Tĩnh Tri sững sờ, theo bản năng nhìn điện thoạimột chút, Thiệu Hiên ở gần cô như vậy, anh, nhất định là nghe được lời Thiệu Hiên nói, nghe được Thiệu Hiên gọi cô là vợ. . . . ..
Trong lòng không khỏi có chút sầu não, đầu bên kia điện thoại cũng trầm mặc một hồi, sau đó, cô lúng túng không biết mở miệng nói thời gian thế nào, âm thanh Mạnh Thiệu Đình liền chậm rãi vang lên: "Chiều nay ba giờ, chúng ta liền hẹn ở tiệm cà phê đường Thanh Đồng số 336."
Tĩnh Tri biết nơi đó, ra ngoài Tịnh Viên một khoảng ở khúc quanh ngã tư đường có một dãy phố, cô thường đi qua nơi đó, anh nhắc tới, cô liền nghĩ đến.
"Được, tôi cùng Thiệu Hiên sẽ đi."Cô lên tiếng trả lời, nghe được anh ừ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói với cô tạm biệt, cô cũng dần dần tỉnh táo lại, lễ phép nói gặp lại, cúp điện thoại, liền thấy Thiệu Hiên nhìn vào mắt cô mỉm cười, trong lòng cô lướt qua vẻ hoảng hốt, liền vội vàng đứng lên đổi chủ đề: "Chúng ta ăn điểm tâm đi, cũng nguội rồi."
“Được."Anh cười như ánh mặt trời, áo sơ mi trắng vải bông càng làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ và ấm áp của anh, hòa với làn da trắng giống như viên ngọc xinh đẹp lộng lẫy, anh đưa tay kéo cô, cúi đầu hôn lên gò má cô, cô theo bản năng tránh né, chớp mũi anh lành lạnh khẽ cọ xát mái tóc cô, lời nói có chút oán trách và làm nũng : "Vợ, sao em lại trốn tránh anh, trước kia em cũng không có như vậy. . . . . ."
Tĩnh Tri không biết nên nói cái gì cho phải, hồi lâu sau, cô cười khổ một tiếng, còn khe khẽ đẩy anh: "Thiệu Hiên, anh đừng như vậy, cho em chút thời gian thôi. . . . . ."
Cách tay anh ôm cô có hơi cứng ngắc một chút, chỉ là nụ cười nơi khóe môi càng phát rực rỡ, anh giống như ba năm trước đây, lưu manh nhìn cô, ở trên môi chảng hề để ý nổi lên nụ cười tà khí: "Tốt, dù sao chúng ta còn thời gian cả một đời."
Ngón tay cô bưng li sữa tươi hơi run lên một chút, lông mi thật dài rũ xuống, cô không dám nhìn Thiệu Hiên một cái, chỉ là trong lòng một mảnh hoảng hốt mờ mịt, cả đời, cả đời anh giờ mới bắt đầu, mà cả đời cô, giống như đã kết thúc. . . . . .
Giống như, làm cái gì cũng không có ý nghĩa, làm cái gì cũng không có tinh thần, giống như, từ hai mươi chín tuổi, biến thành chín mươi hai tuổi, từ trong lòng cũng nổi lên thất bại giống như mùi vị già nua.
Cô không biết cô như thế nào, có lẽ là cô biết, nhưng cô như đà điểu không nguyện ý lại đối nặt.
"Ngẩn người cái gì vậy Tri Tri?"Bỗng nhiên anh giơ tay vân vê tóc cô, cô mới tỉnh hồn lại, sữa tươi trong li đã lạnh, Mạnh Thiệu Hiên tiện tay đổi cho cô một li khác: "Uống nhanh, chúng ta còn phải đi ra ngoài mua xong nhiều đồ, hiện tại mới vừa chuyển qua, cần mua rất nhiều vậy dụng cần thiết."
"A, được, anh cũng mau ăn chút gì đi." Tĩnh Tri thấp đầu uống sữa tươi, Thiệu Hiên cũng không nói chuyện, hai người yên lặng ăn bữa ăn sáng, vào phòng đổi y phục ra ngoài, xuống nhà trọ bắt xe, chiếc xe Kiều Tử Tích mua cho anh còn chưa có đưa tới, trước mắt bọn họ ra ngoài đều đi taxi.
Tĩnh Tri đối với việc này không sao cả, nhưng Thiệu Hiên lại như có chút canh cánh trong lòng, mấy lần nhìn cô muốn nói lại thôi, cô cũng không cảm thấy ra cửa nhất định phải ngồi xe sang trọng, chỗ ở nhất định phải là biệt thự sang trọng, đeo đồ trang sức phải là quốc tế Đại Bài, như vậy mới coi là cuộc sốnghạnh phúc, vì vậy ngược lại cảm thấy Thiệu Hiên không được tự nhiên có chút chuyện bé xé ra to, chủ động mở lời an ủi anh một phen, anh mới có chút nhẹ nhõm.
Mua đồ trở về thuận tiện đi đón Phi Đồng, nó mới đi nhà trẻ, còn không thích ứng, mỗi ngày vào buổi trưa phải đón nó trở về nghĩ ngơi, vừa đúng trong khoảng thời gian này chuyện gì cũng an ổn, bọn họ đều có thời giản rảnh rỗi trông nôm nó, đợi vài ngày, hai người cũng bắt đầu đi làm, nhất định Phi Đồng phải ở nhà trẻ cả ngày.
Vừa đến bên ngoài nhà trẻ, liền nhìn thấy Phi Đồng nằm trên hàng rào giương mắt nhìn xe bên ngoài, trong lòng Tĩnh Tri có chút khổ sở, nhưng cũng biết đây là chuyện ắt phải làm, cô không thể để Phi Đồng vĩnh viễn nằm dưới sự bảo bọc của cô, nó cũng nên đi học, lớn lên, có cuộc sống của mình.
Ngồi lên xe, Phi Đồng có chút không vui nằm trên người Tĩnh Tri, buồn buồn cũng không nguyện ý nói chuyện, Thiệu Hiên đùa nó hồi lâu, nó mới ấm ức ngẩng đầu lên, đôi mắt to luôn phấn chấn tinh thần cũng có chút mờ đi, giương mắt nhìn Tĩnh Tri một chút, lại nhìn Thiệu Hiên một chút:"Ba, chủ nhật này chúng ta có thể đến nhà bá bá không?"
Thiệu Hiên ngẩn ra, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cũng vơi đi phân nữa, Tĩnh Tri cũng có chút không được tự nhiên, nhíu lông mày hỏi "Phi Đồng, bây giờ con đã lớn rồi, đã bắt đầu đi học, không thể chỉ biết đi chơi."
Phi Đồng liền cúi đầu nhỏ, miệng cũng chu lên, lại càng không cam lòng, vừa sợ mẹ tức giận nhỏ giọng lầu bầu: "Con chơi nữa ngày liền trở về. . . . . ."
Thiệu Hiên ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tri, thấy ánh mắt cô có chút lo lắng lay động bất định, trong lòng anh khó chịugiống như bị thứ gì gãy, nhưng vẫn cầm lấy tay cô, đối với cô lắc đầu một cái: "Không có việc gì."
"Phi Đồng, con muốn đến nới bad bá làm gì? Là con thương nhớ hồ bơi, hay suy nghĩ muốn bá bá rồi hả ?" Thiệu Hiên cúi người ôm con trai lên, dịu dàng hỏi thăm.
Thân thể Phi Đồng miềm nhũng tựa trên ngực anh, có một loại cảm giác ấm áp, trong lòng anh kéo căng ra cũng dần miềm mại, giọng nói lại càng dịu dàng.
"Đềumuốn. . . . . ." Phi Đồng ỉu xìu nói, nằm ở trước ngực anh nghịch nút áo khoát đen của anh.
"Cuối tuần này ba đưa mẹ cùng Phi Đồng đi tắm Ôn Tuyền có được hay không?" Thiệu Hiên đánh rắn theo côn, hợp ý nói.
Phi Đồng đầu tiên là vui mừng, sau đó vẫn có chút không vui: "Nhưng. . . . . . Đó là hồ bơi bá bá xây cho con. . . . . . Ôn Tuyền. . . . . . Cũng không phải là của Phi Đồng . . . . . ."
Nụ cười trên mặt Thiệu Hiên liền cứng đờ, chỉ chốc lát sau, anh mới mở miệng: "Phi Đồng đợi thêm một khoản thời gian nữa có được không? Ba cũng phải xây cho mẹ một ngôi nhà lớn xinh đẹp, đến lúc đó ở bên trong xây một hồ bơi thật lớn cho Phi Đồng được không?"
"Dạ."Phi Đồng đồng ý, nhưng vẫn có chút buồn buồn không vui, từ trước đến giờ đứa bé thích tự do tự tại vô cầu vô thúc, lúc nó ở Tịnh Viên thì không cần đi học, không cần làm bài tập, nhiệm vụ mỗi ngày chính là ở trong vườn vui chơi thỏa thích, Thiệu Đình lại nuông chiều nó, muốn cái gì, chỉ cần nói một câu, sẽ luôn nghĩ mọi cách lấy cho nó, thì ra lúc ở trong vườn còn chưa cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ chuyển ra vào ở nhà
trọ ba phòng hai sanh, so sánh với nhau, không lý do tự chủ cảm thấy tất cả mọi thứ lúc trước đều tốt đẹp, mà sự tốt đẹp cùng thoải mái này bị nó phóng đại lên mấy chục lần, mỗi ngày đều nhớ tới, hận không thể chắp cánh bay về đó chơi một ngày!
Mi tâm của Thiệu Hiên vẫn nhíu, lúc về đến nhà, còn chưa từng buông ra.
Tĩnh Tri đi vào bếp nấu cơm, Thiệu Hiên dẫn theo Phi Đồng đến phòng khách xem ti vi, mơ hồ truyền đến âm thanh Crayon Shin chan ( Shin, cậu bé bút chì ) khôi hài, còn có tiếng cườikhoan khoái của Phi Đồng, Tĩnh Tri đóng vòi nước, đem ** rau cải vớt lên, cô vẫy vẫy tay, đem những sợ tóc tán loạn bên má vén lên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng bếp , mới vừa rồi tâm trạng cô có chút rung động cùng bất an dần dần an tĩnh lại.
Hết thảy ở đây, không phải cuộc sống cô đã từng mơ ước sau? Cũng chính là thời điểm mẹ qua đời, tâm tâm niệm niệm chuyện tình, cô còn nhớ rõ, mẹ nâng tay cô giao cho thiệu Hiên, hai người bọn họ, ở trước mặt mẹ tuyên thệ, phải vĩnh viễn ở chung một chỗ, anh sẽ vĩnh viễn chăm sóc cô, thương yêu cô.
Nhưng cái mơ ước này lại trở thành hiện thực trễ một chút, nếu thời gian còn sót lại có thể vượt qua như vậy, cuộc sống của cô mới gọi là hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúcnày, chung quy giống như không có biện pháp lấp đầy lòng của cô.
Nước của rau xanh từ cái lỗ nhỏ trên rổ nhỏ xuống, lá xanh ướt nhẹp dính trên cái lỗ tròn nho nhỏ, có bụi trần mỹ lệ, cô sửng sốt một lát, lúc này mới bắt đầu nấu cơm xắc thức ăn, âm thanh dao đụng vào tấm thớt, làm cô dần dần bình tĩnh lại.
Không biết là bao nhiêu người tha thiết ước mơ cuộc sống giống như cô, nếu cô không biết đủ, trời cao cũng sẽ trừng phạt sự phân chia lo lắng của cô.
Ăn bữa trưa, Phi Đồng phải đi ngủ trưa, Thiệu Hiên giúp cô thu bát đũa, đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng cô không ngừng bận rộn, ngón tay thon dài trắng mịn của cô dính đầy bọt, thỉnh thoảng, cô sẽ giơ cùi chỏ vén tóc dính trên trá, cô cúi đầu rửa chén hạ xuống cái cổ thon dài và miềm mại, lộ ra một đoạn trắng noãn như ngọc, anh cứ nhìn như vậy, nhìn một chút thì trong lòng có cảm giác như lửa đốt nóng bừng lên . . . . . .
Có phải hay không trong thời gian khi anh không thấy ánh mặt trờiở California, cô đang cùng anh hai quấn lấy, anh ấy có hôn qua nơi này của cô không, có hay không lưu lại vết hôn ở nơi đó, trên thân thể của cô có lưu lại những dấu vết vĩnh viễn không phai mờ hay không, mà cô, như thế nào ở phía dưới anh ấy uyển chuyển thừa hoan, thế nào nhắm mắt lại tinh tế rên rỉ, như thế nào giơ tay lên ôm chặt cổ anh ấy đem thân thể mình cùng anh ấy dính chung một chỗ. . . . . .
Anh chợt tức giận xoay người, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền đấm một cái lên vách tường, đột nhiên Tĩnh Tri nghe được động tĩnh trong phòng ăn, sợ hết hồn, không để ý tới một tay đầy bọt liền vội vàng hấp tấp chạy đến;"Thiệu Hiên, anh làm sao vậy?"
Anh nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cô, mang theo miềm mại cùng trong suốt giống như đúc trong quá khứ, hình như tất cả tức giận đều dần dần lắng xuống, anh nắm chặt bàn taycó chút tím bầm, tựa như từ giữa kẽ răng nặn ra một chút ý cười: "Không có việc gì, tay không cẩn thận đụng vào trên bàn."
"Không có sao chứ?"Cô cau chặt lông mày, lau tay sạch sẽ đi tới, cúi đầu kéo bàn tay anh giấu ở sao lưng ra, nhìn thấy một vết thương lớn, đáy mắt cô liền lướt qua nhàn nhạt đau thương, giương mắt nhìn cô:"Làm sao lại không cẩn thận như vậy?"
Ánh mắt quan tâm cùng động tác của cô, lệ khí cùng lửa giận trong cơ thể anh dần dần tiên tán, nụ cười tràn ngập đến khóe mắt, "Vợ. . . . . .Em còn nghi ngờ anh, tay rất đau. . . . . ."
"Biết đau, thì sau này cẩn thận một chút, em đi tìm thuốc lau cho anh."Cô trợn mắt nhìn anh một cái, dáng vẻ có chút oán giận làm anh không thể khống chế ôm lấy cô, gương mặt tuấn mỹ của anh từng chút từng chút tới gần hơn, mà nụ cười vẫn lay động như năm đó, anh vẫn như cũ là ánh mặt trời lại tuấn mỹ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ở đáy mắt lộ ra tà khí cùng lệ sắc, "Không cần thoa thuốc. . . . . . Vợ, em hôn anh một cái, là tốt. . . . . ."
Anh cúi đầu lẩm bẩm, chop mũi hơi lạnh nhè nhàng mè nheo trên gò má Tĩnh Tri, xúc cảm trơn nhẫn làm cho cô có phần khó chịu, theo bản năng liền đưa tay đẩy anh, mà mi tâm cũng có chút không kiên nhẫn không tự nhiên: "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, em đi lấy thuốc cho anh!"
"Vợ. . . . . ." Thế nhưng anh lại ôm chặt cô hơn, xoay người chuyển một cái, liền đem cô đẩy đến cạnh bàn ăn, đôi tay lập tức chạm đến đá cẩm thạch lãnh lẽo trên bàn ăn, cô cũng hít vào một hớp khí lạnh, theo phản xạ có điều kiện lập tức thu tay về, nhưng động tác anh lại nhanh hơn, đã bắt lấy đôi tay của vòng qua cổ anh. . . . . .
Xem ra giờ phút này, thân thể cô nửa nghiêng về phía sau, cánh tay mập mờ quấn ở trên cổ của anh, trên mặt còn có chút đỏ ửngkhả nghi, nhìn thế nào cũng giống như cô chủ động trêu đùa anh. . . . . .
Mặt mày Thiệu Hiên khẽ cong, khóe môi giơ lên, vẫn là nụ cười vô lại trên mặt kề sát lại, "Vợ, tối nay anh dọn tới phòng em có được không?Em là vợ anh, không có đạo lý đem anh đuổi ra ngoài không ở cùng một chỗ!"
Tĩnh Tri bị anh chèn ép cơ hồ không thở nổi, bởi vì vừa vào cửa liền cởi áo khoác, giờ phút này cô chỉ mặc áo lông cừu thật mỏng, mà trên người anh chỉ mặc áo sơ mi, thân thể của hai người dán chặt như vậy, nhiệt độ trên người của anh liên tục không ngừng truyền tới, mỏng manh một tầng bắp thịt rắn chắc thật chặt áp bách lấy da thịt mềm mại của cô, làm toàn thân cô sinh ra cảm xúc không được tự nhiên, cô không thích như vậy!
"Thiệu Hiên! Buông tay ra. . . . . ." Cô không trả lời vấn đề của anh, trong âm thanh lại ngậm lấm tức giận.
Thiệu Hiên cười sâu hơn, nhưng sâu trong đáy mắt là một mãng lạnh lẽo: "Vợ, anh buông tay ra, em đồng ý anh dọn đến có được hay không?" Anh lại gần hơn một chút, hình như muốn nhìn rõ ràng, giờ phút này sâu trong đáy mắt cô, nồng nặc những thứ không thấy rõ, rốt cuộc là cái gì.