Mạnh Thiệu Đình không nói, cũng lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút. Trong ánh mắt của Mạnh
Thiệu Tiệm nhìn rõ ràng có một tia sáng loé lên rất nhanh, nhưng ngay
lập tức lại chìm vào trong sóng nước chẳng xao: "Em lo lắng cho Tĩnh Tri sao."
Mạnh Thiệu Đình ngón tay kẹp điếu thuốc đang đưa lên
bỗng nhiên dừng lại một chút. Khuôn mặt tuấn dật hiện lên vẻ trào phúng
nhàn nhạt, chợt mở miệng có chút oán giận: "Chẳng phải là bởi vì anh đó
sao, lúc lâm trận bỏ chạy, nên mới có thể khiến em bị gặp phải một cuộc
hôn nhân làm cho người ta ghê tởm, mà hiện giờ, người phụ nữa kia lại bị thương vì em, làm sao em có thể mở miệng đuổi cô ấy cút đi chứ?"
"Thiệu Đình! Không cho phép em nói ra những lời như vậy, Tĩnh Tri là vợ của em, hơn nữa, cô ấy vì em nên mới bị thương!"
Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm có chút giận tái đi, anh đưa tay dụi đầu mẩu
thuốc lá, mặt nhăn lại, hàng mi đen đậm hơi lay động, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, nhưng cặp môi lại mím chặt thành một đường thẳng.
"Anh cả, anh có vẻ cực kỳ bảo vệ cô ấy nhỉ, em cũng chưa hề nghe thấy anh
nói giúp cho ai nhiều như thế đâu!" Mạnh Thiệu Đình chơi đùa điếu thuốc
trong tay, cặp mày nhíu lại, đôi môi lạnh bạc khẽ nhếch lên mang theo ý
cười lành lạnh.
"Anh chỉ giúp lý, không giúp thân.” Mạnh
Thiệu Tiệm khôi phục lại như cũ, "Thiệu Đình, em nên quý trọng người đã
đối xử tốt với em như vậy."
"Chẳng lẽ em lại phải chỉ vì
muốn cảm tạ ơn cứu mạng của cô ấy mà mang hạnh phúc cả đời của em để báo đáp lại hay sao?" Mạnh Thiệu Đình tiện tay đem đầu mẩu thuốc lá để vào
trong chiếc gạt tàn. Anh phủi phủi tay, nói xong dựa về phía sau vẻ
khinh thường, ngẩng đầu lên, chợt nụ cười dần dần cứng lại...
Tĩnh Tri đứng ở nơi đó, bám vào thành lan can, trên mặt cũng không có quá
nhiều biểu tình, cô chỉ im lặng nhìn Mạnh Thiệu Đình, mỗi một câu của
anh nói ra, cô đều nghe rõ ràng.
Hoá ra, cuộc hôn nhân mà cô coi trọng
như vậy, nhưng lại khiến anh có cảm giác ghê tởm, cô vì anh
mà bị thương, lại thành sợi dây trói buộc anh, cô đối tốt với anh, muốn
luôn được ở gần bên cạnh anh, lại thành ra làm mắc lại hạnh phúc cả đời
của anh.
Khi anh ôm cô chạy như điên về phía bệnh viện, thời điểm lúc anh xoa bóp, thay băng cho cô, lúc anh doạ nạt bắt cô ăn cháo, Tĩnh Tri đã từng cho rằng là do anh thích cô, để ý đến cô, cũng giống
như giây phút cô không chút do dự nhào lên bảo vệ anh, cô mới hiểu được, cô đã để ý đến anh biết bao nhiêu.
Nhưng mà, cô lại sai lầm rồi. Bàn tay nắm lấy lan can dần dần xiết chặt lại, thậm chí trong ngực thấy đau đớn kịch liệt vì không sao thở nổi, là do cô đã quên rằng kịch giả tình thật, hay là cô vẫn không thể thoát khỏi được sự đời thường
nhật bởi anh là người đàn ông đầu tiên của cô?
"Cô ra ngoài
làm gì? Không biết rằng mình bị thương vừa mới hồi phục lại hay sao!"
Mạnh Thiệu Đình ngoài mạnh trong yếu lên giọng, tuy giọng điệu phẫn nộ,
nhưng khi nhìn thấy Tĩnh Tri, ít nhiều đã có cảm xúc căng thẳng. Anh
biết, vừa rồi mình đã buông những lời nói lung tung, có thể nói, những
lời đó đã làm tổn thương đến người khác biết bao.
"Thiệu Đình, Tĩnh Tri là vợ của em, em không nên quát cô ấy như vậy..."
"Anh cả, anh cũng biết cô ấy là vợ của em, vậy thì cũng không cần thiết ở
lại chốn này mà bảo vệ cho cô ấy đâu!" Mạnh Thiệu Đình phủi mông đứng
dậy, đi vài bước lên lầu, nắm lấy cổ tay Tĩnh Tri kéo cô đi vào phòng
ngủ: "Cô cứ nằm trên giường cho tôi nhờ đi!"