Quá trình xảy ra sự
việc rất đơn giản, công nhân thi công đã thừa nhận lúc dựng giàn giáo do việc lắp ghép các thanh thép bị lỏng lẻo, nên vào lúc Mạnh Thiệu Đình
mở cửa xe, trong tích tắc mấy thanh thép giàn giáo đã đổ sập vào vị trí
anh đang đỗ xe ở phía dưới. Ở phía sau Tĩnh Tri nhìn thấy, cô liền bổ
nhào tới ôm lấy anh. Anh không bị thương, nhưng một trong số các thanh
thép đó đã nện trúng lưng Tĩnh Tri, cô bị mất máu, rơi vào hôn mê.
Trái tim anh lại co giật một trận đến khó chịu, anh hung hăng rít một hơi
thuốc lá, cố gắng ổn định lại tâm trạng lo sợ trong lòng mình.
Thật ra anh đối với cô thật sự không tốt, thậm chí quá mức ác nghiệt. Nhưng
trong ấn tượng của anh, cô vẫn luôn luôn cười khúc khích, nói năng nhẹ
nhàng, không hề cãi cọ, cũng không hề làm ầm ĩ với anh. Thậm chí cho dù
anh có quan hệ với nhiều thiên kim tiểu thư, hồng nhan tri kỷ ngay trước mặt nhưng cô vẫn giữ bộ dáng ôn hòa lễ độ như cũ.
Cho tới
nay, đều là anh bới móc, luôn luôn nhìn cô không vừa mắt, làm nhục cô
không ít, dù sáng dù tối, ức hiếp cô cũng không thiếu, nhưng cô vẫn như
vậy, tính tình vẫn dịu dàng... Ngoại trừ đêm hôm đó anh muốn cô chủ động lấy lòng anh, cô mới lộ ra vẻ mặt quật cường và phản kháng.
Thế nhưng mà, một người phụ nữ bị anh ghét bỏ, vứt bỏ ở nhà chẳng muốn nhìn đến lại phấn đấu quên mình cứu anh như thế...
Mạnh Thiệu Đình không biết trên đời này còn có một cô gái bé nhỏ lại không
hề sợ đau đớn như vậy. Trong số những phụ nữ ở bên cạnh anh, La Phi Lệ
là người thuộc loại phụ nữ chỉ cần bị xước mất một lớp da mỏng, đã muốn khóc rống lên. Tân Nhã cũng vậy, mới ốm một chút mà làm như bị mắc phải bệnh nan y vậy, cứ rơi lệ không ngừng. Nhưng chỉ có Phó Tĩnh Tri, người vợ của anh, vậy mà tại thời điểm ấy lại không chút do dự, mắt cũng
không hề chớp, xông lên hứng chịu một cú va đập đau đớn đến tàn nhẫn kia chỉ vì anh, vì người đàn ông không hề quan tâm đến mình này.
Nhớ đến bộ dáng cả người cô đầy máu, nơi trái tim của Mạnh Thiệu Đình giống như bị một vật sắc nhọn đâm vào đau nhói. Anh xoay người, nhìn cửa
phòng bệnh
vẫn đóng chặt, cặp lông mày rậm vặn xoắn lại, hình như trong
lòng anh đã phát sinh ra một điều biến hóa nho nhỏ gì đó...
Bị vết thương như vậy, ước chừng Tĩnh Tri phải nằm ở trên giường hai tháng mới lành hẳn. Đợi đến lúc cô có thể xuống giường đi lại được thì tuyết
đã rơi mênh mông khắp thành phố A.
Tĩnh Tri đóng cửa phòng
đàn cũng đã hai tháng, cô nhớ tới lời hứa ngày trước với An Gia Hòa sẽ
đi Lệ Giang với anh để sáng tác, hiện tại cũng không thể nào thực hiện
được. Hơn nữa, cô có gọi điện thoại di động cũng vô ích, đương nhiên An
Gia Hòa cũng không thể tìm được cô.
Nhưng lúc này, thậm chí
Tĩnh Tri lấy làm may mắn vì mình đã không đi du lịch giải sầu với Anh
Gia Hòa, bởi vì, thái độ của Mạnh Thiệu Đình đối với cô rõ ràng đã ấm áp hơn. Tối thiểu trên bề mặt của những tờ tạp chí Bát Quái rất ít khi có
thể nhìn thấy những chuyện xấu trong quan hệ của anh. Nhưng mà, cho dù
anh vẫn thường xuyên về nhà, cũng luôn quan tâm đến vết thương của cô,
nhưng xem ra thái độ hình như vẫn còn mang theo sự xa cách lẫn đề phòng. Rất nhiều khi, Tĩnh Tri có thể nhìn thấy anh bất tri bất giác rơi vào
trong trầm tư như đang đi vào trong cõi thần tiên vậy. Mãi đến khi tàn
thuốc lá nóng đến tận chỗ đầu ngón tay, anh mới có thể lập tức phục hồi
lại tinh thần...
"Cẩn thận." Vào thời khắc này, anh đang
ngồi ở trên ghế sofa băn khoăn suy nghĩ, mà Mạnh Thiệu Tiệm một hồi lâu
nhìn thấy anh đang thất thần, khẽ vươn tay gạt một đoạn tàn thuốc lá đi, ngữ điệu cũng vẫn như sóng nước chẳng xao.
"Em làm sao vậy, rốt cuộc mấy ngày nay anh nhìn thấy em như người bị mất hồn mất vía
ấy." Mạnh Thiệu Tiệm cúi đầu châm một điếu thuốc, tiện thể kẹp giữa ngón tay, tựa vào lưng ghế sofa xoay chuyển xương cổ mỏi mệt, lấy tư cách
anh cả quan tâm đến em ruột của mình.