Mạnh Thiệu Hiên lảo đảo cất bước, thỉnh thoảng sẽ va vào người khác, nhưng không ai tranh luận với anh, trái lại còn núp ở xa, đương nhiên rồi, với diện mạo người không ra người quỷ không ra quỷ của anh hiện nay , người khác nhìn không sợ mới là lạ.
"Tiểu Địch à, em còn chưa thu dọn xong sao, khách chờ đến nóng nảy rồi kìa!" Chị Hoa đong đưa đi tới, thấy một tầng phấn dày trên mặt Lô Địch, nhưng vẫn có nếp nhăn tinh tế nơi khóe mắt, không khỏi lắc đầu thổn thức: "Em mới hai mươi tuổi đã không giấu được nếp nhăn rồi, tích lũy nhiều có được tiền không vậy? Có thể nhanh chóng thoát khỏi chỗ này..."
Lô Địch mỉm cười, vờ như không để ý thần sắc, ném một ánh mắt quyến rũ: "Chị đã nói đó, em mới hai mươi tuổi, phải thừa dịp tuổi trẻ còn có người để mắt, kiếm nhiều chút, người trong nhà cũng sống khá hơn."
Cô bình tĩnh nói nhưng ai nghe cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói.
Chị Hoa lắc đầu: "Em mau đi đi, mấy người kia thoạt nhìn cũng không phải hạng tốt gì, em cẩn thận một chút."
"Uh, em đã biết, yên tâm đi." Lô Địch lấy hộp trang điểm, nhìn gương rồi tô thêm một chút, chị Hoa nói thật đúng, mình mới hơn hai mươi tuổi đã thành thế này, nếu muốn Tam thiếu để ý, còn nhận ra... Khẽ cười tự giễu, khoanh một tay, tay còn lại kẹp điếu thuốc, phun khói trắng vào gương, giờ mới tắt thuốc, lại cầm thỏi son đỏ tươi bôi trên môi thật đậm mới quay người, đung đưa định tới hộp kín, lại bị sững sờ ngay tại chỗ, trước mặt là cảnh tiếng động huyên náo và ầm ĩ, ánh đèn lập lòe chướng mắt nhưng cô chỉ liếc mắt đã thấy anh, thấy anh lảo đảo, chán nản, chật vật đi qua đám người, anh vẫn chói mắt như cũ, miệng gọi tên anh, chen qua người trước mặt chuẩn bị đuổi theo: "Tam thiếu..."
"Nè... Tiểu Địch, em làm gì thế? Tranh thủ thời gian đi nào, khách còn đang đợi đó!" Chị Hoa nhẹ vươn tay giữ cô lại, có chút nghi ngờ nhìn theo ánh mắt cô, lại chỉ thấy đám người hỗn độn ầm ĩ, không khỏi hỏi: "Thấy ai vậy? Người tình cũ?"
Lô Địch mờ mịt đứng đó không động đậy, trơ mắt nhìn anh biến mất không còn bóng dáng, giống như hồn bị mất, cô cố toét miệng cười: "Em không sao đâu chị Hoa, vừa thấy một người quen ấy mà, ta đi nào."
"Đi thôi, cẩn thận một chút, nhớ rót nhiều rượu cho họ, bằng không lại phải đổi phương pháp giày vò người." Chị Hoa kéo quần áo cô, rồi buông lỏng.
Lô Địch cúi thấp đầu đi vào hộp kín nhưng vẫn đang phỏng đoán trong lòng, người nó rốt cuộc có phải Tam thiếu không? Cô chỉ thấy sườn mặt, nhưng đủ để nhận ra là anh!
Nhưng nếu thật là anh, vì sao sẽ có bộ dạng này? Thoạt nhìn cũng không giống uống say, bộ dáng đó... Thế nào lại giống như hút thuốc phiện...
Trong lòng Lô Địch run lên bần bật, hút thuốc phiện? Tam thiếu sẽ không đâu! Trước kia cô đã tiếp xúc với anh, những người kia khuyến khích anh hút nhưng anh còn chẳng thèm ngó tới!
Tuy thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không nói nên lời, lúc vào hộp kín bên kia, không nhịn được kéo một nhân viên phục vụ quen biết, cô đã từng đến mấy câu lạc bộ đêm, cũng thường đến chỗ này, có một nhân viên phục vụ chuyên môn phụ trách hộp kín là người cùng quê với cô, bình thường khá thân thiết.
"Tối nay Tam thiếu không đến? Đúng là Tam thiếu gia nhà họ Mạnh: Mạnh Thiệu Hiên!" Lô Địch đi thẳng vào vấn đề, nhân viên tạp vụ kia nghĩ một lát rồi nói: "Tôi phụ trách hộp kín không nhìn thấy, nhưng hình như thấy một người giống Tam thiếu đi từ đây ra ngoài."
"Cậu cũng thấy hả?" Ấn đường Lô Địch nhăn hơn, mấy năm trước có đoạn thời gian Tam thiếu thường xuyên đến, dù không tin tức thời gian dài như vậy nhưng người giống như anh hay khiến người khác khắc sâu trong đầu.
"Vậy thì cậu chú ý chút, nếu hôm nào anh ấy đến thì lập tức nói tôi biết nhé."
"Tiểu Địch, cậu muốn làm gì? Cậu còn chưa hết hi vọng hả?"
Lô Địch nhẹ nhàng lắc đầu: "Cậu không cần quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần kịp thời cho tôi biết là được."
"Ừm, cậu chớ gây chuyện đó, bằng không tôi không làm nổi ở đây nữa đâu!"
"Yên tâm đi, tôi có chừng mực." Lô Địch khoát khoát tay, quay người đi vài bước, đẩy cửa một phòng kín, trên mặt đã nở nụ cười lẳng lơ...
Cười làm lành, bán thân mới là công việc thuộc cuộc sống của cô, cô chưa từng vọng tưởng, nhưng, bắt cô nhìn anh sống không tốt, thế nào cô cũng không làm được.
*************
"Mẹ, mẹ, sao mẹ còn chưa tỉnh chứ..." Phi Đồng ghé vào bên giường Tĩnh Tri, lắc lắc cánh tay cô, nhưng Tĩnh Tri vẫn không tri giác nằm đó, không nhúc nhích giống như đã mất cảm giác, sốt cao không lùi thật nhiều ngày, khó khăn lắm cơ thể mới hạ một độ, nhưng lại giống như mất ý thức, ngủ mê không tỉnh đã hai ngày hai đêm.
Hôm đó, sau khi Mạnh Thiệu Hiên rời khỏi, sáng sớm Phi Đồng bắt đầu phát hiện mẹ bị bệnh, khóc rồi lục lọi điện thoại Tĩnh Tri gọi cho Bình Bình, Bình Bình mang lái xe đến mới đưa cô đến bệnh viện, điện thoại Mạnh Thiệu Hiên vẫn luôn tắt, trong lòng Bình Bình vừa tức vừa hận, nếu Phi Đồng quá sợ hãi, không biết gọi điện thoại cho mình, có phải chị Tĩnh Tri sẽ chết trong nhà vì bệnh hay không?
"Phi Đồng, cháu đừng làm ồn mẹ nữa, để mẹ cháu nghỉ ngơi chốc lát..." Bình Bình thấy Phi Đồng lắc tay Tĩnh Tri không ngừng, hốc mắt cay cay, muốn ôm nó sang bên cạnh nhưng Phi Đồng nhất định không chịu, chỉ gắt gao ôm cánh tay mẹ: "Dì ơi, mẹ đã ngủ hai ngày rồi, không thể ngủ tiếp nữa, cháu phải đánh thức mẹ dậy thôi."
"Phi Đồng... Cháu
hiểu chuyện như thế, mẹ cháu nhất định sẽ khá hơn nhưng giờ cháu đi ăn một ít đồ cùng dì nhé? Nếu lúc mẹ tỉnh thấy Phi Đồng gầy, sẽ đau lòng lắm..."
Phi Đồng dùng sức lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Cháu không muốn ăn cơm, cháu muốn mẹ tỉnh lại, cháu không muốn ăn cơm, cháu muốn mẹ, dì ơi... Có phải mẹ sẽ không tỉnh hay không..."
"Cháu đừng nói bậy, rồi cũng sẽ tốt thôi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn, mẹ nghĩ đến Phi Đồng nghe lời như vậy lại còn nhỏ như thế, nhất định sẽ không vứt bỏ cháu mà đi đâu..."
Bình Bình nói như vậy nhưng thật ra lòng nóng như lửa đốt, mấy lần định gọi cho Nhị thiếu gia lại lại lo lắng Tĩnh Tri tỉnh lại sẽ tức giận, mà hiện giờ An Thành không ở trong nước, bên Triển tiểu thư cũng đang rối loạn, nghe nói Trầm Bắc Thành đã chuyển ra ngoài ở rồi, Triển tiểu thư cũng bị bệnh không dậy nổi, thêm bên phía Tương Tư càng lộn xộn, Mạnh Thiệu Hiên lại không liên lạc được, Tĩnh Tri bệnh thành như vậy, nếu tiếp tục thế này, thật sự là chính mình cũng không biết nên làm thế nào mới tốt!
"Dì ơi, sao cha còn chưa tới gặp mẹ?" Phi Đồng ghé vào bên người mẹ, đứa bé hỏi vấn đề này khiến Bình Bình không biết nên nói như thế nào trong khoảng thời gian ngắn.
"Cha còn bận nhiều việc..." Bình Bình cũng không nói được, trong lòng không nhịn được mà oán trách, mặc kệ chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra, mạng người quan trọng, Mạnh Thiệu Hiên không thể quay về xem chị ấy một chút hay sao?
"Trước kia mẹ bị bệnh... Bác trai sẽ không đi làm, vì sao cha không như thế?"
Phi Đồng chớp mắt to nhìn Bình Bình, trong mắt chờ mong, Bình Bình không biết nói cái gì cho phải, đang ấp úng tìm từ thích hợp để nói thì chợt nghe Tĩnh Tri hôn mê bất tỉnh trầm thấp kêu một tiếng gì đó, cô vui vẻ, vội vàng đi qua, "Chị Tĩnh Tri, chị Tĩnh Tri..."
"Tĩnh Viên. . . Thiệu Đình. . . Dẫn em về Tĩnh Viên. . ."
Cô đứt quãng nói mấy chữ, rồi nặng nề ngủ không tiếng động, Bình Bình bịt miệng lại, không nhịn được nữa, lấy điện thoại di động ra gọi cho An Thành, cô mặc kệ, Tam thiếu gia đã mặc kệ sống chết của chị Tĩnh Tri, vậy hãy để cho Nhị thiếu gia đến chăm sóc! Tóm lại cô không thể trơ mắt nhìn chị Tĩnh Tri cứ thế chết đi!
Huống chi... Lòng chị Tĩnh Tri cũng nghiêng về phía Nhị thiếu gia, nhưng lòng dạ chị ấy kín đáo và tốt bụng, nếu chọn Thiệu Hiên, tất nhiên sẽ không bao giờ chịu có liên quan với Nhị thiếu gia nữa, nếu không phải hôn mê bất tỉnh, bệnh thành như vậy, nhất định cả đời chị ấy cũng sẽ không nói, cả đời cũng sẽ không cũng sẽ không gọi tên Nhị thiếu gia...
Bình Bình nghĩ tới những điều này đã đã cảm thấy khổ sở, trước kia, lúc bọn họ ở Mai Viên, ở biệt thự ngoại ô phía Tây, tuy chị Tĩnh Tri luôn tỏ vẻ không chào đón Nhị thiếu gia nhưng ai thấy bọn họ ở cùng chỗ cũng sẽ cảm giác hai người là một đôi, trước mặt Nhị thiếu gia, chị Tĩnh Tri mới phát giận không kiêng nể gì, để lộ tính nết thích đùa nghịch, Nhị thiếu gia lúc nào cũng hùa theo, cưng chiều, Bình Bình còn tưởng rằng, một ngày nào đó, có thể tu thành chính quả, ai ngờ... Ai ngờ được tình trạng ngày hôm nay!
Nếu Tam thiếu có thể đối xử tốt với chị Tĩnh Tri thì mình cũng chấp nhận, nhưng giờ đây, cô thật sự không nhịn nổi nữa, anh ta ngay cả sống chết của Tĩnh Tri cũng không để ý tới!
"Bình Bình. . . Bên Nhị thiếu gia đang lo lắng muốn chết, công ty lộn xộn hết, nhân viên đòi nghỉ việc rồi có người giậu đổ bìm leo, Nhị thiếu gia lo lắng quá độ đã vài ngày chưa chợp mắt, bây giờ nếu cậu ấy về, công ty phải làm sao?"
"Công ty quan trọng hay mạng người quan trọng? Anh nói với Nhị thiếu gia, chị Tĩnh Tri hôn mê bất tỉnh còn gọi tên anh ấy, còn nói muốn anh ấy đưa chị về Tĩnh Viên, anh nói với anh ấy cho em! Nếu anh ấy cũng không chịu về, coi như em chưa gọi cuộc điện thoại này, cái gì em cũng chưa nói! Anh ấy không xứng với chị Tĩnh Tri!"
Bình Bình nổi trận lôi đình, hung hăng tắt điện thoại, tên khốn An Thành này, lúc nào thì anh ấy biến thành như vậy? Phải chăng nếu có một ngày mình phải chết, anh cũng sẽ nói, ôi trời không được, giờ anh bận việc gấp không thể trở về !? Quả nhiên đàn ông rất không đáng tin!
An Thành thở phì phì đi vào phòng bệnh, điện thoại chợt vang lên, cô nhìn cũng không nhìn bấm phím nghe: "An Thành, anh còn muốn nói gì nữa?"
"Là tôi đây, Bình Bình, xin nhờ em chăm sóc cho cô ấy trước, tôi lập tức đặt chuyến bay nhanh nhất để về, nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tốt, Bình Bình, đừng để cô ấy gặp chuyện không may!"