh Đồng, anh kêu cho cô một lylớn cho colate nóng, mà cái anh gọi là Moka.

Tĩnh Tri có chút kinh ngạc nhìn anh: "Làm sao anh lại thích uống Moka rồi hả ? Rất chát, để một chút đường thôi. . . . . ."

Cô cầm thìa nhỏ, múc một viên đường nho nhỏ chuẩn bị bỏ vào trong li cà phên của, ai ngờ Thiệu Hiên đưa tay cản lại, "Chính anh tại California thường uống cái này, quen không bỏ đường rồi."

Tay Tĩnh Tri hơi dừng một chút, nghĩ đến giữa hơn một ngàn ngày đêm buồn chán đó, mắt anh không thấy được, vẫn còn đang nhớ về cô và Phi Đồng, cô không nhịn được một hồi chua xót tròng lòng, vươn tay nhẹ nhàng nắm tay anh, cũng là cười nhẹ một tiếng: "Về sau sẽ không bao giờ…không nhìn thấy nữa chứ?"

Đáy lòng Thiệu Hiên ấm áp, cầm ngược lại tay cô: "Ừ, đôi mắt của anh tốt lắm, về sau, sẽ không bao giờ không nhìn thấy nữa."

Cô liền mím môi cười một tiếng, khóe môi tuôn ra lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu kiều mỵ, trong lòng anh sinh ra tình cảm miềm mại, chỉ cảm thấy nếu cả đời này đều có thể nhìn thấy cô cười như vậy, anh còn có cái gì không bằng lòng sao?

"Moka chát quá, uống thường xuyên đối với thân thể không tốt, anh phải bỏ từ từ, em thấy anh uống cà phê rất lợi hại."Cô nói xong, trái tim hơi chậm lại, như vậy trong cuộc sốngkhá dài và khô khan, có lẽ chính là một ly cà phê bồi bạn cùng anh vượt qua những đem khuya đi . . . . .

"Ừ, tất cả nghe theoem." Anh nâng mi cười một tiếng, Tĩnh Tri cũng là khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mí mắt anh, ánh mắt cô vừa chuyển, cũng nhìn thấy ngoài cửa sổ to lớn có bóng người đứng đằng xa.

Đã là cuối mùa thu, cây ngôn đồng hai bên đường phố đã sớm rụng sạch lá, trên mặt đất trải ra một tầng vàng óng ánh thật dày, mấy miếng lá khô hoặc giắc ở đầu cành, hoặc ở giữa không trung đánh trở lại chậm rãi hạ xuống, mà bên ngoài đường cái đối diện quán cà phê dưới tàng cây, Mạnh Thiệu Đình đang đứng ở nơi đó.

Cả người anh giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, thân hình có chút tiêu điều gầy gò, mà anh mặc một bộ quần áo màu cà phê đậm, tóc cũng xén rất nhiều, lại đem trọn đường nét gương mặt kiên nghị cũng lộ ra ngoài, bởi vì gầy, ngũ quan càng thêm rõ ràng, nhìn lại mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mà thân hình anh cao lớn vô cùng thích hợp với áo khoác dài đến gối, sống lưng anh ngay thẳng đứng ở nơi đó, trên cổ choàng một cái khăn cùng màu, lại làm cho anh càng thêm nhu hòa, đem ngũ quan có chút lạnh lẽo và sắc bén cùng cơ thể cường trán của anh trung hòa mấy phần.

Chỉ là như vậy nhìn qua, trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài của anh, lại viết đầy đau đớn cùng bi thương, anh cách cửa sổ nhìn cô, mà cô cũng cách cửa sổ nhìn anh.

Tay của cô còn để trên mí mắt của Thiệu Hiên, nụ cười trên mặt cô còn chưa tản đi, mang theo nhu hòa ngọt ngào, lại thoạt nhìn là châm chọcnhư thế.

Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dạng cô tươi cười, còn có một bàn tay nhỏ bé miềm mại phủ ở trên mặt của Thiệu Hiên, đột nhiên anh không có cách nào di chuyển bước chân, anh còn đi vào đó làm gì? Thay đổi phương pháp tìm lấy cớ, muốn gặp cô, lại là vì giờ phút này nhìn bộ dáng cô hạnh phúc, đến nhắc nhở mình bất hạnh cùng nhếch nhác cỡ nào?

Đem Tịnh Viên giao trả cho cô, kêu An Thành tới một chuyến là đủ rồi, hoặc là anh trực tiếp hẹn Thiệu Hiên đem tất cả nói thẳng ra, từ đó về sau, tự có Thiệu Hiên quan tâm hỉ nộ ái ố của cô, tự có Thiệu Hiên chăm sóc cô tất cả, thỏa mãn từng yêu cầu của cô, đều không cần anh uổng công vô ích nữa. . . . . .

Ánh mặt trời thật cao từ xa xuyên đến giữa những tán cây, trên mặt đất tạo thành đủ loại hình ảnh chập chờn, anh liền hơi xê dịch bước chân một cái, thu hồi ánh mắt từ trên mặt cô lại, mắt rũ xuống, che kín đáy mắt chán nản, từng bước từng bước đi vào quán cà phê.

Thiệu Hiên cũng nhìn thấy anh rồi, nếu như hiện tại anh chợt xoay người rời đi, khó tránh khỏi có chút quá mức nhếch nhác.

"Anh hai!"Mặt Thiệu Hiên cười rạng rỡ, anh đẩy cửa đi vào, Thiệu Hiên đứung lên nhiệt tình chào hỏi anh, Mạnh Thiệu Đình cố gắng nặn ra một nụ cười thản nhiên, "Ừ, để cho các người đợi lâu."

"Không có việc gì, em cùng Tri Tri cũng vừa mới đến!" Thiệu Hiên nói xong, đưa tay nhận lấy áo khoác của anh đưa cho người bồi bàn, hai người cùng nhau đi đến nơi ngồi xuống.

Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó sắc mặt bình tĩnh vô gợn sóng, nhưng một đôi tay để trên khăn trải bàn cũng buông xuống đầu gối, vô
ý thức xoắn lại thật chặt với nhau.

Anh càng đi càng gần, nhịp tim của cô lại càng nhanh, cô muốn ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại sợ lộ ra cái gì, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy lúng túng muốn khóc lên.

"Phó tiểu thư." Anh nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt chân thành nhìn cô một cái: "Chào cô."

Âm thanh của anh trầm tĩnh như nước, mang theo từ tính khêu gợi, cô vừa ngẩng đầu nhìn đôi mắt lành lạnh của anh, cả người đột nhiên liền an ổn xuống, mới vừa rồi tim còn đập thình thịch mà giờ lại khôi phục vững vàng như trước, thậm chí cô còn có thể học bộ dáng của anh, nở nụ cười nhàn nhạt, đối với anh khẽ nói: "Mạnh tiên sinh, chào anh."

Khéo môi anh hơi căng cứng một cái, ngón tay đặt bên chân co rút lại, anh gật đầu ngồi xuống, ngồi đối diện với cô, Thiệu Hiên đi vòng qua, ngồi ở bên người Tĩnh Tri, thoải mái nắm lấy tay cô.

Tầm mắt Mạnh Thiệu Đình hơi rũ xuống, làm như không nhìn thấy, anh từ trong cặp táp lấy ra một lá thư, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề : "Đây là khế đất cùng khế ước mua bán nhàcủa Tịnh Viên , các người giữ lấy đi."

Ban đầu Tĩnh Tri không biết vì sao anh hiện cô tới đây, giờ phút này đột nhiên nghe được anh nhắc tới Tịnh Viên, cả người cô chợt ngồi thẳng lên ngẩng đầu nhìn anh, anh, anh tới tìm cô, là vì đem Tịnh Viên cho cô?

Nhưng tại sao anh lại đưa cho cô?Khu vườn xinh đẹp như vậy, một mảnh đấtlớn như vậy, tùy tiện qua tay bán đi, anh muốn cái gì mà không thể làm? Chẳng lẽ anh cho rằng cô thật sự không biết, khi xây lại Tịnh Viên anh gần như sử dụng hết tài sản của mình?Tình cảnh anh rất không tốt, lúc anh bị thương thì muốn cô lấy danh nghĩa bảo quản một số tiền không nhỏ cùng bất động sản là có thể nhìn ra. . . . . .

Lúc chia tay, anh không nói đến những thứ tiền kia, cô nghĩ , bất cứ khi nào anh cần, nhất định cô sẽ trả lại tất cả, đáp ứng yêu cầu ban đầu thay anh bảo quản, cô tất nhiên là muốn làm, có thể vì anh làm một chút chuyện, cô thật sự rất vui vẻ.

Nhưng là bây giờ, anh vẫn muốn đem Tịnh Viên đưa cho cô! Cô biết anh xây Tịnh Viên là vì muốn cô hồi tâm chuyển ý muốn cô ở lại bên cạnh anh, nhưng bây giờ, cô tàn nhẫn bỏ anh lựa chọn người khác, anh vẫn đối với cô như vậy!

"Anh hai!Anh đây là ý gì?"Cô còn chưa kịp mở miệng, Thiệu Hiên đã chậm rãi lên tiếng, anh bưng cà phê lên uống một hớp, có chút nguội, liền ngoắc tay bảo bồi bàn đổi một ly khác, khóe môi khẽ nhếch, có một chút lưu manh tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười).

"Ban đầu nó chính là của Phó gia, vật về nguyên chủ mà thôi." Mạnh Thiệu Đình đem lá thư buông xuống, liền chuẩn bị đứng lên, anh không muốn ở chỗ này chờ lâu, cũng không muốn nhìn bọn họ ngồi chung một chỗ.

"Anh hai, không cần." Mạnh Thiệu Hiên cũng cầm lá thư lên, cười hết sức mê người, nhét trả lại cho Mạnh Thiệu Đình: "Em cùng Tri Tri đã thương lượng xong, tạm thời ở trong nhà trọ, em đã chọn vị trí, chuẩn bị xây cho cô ấy một khu vườn rồi."

Bàn tay anh cầm lá thư cũng run lên một cái, không biết dùng bao nhiêu cố gắng mới không cho mình luống cuống.

Ngay cả ý tưởng cuối cùng này, đều mất đi sao?Anh vốn là còn muốn , cô đón nhận Tịnh Viên, vào ở, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều là tâm huyết của anh, ngay cả khi cô không nhìn thấy anh, cũng sẽ không trông thấy anh, nhưng thời điểm mỗi khi đi vào Tịnh Viên, cô có thể nghĩ đến là Mạnh Thiệu Đình xây cho cô khu vườn này, anh cũng đã thỏa mãn.

Nhưng là bây giờ, căn bản ngay cả cơ hội anh cũng không có, ngay cả cơ hội để lưu lại một vị trí trong lòng cô cũng không có.

Đúng vậy, Thiệu Hiên yêu cô như vậy, cô muốn cái gì mà không thể thỏa mãn? Cần gì anh tới làm điều dư thừa?Huống chi, Thiệu Hiên làm sao nguyện ý vào ở Tịnh Viên đây?Đổi lại là anh, chỉ sợ anh cũng sẽ không nguyện ý để nữ nhân mình yêu ở nơi của một nam nhân khác vì cô mà xây.

Anh nghĩ thông, liền bình thường trở lại, cầm chắc lá thư: "Là anh suy tính không thõa đáng, nếu như vậy, vậy thì trước hết để cho các người trông coi đi, chờ sau này các người bán hoặc là xây dựng lại. . . . . ."

"Anh hai, Tịnh Viên chúng em không cần, về sau em sữ tự mình cố gắng xây cho cô ấy mổ khu vườn, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cho cô ấy có một chút không hài lòng, anh, cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy và Phi Đồng lâu như vậy, bây giờ em đã trở về, dĩ nhiên là em phải chăm sóc thật tốt vợ và con trai mình."

Thiệu Hiên chợt ngắt lời anh, trong mắt lướt qua vẻ sắc bén thật nhanh, lại đưa tay nhẹ nhàng ôm Tĩnh Tri, nhìn đôi mắt cô dịu dàng như nước nói: "Em cùng Tri Tri nhất định sống rất hạnh phúc, anh, anh cũng phải sống hạnh phúc."

Lá thư trên tay anh chợt rơi xuống bàn, Tĩnh Tri gắt gao cắn chặt môi dưới, cô nhìn anh, thấy sắc mặt anh trắng bệch, ngón tay có mấy dấu vết xanh trắng, cô chợt nghĩ muốn nắm lấy bàn tay anh, nhưng ngón tay vừa mới động, lại lật đổ ly cà phê còn một nữa trên bàn, trong lúc nhất thời, cà phên dính trên vạt áo của anh. . . . . .

Thiệu Hiên thấy trên vết nhơ trên áo mình, lại nhìn tình hình của hai người một chút, ý định vừa chuyển một cái, đáy lòng anh cười khổ một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, anh nhìn thấydáng vẻ cô vì anh ấy nóng ruột nóng gan, mà vẫn còn nghĩ đến việc cho bọn họ một cơ hội nói chuyện. . . . . .

Cũng tốt, lần này đem mọi chuyện nói rõ ràng, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để cho cuộc sống của Tĩnh Tri tồn tại người tên là Mạnh Thiệu Đình nữa.

"Anh đi toi letmột cái, đổ vào tay, dính vô cùng." Thiệu Hiên sang sảng cười một tiếng, an ủi nháy mắt mấy cái với Tĩnh Tri: "Đừng lo lắng, nước đã nguội, không có chuyện gì, anh đi tắm một cái."

Tĩnh Tri lung tung gật đầu, thấy anh không để bụng rời đi, ngược lại cô sững sờ ngồi ở chỗ đó, không biết nên nói cái gì cho phải.

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngồi xuống, bọn họ ngồi đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn, yên tỉnh không tiếng động, hai người lại nhìn nhau không nói gì, chỉ có ưu sầu không ngừng tuôn ra từng chút từng chút một.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện