Cơn tức giận của Bình Bình cuối cùng phát tiết hết ra ngoài, cô không nhịn nổi cơn tức nên cứ thở phì phì đầy oán giận.
Ngón tay cuộn lại để dọc hai bên chân không kìm nổi siết chặt thành nắm đấm, tựa như cảm giác chua xót và đau khổ dâng trào đến trong lòng, anh khó khăn đưa tay vỗ vỗ bả vai Bình Bình: "Hai người ở chung... một chút hiểu lầm cãi nhau, cũng là có...".
Nói những lời này dù là gian nan, anh gần như chết lặng mặc cho mình gằn từng tiếng nói ra, đợi đến cuối cùng, lại dặn dò Bình Bình vài câu, nhưng vẫn tàn nhẫn rời đi.
Bình Bình tức giận dậm chân, hai người kia rốt cuộc muốn làm gì? Rõ ràng đã không bỏ xuống được, lại còn giả bộ rộng lượng hào phóng nhường cho đối phương! Sau đó lại đau khổ chết đi sống lại, tội gì hành hạ bản thân như vậy?
Xoay người vào phòng bệnh, đã thấy Tĩnh Tri đã thức dậy, đôi mắt cô ấy bởi vì gầy yếu mà trông lớn hơn, có chút mỏi mệt nhưng sáng ngời nhìn về phía cửa, đợi thấy Bình Bình tiến vào, cô như nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng đáy mắt giống như có mất mác.
Bình Bình nhìn ở trong mắt, giận dỗi không nói lời nào, chỉ chờ cô hỏi, ai ngờ qua rất lâu, cô mới chậm rãi đã mở miệng: "Bình Bình, Phi Đồng đâu?"
Bình Bình lập tức nản lòng thở dài một hơi: "Đang ngủ."
"A...." Sóng mắt Tĩnh Tri bất động, chỉ hơi buông mi mắt xuống: "Bình Bình tôi hơi đói."
Giọng cô nhẹ nhàng ôn nhu, Bình Bình muốn làm hành động tức giận với cô cũng không có biện pháp.
"Bữa sáng lập tức sẽ đưa đến, chị Tĩnh Tri, nhị thiếu..."
Tĩnh Tri bỗng nhiên ngẩng đầu lên ngắt lời của cô: "Bình Bình, em gọi điện thoại cho Thiệu Hiên, nói anh ấy trở về."
"Chị Tĩnh Tri! Chị bị bệnh lâu như vậy, anh ta một lần cũng chưa từng đến thăm chị! Chị lại còn nhớ đến anh ta..."
"Chị có mấy lời, muốn nói một chút với anh ấy." Tĩnh Tri ốm lâu ngày nên rất yếu ớt, mới nói được mấy câu đã thở gấp, thấy dáng vẻ này của cô, Bình Bình cũng không đành lòng nói tiếp thêm nữa, đành phải tức giận lấy điện thoại di động: "Được thôi, em đi gọi."
Một lát sau quay trở lại: "Vẫn tắt máy."
Tĩnh Tri nhắm mắt lại thở dài một hơi: "Thôi."
"Chị Tĩnh Tri, sau này chị định làm như thế nào? " Bình Bình kìm nén không được hỏi, cô vội muốn chết, hai người kia ai cũng không chịu chủ động!
"Có thể làm sao? Phi Đồng luôn có ba mẹ." Giọng Tĩnh Tri cũng đã phát run, ngón tay giấu ở dưới chăn cũng run lên, thì ra, cô đã sớm hiểu lòng mình.
"Nhưng ngay cả Phi Đồng anh ta cũng không quan tâm!"
"Sẽ không đâu, anh ấy chỉ giận chị, anh ấy rất yêu Phi Đồng." Tĩnh Tri vội vàng giải thích cho Thiệu Hiên, Bình Bình tức giận nói không ra lời, một lúc sau mới lẩm bẩm vài tiếng: "Rất yêu cái gì? Chị bị bệnh anh ta vẫn không thèm quan tâm, nhị thiếu vừa nghe nói đã lập tức bay trở về luôn, cũng không buồn quan tâm đến công ty của mình sắp sụp đổ..."
"Em nói cái gì? Cái gì mà công ty sắp sụp đổ hả?" Tĩnh Tri vừa nghe liền nóng ruột, hoảng sợ truy hỏi.
"Công ty nhị thiếu xảy ra chuyện lớn, nhưng anh ấy vừa nghe nói chị bị bệnh thì lập tức trở về, cũng không cần quan tâm tới công ty... Hiện giờ cũng không biết công ty thế nào nữa, giờ đây nhị thiếu cũng không còn gì nữa rồi, một chút sản nghiệp kia, nếu như cũng không trụ giữ nổi, thì biết làm sao đây..."
"Anh ấy, không phải anh ấy cùng một chỗ với Tô Linh sao, trong nhà Tô Linh có quyền thế, sẽ không ngồi yên mà nhìn chứ, Bình Bình, em nhanh chóng đến đi hỏi An Thành, bây giờ anh ấy, rốt cục anh ấy đã thế nào rồi!"
"Tô Linh? Chị Tĩnh Tri, nhị thiếu hoàn toàn không ở cùng một chỗ với Tô Linh!"
"Nhưng trên báo đều đăng ..."
Bình Bình có chút lo lắng nhìn cô: "Em nghe An Thành nói, nhị thiếu là cố ý đóng kịch, là, là muốn cho chị xem..."
Tĩnh Tri bỗng nhiên lặng im, khoảnh khắc cô nhìn đến bài báo chí kia, gần như chết lặng, cô đau lòng, khổ sở như thế, thì ra, anh chỉ lừa gạt cô, nhưng tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao phải đăng tin tức giả lừa gạt cô? Có phải mỗi người bọn họ đều muốn nhìn cô chết mới yên tâm không?
"Chị Tĩnh Tri... Nhị thiếu, nhị thiếu cũng chỉ là muốn biết, chị rốt cuộc có quan tâm đến anh ấy hay không mà thôi..."
"Chị không cần anh ấy? Chị không quan tâm lời nói của anh ấy, chị sẽ một lần nữa buông tha trả thù nhà họ Mạnh? Chị lo lắng anh ấy khó xử khi ở giữa chị với ông Mạnh phu nhân? Chị sẽ quên lúc trước anh ấy tuyệt tình, quên anh đã từng cưỡng bức chị, giày xéo chị, thiếu chút nữa đã phá hủy chị, quên hết những chuyện mà nhà bọn họ đã thiếu nợ gia đình chị, nhìn thấy bài báo đưa tin anh ấy với Tô Linh ở cùng một chỗ chị đau gần như đã chết, dường như không sống nổi nữa! Chị yêu anh ấy như vậy, yêu hơn cả bản thân mình, tại sao chị lại ngốc nghếch như vậy chứ, tại sao lại cứ yêu anh ấy? Chẳng lẽ chị bị coi thường!"
Nói xong lời cuối cùng, cô dường như dùng hết hơi sức toàn thân gào lên, dọa Bình Bình trợn mắt há hốc mồm, Tĩnh Tri nói xong, cũng hao hết tất cả khí lực, cô suy yếu há mồm thở dốc, nhắm mắt lại không nhìn Bình Bình nữa: "Em đi đi, chị muốn yên lặng, chị muốn một mình yên lặng một chút..."
"Chị Tĩnh Tri..." Bình Bình lo lắng không thôi, lại không dám nói gì, Tĩnh Tri đã nằm xuống, kéo chăn che cả người mình lại, giọng cô buồn buồn truyền đến, bình tĩnh lại cô đơn vang lên: "Bình Bình, em nói, có phải chị tự đi tìm khổ không, làm sao chuyện biến thành như vậy? Chị với Thiệu Hiên có Phi Đồng, chúng ta nên sống vui vẻ, tại sao lại không bỏ anh ấy xuống được, chị biết rõ anh ấy có người khác, chị sẽ khổ sở muốn chết, cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa, nhưng anh ấy trở về nhìn chị, trông chị một đêm, chị đều biết, chị giả vờ chưa tỉnh, muốn anh ở cùng chị nhiều hơn, giữa chị và anh ấy, ngay cả một chút thời gian cũng ít đến đáng thương... Chị gọi tên anh ấy, anh ấy liền nắm chặt tay của chị đáp lại, Bình Bình em có biết không? Ngay lúc ấy chị nghĩ, nếu anh có thể vẫn nắm tay chị không rời như vậy, thì cái gì chị cũng không quan tâm nữa chỉ muốn cùng với anh... Nhưng trời đã sáng, chị phải đưa ra sự lựa chọn, chị muốn Thiệu Hiên với Phi Đồng, chị biết tất cả đều là mơ mộng hão huyền, chị đang nằm mơ, mơ cả một đêm, bản thân hi vọng nhiều, thì trong mơ cũng hi vọng nhiều, vĩnh viễn đừng tỉnh, vĩnh viễn không có tận cùng ..."
"Chị Tĩnh Tri... Trong lòng chị rất đau khổ, chị muốn khóc thì khóc đi, chị khóc ra, nhị thiếu yêu chị như thế, chị cũng thương anh ấy như thế, tại sao hai người không thể ở cùng một chỗ chứ?"
"Chị cũng muốn biết, vì sao chị làm chuyện gì cũng không hài lòng như vậy, có lẽ ông trời đang trừng phạt chị, trừng phạt chị không chắc chắn, trừng phạt chị hồ đồ..."
Tĩnh Tri chảy không ra nước mắt, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời, chỉ muốn thoát ra, hoàn toàn thoát khỏi tất cả, không muốn cô vướng mắc vào trong mớ bòng bong này nữa...
****************************
"Đồ thối tha. Tiền! Mày vẫn vọng tưởng bay lên ngọn cây trở thành phượng hoàng? Dám cắt đường tiền tài của lão tử, tao sẽ chặt đứt chân của mày!" Kim lão ngũ khom lưng tóm lấy mái tóc dài của cô lôi cả người đi, gương mặt rất dữ tợn, hiển nhiên là hắn đang tức giận, trong khoảng thời gian này Điều tử luôn nhìn chòng chọc, trước kia đã lấy đi không ít khách hàng cũ, hắn còn đang lo lắng, may mắn là một kẻ coi tiền như rác như Ngụy Nhị đã tìm tới hắn, hắn vừa mới cố gắng kiếm được vài khoản thì đã bị đồ kỹ nữ này làm cho rối tung lên! Hôm nay Kim lão ngũ hắn không trừng trị cô ta một phen, thì thật phí hoài với những tháng năm hắn đã lăn lộn trên đường đời như vậy!
Lô Địch bị thuộc hạ của hắn đánh đến mức gương mặt đã hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn gắt gao cắn răng không lên tiếng, anh Thiệu Hiên hạ quyết tâm cai nghiện là tốt rồi, nếu
có mưu đồ muốn cô dụ dỗ anh dính vào cơn nghiện một lần nữa, thì đánh chết cô, cô cũng sẽ không đáp ứng!
"Mày không chịu đúng không? Được, tao sẽ cho người cắt đứt chân của mày, bán mày đến khu ZVN (*) ở Thái Lan để làm gái! Mày đến cái nơi sống không bằng chết kia hay là muốn tiếp tục ở chỗ này có cơm no áo ấm, tao cho mày một cơ hội lựa chọn!"
(*) ZNV: viết tắt của ZERG NATIONNAL VIP (Câu lạc bộ quốc tế cao cấp dành cho các chiến binh) đây là tên của một Câu lạc bộ kết hợp nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Pattaya nằm ven biển phía Nam Thái Lan dành cho đội quân viễn chinh Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam. Chính phủ Thái Lan đã cho phép người Mỹ dùng sân bay Hải quân Hoàng gia Thái Lan U- Tapao ở Pattaya làm nơi đậu máy bay B-52, từ đó bay đi thả bom một số nơi ở Việt Nam, Lào và Campuchia. ZNV là một nơi dành cho những người lính Mỹ đến nghỉ ngơi và thư giãn, sau những trận hành quân càn quét diệt cộng.Dần dần khu Pattaya trở thành thiên đường của thế giới ăn chơi trụy lạc với những khu phố đèn đỏ và nhà chứa. Chiến tranh kết thúc, Mỹ rút quân, Pattaya trở thành một trong những nơi hoang vắng nhất đất nước Thái Lan. Rồi người Thái đã “phát hiện” lại tiềm năng sex của Pattaya. Khu ZNV cũ không còn, nhưng hiện nay cụm từ ZNV thường được sử dụng để chỉ những Câu lạc bộ, những quán bar, vũ trường, sòng bạc, các tụ điểm ăn chơi ở với những khu phố đèn đỏ nằm trong khu vực đường bờ biển ở Nam Pattaya hiện nay.
Lô Địch nhắm chặt mắt lại, trên mặt cô rất đau, dường như hai chân đã đau đến mất đi cảm giác, nhưng vẫn ra sức lắc đầu, Kim lão ngũ nhìn thấy mà tức giận, một tay ném cô ở trên mặt đất: "Tốt lắm, mày muốn chết, tao thành toàn cho mày! A Tam, đêm nay trói người đàn bà này lên thuyền chở hàng của bọn họ cho tôi, nếu cô ta không phối hợp, sẽ để cho cô ta nếm thử mùi vị đối nghịch với tôi!"
"Ông hãy đánh chết tôi đi!" Lô Địch bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, cô lạnh lùng coi thường người đàn ông trước mặt: "Anh trai tôi nhất định sẽ giúp tôi báo thù, anh ấy sẽ không bỏ qua các người!"
"Anh trai cô? Cô là một kỹ nữ. Là kỹ nữ mà còn trông cậy vào sự thật lòng của người khác đối với cô sao? Lúc vui vẻ nói gì cô cũng tin sao?" Kim lão ngũ âm hiểm cười rồi đá một cước đi qua: "Trói lại, đêm nay mang cô ta lên thuyền! Dám đối nghịch với tôi! Phi!"
"Anh trai tôi nhất định sẽ cứu tôi, có gan ông giết tôi, giết tôi đi!" Lô Địch gào lên thê lương, lại bị người ta thô lỗ bịt miệng trói lại nhét vào trong góc, cô liều mạng vùng vẫy, đáy mắt đã có từng giọt nước mắt liều mạng trào ra, anh trai, anh nhất định phải cứu em, nhất định phải cứu em quay trở về, anh trai... Mặc kệ như thế nào, em tin anh sẽ không lừa gạt em mới nói với em những lời này, anh tốt như vậy, lương thiện như thế, anh sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu Địch chết ở chỗ này...
"Tam Thiếu, mấy ngày nay anh không đến, tôi đang tìm anh gấp, anh có biết một người tên là Lô Địch không? Đó là một vị tiểu thư quái lạ hay ngồi ở chỗ này!" Ngụy Nhị vừa thấy Mạnh Thiệu Hiên vào quán ăn đêm, liền vội vàng đi đến nói.
"Biết, cô ấy là em gái tôi, làm sao vậy, con bé đã xảy ra chuyện gì?" Hôm nay Thiệu Hiên vốn chuẩn bị để cho Lô Địch từ bỏ công việc này, sắp xếp cho em ấy một cuộc sống khác, anh cũng đã nghĩ xong, phải bắt đầu cai nghiện, chỉ là vẫn đang lo lắng khi trở về phải nói sao với Tĩnh Tri nên đang muốn tìm Lô Địch bàn bạc.
"Ai nha! Cô ấy bị người ta bán rồi!" Ngụy Nhị vỗ đùi, nhưng cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh.
Thấy vẻ mặt anh thay đổi, Ngụy Nhị lúc này mới mở miệng nói tiếp: "Không biết làm sao cô ấy lại đắc tội với Ngũ Gia, nghe nói hắn cho thuộc hạ đánh cô ấy, rồi bán cô ấy đến khu ZVN của Thái Lan..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao Tiểu Địch có thể đắc tội với Kim lão ngũ! Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Mạnh Thiệu Hiên tức giận sắp nổi điên, anh tóm lấy cổ áo của Ngụy Nhị ra sức lung lay, dường như muốn lay cho mỗi một bộ phận xương cốt trong thân thể đều rơi ra!
"Tôi, tôi cũng không rõ lắm, nghe nói hình như, hình như cô ấy đã chặt đứt đường tiền tài gì đó của Ngũ Gia... Cũng đã mấy ngày rồi, tôi không liên lạc được với anh, người ta nói, phải khẩn trương tìm người đi dò hỏi xem, người bị bán tới đó chỉ có chờ chết!"
Mạnh Thiệu Hiên một tay đẩy Ngụy Nhị sang một bên, gần như nghiến răng nghiến lợi quát: "Thằng khốn! Bắt nạt phụ nữ được tính là thứ gì chứ, bây giờ tôi sẽ đi tìm kẻ bại loại kia!"
"Tam Thiếu, Tam Thiếu, ngài đừng nóng vội, người ta nói, có lẽ nên đi tìm người hỏi thăm xem cô ấy đã bị bán ở chỗ nào trước đã, bây giờ anh cứ đi tìm giống như con ruồi không đầu cũng không có tác dụng gì đâu!"
Mạnh Thiệu Hiên nghe hắn nói như vậy, ngược lại dần dần bình tĩnh trở lại, anh cúi đầu suy nghĩ một lát: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh cho tôi biết tin tức này, tôi đi trước."
Ngay cả gọi anh, Ngụy Nhị cũng không dám, thấy anh vội vã đi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút khó hiểu lầu bầu một câu: "Cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi, người phụ nữ này thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Chú ba, cái này tôi không thể giúp chú, chú cũng biết, tôi luôn luôn không giao tiếp với người xã hội đen, huống chi, chỉ vì một kỹ nữ mà tốn sức người sức của như vậy, thật không đáng, bằng không như vậy đi, tôi phái vài người đi thăm dò tình hình, chú hết lòng như vậy cũng đủ rồi."
Mạnh Thiệu Tiệm vỗ trên vai em trai một cái, mở miệng chậm chạp nói.
Mạnh Thiệu Hiên chợt đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Kỹ nữ. Kỹ nữ thì làm sao, các người nhìn cô ấy không vừa mắt, nhưng tôi lại cảm thấy Tiểu Địch là người phụ nữ tốt! Không cần anh phải lo lắng, tự tôi sẽ nghĩ ra cách!"
"Ấy này, chú ba, ba vẫn còn ốm, chú cũng đừng nói chuyện này với ông, nếu không sẽ làm ông tức chết? Như vậy đi, chú thử đi hỏi chú Hai xem sao, chú ấy luôn có quan hệ rộng rãi, quen biết cả hai phái hắc bạch, dù sao có chú ấy giúp một tay còn hơn một mình chú không có đầu mối!"
Bước chân Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên nhẹ đi, chốc lát, trên mặt anh dần dần hiện ra sự dứt khoát, Tiểu Địch, cho dù thế nào, cũng vì anh nên em mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy... chặt đứt đường tiền tài của Ngũ Gia ư? Đó không phải bởi vì em đã khuyên anh cai nghiện, ngày ấy em đã đến đó làm náo loạn? Nếu như không phải vì anh, làm sao Tiểu Địch em có thể lưu lạc đến kết cục như vậy được đây?
Trên đời này, cho đến bây giờ không ai móc tim móc phổi ra đối với anh như vậy, cho dù muốn anh vứt bỏ tất cả, anh cũng cần phải cứu em trở về, cho dù, cho dù muốn anh đi cầu xin anh ba, dù cho muốn anh buông tha cô ấy... Anh cũng phải cứu em trở về!