Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Sa Đọa


trước sau

Nhưng khi nghe thấy mấy chữ nhỏ cô nỉ non trong vô thức, lập tức anh bị kéo vào vực sâu không đáy...

Anh không chỉ mất đi thân thể cô gái của mình, từ lâu, anh đã mất trái tim của cô cô một cách triệt để.

Ngây ngô đứng lên, không biết ra khỏi phòng bằng cách nào, anh kéo cô đang hôn mê bất tỉnh và Phi Đồng vào trong phòng, đột nhiên, anh thật muốn hai người họ biến mất sạch sẽ, không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

Anh thật không muốn nhìn thấy cô, thật không muốn mở mắt ra nhìn cái thế giới có cô tồn tại, thật muốn mình chưa tìm được cô, thật muốn bản thân chưa yêu cô cưới cô, thật muốn, bên trong số phận mình... Cho tới giờ đều không có cô, cho tới giờ cũng không có!

Bản thân anh đã quen với bóng tối, quen với sự hiu quạnh, quen với việc bị lãng quên, quen bị xem nhẹ, quen với cuộc sống không có tình yêu thương và ấm áp, quen ở một mình, tùy tiện khua tay cầm bút vẽ, thoa màu đen lên khắp tờ giấy Tuyên Thành, phác họa toàn bộ thế giới anh có thể nhìn, một mình sống yên lành, giống như một cọng cỏ dại, cứng cỏi và nhỏ bé sống, nhưng tại sao cô phải xâm nhập cuộc đời anh?

Thế giới lớn như vậy, trên trái đất lắm người như thế, vì sao hết lần này tới lần khác là cô, vì sao chỉ có mình cô?

Đổi lại là bất kì người nào, Mạnh Thiệu Hiên anh cũng sẽ không trầm luân đến lúc này! Cướp trái tim của anh đi, cướp mất toàn bộ thế giới của anh, kết quả là, vẫn tùy tiện vứt bỏ anh sang một phía, ân ân ái ái ngày xưa đều quên hết, ngọt ngào và dịu dàng đều bỏ qua một cách dễ dàng, Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri, -

Ngày em rời khỏi biển khổ đến bên cạnh tôi, ngày em đồng ý gả cho tôi trước mặt mẹ, ngày cầm giấy kết hôn đỏ thẫm, ngày tôi và em cùng trao nhẫn cưới cho nhau, Phó Tĩnh Tri...Em đã bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ có ngày hôm nay chưa?

Tôi phải oán em hận em thay lòng đổi dạ hay là phải chúc phúc cho hai người, chúc phúc hai người sống hạnh phúc bên nhau?

Thì ra, khi tôi ở Gia Châu dằn vặt, đau khổ, em và anh hai đã thề non hẹn biển rồi.

Coi lời thề là cái gì? Hứa hẹn lại là thứ gì? Em từng nói sẽ chờ tôi, em từng nói luôn luôn chờ tôi, kết quả cũng chỉ là một câu nói suông, một truyện cười không hơn, Tĩnh Tri...

Tôi không còn biện pháp ép bản thân lừa mình nữa rồi, tôi không có cách để mình nghe em gọi tên người khác rồi nói phải về nhà của hai người nữa.

Tôi cũng không còn cách cố gắng cười tiếp, cho rằng tất cả đều chưa xảy ra, phối hợp diễn một màn kịch khẩu thị tâm phi!

Phó Tĩnh Tri - tôi đã từng yêu em rất nhiều, nhưng giờ phút này thì hận em bằng nhường đó, em không nên cho tôi hi vọng rồi lại tàn nhẫn mang phần hi vọng đó rời đi, em không nên, đối xử vô tình với tôi thế này, từ nay về sau, lí do tôi ở cùng em, cũng giống lí do em ở cùng tôi, chỉ là vì Phi Đồng, chỉ vì nó mà thôi.

Muốn tôi buông tay thành toàn hai người như vậy, Mạnh Thiệu Hiên tôi còn không vĩ địa như thế!

***************************************

Bận rộn cả đêm, hội nghị cấp cao lại triệu tập lúc bảy giờ sáng, Mạnh Thiệu Đình còn chưa kịp ăn điểm tâm đã nhận được điện thoại từ người phụ trách bộ phận PR Hào Đình.

"Cái gì? Nhưng tất cả hiệp ước đều thảo luận ổn thỏa, hôm trước không phải người phụ trách L E vẫn ăn cơm với cậu rồi bảo hôm nay kí tên à..."

"Tìm được lựa chọn tốt hơn, giá của đối phương còn thấp hơn chúng ta năm phần? Là ai?" Mạnh Thiệu Đình đứng lên, tất cả trước mắt biến thành màu đen, may mà anh chống được vào bàn mới miễn cưỡng đứng được, nhưng trong đầu đã đau đớn kịch liệt giống như bị dao chém...

"Duy Hằng, Duy Hằng..." Mạnh Thiệu Đình chậm rãi tắt điện thoại, anh hai, anh hai, em đã từ bỏ Mạnh thị, buông tha quyền thừa kế, em đã trốn ra nước ngoài rồi, sao anh còn hăm dọa như vậy, .d"d-L-q"d . c"o"m Duy Hằng là tài sản riêng của anh, anh biết em biết rõ, lần này anh đối nghịch với em trắng trợn như vậy, có phải đã rõ, chân anh đã đứng vững, nắm chắc phần thắng, cho nên mới không cần kiêng dè gì nữa mà quang minh chính đại khai đao em?

Là hai anh em cùng một nhà, cần gì phải xào xáo nhau như thế? Hào Đình vừa mới khởi sắc, anh phải biết công ti này có bao nhiêu quan trọng với anh, nhưng lần này anh lại không để ý tới phép tắc thương trường làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ thế này, rốt cuộc đặt tình anh em ở đâu đây?

Nếu em lại nhịn lần nữa, thế giới rộng lớn này, có còn đường của em không?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng đã bị mũi khoan chọc thủng, đau đớn, mãnh liệt đau lòng và không dám tin khiến anh nghĩ đến một chuyện mấu chốt nhất: Hiệp ước Hào Đình và LE đàm phán, rồi đến giá cả, tại sao anh hai biết được rõ ràng? Vì sao phàm là bên này có hành động gì, anh hai đều có thể tạo ra ràng buộc hiệu quả và một kích trí mạng mình?

" Nhị thiếu gia, ngài làm sao vậy?" An Thành mang bữa sáng đặt ở ngoài tới, khi thấy anh chống hai tay trên mặt bàn, đầu cúi xuống, sắc mặt trắng bệch dọa người, cậu sợ hãi bỏ túi xuống, đi vài bước đỡ anh
ngồi xuống: "Nhị thiếu gia, tôi rót cho cậu cốc nước nhé..."

"Tôi không sao, chỉ là vừa rồi đứng lên dùng hơi nhiều sức, đầu hơi chóng mặt, ngồi một chút là được rồi." Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay, giọng nói có phần thất bại, uể oải.

An Thành không dám lên tiếng, lòng cậu biết rõ, nhưng không cách nào mở miệng an ủi, chỉ đành im lặng đứng cạnh đó.

"An Thành, cậu nói xem, vì sao anh hai cứ gây khó dễ cho tôi? Tôi tự hỏi cũng chưa làm gì anh ấy, huống chi, giờ anh ấy đã là chủ tịch Mạnh thị rồi, mà trong tay tôi cũng chỉ có một Hào Đình, anh ấy còn thật muốn đuổi tận giết tuyệt?"

An Thành ấp úng: "Gần đây tâm tư Đại thiếu gia kín đáo, tôi cũng không đoán ra anh ta nghĩ gì."

Một tay Mạnh Thiệu Đình ôm đầu, cảm thấy mệt mỏi vô cùng: "Cậu đi ra đi, tôi nói chuyện này với cậu để làm gì chứ, từ trước tới giờ ý nghĩ cậu đơn giản, chỉ biết lơ mơ mấy chuyện buôn bán, việc gì tôi phải nói với cậu đây, chỉ khiến cậu không thoải mái."

"Nhị thiếu gia. . ." Ngực An Thành đau xót, vành mắt đã bắt đầu đỏ lên, cắn chặt răng, nuốt xuống lời nói suýt chút nữa thì thốt lên.

"Cậu đi đi, đúng rồi... Cậu đã liên lạc với Bình Bình chưa? Có tin tức của cô ấy hay không?" Mạnh Thiệu Đình cố chấp chịu đựng khó chịu ngẩng đầu lên, đáy mắt hơi bất an, hẳn là cô đã thấy tin tức trên báo rồi, sẽ có phản ứng gì đây? Đáy lòng anh lo lắng...

"Đã liên lạc rồi, cũng lâu lắm rồi cô ấy chưa gặp Phó tiểu thư..."

Kỳ vọng nơi đáy mắt Mạnh Thiệu Đình dần dần ảm đạm, anh khoát khoát tay, "Cậu đi đi, tôi biết rồi, tôi muốn ngồi một mình, yên lặng một chút."

An Thành không dám nói gì, dọn bữa sáng của anh xong thì liền xoay người đi ra ngoài.

Mạnh Thiệu Đình lại làm lơ bữa sáng phong phú trên bàn, anh tựa vào ghế, ánh mắt gửi ra ngoài cửa sổ, lại thêm một chút mệt mỏi và tuyệt vọng, mọi việc không thuận lợi, rồi lại không có tin tức của cô dù một chút, khiến lòng tin của anh với việc đưa Hào Đình thoát khỏi nguy cơ lần này, biến mất sạch sẽ....

*****************

Hộp kín, âm nhạc ầm ĩ, đám người vặn vẹo lộ ra mùi hương kì dị, thỉnh thoảng có phát ra tiếng cười quái dị, quái đản nhẹ nhàng mãn nguyện, nhưng đột nhiên những tiếng đó đều im bặt giống như cổ bị hóc xương.

Nhiều cô gái trẻ ánh mắt mê loạn ôm đàn ông, thân thể uốn éo, cũng có người giống như thần tiên, cúi đầu mãnh liệt hít bột trắng một hơi, sau đó cả người bắt đầu run rẩy dễ chịu, không ngừng chảy nước mắt và ngáp...

Trong lúc này, có một người đàn ông giả mập, nhìn cơ thể là biết bị thuốc phiện đào khoét, sống phóng túng trong thời gian dài khiến sắc mặt anh tiều tụy, hai mắt không có tinh thần, mà giờ, đôi mắt anh ta sáng ngời cầm khay bột trắng xinh xắn đưa tới trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi: "Tam thiếu... đồ vật này đúng là quá đỉnh, vô cùng tinh khiết, cậu nếm thử chứ?"

Mạnh Thiệu Hiên khép hờ mắt, dưới ánh đèn lờ mờ, chỗ lõm của mắt hơi đen tối, hai má lõm xuống, xương gò má lồi lên, nửa tháng trước, anh tới đây để mượn rượu giải buồn, lại gặp bạn nhậu Ngụy Nhị trước kia, không ngờ mấy năm không gặp, Ngụy Nhị đã bị thuốc phiện tàn phá, cả người gầy nhom, biết rõ anh ta cậy quyền hút thuốc phiện, song chỉ nghĩ đến kiếm một chén canh, nào ngờ hơi dính vào đã không bỏ được.

Đau khổ trong lòng anh quá nặng, cần tìm gấp thứ để phát tiết gọn gàng mà linh hoạt hoặc là cách để quên đi, mà Ngụy Nhị giống như là dòng nước xanh anh vớ được lúc khát khô, chìm trong đó, nhẹ nhõm quên tất cả, cũng khá tốt, ít nhất dễ chịu hơn đau khổ lúc tỉnh táo nhiều.

Hưởng thụ đắm đuối trong sự phơi phới trôi qua, Mạnh Thiệu Hiên nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi hồi lâu mới qua loa cầm áo khoác ngoài lảo đảo đi ra ngoài, Ngụy Nhị nửa ngủ nửa tỉnh cũng vẫn không quên đưa anh ra ngoài, nói mấy câu lấy lòng ại hẹn lần sau gặp, anh thuận miệng qua loa vài câu, ngáp dài một cái, đẩy cửa đi ra ngoài...

Bên ngoài ngợp trong vàng son, ánh sáng rực rỡ, lại giống như đột nhiên về được thế giới con người từ dưới địa ngục, Mạnh Thiệu Hiên lảo đảo cất bước, thỉnh thoảng sẽ va vào người khác, nhưng không ai tranh luận với anh, trái lại còn núp ở xa, đương nhiên rồi, với diện mạo người không ra người quỷ không ra quỷ của anh hiện nay , người khác nhìn không sợ mới là lạ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện