Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Một Lòng


trước sau

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh, rồi mở miệng: "Mạnh Thiệu Đình, ở trong lòng em, anh cũng rất quan trọng, thật sự rất quan trọng, em nghĩ, em yêu anh."

Nét mặt anh liền chuyển biến khác thường, vẻ ủy khuất vừa rồi vẫn chưa rút đi, bây giờ lại hiện ra vẻ không dám tin cùng khiếp sợ, cả người không nhúc nhích, giống như tượng gỗ, Tĩnh Tri thấy anh như vậy, trong lòng càng thêm e thẹn, lần đầu tiên trong đời tỏ tình với người ta, chỉ hận giờ phút này trong phòng không hiện ra một cái hố để cô chui xuống.

"Em... Em đi nấu cơm, trưa rồi..." Cô đẩy anh ra, đứng lên muốn chạy đi, nhưng không ngờ vòng eo nhỏ bé và yếu ớt bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, hai cánh tay cứng như sắt, như sợi xích khóa chặt cô lại, hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, mùi hương trên người anh như bầu khí quyển, nháy mắt quấn quanh cô, cả người Tĩnh Tri đều run rẩy nhắm lại mắt, cả người dường như đã mềm nhũn ở trong lòng anh...

"Tĩnh Tri... Tĩnh Tri..." Anh thở dài gọi tên cô, ấn thân thể mềm mại của cô vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, mà hai tay lại càng siết chặt hơn, chỉ muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình, chỉ hận giờ phút này không thể cứ như vậy hòa làm thành một thể với cô!

"Thiệu Đình..." Giọng cô run rẩy giống như gió thổi lá sen, hai chân mềm nhũn chống đỡ trên mặt đất, anh luống cuống ôm lấy cô, làm thân thể cô ngửa ra sau, ngã ở trên giường cùng anh...

Không biết môi ai tìm ai trước, không biết là ai ôm lấy ai trước, cũng không biết ai nhắm mắt mềm nhũn thành vùng nước ở trong lòng người kia trước...

Chỉ biết đến cuối cùng, khi tất cả cùng lúc dừng lại, thân thể cô phập phòng ở trong ngực anh, hai gò má đỏ bừng, môi mím chặt, mắt thì nhắm lại không chịu mở ra, nhưng hai tay lại khẩn trương nắm chặt, như một đứa trẻ đang bực bội.

Anh nhịn không được lại hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, . đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô tiến vào, hấp thu ngọt ngào của cô, tiếp xúc thân mật như vậy, làm cô run rẩy mở mắt, yếu ớt đẩy anh ra, lại bị anh bắt được cổ tay tách ra hai bên người, động tác như vậy, làm bộ ngực mềm mại của cô hơi cứng lên, giống như mời anh, máu toàn thân anh đã sớm sôi trào, nhưng còn có vết thương trong người nên đành lực bất tòng tâm, hô hấp nóng bỏng lại hôn lên trên cái cổ mảnh khảnh của cô...

Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân mình giống như sợ run lên, trước đây cũng không phải chưa từng thân mật qua với anh, nhưng chưa bao giờ giống hôm nay, chỉ cảm thấy cả linh hồn đều vui vẻ, chỉ hận không thể, cứ như vậy cùng với anh, không muốn tách ra, lại không cần nghĩ tới ngày mai, không bao giờ già nữa, chỉ dừng ở thời khắc này, muốn bọn họ ở cùng một chỗ thật lâu thật dài...

Da thịt mềm nhẵn giống như pho mát, giống như bởi vì nụ hôn thành thạo của anh mà nổi lên một tầng hạt nho nhỏ mịn màng, cô không khống chế nổi tay mình, cũng không khống chế nổi giọng mình, cuối cùng nhắm mắt lại hơi nâng cằm lên trầm thấp ngâm nga...

Đôi môi nóng bỏng của anh như ngọn lửa tuôn ra bùng cháy, từ cổ đến xương quai xanh của cô, thỉnh thoảng, anh thậm chí còn nhẹ nhàng cắn cô một cái, làm da thịt toàn thân cô lập tức căng thẳng, tiếng rên cũng cao hơn một âm điệu, lại bị sự rụt rè cảu mình khắc chế, dùng răng cắn vào tay mình, không muốn nghe thấy mình phát ra những tiếng mắc cỡ như vậy ...

Dường như anh bị cô quyến rũ đến điên cuồng, nên miệng vết thương đã bị nứt ra, đau đớn không ngừng truyền đến, nhưng may mà miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được, nên anh hoàn toàn phóng túng bản thân, làm thế nào cũng không muốn dừng lại...

Tay trái dán sát vào quần áo mỏng của cô tiến vào từ dưới thắt lưng, cả người của cô mẫn cảm run lên, ngay cả da thịt trắng nõn trên lưng cũng đều gồ lên một lớp hạt nhỏ mỏng mảnh, bàn tay anh dán lên đường cong ở thắt lưng cô, cả người cô run rẩy một cái, không khống chế được cắn chặt răng vào mu bàn tay, anh cuống cuồng lôi bàn tay nhỏ của cô ra, trên da thịt đã có hai dấu răng nho nhỏ, anh vô cùng đau lòng, cúi đầu hôn rất lâu, mới dịu dàng hôn vành tai cô, một bên nhẹ nhàng thổi hơi, một bên dùng giọng khêu gợi mê người nói thật nhỏ với cô: "Tĩnh Tĩnh... em có thể cắn anh..."

Tĩnh Tri xấu hổ đột nhiên trợn mắt, gương mặt đỏ gần như nhỏ ra máu, giống như thẹn quá hóa, , một vũng xuân thủy trong đôi mắt dường như có thể nhỏ ra, cô nhìn anh, phong tình như vậy, làm tim anh dường như bị vỡ vụn, cúi đầu xuống hung hăng hôn cô, cô xấu hổ nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dài không ngừng run rẩy, thân thể gần như mềm nhũn, dường như đâu óc cũng ngừng chuyển động, anh bá đạo thô lỗ ôm hôn cô, làm cô cảm thấy hạnh phúc, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng trải qua cảm giác hạnh phúc như thế này...

Tay của anh cũng bắt đầu làm càn quấy phá, vốn chỉ định nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của cô, nhưng đến cuối cùng, khi anh hôn cô đến không khống chế được, liền mò mẫn lên chỗ khóa áo lót...

Cô sợ hãi, mở to hai mắt nhìn, mà anh cũng đã thô lỗ kéo áo lót của cô, chỉ cảm thấy trên người buông lỏng, sau đó ngực của cô ngăn cách một lớp quần áo vẫn bị bàn tay to của anh gắt gao chế trụ, chỉ vuốt ve một cái như vậy, lại làm cổ họng của cô gần như bị chặn lại, ngoại trừ thở từng ngụm từng ngụm, cũng không phát ra một tiếng nào...

Hai tay không biết từ khi nào đã ôm lấy thân thể của anh, mười ngón tay mảnh khảnh như có như không xẹt qua trên lưng anh, thỉnh thoảng sẽ lưu lại vết tích ái muội thật dài, bắp thịt toàn thân anh đều đã căng cứng giống như đá, cứ như vậy ép chặt thân thể xụi lơ của cô vào người mình, hai loại xúc cảm bất đồng nhưng lại thoải mái kỳ lạ, tay anh còn đang nổi loạn ở trong quần áo cô, mà môi lại ngậm chặt cái đỉnh nho nhỏ đang nhô lên từ bên dưới lớp áo mỏng khiến cô run rẩy...

"Thiệu, Thiệu Đình... Đừng..." Tuy cả người đã sớm mất đi lý trí, mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng não bộ lại như một cây cung kéo căng, tuyệt đối không đồng ý mặc cho mình hoàn toàn buông lỏng ở dưới hoàn cảnh như vậy...

Bởi vậy, khi anh phóng túng đến mức này, đầu Tĩnh Tri đã rung lên hồi chuông báo động, hai bàn tay nhỏ cũng bắt đầu đẩy anh ra...

Đẩy vẫn không hề có tác dụng gì, người đàn ông vốn đang kích động bỗng nhiên ai ôi một tiếng, gương mặt trắng bệch nâng người rời khỏi cơ thể cô...

"Sao vậy, làm sao vậy?" Tĩnh Tri kinh hãi, lúc này mới nhớ đến anh vẫn là bệnh nhân, trong lúc này ánh mắt đều đã đỏ lên, tay chân hoảng sợ luống cuống mở vạt áo của anh ra, anh thấy cô sợ thành như vậy, không đành lòng nhìn cô vì anh lo lắng, cuống quít đè tay cô lại, giọng nói mạnh mẽ ổn định, bình tĩnh nói: "Tĩnh Tĩnh, em đi gọi y tá đến, đến giờ thay thuốc rồi."

"Cho em nhìn, cho em nhìn một chút... Thiệu Đình..." Tĩnh Tri nắm chặt lấy ống tay áo của anh không chịu buông tay, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại bị cô cố nén lại không chịu rơi xuống, cô quá sơ ý, làm thế nào mà cô lại có thể quên chuyện anh đang bị thương nặng như vậy!

Miệng vết thương của anh nhất định bị nứt ra rồi, bác sỹ nói, miệng vết thương tuy không phải nằm ở chỗ hiểm, nhưng vì vết thương quá sâu, phải dưỡng từ từ, cho nên bây giờ cầm máu, về sau phải cẩn thận không được để miệng vết thương bị rách, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì không thể đùa giỡn!

"Tĩnh Tĩnh, không sao, em xem, không phải anh rất tốt à? Em giúp anh gọi y tá đi, ngoan, nghe lời, nhanh đi..."

Nước mắt treo trên lông mi rốt cuộc cũng rơi xuống, làm sao cô có thể không nghe ra được mùi vị an ủi ở trong lời nói của anh chứ? Nếu không phải rất đau, sao mặt anh lại có thể trắng thành như vậy?

"Anh không được gạt em..." Cô phải nhanh chóng tìm bác sỹ đến, lại sợ vết thương của anh, dù sao, anh mới dưỡng thương hơn một tuần lễ, chảy nhiều máu như vậy, quả thực cô đã bị hù chết rồi! Nếu bây giờ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ hối hận muốn giết mình!

"Không lừa em, em mau đi đi." Anh cố nén đau đớn trên người cầm tay cô, thấy cô nghẹn ngào xoay người ra ngoài, cả người anh mới rời rạc ngã ở trên giường, vạt áo hơi hé ra một chút, quả nhiên, băng gạc gần như bị máu làm ướt đẫm!

Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, làm thế nào mà mình lại dính vào tai nạn xe cộ, hơn nữa thân thể này càng ngày càng kém, từ nhỏ anh đã yêu thích các loại thể dục thể thao, bình thường có bận rộn hơn nữa, cũng không gián đoạn việc rèn luyện thân thể, nên vẫn cường tráng giống như trâu bò, nhưng sao lần này chỉ chịu một chút vết thương nhỏ đã yếu ớt thành như vậy rồi chứ?

Chẳng lẽ, thật sự đã lớn tuổi rồi...

Nhịn không được nhíu mi, lông mày xinh đẹp kiên nghị nhăn vào một chỗ, nghĩ đến việc Tĩnh Tri đã sắp 30, anh còn lớn hơn cô vài tuổi... Qua vài năm nữa, anh đã 40 rồi...

Mạnh Thiệu Đình đột nhiên cảm thấy có chút suy sụp, chờ thêm vài năm nữa, anh đã thành trung niên rồi... Thiệu Hiên thì vừa mới bước vào thời kì hoàng kim, nếu nó vẫn chưa từ bỏ ý định với Tĩnh Tri, quay đầu lại theo đuổi lần nữa...

Nhìn bộ dáng nó vẫn tốt như vậy, khi nhìn Thiệu Hiên, ngay cả người vẫn luôn vô cùng tự tin vào tướng mạo của mình như anh mà cũng thấy mặc cảm...

Thôi quên đi, không muốn nghĩ nữa, nếu Tĩnh Tri đã nói cô yêu anh, thì anh còn lo lắng nhiều như vậy để làm gì? Nhưng, đợi lần này khỏi hẳn, anh phải gia tăng rèn luyện thân thể, để chứng minh với cô, mình vẫn là "Bảo đao chưa già"!

Y tá nhanh chóng đến xử lý miệng vết thương cho anh một lần nữa, lại dặn đi dặn lại rất lâu mới ra ngoài, Tĩnh Tri liền canh chừng anh, cũng không có tâm tư đi nấu cơm, thẳng đến tối khi miệng vết thương của anh không đau nữa, dưới tác dụng thuốc mê mới dần dần yên tĩnh ngủ, lúc này Tĩnh Tri mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi một ngày, lúc này tinh thần căng thẳng mới được buông lỏng, cũng không trở về phòng, mà ghé vào bên cạnh giường anh ngủ...

Trong lòng vẫn lo lắng cho anh, nên nửa đêm lại thức dậy, thì phát hiện mình đang nằm ở trong ổ chăn mềm mại, bên cạnh là lồng ngực ấm áp mà lại an toàn của người đàn ông, cô mơ màng ngủ, đưa tay sờ soạng miệng vết thương của anh, xác nhận khô ráo, lại sờ soạng trán của anh, xác nhận không có phát sốt, lúc này mới nặng nề ngủ tiếp...

***************************************************************

Lúc Mạnh Thiệu Đình xuất viện trở về Tĩnh Viên đã tròn hai mươi ngày sau khi tai nạn xe cộ phát sinh, mà Thiệu Hiên mang theo vài thân tín tin cậy mà anh đã tự mình an bài đến Thái Lan cũng đã 21 ngày rồi, mấy ngày nay ngoài mấy tin tức lúc nó mới đến Thái lan ra thì không còn gì, đến cuối cùng, lại như một chiếc thuyền nhỏ chìm vào trong đại dương, không có một chút tin tức nào.

Vài lần Tĩnh Tri hỏi chuyện Mạnh Thiệu Hiên, Mạnh Thiệu Đình chỉ nói dựa theo lời của Mạnh Thiệu Hiên trước khi đi, giấu chuyện anh ấy hít thuốc
phiện với việc Lô Địch gặp chuyện không may, chỉ nói là Thiệu Hiên đi công tác ở nước ngoài, lúc gần đi, gửi cô cho anh, cho nên, ngày đó anh mới có thể đến bệnh viện đón cô với Phi Đồng.

Tĩnh Tri bán tín bán nghi với chuyện này, nhưng nghĩ đến từ khi cô ngã bệnh đến khi nằm viện, từ đầu đến cuối Thiệu Hiên cũng không có một chút tin tức nào, có lẽ tình cảm của anh ấy đã nguội lạnh, không muốn tiếp tục ở chung với mình nữa, cho nên, mới có thể rời đi, gửi mình với Phi Đồng cho Thiệu Đình.

Bây giờ cô không biết hành tung của anh, cũng chỉ kiên nhẫn đợi anh trở về, cô rất muốn nói chuyện rõ ràng với anh, trước kia cô suy tính quá nhiều chuyện, mới khiến cho ba người trong lúc đó rối thành một đoàn, đến cuối cùng còn hại người hại mình, mà bây giờ cô đã hiểu tâm ý của bản thân, nếu đã có gan nói ra tiếng lòng của mình, thì đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi, cho dù trong lòng cô không đành lòng cũng khinh bỉ bản thân mình, nhưng chỉ trách, tạo hóa trêu ngươi, ban đầu cô gặp thoáng qua anh ở California, lại liên tiếp tạo thành cục diện ngày hôm nay, ví như nói có lỗi, thì ai là người có lỗi đây?

Cô có lỗi sao? Cô chỉ đối mặt với lòng mình, lại cũng không muốn lừa mình dối người, Thiệu Hiên có lỗi sao? Anh ấy chỉ toàn tâm toàn ý đợi "Vợ" của mình, sự si tình của anh cũng không có sai!

Sai chẳng qua là vận mệnh, sai là bọn họ không có duyên phận.

Khi cô trải qua trăm cay nghìn đắng muốn ở bên cạnh anh cả đời, lại chỉ có thể nhìn hai người bọn họ gặp thoáng qua, không có biện pháp nào.

Mà nay, cô yêu Thiệu Đình, tâm ý kề nhau, không bao giờ muốn tách ra nữa, nếu cô đã đưa ra quyết định này, thì nhất định sẽ không dao động nữa, tình yêu là tàn nhẫn, cũng rất ích kỷ, cô không muốn lại có bất kỳ kẻ nào tham gia vào giữa cô và Thiệu Đình nữa.

Tuy nói như vậy quá vô tình, nhưng cô còn có cách nào nữa đây? Cô chỉ có một trái tim, không chứa nổi hai người.

Phi Đồng đi nhà trẻ, Tĩnh Tri một mình ngồi ở trong phòng đọc sách, nhưng chẳng đọc được gì, tâm tư của cô không biết đã bay đến chỗ nào rồi, thậm chí ngay cả khi Mạnh Thiệu Đình đi vào phòng đứng sau lưng cô rất lâu, cô cũng không phát hiện ra!

Mạnh Thiệu Đình đi qua, ở sau lưng cô nhẹ nhàng ôm chặt, mặt chôn ở vai cô, ngửi được mùi hương trên người cô dù trải qua thời gian dài cũng chưa từng thay đổi, lòng của anh cũng có chút yên bình lại, mới vừa rồi sợ hãi cùng hối hận, khổ sở với đau lòng gần như ngừng lại rất nhiều.

Tĩnh Tri nhận thấy anh kỳ lạ, đưa tay nắm tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, nói với em một chút đi."

"Anh không muốn giấu diếm em, nhưng lại sợ khi nói ra em sẽ tức giận, anh và em rất khó khăn mới đến được hôm nay... anh chỉ hy vọng từ nay về sau, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có thể chia sẻ với nhau, không cần khó chịu ở trong lòng, không cần bởi vì những việc nhỏ này mà tách ra, đừng hiểu lầm, đừng giận dỗi nữa có được không? Tĩnh Tri... Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, từ nay về sau, anh tin tưởng em, vô điều kiện tin tưởng em, em cũng phải tin tưởng anh, em có thể tin tưởng anh được không?"

Trong lòng Tĩnh Tri cảm thấy rất ấm áp vui vẻ khi anh nói như vậy, cô quay người ôm eo của anh, dán mặt ở trước ngực anh: "Anh có thể nói như vậy, em rất vui vẻ, nếu chúng ta có thể sớm suy nghĩ cẩn thận những thứ này một chút... Cũng không đến mức, phát sinh nhiều chuyện như vậy..."

Cô nhớ đến quá khứ tàn khốc kia, nhịn không được nghẹn ngào, anh cuống quít ôm chặt cô, chuyển hướng đề tài: "Đừng nghĩ nữa, qua khứ cũng đã qua, làm người nên nhìn về phía trước, không nên nhìn đằng sau, Tĩnh Tri... Anh có chuyện, muốn nói với em, mà lại không dám nói..."

"Thiệu Đình, anh nói đi." Tĩnh Tri che giấu khổ sở mới vừa chợt lóe lên trong lòng, từ trong ngực anh tránh ra: "Em nghe."

Mạnh Thiệu Đình trầm mặc rất lâu, mới trầm thấp mở miệng, trong tiếng nói lại mang theo nồng đậm bi thương: "Tĩnh Tri, mẹ anh trúng gió, về sau, nửa đời người còn lại, đoán chừng đều phải nằm ở trên giường..."

"Cái gì?" Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, mặc dù cô căm ghét Mạnh phu nhân đến tận xương, có vài lần cũng muốn trả thù, nhưng cô biết, nếu cô với Mạnh Thiệu Đình ở cùng một chỗ, thì tất nhiên cô cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt mà thôi, chỉ mong người không phạm ta ta không phạm người...

Nhưng cô chưa từng ngờ được, Mạnh phu nhân bị trúng gió bại liệt rồi? Tại sao có thể như vậy?

"Vì sao đột nhiên bị trúng gió?"

Trên mặt Mạnh Thiệu Đình hiện ra giãy giụa, sau một lát, anh vẫn trầm tĩnh mở miệng: "Chuyện tai nạn xe cộ, là do bà phái người đi làm, mục tiêu là em với Phi Đồng, nhưng bà không ngờ các em bình yên vô sự, anh lại bị thương nặng, khi nghe tin tức anh bị thương, bà chịu không nổi, mới có thể..."

"Tại sao bà ấy đối với em với Phi Đồng như vậy? Em nghĩ mình đã nhượng bộ rất nhiều, thậm chí ngay cả oán hận cũng đã buông tay, nhưng vì sao bà ấy không chấp nhận được em.

Tĩnh Tri vẫn cho rằng tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn, bởi vì tài xế uống rượu say gây chuyện, hơn nữa động cơ xe quả thật bị hư, cho nên cô chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng vào lúc này, khi nghe được tin tức này từ trong miệng Mạnh Thiệu Đình, cả người cô đã gần như sợ đến ngây người! Sao trên đời này lại có người ác độc như vậy chứ?

"Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt bất ngờ của cô, trong lòng biết cô rất khổ sở, nhưng anh còn đau khổ gấp mười gấp trăm lần so với cô, một bên là mẹ ruột, một bên là người phụ nữ anh yêu mến, một bên nào không tốt, trong lòng anh đều đau khổ không chịu nổi, nhưng giờ phút này, anh vẫn cố nén bi thương trong lòng, nhẹ nhàng an ủi cô, nói: "Gieo nhân gì, phải gặp quả nấy, cho đến nay... Cho đến nay lòng dạ của bà đều rất độc ác, lúc này báo ứng đã đến trên người bà, cho dù ai cũng không thể nói gì nữa, nhưng, Tĩnh Tri... Mặc kệ như thế nào, anh cứu Phi Đồng một mạng, bà ấy cũng gần như thành phế nhân, em đừng oán hận bà ấy nữa có được không? Em chưa thấy dáng vẻ của bà ấy, một người như vậy, nhưng lại bị bại tiệt nằm ở trên giường không thể động đậy, miệng méo qua một bên nói không ra chữ gì, sau khi bà ấy biết được tình cảnh của mình, chỉ trong một đêm, tóc đã bạc trắng, bây giờ cũng không muốn sống nữa..."

Mạnh Thiệu Đình nói tới đây, hình như hốc mắt có chút nước, nhưng lại ép mình chịu đựng, nói thêm: "Sang năm bà ấy đã 60 tuổi, bây giờ thân thể như thế, có thể sống được bao lâu cũng không thể nói trước, coi như báo ứng mà bà ấy phải chịu, Tĩnh Trì, nể mặt anh, tha thứ cho bà ấy một lần, có được không?"

Lời nói của anhvô cùng chân thành tha thiết, dù từ trước đến nay Tĩnh Tri luôn chán ghét căm hận Mạnh phu nhân, nhưng vẫn nhịn không được mềm lòng, những oán hận đã chất chứa lâu dài, cái chết của cha mẹ dù có chém thế nào cũng không đứt được, oán hận này không phải anh nói đôi câu vài lời thì có thể biến mất ngay được? Chẳng qua... Bầu bí thương nhau, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cô nghĩ đến người phụ nữ luôn luôn tự cao tự đại ấy, giờ phút này nằm ở trên giường không thể động đậy, nhưng trong lòng vẫn bi ai như thế.

"Thôi... May mà, Phi Đồng không có chuyện gì, anh cũng không sao." Tĩnh Tri ép bản thân hít sâu một hơi nói, lời của cô vừa ra khỏi miệng, thì cảm giác cánh tay người nọ ôm lấy cô càng căng thẳng, dường như muốn khảm cô vào trong xương máu của mình, không khỏi ngẩn ngơ, muốn đưa tay đẩy anh ra, trong miệng còn nói: "Buông ra chút, em không thở nổi..."

Anh càng ôm cô chặt hơn, đáy mắt ửng đỏ, tròng mắt trong suốt lóe lên một cái, dán ở bên tai cô nhẹ nhàng mở miệng: "Tĩnh Tri, em thật tốt, anh biết, em thiện lương như vậy, tất nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng, cũng nhất định sẽ không, bởi vì chút này, sẽ tổn thương đến mối quan hệ của chúng ta..."

"Nếu anh biết em có tình, không lo lắng em sẽ bởi vì vậy mà oán hận anh, thì sao còn nói cho em biết? Em cũng không biết chuyện gì, việc này bà ấy làm cũng rất cẩn thận, anh có thể không cần nói cho em biết..."

"Chính miệng anh nói cho em biết, còn dễ chịu hơn sau này em lại nghe chuyện này từ trong miệng người khác, lần này chúng ta đã nói, từ nay về sau, mặc kệ ai xúi giục, em nhất định sẽ không bởi vì lời đồn đãi mà giận anh oán anh, anh chỉ muốn ở cùng em, không có cái gì có thể ngăn cách, anh chỉ muốn đối tốt với em, không giấu diếm bất kỳ điều gì."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện