Thiệu Hiên khẽ giật mình, 'tõm' một tiếng, khăn mặt trong tay rơi xuống chậu nước, bọt nước bắn lên, ướt ống tay áo của anh.
Anh không thể động đậy, cơ thể cứng đờ giống như bị cái rét bao trùm, anh không thể suy nghĩ, hình như ngay cả đầu óc cũng đã mất khống chế, anh cứ đứng như vậy, nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường, anh muốn nhìn thấu xem rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, muốn xuyên thấu ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu cô, đến tột cùng là ai không bỏ xuống được khúc mắc hẳn đã rõ ràng, anh muốn biết, rốt cuộc anh hai đã làm cái gì, khiến cô đã hôn mê mà vẫn kêu tên anh ta...
Anh càng muốn biết, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri...Suy cho cùng là lòng người dễ đổi hay là anh vốn chưa từng tiến vào trong trái tim em?
Anh còn muốn biết rõ, quãng thời gian hạnh phúc của hai ta có tồn tại thật hay chỉ là một cảnh tượng huyền ảo, chỉ là một giấc mơ của anh, chưa từng xuất hiện, cho tới giờ cũng chưa từng xảy ra, một giấc mơ hư ảo gạt người...
Trong hôn mê vì cơn sốt, cô không ngừng rơi lệ, người đau đớn là cô, người thừa nhận ốm đau tra tấn cũng là cô, nhưng người tuyệt vọng lại là anh.
Anh không còn cách nào đứng tiếp, cũng không có cách gì trông nom cô, giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì tiếp tục chăm sóc cô, anh không chú ý tới nước mắt đang rơi trên má cô, mặc kệ cơ thể run rẩy vì sốt cao, chậm rãi xoay người, khẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Cánh cửa khép lại, anh chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, hình như xương cốt trên người bị rút hết, thỉnh thoảng có người đi qua hành lang, cũng có bác sĩ y tá vội vàng chạy đi, anh cảm thấy ánh mắt mọi người giống như kiếm sắc lạnh lùng đâm vào mình, khiến anh không còn chỗ dung thân.
Đi thẳng tới toi let cuối hành lang, nơi đó không có người, anh mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt, xúc cảm đóng băng khiến anh giật mình, mà đau đớn gần như đã đông cứng chợt lan tràn, khiến cơ thể không còn sức lực, tê liệt men theo vách tường rồi ngồi bệt xuống, hai tay ôm đầu gối, chôn đầu vào đó, chưa bao giờ có cảm giác nặng nề như vậy, không còn cách tự mình dối mình để chống đỡ...
Cô có biết hay không, rốt cuộc cô có biết hay không, cái cô từng cho anh, giờ đã bị tàn nhẫn cướp đoạt, là cái gì.
Mà thôi, cô nhất định sẽ không biết, lần đầu tiên gặp cô ở ngôi nhà cũ của nhà họ Mạnh, cô đã là ánh mặt trời đầu tiên trong cuộc đời đen tối của anh, là ấm áp đầu đời.
Song, anh đã từng mê mang, thứ mà anh yêu, rốt cuộc là cô gái Phó Tĩnh Tri kia, hay thứ mà anh thích là ấm áp hiếm có mà cô mang lại.
Có phải nếu đổi lại là người khác xâm nhập tính mạng anh vào giờ phút đó, anh cũng có thể toàn tâm toàn ý yêu hay không...
*********************************
"Cháu nhìn nhà ấm này nè, ở trong có trồng hoa cỏ đủ màu sắc, đang đua nhau khoe sắc, vô cùng xinh đẹp, nhưng mà, nếu muốn nó đẹp khi trưởng thành, bón phân đúng lúc tuy quan trọng nhưng càng quan trọng hơn là lúc nào cũng phải chú ý, đừng để đám cỏ dại không biết tên chiếm chất dinh dưỡng của nó, vậy nên, một khi phát hiện có cỏ dại phải hung ác nhổ đi."
Tay Mạnh phu nhân đeo chiếc nhẫn phỉ thúy rất lớn, được chăm sóc sáng như ngọc, nhưng giờ đây, bà cong lưng, ngón tay quấn cỏ dại, hung hăng dùng sức, nhổ tận gốc, sau đó cũng không thèm liếc mắt nhìn đã ném xuống đất.
Bà vỗ tay dính bùn đất, ngồi thẳng lên, cầm khăn ướt lau tay một cách tỉ mỉ, mới xoay người nhìn Tô Linh đang sững sờ, mỉm cười mang theo yêu thương, nói: "Con bé này, cháu còn đứng đó làm gì thế?"
Tô Linh giật mình, phục hồi tinh thần lại, "Bác gái, cháu nghĩ, đang yên lành bác nói với cháu chuyện này làm gì? Chắc không phải dạy cháu trồng hoa chứ?"
Mạnh phu nhân cười vui vẻ, không nhịn được kéo tay Tô Linh chậm rãi đi ra ngoài: "Con bé này, xưa nay luôn là đứa bé lanh lợi, bác thật đúng là không nhìn lầm người, nào, vào phòng bác, bác có lời này muốn nói riêng với cháu."
Bà thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ đắng chát: "Hơn ba mươi năm rồi, bác vẫn luôn giữ bí mật này..."
"Bí mật, bí mật gì?" Tô Linh tò mò: "Bác gái muốn nói với cháu sao?"
"Ừ, bác sẽ nói cho cháu một bí mật." Trong mắt Mạnh phu nhân có ánh sáng kì dị, bà ngồi trên ghế sô pha, ánh sáng trong phòng ngủ vô cùng tốt, có ánh mặt trời bao phủ người bà, lại không khiến chán chường và ảm đạm quanh người bà tan mất, hình như đang chìm trong kí ức, tròng mắt bà không có tiêu điểm, chỉ là có chút mê mang như có như không.
Tô Linh nghe mà giật mình, càng đến gần cuối sắc mặt cô càng tái nhợt, cuối cùng không nhịn được mà đứng phắt dậy, bộ ngực phập phồng dồn dập, bàn tay nhỏ bé rất nhanh đã nắm thành quyền, cô nóng nảy giống như trẻ con, sắc mặt dần đỏ bừng: "Cháu không tin, cháu không tin, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu anh ấy không phải con bác trai, sao hơn ba mươi năm không bị phát hiện?”
"Cháu không tin? Đương nhiên rồi, có đôi khi ngay cả bác cũng không tin sao mình có thể chôn giấu một chuyện vớ vẩn như vậy hơn ba mươi năm, người biết rõ bí mật đã chết rồi, bác mà không nói, thì ai biết? Cha nó là người thấp hèn như vậy, cho dù chết cũng không xứng để biết mình còn một đứa con trai! diien\daan\lee\quyy\donn A... Con trai! Ông ta không xứng! Suýt chút hủy hoại bác! Hủy hoại cả đời bác! Bác là một thiên kim tiểu thư, ông ta chỉ là một vệ sĩ thấp hèn lại cho rằng ông ta cưỡng chiếm bác thì bác chính là của ông ta? Hoang đường, kẻ ngu nằm mơ giữa ban ngày!"
Sắc mặt Mạnh phu nhân đột nhiên biến thành sắc bén và cay nghiệt, bà đập liên tiếp vào tay ghế sô pha, cả người bị một lớp mục nát quấn lấy, không còn sức sống rực rỡ.
Tô Linh lui về phía sau từng bước một, cô lắc đầu nguầy nguậy, trên mặt không có huyết sắc: "Cháu không tin, bác gái, bác lừa cháu đúng không, bác lừa cháu..."
Mạnh phu nhân chợt cười ra tiếng: "Cháu không tin? Vậy cháu nghĩ xem, vì sao bác một lòng giao Mạnh thị cho thằng hai, vì sao rõ ràng nó có tài cán nhưng vẫn không được trọng dụng, vì sao, nó là con trai cả nhà họ Mạnh, lại không được tán thành? Nếu nó là con trai quang minh chính đại của bác và Chấn Tông..."
"Nhưng bây giờ anh ấy là chủ tịch Mạnh thị!" Tô Linh giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, cấp bách mở miệng, rồi lại gật đầu tự an ủi mình: "Đúng, đúng vậy, bây giờ anh ấy là chủ tịch, anh ấy vẫn là con rể chuẩn mực của bí thư Tiếu, nếu anh ấy thật sự là con riêng, làm sao có thể..."
"Đứa bé ngốc, ngoại trừ bác, còn ai biết thân phận của nó? Nó chỉ là chủ tịch tạm thời, mà còn con rể chuẩn mực kia à? Ha ha, nó có vận mệnh đó hay không thật đúng là khó nói..."
"Vì sao? Không phải anh ấy và Phó tiểu thư đã đính hôn rồi sao?"
Mạnh phu nhân nghe thấy một tiếng Phó tiểu thư, không nhịn được cười cười cổ quái, bà nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Linh: "Cháu còn không biết à? Con gái nuôi của bí thư Tiếu thì ra là Phó tiểu thư kia, người cô bé đó yêu, cũng không phải Thiệu Tiệm, mà là..."
Đột nhiên bà che miệng, cười ngặt nghẽo: "Bốn đứa con gái của nhà đó, nhưng lại có ba người cấu kết với thằng hai... Phó Tĩnh Ngôn này, cho tới bây giờ nó vẫn còn yêu thằng hai, cháu có tin không? Nếu giờ thằng hai cho nó sắc mặt tốt, hoặc nói với nó một câu không nên kết hôn với Thiệu Tiệm, Phó tiểu thư kia nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời..."
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy!" Tô Linh đứng ở đó, lung lay sắp đổ, nhưng ở sâu trong trái tim có từng đợt đau đớn tràn ra, "Anh ấy có biết hay không? Những chuyện này, anh ấy có biết không?"
Mạnh phu nhân ngừng cười, lắc đầu: "Làm sao có thể để nó biết chứ? Bí mật như vậy, dĩ nhiên là càng ít người biết càng an toàn, nó không biết, nó cái gì cũng không biết, cho nên, bây giờ bác nhìn nó liều mạng tranh đoạt mọi thứ với thằng hai, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nó dựa vào gì để tranh giành chứ? Lại có tư cách gì để giành? Đợi đến một ngày bí mật này công bố khắp nước thì nó mới phát hiện, vào giây phút mà nó sinh ra đã sớm thất bại thảm hại! Dồn sức tranh đoạt một đồ vật, vốn cho đồ vật đó là của mình, cuối cùng mới phát hiện ngay cả tư cách tranh đoạt mình cũng không có! Nó cũng chỉ là một thứ thấp hèn, một dã chủng không nên sinh ra!"
Nước mắt Tô Linh bất ngờ chảy xuống, cô che miệng lại, rưng rưng, khàn giọng mở miệng: "Thế nhưng anh ấy là con của bác mà, bác là mẹ của anh ấy, là người đã hoài thai mười tháng sinh ra anh ấy, tại sao lại đổi xử với anh ấy như vậy?"
"Bác chỉ biết, sự có mặt của nó, suýt nữa hủy cuộc đời bác." Mạnh phu nhân nói xong, chậm rãi đứng lên: "Linh Linh, sự thật vốn như thế, chính là tàn khốc như vậy, bác đã nói tất cả với cháu, lựa chọn như thế nào, chính cháu suy nghĩ thật kĩ đi, thân phận nhà họ Tô còn ở đó, cháu và nó chung quy là có duyên không phận, cháu phải suy nghĩ cẩn thận."
Tô Linh cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cô kéo cửa rồi xoay người chạy ra ngoài.
Cô muốn gặp anh, muốn dẫn anh rời khỏi đây, muốn tự tay lôi anh ra từ vũng bùn mê hoặc này, cô chưa bao giờ biết, người như anh, ôn hòa và nho nhã như anh, trầm ổn và nội liễm như anh, người khi thấy cô sẽ lộ ra vui vẻ nhàn nhạt, hóa ra, có thân phận không chịu nổi như vậy...
Mạnh phu nhân nhanh chân bước ra, bàn tay bám vào khóa cửa, lạnh lùng mở miệng: "Tốt nhất cháu nên suy nghĩ cẩn thận, giữ kín bí mật này, nó mới còn có thể sống, nếu nói ra, chỉ sợ ngay cả ánh mặt trời ngày mai cũng không nhìn nổi!"
Bước chân Tô Linh dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần lộ ra kiên nghị rực rỡ, cô đi nhanh về phía trước, vọt xuống dưới tầng đi thẳng đến trong vườn, lúc kêu lái xe đưa mình đi, cô bỏ ngây thơ trên mặt đi, chỉ còn lại vẻ tỉnh táo và trấn định.
Xe đứng trước cao ốc Mạnh thị, đó là một cao ốc xoa hoa màu trắng chừng 88 tầng, im lặng đứng sừng
sững giữa trời đất, DjĐjLjQjĐ nhìn từng cử động của chúng sinh vô cùng nhỏ bé, Tô Linh đứng lại, sau một lát, cô vẫn nổi lên dũng khí vọt vào đại sảnh...
Tòa nhà 88 tầng hình trụ to và tráng lệ sừng sững đứng ở đó, trong đại sảnh lộng lẫy không một tiếng động, nhân viên lui tới ngay ngắn trật tự, Tô Linh nhếch miệng, cúi đầu chạy tới thang máy bên cạnh.
"Tiểu thư, cô không thể vào..." Bảo vệ lập tức tận chức trách ngăn cản, nhưng Tô Linh lại đỏ mắt, thoáng cái đẩy anh ta ra: "Cút ngay, tôi muốn gặp Mạnh Thiệu Tiệm!"
"Bây giờ chủ tịch đang họp, không thể..."
"Tôi muốn gặp Mạnh Thiệu Tiệm!" Tô Linh đẩy người nọ ra một lần nữa, bước nhanh về phía trước, may mà lái xe Mạnh gia đi cùng, thì thầm với bảo vệ vài câu thì bảo vệ ngượng ngùng đi ra, nhìn Tô Linh vọt vào thang máy dành cho chủ tịch thông đến tầng 88.
"Tô tiểu thư, Tô tiểu thư ngài không thể đi vào. . ."
Thư kí cấp thiết ngăn cô lại, rồi lại vội vàng giải thích: "Chủ tịch có hội nghị quan trọng..."
"Tôi chờ anh ấy ở văn phòng." Tô Linh nói xong, quay đầu đi vào phòng làm việc của anh.
Đẩy cửa đi vào thì thấy văn phòng tư nhân trên trăm bình ( Phép đo nước Nhật Bản cho 36 thước vuông là một bình.) giống như hang tuyết, ngoại trừ thứ cần thiết được sắp xếp ở ngoài, những thứ khác đều không bày biện, Tô Linh sửng sốt một chút, dẫm lên thảm mềm mại chậm rãi đi vào, một bàn làm việc rất lớn được thu dọn ngăn nắp, chỉ có mấy xấp tư liệu và một ống đựng bút, một cái bút điện đặt ở đó, Tô Linh đi đến bên cửa sổ, mở cửa chớp ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, cảm xúc ôn hòa, lại khiến cô đột nhiên muốn khóc.
Anh - có trời mới biết nếu biết anh biết tất cả, sẽ phản ứng như thế nào? Có thể chịu đựng được khác biệt lớn như vậy hay không? Sau khi biết tất cả việc người thân nhất của anh đã làm?
Nếu như anh chịu đi cùng cô, rời khỏi đây cùng cô, dựa vào thế lực nhà họ Tô, còn hơn ở lại nhà họ Mạnh...
Nhưng, căn cứ vào đâu mà anh lại đi cùng cô chứ? Chỉ có mấy lần tiếp xúc, cho tới giờ anh đều đối xử với cô như một bé gái, cho tới giờ cũng không có ý nghĩ thừa thãi...
Ghế sa lon Tô Linh ngồi lún xuống, nước mắt không ngừng chảy xuống, một người ngoài như cô nghe được chuyện này đã thương xót anh, đừng nói gì đến anh là người trong cuộc...
Mắt bị nước mắt và sương mù bao phủ, nhìn quanh thì thấy một bộ chữ - đồ trang trí duy nhất trên vách tường, là lối chữ thảo ( kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh) cuồng dã và mất trật tự, cô không nhận ra viết gì nhưng vẫn thấy đẹp mắt, dứt khoát đi qua nhìn kĩ, lại chỉ nhận ra trên con dấu khắc tên anh, cô đứng ở đó im lặng nhìn, xem xem chợt òa khóc...
Lần đầu tiên cô thích một người, tại sao, tại sao lại có kết quả bi kịch như vậy?
Lúc Mạnh Thiệu Tiệm đẩy cửa tiến vào thì thấy Tô Linh đang ghé vào tường khóc đen trời tối đất, anh lại càng hoảng sợ, vội vàng sai thư kí và trợ lí ra ngoài, đóng cửa rồi bước tới, có chút lo lắng kéo tay cô: "Linh Linh? Em làm sao vậy?"
Tô Linh xoay đầu, thấy ánh mắt ân cần của anh, miệng cô mếu máo, lại thêm một tiếng khóc long trời lở đất, song, cô nhào vào ngực Mạnh Thiệu Tiệm, dùng hết sức túm chặt anh, bôi hết nước mắt vào trước ngực anh.
Mạnh Thiệu Tiệm kinh dị trong nháy mắt, con mắt cũng sáng ngời ở khoảnh khắc ấy, nhưng chỉ vài giây, anh đã nhẹ nhàng đẩy Tô Linh ra, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, giọng nói chậm rãi nhưng lại lộ ra vẻ hời hợt lạnh lẽo: "Linh Linh, đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh Mạnh nào, anh giúp em trút giận."
Một đôi mắt hạnh của Tô Linh rưng rưng nhìn anh, đáy lòng giãy dụa nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủn, bất chợt, hình như cô đã không quan tâm đến hậu quả, nhắm mắt lại, kiễng chân hôn lên môi Mạnh Thiệu Tiệm: "Anh Mạnh, em thích anh, anh đi theo em nhé."
Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy có dòng điện nho nhỏ tràn từ môi đến tứ chi, đến trăm mạch máu trong cơ thể, anh hoảng hốt chốc lát, thậm chí quên đẩy Tô Linh ra, môi cô gái mềm mại mang theo mùi thơm trong veo, lướt qua môi anh, lại giống như chạm vào trái tim, khiến nguội lạnh trong anh những thời gian qua cũng mềm nhũn ra.
"Anh Mạnh, anh rời đi cùng em nhé, chúng ta đến nước Pháp, đến I-ta-li-a, đến Hà Lan, đến chỗ nào cũng được, ông nội em rất thích em, ông ấy cũng sẽ thích anh mà, chúng ta đi rồi, không cần gắng gượng cướp đi cướp lại với bọn họ..."
Tô Linh tiếp tục nói, lại không thấy sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm đã thay đổi.
Anh tự tay đẩy Tô Linh ra, mềm mại trên mặt lúc nãy sớm đã biến mất, anh hờ hững nhìn cô, môi chậm rãi vẽ ra một nụ cười châm biếm lạnh lùng: "Cô Tô, cô là thiên kim đại tiểu thư, muốn gì đều có cái đó, dd(l)qd.c(o)m cho dù cô muốn ánh trăng trên bầu trời cũng sẽ có người bắc thang hái xuống cho cô, nhưng mà, thật xin lỗi, Mạnh Thiệu Tiệm tôi là người, không phải hàng hóa, dựa vào cái gì mà tôi phải đi theo cô?"
Cô cho rằng tôi không biết cô có ý gì? Cô cũng chỉ là vì thằng hai thôi, bảo tôi đi cùng? Bảo tôi ra nước ngoài à? Sau đó tùy tiện cho ít tiền, đẩy cho một công ti nhỏ, thế là sau này thằng hai không cần lo lắng, cả Mạnh thị đều là của nó rồi!
Mỹ nhân kế? Ồ, Thiệu Đình, cậu cho rằng tôi sẽ ngu xuẩn đến mức cứ như vậy mà buông tha tất cả, đi tin lời một cô bé?
"Anh Mạnh... Nhưng mà em thích anh, em thích anh mà.." Tô Linh lảo đảo vì bị anh đẩy, không dám tin nhìn anh, cho tới giờ, anh luôn cười với cô, dịu dàng dung túng cô, vui vẻ hoà nhã đối xử với cô, còn yêu thích rõ ràng, không giống Mạnh Thiệu Đình, trong tim hay trong mắt đều chỉ cần Phó Tĩnh Tri, chỉ biết cãi nhau, đấu võ mồm với cô, chỉ có anh, chỉ có anh mới khuyên can Mạnh Thiệu Đình không bắt nạt cô, chỉ có anh, chỉ có anh khi thấy cô bị Mạnh Thiệu Đình khiến cho tức chết thì mua đồ ăn vặt cô thích rồi mang đến....
Cô cho rằng, ít hay nhiều thì anh cũng có chút ấn tượng tốt với cô chứ?
"Nhưng tôi không thích cô, ngây thơ, ngu xuẩn, kiêu căng, dã man, thô lỗ, không có giáo dưỡng, Tô Linh, tôi không thích cô!"
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong, đột nhiên xoay người kéo cửa ra: "Mời cô rời khỏi, tôi phải làm việc!"
Tô Linh sững sờ tại chỗ, giống như đã hóa đá, "Anh Mạnh, anh nói cái gì?"
"Cô còn muốn tôi nói lại một lần nữa sao? Được... Tôi không thích cô, bởi vì cô, ngu xuẩn..."
"Đủ rồi!" Tô Linh bỗng hét to, nước mắt biến mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cuối cùng lộ ra vui vẻ: "Tôi nhớ kĩ rồi, không cần anh nhắc lại một lần nữa, tôi ngây thơ, tôi ngu xuẩn, tôi không có giáo dưỡng, tôi thô lỗ, nhưng anh Mạnh, Mạnh Thiệu Tiệm! Anh nghe cho kĩ đây, tôi thích anh, Tô Linh tôi thích anh, nhưng tôi không thèm anh nữa, cũng không định nói với anh lần thứ hai."
Cô nói xong thì lướt qua anh, bả vai đơn bạc huých phải anh, khiến anh lảo đảo lui về sau một bước, anh cảm giác hình như mình sắp mất cái gì đó nhưng không nghĩ ra, thân thể nho nhỏ đột nhiên biến mất, trong phòng trở nên yên ắng, anh lại cảm thấy bực dọc.
Đúng, anh không thích cô, không thích thiên kim đại tiểu thư như vậy, kiêu căng vô lễ, tự cao tự đại, dựa vào cái gì cô nói thích anh thì anh phải đi theo cô? Cô cho rằng cô là ai!
Người Mạnh Thiệu Tiệm anh thích là Phó Tĩnh Tri! Đúng, anh thích cô gái an tĩnh, nhu hòa, thanh tú, nho nhã lễ độ, xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có cô gái giống thế mới xứng với anh! Một con nhóc lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng, lời nói to gan vô lễ như thế, chỉ biến thành trò cười!
Nếu như Tô Linh không phải chỉ mới hai mươi tuổi, nếu như cô có thể chín chắn, tỉnh táo hơn, nếu như cô đổi phương thức khác, không chừng sẽ có một kết cục khác...
Nếu Mạnh Thiệu Tiệm không bị quyến thế che mắt, tim không bị tình yêu tự cho là đúng quấy rối, nếu anh tỉnh táo sớm một chút, từ khi ở trên xe đến sân bay, lúc cô bé kia mỉm cười, híp mắt lấy mận ngào đường đưa tới trước mặt anh, nói: "Ăn rất ngon, anh có muốn thử không?" có thể bắt được tình cảm thay đổi chợt lóe trong lòng, không phải cuộc sống của anh sẽ được sửa lại từ đây sao?
Nhưng trong cuộc sống, cho tới nay, không có nếu như.
Ba ngày sau, Tô Linh lên đường đi Mỹ, trước khi đi, cô còn chân nhấc cao bước, mặt hất lên gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình: "Mạnh Thiệu Đình, bà cô đây thất tình rồi, bà cô sắp đến nước Mỹ dụ dỗ cậu, chuẩn bị xả thân cứu người, phổ độ chúng sinh, thay đổi cảnh vợ chồng xa cách nhau đây!"
Lúc Mạnh Thiệu Đình tắt máy, trong lòng không nhịn được nghĩ nếu Tĩnh Tri biết anh và Tô Linh ở cùng một chỗ, sẽ phản ứng như thế nào, sẽ thật như Tô Linh nói sao, không bao giờ làm một chú đà điểu, khép kín lòng mình, cô sẽ đau khổ muốn chết, hay là sẽ thở ra một hơi, sau đó thanh thản sống cùng Thiệu Hiên?
Anh không biết, nhưng anh quyết định sẽ đánh cược một lần.