Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Điên Cuồng Một Lần


trước sau

“Từ nay về sau, mặc dù ai đó có tâm điạ muốn xúi giục khiêu khích, nhất định em không được oán giận anh vì những lời đồn đãi ấy nhé, anh chỉ muốn được sống cùng một chỗ với em, không có khúc mắc gì, chỉ nghĩ sẽ không giấu giếm em bất kỳ một điều gì hết.”

Nước mắt Tĩnh Tri trào lên lăn dài xuống, ngược lại, tay cô càng siết chặt lấy tay anh hơn: “Anh để tâm đợi em như vậy, em cũng sẽ nhất định không phụ anh, Thiệu Đình, từ nay về sau, em cũng sẽ không giấu giếm gì với anh, chỉ mong hai người chúng ta, về sau được sống bên nhau mãi mãi, không muốn lại có bất cứ hiểu lầm gì nữa, cũng mong rằng sẽ không còn có chuyện gì xảy ra nữa…”

“Được, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em và Phi Đồng, sẽ không để hai người lo lắng hãi hùng nữa.” Trong lòng anh mừng rỡ, cùng với một chút an tâm, đã trao lòng, định tình, từ nay về sau, dù cho phía trước là núi cao sông sâu cản trở như thế nào, vì cô, anh cũng sẽ không sợ hãi lùi bước.

Là một người đàn ông, sinh ra để che gió che mưa cho người phụ nữ của mình, muốn cô sống vui vẻ vô lo, chia sẻ và bầu bạn cùng cô, anh đã giúp cô ngăn cản thế giới bên ngoài, từ nay chân trời bên nhau, không còn cô đơn.

“Chỉ là Thiệu Đình… Trong lòng em vẫn thấy không yên, cảm thấy giống như sẽ có chuyện gì xảy ra…”

“Là vì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, em không có cách nào tiếp thu được tin tức này mà thôi, ba mẹ anh đều đã như vậy rồi, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu…” Tuy trên mặt Mạnh Thiệu Đình cố gắng tỏ ra không có việc gì, nhưng tóm lại khi anh nói đến ba mẹ ruột của mình, không tránh khỏi có chút khổ sở và mất mác, có chút gì đó nghẹn lại ở ngực, lên không được xuống không xong, làm chút mùi vị chua xót trong khoang mũi cũng dần dần dâng lên, mười phần khổ sở, ép anh thiếu chút nữa nghẹn ngào ra tiếng…

“Nếu cảm thấy trong lòng khổ sở, hãy nói với em đi, hoặc là khóc ra, em sẽ không cười anh, em biết cảm giác này, Thiệu Đình… Nói lại đó vẫn là cha mẹ của anh, cho dù bọn họ đối với em không tốt, có hiềm khích với nhà em, nhưng bọn họ yêu thương anh thật lòng, anh không cần vì lo lắng bận tâm cảm thụ của em mà tạo áp lực cho chính mình, em sẽ không tức giận đâu.” Đôi tay mềm mại khẽ ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng như lông vũ trấn an anh, cảm giác không cách nào hình dung trong lòng, thật là may mắn, may mắn chính mình chỉ yêu một mình cô, chưa bao giờ muốn nghĩ tới người khác, cho dù cô có ngàn vạn điểm không tốt, có ngàn vạn khuyết điểm, cho dù bị người khác lên án khinh thường, nhưng cô vẫn là Phó Tĩnh Tri tâm địa thiện lương, Phó Tĩnh Tri cho đến bây giờ đều làm việc tốt giúp người, không chủ động đả thương người…

“Tĩnh Tri, cám ơn em .” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác thân thể nhỏ xinh của cô giống như khảm vào thân thể anh, những luống cuống và phẫn nộ khi nghe thấy những lời của anh trai, những đau lòng và hối tiếc khi nhìn thấy bộ dạng của ba mẹ biến thành như vậy, những lúc cố nén bi thương và oán giận khi cẩn thận trước mặt cô nói ra chân tướng, lo lắng cô lại lần nữa hận anh tận xương tủy, những sợ hãi và bất an tựa hồ đã tan biến hết, cô thật tình thật ý yêu anh, vì cô mảnh mai mà tinh thần không khuất phục, vì cô yếu ớt mà vãn sừng sững không ngã bao dung anh, cả cha mẹ anh.

Anh không muốn dùng ngôn ngữ hời hợt để thề thốt hay chứng minh với cô, anh sẽ chủ yêu mình cô cả đời, anh cũng không muốn dùng những từ ngữ dễ nghe để nói với cô những cảm kích và thoải mái trong lòng mình, cảm kích cô không truy cứu chuyện tai nạn giao thông, cảm kích cô muốn anh không cần khổ sở miễn cưỡng chính mình, anh chỉ là càng khẩn trương căng thẳng ôm lấy cô, nhẹ nhàng bên tai cô nói một tiếng “Cảm ơn”.

Cái tốt của cô, anh đều biết, cũng sẽ nhớ rõ sâu sắc, sau đó còn năm tháng trường trường cửu cửu, muốn cho cô xem từng chút từng chút, anh yêu cô bao nhiêu.

“Không cần nói cảm ơn với em.” Bàn tay nhỏ mềm mại của cô đặt trên tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ của anh, từ trong lòng ngẩng lên nhìn anh, anh cao lớn cường tráng như thế, vừa dịu dàng vừa muốn cô có cảm giác an toàn, cô ở trước mặt anh giống như một bé gái, chỉ muốn có được thương tiếc và bảo vệ của anh, muốn mình buông thả làm một cô gái nhỏ cần bảo vệ và chăm sóc, cô phát hiện từng điểm từng điểm một, cô càng ngày càng mê luyến anh, cũng càng mê luyến loại cảm giác này.

Được người khác thương yêu, chiều chuộng, vẫn luôn là ước mong của mỗi người phụ nữ! Cô may mắn biết bao nhiêu, anh chưa bao giờ keo kiệt trong việc dành cho cô sự cưng chiều, cho tới bây giờ vẫn anh dịu dàng bảo vệ cô.

Cô có tài đức gì? Cô cố chấp, quật cường, tính tình thì cổ quái, diện mạo thì xấu xí, người gầy gầy nho nhỏ, không có thân thế hơn người, cũng không có thân thể trẻ tuổi, không có vẻ đẹp thanh thoát và tĩnh lặng, nhưng mà anh, một quý tộc giàu có được mọi người ao ước, vô số phụ nữ muốn được gả cho anh hay làm tình nhân cho một người đàn ông như vậy, lại yêu một con vịt con xấu xí như cô, lại yêu đến thê thảm như vậy, cô vừa đau lòng vừa kiêu ngạo!

Đôi mắt luôn ngập nước xinh đẹp cong cong nhìn anh, đôi môi vẫn phấn nộn có chút bất mãn: “Chỉ có người có quan hệ không thân mật mới nói cảm ơn, anh không cần nói cảm ơn với em…”

Anh cười rộ lên, lồng ngực rắn chắc hữu lực đều bị chấn động, khuôn mặt như được điêu khắc tinh xảo mê người, giống như có thêm một vầng sáng, chói mắt như vậy.

“Đúng, chúng ta là quan hệ thân mật nhất, đúng không?”

Anh nhẹ nhàng hỏi bên tai cô, không khí cực nóng trêu chọc cô, muốn cô ý loạn tình mê gật đầu lung tung, trong miệng tiếng có tiếng không nho nhỏ đáp lại…

Mà đầu vẫn cúi thấp xuống, nhìn theo tầm mắt của anh, có thể nhìn thấy một mảnh trắng như tuyết sau gáy, cánh tay đang ôm cô ôm chặt lại, lúm đồng tiền của anh càng sâu, hơi hơi mở miệng cắn vành tai trắng đến gần như trong suốt của cô, thật là thơm. Cảm giác tê dại đánh úp lại, tay Tĩnh Tri đang lười biếng ôm lấy eo anh bỗng nhiên căng thẳng, gắt gao nắm lấy quần áo của anh, cô hơi nghiêng đầu, muốn né tránh, nhưng đầu lưỡi của anh cũng bắt đầu nổi loạn, nhẹ nhàng cuốn lấy da thịt của cô, không khí nóng bỏng lại thổi qua tai, âm thanh ầm ầm xuất hiện trong đầu, cũng chỉ còn lại từng mảng sáng, mười ngón tay níu chặt vạt áo sau lưng anh, miệng nhỏ đỏ tươi rốt cuộc không khống chế nổi hơi hé, ánh mắt mê ly, cô mềm mại nằm trên người anh, luôn miệng kêu tên anh: “Thiệu Đình…Thiệu Đình…Anh đừng như vậy…Rất nhột…Thiệu Đình…”

“Ngứa ở đâu? Ừ…”Anh kéo dài giọng, con ngươi xinh đẹp nheo lại, giọng nói vì động tình mà trở nên dễ nghe trầm thấp hỏi bên tai cô…

Cô bị anh trêu chọc đến sắp khóc, người này, mồm miệng quá xấu xa rồi!

Trong lòng đầy oán hận cô nhớ lại, liền không nhịn được hung hăng lườm anh một cái, nhưng cô lại không biết rằng, lúc này hai gò má cô đang ửng hồng, đáy mắt ẩn tình, môi dưới phấn nộn bị cô khẽ cắn, vẻ mặt ấy dù thế nào cũng không thấy giận dữ và oán trách. Mà giống như đang trách anh sao chưa mau chóng hành động …

“Tĩnh Tri của anh…” Anh không nhịn được, ôm chặt lấy cô, lật người một cái liền ép cô lên mép bàn bên cạnh cửa sổ, hai tay vây quanh người cô tao thành một vòng ôm chặt chẽ, cô liền nửa ngồi bên cạnh mép bàn, hoảng hốt ôm cổ anh, lông mi khẽ run, sợ hãi nhìn anh, không biết anh lại muốn đùa giỡn cái động tác quỷ gì!

“Hôn anh đi…” Anh nhẹ nhàng cắn vành tai cô, lại hôn điểm từng điểm dưới cằm cô, thỉnh thoảng hơi tăng thêm lực đạo khẽ cắn một cái, muốn cô nỉ non êm tai, cánh tay ôm lấy cổ anh liền thả lỏng vài phần, cả ngày hôm nay dài như vậy, mỹ mãn như vậy, anh thật mong rằng có thể dừng lại ở đây vĩnh viễn, cùng cô ở ẩn không ra ngoài nữa, một đời một kiếp, chỉ làm một đôi uyên ương liền cánh, sẽ không xa rời nhau nữa…

“Em không…” Cô đỏ bừng mặt, nắm tay nhỏ không ngừng đánh anh, tim đập thình thịch, lại cắn môi, trong lòng tức giận. Người này! Luôn lấy đùa giỡn cô làm vui! Anh không thích cô, gạt người! Biết rõ cô thẹn thùng, vẫn bắt cô chủ động…

Loại chuyện như thế này, làm gì có cô gái nào chủ động chứ? Nếu cô cũng như vậy thì thành dạng gì rồi hả?

“Thật không?” Anh nheo mắt, con ngươi đen hiện ra tia sáng hứng thú, cô quá thẹn thùng, thôi thì để “thánh tình yêu ” như anh dạy cô thật tốt. Dạy một lần, bằng không, sau này năm tháng còn dài, cũng không thể chỉ có một mình anh vất vả nỗ lực chứ?

“Sẽ không!” Lực đánh của cô quá mạnh, trong đôi mắt loáng thoáng hơi nước, như là e lệ sắp khóc.

“Ai ôi!” Anh lập tức kêu thảm một tiếng, ôm chặt vai phải, cắn chặt răng, cúi thấp đầu…

“Sao vậy?” Cô hoảng sợ ngừng tay, đầu óc chuyển động đã nghĩ đến chỗ bị thương của anh, lập tức đau lòng không thôi, nước mắt cô rơi xuống: “Có phải em, em đánh đau anh không?”

“Tĩnh Tri, thật đau…” Anh yếu đuối nằm trên người cô, cô cuống quýt ôm lấy anh, không để hai người cùng ngã xuống.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Mấy ngày này cô luôn bị sợ hãi, hoàn toàn quên rằng miệng vết thương của anh đã sớm khép vảy, căn bản không phải đánh một cái là đau.

“Em hôn anh một cái, hôn anh một cái anh sẽ không đau nữa…” Anh toát mồ hôi lạnh nói đứt quãng, nói xong lại vô lực nằm trong ngực cô “thở gấp”.

“Anh…” Cô trừng lớn mắt, vừa tức vừa lo nhìn anh, than nhẹ một tiếng, hai tay nhỏ nâng má anh, môi mềm ấn lên, có chút trúc trắc, nhưng lại dụ hoặc như vậy. Cô hôn nhẹ, nhắm mắt lại, hai tay dần dần ôm cổ anh, nụ hôn dần sâu hơn…

“Sau này không cần làm em sợ như vậy, em lo anh sẽ xảy ra chuyện…” Cô thì thầm mơ hồ không rõ, khi nói chuyện, đầu lưỡi của anh đột nhiên dò xét tiến vào, nụ hôn thô bạo lại dày đặt rơi xuống như mưa, trong khoảnh khắc bao phủ cả người cô…

Cả người cô cơ hồ bị anh xoa nắn mềm nhũn, đôi tay đã sớm nóng lên, chui vào bên trong áo lông của cô, xoa nhẹ bên hông một chút, liền thô lỗ lại bá đạo đi lên, khóa áo lót đã sớm bị anh tháo ra, quần áo của cô hơi chật, bàn tay anh không tiến vào bên trong áo lót của
cô được, liền qua quần áo gắt gao nắm lấy mềm mại của cô, chỉ là khó khăn cử động, cô liền không nhịn được ngâm nga một tiếng, nơi trắng mịn hơi nhô lên, lại bị bàn tay to của anh phủ lên, nơi căng tròn lại vừa vặn với bàn tay anh như vậy, nơi mềm mại xinh xắn còn đang ngủ say, nhưng nhiệt độ của anh lại từng chút từng chút đánh thức cô…

Cách một tầng quần áo lại càng thêm mẫn cảm, anh bắt đầu dùng lực xoa bóp, mềm mại của cô như sống lại trong lòng bàn tay anh, ngực trướng khó chịu, cúi đầu, đặt trên cổ anh, hô hấp hơi nặng nề, động tác của anh lặp đi lặp lại, cô kềm chế hô nhỏ nha một tiếng, làm cho toàn thân đã căng thẳng khó chịu, hận không thể lập tức ăn cô vào bụng!

“Tĩnh Tri…Tĩnh Tri…Anh muốn em…Tĩnh Tri…cho anh, có được không?” Hô hấp của anh dồn dập, lại bất mãn phải đụng vào cô qua lớp quần áo, rút tay khỏi người cô, nắm chặt dưới áo ông của cô, muốn cô cởi ra, trong lòng vẫn sợ cô chống lại anh, không muốn anh chạm vào…

Cố nén mình phun*** trắng ra, anh khàn giọng ôm cô, trầm thấp hỏi.

Cô xấu hổ đến sắp khóc lên, người này! Hôm nay anh làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn cô chủ động nói với anh…Cô, cô cũng muốn anh?

Thấy cô cúi đầu không nói, trong lòng anh không khỏi hơi hơi chìm xuống, hai tay cũng bỏ ra khỏi áo lông của cô, không ngờ, cô lại ôm chặt anh, giọng nói nhỏ như muỗi: “Anh, anh đi xem xem, cửa phòng của chúng ta chưa khóa…”

“A…” Ban đầu anh còn chưa phản ứng kịp, giọng nói trả lời cũng có chút mất mác, hai ba giây sau mới biết ý tứ của cô, anh như điên lên lập tức cởi áo lông của cô ra, đôi môi lướt theo cằm cô một đường đi đến xương quai xanh, lướt qua hai vai trắng như tuyết, hơi hơi cắn dây áo lót của cô, cởi áo lót đã sớm bị mở ra, anh khàn giọng: “Anh đã sớm khóa trái rồi…Yên tâm…Hôm nay sẽ không có ai đến đâu…Không ai quấy rầy chúng ta…Đến tối mai, cũng không có ai quấy rầy chúng ta.”

“Anh! Anh lại muốn chết sao…” Ban ngày ban mặt, cứ bị anh cởi quần áo trước cửa sổ bên cạnh bàn như vậy, cô xấu hổ đến nỗi toàn thân lạnh run, trốn tránh đôi tay ôm chặt lấy ngực, không chịu ngẩng đầu lên…

“Tĩnh Tri…Cho anh xem, cho anh xem một cái…” Anh thở thô gấp, bàn tay to nắm chặt hai tay cô muốn tách ra, Tĩnh Tri có chết cũng không chịu, càng khẩn trương ôm lấy ngực, lại không biết động tác của cô có bao nhiêu mê người, khe rãnh mê người như ẩn như hiện khiến anh sôi trào, anh thật sự bị yêu tinh này hành hạ chết rồi!

Cô rất trắng, nhưng không phải trắng bệch, mà là trắng như ngọc trai, nhẵn nhụi lại sáng bóng, đặc biệt vào lúc cô động tình, da thịt cô lại biến thành màu hồng đáng yêu, mặc dù cô nhìn rất gầy, nhưng trên người không chỉ có xương cứng ngắc, mà bởi vì khung xương của cô khác với người thường nhỏ nhắn tinh xảo, vì thế tuy trên người có không ít thịt, vẫn có vẻ yếu đuối mảnh mai, chỉ là khi sờ vào, mới cảm thấy non mềm nhẵn mịn, chỉ là…

Trái ngược với thể trạng và dáng người của anh, cô lại quá nhỏ xinh, tuy anh không khôi ngô mạnh mẽ giống như những ngôi sao trên TV, nhưng vẫn cao lớn hơn những người đàn ông bình thường, thân người cô nho nhỏ, làm cho anh liền mềm lòng không nỡ dùng sức…Giống như sợ hãi mình hơi mạnh tay một chút, sẽ làm vỡ cô…

“Anh đã sớm sờ qua nhìn qua hết rồi…Em vẫn còn thẹn thùng như vậy?” Anh về chuyện nam nữ quả thật rất hư hỏng! Thuận miệng nói ra đều khiến cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào, hay một chỗ đâm đầu vào chết đi! Nhưng anh lại nói thật tự nhiên, giống như ăn cơm vậy!

Nhưng vẫn không chống lại được sức lực của anh, vẫn bị anh dễ dàng tách hai cánh tay ra, Tĩnh Tri nước mắt lưng tròng, gắt gao cắn môi, ngoảnh mặt sang một bên không thèm nhìn anh!

Mạnh Thiệu Đình tuy đau lòng cũng không đành lòng, nhưng mình không dễ dàng hưởng dụng phúc lợi một lần, không muốn buông tha thời cơ tốt như vậy.

Ông trời quá thiên vị cô rồi! Con trai cũng đã bốn tuổi rồi, thân thể của cô vẫn giống như thiếu nữ, đặc biệt bộ ngực kiên định hơi vểnh lên, đẹp đến mức anh không nỡ dời mắt đi…

May mắn, từ nay về sau cô mãi mãi là của anh, mỗi một chỗ trên người, từ tóc đến ngón chân, chỉ có anh mới có thể chạm vào! Sau này khi ra cửa, phải bảo hộ cô chặt chẽ, không để người đàn ông khác nhìn nhiều thêm một cái, đừng nói người khác thật sự nhìn thấy, chỉ suy nghĩ một chút anh cũng cảm thấy mình muốn điên lên rồi!

“Anh, Mạnh Thiệu Đình anh xem đủ chưa!” Cổ tay Tĩnh Tri bị anh nắm chặt, toàn thân không mảnh vải lộ ra trước mặt anh lâu như vậy, nhưng không có cách nào bình tĩnh lại, không để ý đến rụt rè, cô đỏ mặt cắn môi oán giận nhìn anh, lại bị biểu tình của người nọ làm cho sợ hãi…

Bộ dáng anh giống như muốn ăn cô, thật sự quá dọa người, Tĩnh Tri không dám suy nghĩ, như thế này, anh có thể ăn cô đến xương cốt không còn hay không?

“Làm sao xem đủ được? Sau này mỗi ngày đều xem nửa giờ…anh cũng xem không đủ…” Anh cười lưu manh, lúc này mới buông cổ tay cô ra, lại ngay lúc cô không kịp che ngực, đôi môi cực nóng dán lên đỉnh phong cao ngất của cô, giọng nói mơ hồ không rõ trầm trầm vang lên: “Chẳng những xem không đủ…Ăn, cũng ăn không đủ…”

“Mạnh Thiệu Đình!” Tĩnh Tri lập tức che kín mặt, cô thật sự bị anh đánh bại rồi! Miệng của anh còn có thể hư hỏng hơn sao?

“Tĩnh Tĩnh…Tĩnh Tĩnh…” Anh chôn mặt ở giữa ngực cô, đôi môi nóng bỏng gieo từng vết ô mai màu hồng nhạt lên vùng da thịt non mềm, cô dần cảm thấy cảm giác tê dại không thể hình dung không ngừng lan ra toàn thân, không biết từ lúc nào, quần bò của cô bị kéo xuống, không biết từ lúc nào, người đàn ông chết tiệt này cũng cởi ra sạch sẽ…

Xúc cảm cơ bắp của anh bóng loáng mà lại săn chắc vô cùng tốt, hai cánh tay lực lưỡng ôm chặt thân thể nho nhỏ của cô, mà bàn tay của cô lại ôm lấy cánh tay anh, lúc cô động tình có mốn ôm lấy anh cũng không thể…

Anh bế cô đặt lên bàn, cánh tay vung lên, sách vở trên bàn đều rơi xuống đất, một loạt âm thanh ầm ầm, Tĩnh Tri quay đầu muốn xem thử, lại bị anh hung hăng che môi lại: “Chuyên tâm…Bây giờ chúng ta đang làm tình…Không được suy nghĩ lung tung.”

“Mạnh Thiệu Đình, anh có thể đừng nói chuyện trực tiếp như vậy hay không?”

Anh ở một bên xoa nắn thân thể của cô, một bên không ngừng đốt lửa: “Anh nói vậy mà đã là trực tiếp? Em có biết từ trực tiếp chỉ làm tình là gì không? Muốn anh nói cho em biết không? Ừm”

“Không…Anh không cần nói…” Tĩnh Tri rất nhanh bịt kín miệng anh, anh cười tà, há miệng cắn đầu ngón tay của cô, đầu lưỡi khẽ liếm: “Bảo bối, mặc kệ là hương vị ở đâu của em đều tuyệt mĩ không thể tả…”

Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, Tĩnh Tri sợ hãi mở to hai mắt, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cô đương nhiên biết vật cứng rắn đỡ dưới bụng dưới mềm mại của cô là cái gì, cô chỉ là bị vật nóng hù dọa, người này, sao mỗi lần gặp cô đềulợi hại dọa người như vậy!

Anh nhạy cảm nhận thấy từng thay đổi trên mặt cô, lại thấy bộ dáng cô muốn liều mạng lui về sau, không khỏi cười xấu xa đến gần cô, bàn tay thành thạo vuốt ve mỗi điểm mẫn cảm trên người cô, mà môi cũng không thành thật hôn lên mềm mại của cô, lại còn không quên xấu xa dùng lời nói khiêu khích cô…

“Bảo bối… Anh thấy bộ dáng này của em, hình như bị dọa rồi…Em rất sợ hãi sao?” Anh ngày càng hạ lưu.

Tĩnh Tri không nhịn được nữa, há miệng hung hăng cán lên vai anh, hô hấp khó khăn kêu to: “Mạnh Thiệu Đình! Sao anh còn chưa bắt đầu! Sao lại nói nhiều lời đáng ghét như vậy?”

Anh giật mình, sau vài giây lại nở nụ cười: “Tĩnh Tĩnh, thì ra là em chờ đợi sốt ruột sao? Sao không nói sớm cho anh biết, em còn lo lắng gì chứ. Diễn trò thật lâu, anh còn cho rằng em cực kì thích, cực kì say mê…”

“Mạnh Thiệu Đình…” Tĩnh Tri cúi đầu cắn thật mạnh lên vai anh, cô đánh thật mạnh lên lưng anh: “Anh xấu lắm, anh xấu lắm! Em lại bị anh lừa, anh không phải người tốt!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện