Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Sống Chết Có Nhau


trước sau

Cho dù muốn anh đi cầu xin anh ba, dù cho muốn anh buông tha cô ấy... Anh cũng phải cứu em trở về!

Mạnh Thiệu Tiệm thấy thế, ngắt đầu mẩu thuốc lá đứng lên, đi đến phía sau vỗ bả vai anh: "Hôm trước chú Hai vừa về nước, chú thử đi tìm chú ấy xem sao."

Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu không nói, trong lòng lại đấu tranh, anh không có cơ bản không có người đứng sau giúp đỡ, chuyện này lại không thể nhờ Kiều Tử Tích ra tay giúp đỡ được , gia thế nhà cậu ấy trong sạch, từ trước đến nay đều không có liên quan với xã hội đen, anh cũng không muốn cậu ta tự chuốc lấy tai họa, ngoại trừ người trong nhà, anh thật sự là không hề có biện pháp.

Nhưng mà anh Hai... Thiệu Hiên nhớ đến Tĩnh Tri, nhớ đến vẻ mặt cô trong lúc bị bệnh, tất cả như một cái gai sắc bén, đâm thật sâu vào trong lòng anh, làm anh đứng ngồi không yên.

Ai lại bằng lòng đi cầu xin tình địch của mình giúp đỡ chứ? Nhưng nghĩ đến Lô Địch, nghĩ đến cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ bởi vì mình như vậy, vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều không hề liên quan đến cô ấy, nhưng cô ấy lại gánh vác hậu quả thay anh!

Cuối cùng trong lòng hít một hơi thật sâu: "Em biết rồi, em đi trước." Anh nói xong, cũng không nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, liền trực tiếp đẩy cửa ra khỏi văn phòng của Mạnh Thiệu Tiệm.

Mạnh Thiệu Tiệm đứng đó vòng cánh tay lại, một lát sau, khóe môi của anh ta hiện lên ý cười nhàn nhạt đầy thâm độc, chậm rãi đi đến phía sau bàn làm việc, hơi trầm ngâm, đầu ngón tay gõ nhẹ nhàng ở trên bàn gỗ hai lần, trong lồng ngực của anh ta tràn ngập sảng khoái gần như muốn gào thét ra ngoài, ngày anh ta chờ đợi cuối cùng đã sắp đến.

Cầm điện thoại, gọi một cú điện toại, theo thường lệ vang ba tiếng liền cắt đứt, hơn mười phút sau, có một số điện thoại lạ gọi đến, anh ta nhận, nghe giọng người đàn ông ở đầu bên kia có chút hổn hển: "Anh còn muốn như thế nào? Tôi còn phải làm gì nữa! Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cô ấy?"

"Vì tôi làm ba chuyện cuối cùng nữa, sau khi xong chuyện, tôi sẽ đích thân phái người đưa cô ta từ Miến Điện trở về, cô ta sẽ không bao giờ sống cuộc sống không bằng heo chó nữa, nhưng nếu anh không đồng ý, hoặc là không làm được, tôi sẽ để anh cả đời này không gặp được cô ta!"

"Anh không nên quá tham lam, anh ta đã bị anh bức đến nông nỗi như vậy! Anh còn muốn như thế nào nữa, anh còn muốn như thế nào?"

"Chuyện này anh không nên quan tâm, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói mà thôi, đúng rồi, tôi quên nói với anh, đã xác nhận được thân phận của cô ta, kết quả xét nghiệm DNA của hai người quả thật là anh em ruột, hơn nữa, theo như lời anh nói, sau lưng cô ta có một vết bớt."

"Anh... anh nói đều là sự thật? Nhưng bọn họ nói cho tôi biết, em ấy đã sớm chết, chết đến một mảnh xương đều không còn!"

"Tin hay không, do anh, tóm lại, theo lời tôi dặn dò mà làm, tôi sẽ để cho cô ta tiếp khách ít một chút."

Anh ta nói xong, không đợi đầu kia mở miệng, liền nhẹ nhàng cúp điện thoại, giữa trưa ánh nắng phản xạ một màu sáng trắng, một mảnh trắng chói mắt, anh ta giật mình chậm rãi ngồi xuống ở trên ghế, một xấp văn kiện được đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bàn làm việc, ngoài ra, chỉ có một máy tính với một ống bút, bên cạnh điện thoại đặt một đĩa thủy tinh nho nhỏ, bên trong đĩa thủy tinh là quả sơn trà nằm yên trong đó.

Anh ta bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng cầm một viên đặt ở trong miệng, nhai kỹ xong, thong thả nuốt xuống, trong đầu dường như hiện lên lần đầu tiên nhìn thấy Tô Linh, khuôn mặt tươi cười của cô khi đó làm khóe môi anh không nhịn được nở ra một nụ cười.

Thật đúng là ăn rất ngon, rất ngọt, nhưng, người giống như anh, chưa bao giờ xứng có được thứ ấm áp cùng ngọt ngào này.

*********************************************

"Thiệu Hiên, chú có biết chú đang nói cái gì không? Anh có thể bố trí người của mình đích thân đi Thái Lan một chuyến, chuyện này không cần cú phải đích thân đi làm."

Mạnh Thiệu Đình không đợi Thiệu Hiên nói xong liền mở miệng ngăn lại, ánh mắt anh sắc bén mà kiên quyết như đinh đóng cột, làm Mạnh Thiệu Hiên có chút hoảng hốt, giống như khi anh còn rất nhỏ, lúc đó anh Hai cũng mới có mấy tuổi, anh Hai cũng từng lôi kéo anh đi chơi. Sau này, khi bọn họ đều trưởng thành, anh biết rõ thân phận của mình nên dần dần không thân thiết với anh Hai nữa, dần dần trở nên rất chán ghét anh Hai.. Hai anh em bọn họ còn xa lạ hơn cả người ngoài.

Nhưng tóm lại, anh vẫn không muốn nó lấy tính mạng ra để mạo hiểm, máu mủ tình thân, vẫn chém không đứt, mà những thứ này, đã đủ rồi.

"Anh, em nhất định phải tự mình đi một chuyến, nhưng em cần anh giúp em, em không hiểu quy tắc xã hội đen, cũng chưa bao giờ đi qua đó, anh đã từng sống ở bên kia, quen nhiều người, anh, cầu xin anh giúp em lần này."

"Thiệu Hiên, em nói người phụ nữ kia đắc tội với Kim lão ngũ là vì em sao? Theo anh biết, Kim lão ngũ buôn bán thuốc phiện, em, có phải em đụng vào thứ đồ chơi kia không?"

Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Thiệu Đình đã khống chế không nổi đứng lên, trong đôi mắt anh có nghi ngờ, có tức giận, nhưng cũng có lo lắng cùng hoảng loạn không che dấu được!

Thiệu Hiên cúi đầu rất lâu, đột nhiên nhếch môi cười, trong đôi mắt sáng vô cùng, lại mang theo vài phần bất cần đời: "Anh, làm sao em có thể không nghiện, chờ em dẫn được Tiểu Địch từ Thái Lan trở về, em sẽ đi cai nghiện!"

"Không được! Không được!" Mạnh Thiệu Đình không có cách nào tiếp nhận tin tức này, không cần Thiệu Hiên nói, anh cũng biết
vì sao em trai mình lại dính vào thứ kia, anh không muốn nợ em trai thêm điều gì nữa, anh cũng không muốn bản thân mình còn cảm thấy bứt rứt hơn nữa!

"Thiệu Hiên, bây giờ anh sẽ lập tức sắp xếp để cho em đi cai nghiện, chuyện người phụ nữ kia anh sẽ bố trí để cho An Thành đi xử lý giúp em, em yên tâm ở chỗ này! Em đừng quên…"

Anh bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, bả vai giống như hơi run rẩy hai cái, giọng chậm rãi, gượng ép mà lại chua chát: "Bây giờ em không chỉ một mình, em có nhà có vợ còn có con..."

"Anh, em đang muốn cùng anh nói chuyện này, vì em mà Tiểu Địch đã đắc tội với tên khốn khiếp kia, bây giờ vẫn chưa biết sống chết như thế nào, nếu em không tự mình đi cứu em ấy trở về, lương tâm của em cũng sẽ không tha thứ cho bản thân em. Em biết đi vào nơi đó rất nguy hiểm, em cũng không biết mình có thể trở về không, cho nên, em muốn xin anh, xin anh giúp em chăm sóc hai mẹ con cô ấy."

Trên gương mặt anh vẫn giữ vẻ trẻ trung như cũ, nhưng đã không còn nét ngây thơ non nớt nữa. Trong ánh mắt kiên nghị kia lộ rõ trách nhiệm của người đàn ông, cuối cùng anh lựa chọn để cho mình trưởng thành hơn, mặc dù cái giá phải trả cho sự trưởng thành này lại lớn và tàn khốc như vậy, thậm chí phải hy sinh tình yêu cùng lý tưởng của mình, nhưng anh, sẽ không hối hận.

"Thiệu Hiên, em có biết em đang nói cái gì không? Lựa chọn của cô ấy là em, cô ấy cũng không phải là hàng hóa, có thể tùy tiện nhường tới nhường lui..."

"Anh Hai!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao gầy của anh nhìn như rất yếu, lại lộ ra vài phần sức lực quyết tuyệt, nhưng trên gương mặt như ngọc, lại không có bàng hoàng cùng mất mác, một đôi mắt sáng ngời, đảo qua sương mù lúc trước, anh khẽ nhếch cằm, nhưng rất không đàng hoàng cười nhẹ một tiếng: "Anh, Mạnh Thiệu Hiên em không phải là loại người cầm lên được mà không bỏ xuống được, hơn nữa, em không muốn lừa mình dối người nữa, cũng không cần thiết lừa mình dối người nữa! Em cũng không thể nhìn cô ấy cả ngày buồn bực không vui đến mức bệnh nặng kéo dài không sao dậy nổi? Huống chi, bây giờ việc đi Thái Lan, em không đi không được, cho dù sống hay chết! Nhưng, nếu em chết, chẳng phải cô ấy rất đáng thương sao? Anh, em không phải tặng cô ấy cho anh, em cũng không có tư cách thao túng suy nghĩ trong lòng cô ấy, em yêu cô ấy, bao gồm hiện tại, tương lai, em vẫn yêu cô ấy như cũ, sẽ không ít hơn anh dù chỉ một chút, nhưng, cô ấy không thích em."

Anh nói tới đây, vui vẻ mà vẫn ảm đạm, nhưng lập tức anh liền ra sức lắc đầu, khóe môi nâng lên hiện ra lúm đồng tiền mê người khiến người ta không mở mắt ra được: "Cho nên, không phải em tặng cô ấy cho anh, em cũng tuyệt đối sẽ không tặng cô ấy cho anh, nếu em có thể bình yên từ Thái Lan trở về, em nhất định vẫn muốn cạnh tranh công bằng với anh một lần! Nếu đến lúc đó, người cô ấy vẫn muốn là anh, em liền buông tay, dù sao, con trai cũng đã có rồi, em cũng không có thua thiệt."

Anh cười vô cùng sáng lạn, nhưng cái sáng lạn này có chút hơi quá, nhìn có chút thê lương.

Mạnh Thiệu Đình nói không ra lời, anh chỉ dùng ánh mắt nhìn thật kỹ Mạnh Thiệu Hiên, một lúc sau, cũng chậm rãi mỉm cười: "Thiệu Hiên, anh thật sự phải nhìn em với cặp mắt khác xưa, ba năm qua em đã thay đổi rồi!"

"Là con người cuối cùng rồi ai cũng phải thay đổi thôi." Mạnh Thiệu Hiên nhún nhún vai vẻ không sao cả: "Anh, xin anh giúp em bố trí người, cố gắng đả thông một số điểm mấu chốt một chút, hi vọng ngày mai em đã có thể lên đường!"

"Không đi không được sao?" Mạnh Thiệu Đình vịn bả vai em trai, lần đầu tiên, không dùng giọng người làm anh, mà là bạn bè anh em bàn bạc.

"Không đi không được! Nếu em ngay cả lá gan này cũng không có, em còn được coi là người đàn ông sao? Còn có tư cách gì cạnh tranh với người anh hai này sao?"

Mạnh Thiệu Đình cười to, nhưng con mắt mang theo tán thưởng, ở trên vai anh vỗ vài cái: "Thật không hổ là em trai anh! Được, em yên tâm, anh sẽ bố trí người thỏa đáng, ở Thái Lan cũng coi như anh có chút quen thuộc, cũng biết vài người tương đối, anh sẽ không để cho em gặp chuyện không may, anh còn muốn chờ em, chờ em trở về cạnh tranh công bằng với anh!"

"Được, một lời đã định!" Mạnh Thiệu Hiên khoát tay, nặng nề đánh lên bả vai Mạnh Thiệu Đình, ý cười trên mặt anh dần dần đọng lại, đôi mắt gắt gao nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Chuyện này, anh không được nói cho Tĩnh Tri biết, nghĩ biện pháp để giấu diếm cô ấy, còn có..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện