"Trong thời gian nửa tháng này, anh và em đều tỉnh táo một chút, Thiệu Hiên, nếu như anh đã nghĩ kĩ rồi, thì tới tìm em."
Cô nói xong, cuối cùng cũng quyết tâm cứng rắn kéo cửa xe ra, bước xuống, bắt một chiếc taxi, đóng cửa, nước mắt không báo trước rơi như mưa, cô bởi vì đau lòng và áy náy, bởi vì lưu luyến kí ức tốt đẹp của hai người, bởi vì anh yêu cô, đối xử tốt với cô, bởi vì anh tốt bụng nhưng phải chịu khổ, cho tới giờ đều dung túng bức bách mình đối tốt với anh, tất cả cô đều có thể nhịn xuống vì anh, ngay cả khả năng hận anh cô cũng không có, kể cả anh động thủ đánh người!
Nhưng nếu cứ để mọi chuyện rối ren thế này, kể cả anh và cô cùng ra nước ngoài, sao có thể hạnh phúc ?
Cô chỉ hy vọng tách ra nửa tháng, Thiệu Hiên có thể thật sự suy nghĩ cẩn thận, trưởng thành hơn, mà cô, cũng sẽ dùng thời gian nửa tháng này, để mình quyết đoán hơn, chưa có kết quả chính xác cũng chỉ hại người hại mình!
*****************************************************
Công ti chi nhánh ở huyện cấp thị xã, điều kiện không được tốt lắm, đây cũng là nguyên nhân khiến người có địa vị cao không phải đi, mà một nhân viên mới phải chuyển đến đó, Tĩnh Tri vừa xuống xe thì có người phụ trách tới đón, vốn là đi khách sạn tắm rửa ăn cơm, buổi chiều mới đến công ti, Tĩnh Tri cảm thấy từ khách sạn đến công ti đã mất một giờ, hơn nữa vị trí khách sạn hơi bất tiện, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định ở kí túc xá dành cho nhân viên, tuy sơ sài nhưng một mình một phòng, thuận tiện lại an toàn, người phụ trách nghe xong yêu cầu của cô, khách khí một phen rồi đồng ý, bớt một số tiền lớn là chuyện tốt, ai mà không muốn?
Có thời gian hai ngày để quen việc, Tĩnh Tri mới phát hiện bộ phận phiên dịch ở đây thật yếu kém, dù sao công ty chi nhánh gần cửa khẩu, trên cơ bản cứ vài ngày là liên hệ với người nước ngoài, không có lí do trình độ nhân viên phiên dịch kém như vậy!
Nhưng cô không thể nhiều lời, cô chỉ tới nơi này giúp đỡ, tuy nói là thủ lĩnh nhưng phép vua còn thua lệ làng, quy tắc làm việc của Tĩnh Tri là nói năng cẩn thật, hành động tốt, nên chỉ vùi đầu vào công tác, thà ăn một chút thiệt thòi cũng không làm việc đắc tội người khác.
Tuy bề bộn nhưng đây cũng là kết quả cô muốn.
Cô không muốn bản thân an tĩnh, cũng không muốn có thời gian rảnh để nghĩ ngợi lung tung, cả ngày trừ ăn cơm, đi WC, ngủ, thời gian còn lại đều dành cho công việc, hết sáng lại thức thâu đêm công tác, cũng khiến cô cảm nhận được phong phú trước nay chưa hề có, cô vừa tận chức trách hoàn thành tất cả nhiệm vụ được giao vừa bắt đầu học tập, nhặt từng phần tri thức đã vứt bỏ, tối đều ở công ti tăng ca, khi trở về kí túc xá, mệt mỏi đến sức để động não cũng không có, thường nấu một gói mì ăn liền tùy tiện tắm rửa rồi ngủ một mạch đến sáng!
Ngẫu nhiên sẽ gọi điện thoại cho Thiệu Hiên hỏi thăm tình huống Phi Đồng, thi thoảng trực tiếp gọi cho cô giáo Phi Đồng, thằng bé rất ngoan, mỗi lần nói chuyện với cô đều khóc, trong lòng cô dĩ nhiên khó chịu, cứng rắn không về nhìn nó, cho tới giờ đều quá nuông chiều Phi Đồng, nếu không phải cô chiều chuộng khiến nó tùy hứng không nghe lời, chuyện lần trước....
Thôi, dù không có chuyện lần trước thì cũng sẽ còn chuyện khác, quan hệ bọn họ vốn đã hết sức căng thẳng, có thể giải quyết trước, trái lại là chuyện tốt.
Tĩnh Tri công tác không biết ngày đêm ở công ti chi nhánh, cuối cùng Mạnh Thiệu Đình đã thuyết phục ông Mạnh, ra nước ngoài, một lần nữa tiếp nhận xí nghiệp Mạnh thị ở nước ngoài trên danh nghĩa là của anh - Hào Đình, lựa chọn của anh làm Mạnh Thiệu Tiệm tạm thời có thời gian thư giãn, không có động tác gì thêm, mà sau khi anh tiếp nhận Hào Đình mới phát hiện, xí nghiệp ban đầu phát triển không ngừng trong tay anh vậy mà đã rối loạn, mắc rất nhiều khoản nợ!
Không trách được Mạnh Thiệu Tiệm bỏ qua Hào Đình dễ dàng như vậy, nếu là Hào Đình lúc trước, anh ta tuyệt sẽ không chắp tay đưa cho anh như vậy!
Trong nước một đống chuyện phiền lòng, công tác lại không thuận buồm xuôi gió, những người này đã quen thói vô kỉ cương, đột nhiên xuất hiện một người quyết đoán gây chiến, cả đám đều bất mãn, ra sức từ chối công tác, thậm chí còn có vài tên lõi đời cậy già lên mặt, thầm nghĩ muốn anh biết khó mà lui, chán nản chạy về Trung Quốc!
Mạnh Thiệu Đình dứt khoát chuyển đến ở công ty lại thanh lý một đám sâu mọt chiếm vị trí không làm chính sự, bỏ ra số tiền lớn thông báo tuyển dụng người giỏi ở mấy bộ phận lớn, có ít người bị đuổi từng đi theo Mạnh Chấn Tông tung hoành thiên hạ tìm đến cửa, anh dứt khoát lựa chọn đóng cửa không gặp, sai An Thành ra mặt thay, vừa đấm vừa xoa mời mấy 'cụ' về nhà dưỡng lão, mà những người này không gặp được anh thì đến trước mặt Mạnh Chấn Tông bẩm báo, Mạnh Chấn Tông lại chỉ nói một câu: "Tôi già rồi, công ti đã giao cho con trai thứ hai, tất cả đều để nó quyết định."
Trong công ty, mọi người từ trên xuống dưới cảm thấy bất an, cục diện chia rẽ lúc trước được anh khống chế một cách dễ dàng, dần đi theo quỹ đạo.
Mọi việc anh đều tự thân làm, tự nhiên là ảnh hưởng tới nhân viên, hiệu suất công tác tăng lên trong phạm vi lớn, đồng thời quét sạch không khí uể oải ngày trước, nhưng Mạnh Thiệu Đình ở trong công ty như cũ, dùng toàn bộ thời gian rảnh rỗi để công tác, anh sợ, một khi dừng lại, đầu óc không tự chủ sẽ nghĩ đến Tĩnh Tri, nghĩ đến cô , anh không còn cách nào để tỉnh táo, nghĩ đến cô, sẽ cảm thấy tất cả phấn đầu từ trước đến nay không có ý nghĩa, coi như anh cướp Mạnh thị về, coi như tạo ra một mảnh trời riêng ở Mỹ, coi như trở thành người giàu nhất Châu Á thì sao? Cô gái anh yêu không thể ở bên cùng hưởng thụ, dù anh có được thiên hạ thì có gì vui?
******
Công ty chi nhánh sắp đặt một nghiên cứu sinh mới tới đi theo Tĩnh Tri học tập, sau một thời gian ngắn, người kia đã thay đổi rất lớn, mọi việc dần đi vào quỹ đạo, cô phân cho cậu ta một bộ phận nhưng Tĩnh Tri vẫn ôm rất nhiều việc vào người, cứ thế, công tác cường độ cao khiến bệnh mất ngủ của cô không trị mà khỏi, song một tuần sau, kinh nguyệt cô chỉ đến có hai ngày rồi biến mất sạch sẽ, cô mới phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này!
"Bên trong bị tổn hại
rất lớn, cô phải nghỉ ngơi một thời gian, cẩn thận điều trị, trước kia có phải từng sinh non không?" Bác sĩ Trung y có tuổi râu tóc bạc trắng, có phần tiên phong đạo cốt, sau khi bắt mạch thì cẩn thận hỏi thăm, sắc mặt Tĩnh Tri biến đổi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Lần đó còn chưa chú ý điều trị tốt, nhưng vấn đề chủ yếu không ở đây, tâm bệnh không thuốc chữa, đừng giữ mọi thứ ở trong lòng, nghĩ thoáng một chút, tuổi còn trẻ thế này, có chuyện gì mà nghĩ không thông? Có phải còn thường xuyên đau đầu mất ngủ hay không?"
Tĩnh Tri liên tục gật đầu, bác sĩ kia cầm bút viết đơn thuốc: "Trị được bệnh không trị được tính mạng, nếu cô còn tiếp tục thế này, dù uống một trăm đơn thuốc Đông y cũng vẫn không làm nên chuyện gì."
"Làm sao bác sĩ biết tôi có tâm bệnh?" Tĩnh Tri có chút tò mò, bình thường mọi người trong công ty cũng không nhìn ra cô có gì không đúng.
"Cô gái trẻ như cô, tôi thấy nhiều rồi, chờ cô đến cái tuổi này, cũng sẽ thấu hiểu thôi, đời người sống là để chuộc tội, chuyện chúng ta có khả năng làm, cứ thuận theo ý bản thân, người trẻ tuổi, sống đơn giản một chút được rồi!"
Bác sĩ Trung y có tuổi nói xong cười tủm tỉm vuốt vuốt râu: "Cô đi lấy thuốc trước đi, uống thuốc chỉ là yếu tố thứ hai, chủ yếu là bản thân mình!"
"Bác sĩ nói là cứ thuận theo ý bản thân, như vậy nếu vì làm theo ý mình mà tổn thương một người khác thì sao?"
"Vậy tôi hỏi cô nhé, nếu cô vì không để người kia tổn thương mà ủy khuất mình, một ngày người nọ biết được hóa ra trong lòng cô nghĩ như vậy, chỉ sợ đây mới là tổn thương lớn nhất, đúng không?"
Tĩnh Tri sửng sốt, cô chợt tỉnh táo lại, cầm thuốc trở về, hôm đó đột nhiên sốt cao, may mà công tác sắp kết thúc, cậu trai cấp dưới cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận tất cả, người phụ trách đã gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Hiên giúp cô...
Lúc Thiệu Hiên nhìn thấy cô thì cô đang truyền dịch nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh, hai má ửng đỏ như bị đốt, một khắc này, khi ôm lấy cơ thể đơn bạc, cái gì cũng biến thành mây khói hết, dù cô tức giận anh, dù trong lòng cô không có bóng hình anh, dù cô lưu luyến cuộc sống lúc trước, anh cũng không tức cô, đợi cô tốt rồi, anh sẽ nói rành mạch cho cô biết: anh suy nghĩ cẩn thận rồi, anh sẽ không bao giờ xúc động, tùy hứng nữa, anh sẽ cố gắng công tác, đổi thành anh chăm sóc cô mà không phải muốn cô nuông chiều anh, chăm sóc anh...
Về đến nhà, anh thu dọn một vài thứ quan trọng rồi đến bệnh viện, nhìn cô vừa giống như đang ngủ say lại như đã tỉnh giấc, mà anh thì tay chân vụng về canh giữ bên cạnh, chăm sóc cô, thỉnh thoảng đổi khăn lạnh đắp trên trán nóng như lửa, cô vẫn vô tri vô thức, nói mê sảng, Thiệu Hiên nhìn mà đau lòng, nhẹ nhàng nắm tay cô, cầm bông thấm cồn ma sát lòng bàn tay theo lời bác sĩ căn dặn, làm vậy có thể hạ nhiệt độ xuống một ít, theo thời gian cô dần an ổn lại, mi tâm nhíu chặt cũng giãn ra một ít...
Vô tri vô giác, hình như cơ thể của cô đang trôi nổi giữa không trung, bóng tối vô biên, cô không biết mình sắp đến đâu nữa, ở nơi rất xa hình như có giọng nói đang gọi cô, trở về nào... trở về nào... Cô cũng mơ mơ màng màng đi theo tiếng nói kia, đi qua sân nhà liền nhau, tường che đồ sộ cao chót vót, cổng chính chậm rãi mở ra, cô bước vào, trước mặt là một cái hồ cực lớn, trên đá có khắc chữ — Tĩnh Viên.
Lòng lập tức bình tĩnh lại, cô đi qua hòn non bộ, đến đình Thương Lan, bước xuống cầu nhỏ, còn đứng ở đó hồi lâu, giọng nói như ẩn như hiện kia lại chậm rãi vang lên, trước mắt cô đều là sương mù, nhưng giống như có ai đó dẫn dắt, đi qua nhà Tư Thuần, đến trường Bán Nguyệt, ở đó có ao sen đang nở rộ, tươi đẹp không tả hết, mùi hương tỏa khắp nơi, cô không nhịn được hít sâu làn không khí thơm ngát, ngẩng đầu lên, thế mà thấy cha và Mạnh Thiệu Đình cũng đang ngồi trong đình, mái hiên cong cong, cột đình đỏ thắm, chính giữa có bàn đá nho nhỏ, có bày mấy ly trà nhỏ, mà hai người họ ngồi đối diện nhau, bưng trà lên, mỉm cười nhìn cô.
Cha vẫn mặc trang phục thời Đường như trước, nho nhã và thanh liêm, ánh mắt nhìn cô đầy tình thương ấm áp, mà Thiệu Đình vẫn là quần áo màu đen, mắt sáng mày nhỏ, khóe môi mỉm cười, đôi mắt sáng bóng như bảo thạch, điềm đạm gật đầu cười với cô.
Trong lòng vui sướng, chạy nhanh về phía trước, miệng còn lớn tiếng kêu: "Cha! Thiệu Đình! Cha —"
Bóng dáng cha thế mà dần dần mơ hồ, chỉ còn Thiệu Đình đau lòng nhìn cô đứng cạnh trường Bán Nguyệt, trầm thấp gọi tên cô: "Tĩnh Tri... Tĩnh Tri!"
Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, bỗng chốc nhào vào trong lòng anh: "Thiệu Đình — Thiệu Đình — em nhìn thấy cha rồi, nhìn thấy cha..."
Ngón tay cô bắt đầu giãy dụa trong lòng bàn tay anh, khăn mặt âm ấm trên trán mất trật tự rơi trên gối, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng chảy ra từ đôi mắt khép chặt, khóe môi nhúc nhích như muốn nói gì đó nhưng lại chỉ phát ra tiếng rên thống khổ...
"Tĩnh Tri, Tĩnh Tri! Em gặp ác mộng, tỉnh lại nào, tỉnh..." Lòng Thiệu Hiên nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng lay cô, lại cầm khăn mặt định đắp lên cho cô... Một vài lọn tóc lộn xộn dính nước mắt, rồi vẻ mặt chợt thay đổi, khóe môi cong lên nhẹ nhàng lộ ra lúm đồng tiền, giọng nói nhu hòa giống như than vãn vang lên: "Thiệu Đình... Thiệu Đình...Anh đừng đi... Đừng bỏ em đi giống như cha mà..."
Thiệu Hiên khẽ giật mình, 'tõm' một tiếng, khăn mặt trong tay rơi xuống chậu nước, bọt nước bắn lên, ướt ống tay áo của anh.