Anh chợt khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp trai sáng chói, bất ngờ hôn môi cô: "Em
phải sinh cho anh mấy người đứa bé, cả gia đình chúng ta, ở bên nhau,
cũng không tách ra nữa...”
Tĩnh Tri cười một tiếng, lật người
trong ngực anh, cánh tay ôm chặt cổ của anh, nằm ở trước ngực anh tựa
như làm nũng mở miệng: "Nhưng lỡ em không sinh được
nữa thì làm thế nào? Nếu quả thật anh muốn cả đời ở cùng với em không xa rời nhau, e rằng cũng không thể có đứa bé..."
Anh ở trong đêm
tối, thoạt nhìn lúc này thật là khôi ngô tuấn tú. Cô lắng tai nghe thấy
nhịp tim của anh đập rất mạnh mẽ, cánh tay rắn chắc của anh ôm cô thật
chặt, tựa như đây chính là toàn bộ thế giới của cô, cô cảm thấy thỏa mãn không thốt nên lời, không nói nên nổi niềm hạnh phúc, những thứ tình
cảm kia thật cảm động và tuyệt vời biết bao, nó giống như tảng lớn tảng
lớn bọt khí nở bung tràn đầy khắp các ngăn trong trái tim của cô, cô
cũng cảm thấy cả người mình như sắp tan chảy ra vậy. Chín năm, đã chín năm rồi, cô đã phải trải qua
ngàn gió bụi, anh cũng trăm chuyển ngàn xoay, đến giờ mới được tay nắm
tay đối phương thật chặt, được ở cùng nhau... Thật may là, mới chỉ có
chín năm, mới chỉ chín năm thôi, không cần phải chờ đến khi mái đầu đã
bạc trắng, không phải chờ đến khi hàm răng đã rụng hết... Anh còn trẻ,
cô xem ra vẫn còn xinh đẹp, anh còn có thể ôm cô để hành động, cô cũng
vẫn còn có thể sinh thêm con cho anh...như vậy là đủ rồi, quá đủ rồi!
"Ai nói anh không có con? Phi Đồng là con của em, cũng chính là con của
anh, nhà họ Mạnh đã có người nối dõi rồi, hơn nữa, còn có anh cả, sau
này anh ấy cũng sẽ có con, chúng ta không có con cũng không sao, có thêm đứa con, em sẽ yêu con hơn, sẽ lạnh nhạt với anh."
Anh vỗ vỗ
phía sau lưng của cô, trấn an vỗ về dỗ dành, trong lòng anh biết phụ nữ
không có con sẽ không có cảm giác an toàn, cô cũng không ngoại lệ. Vì
vậy, suy nghĩ một chút, anh xoay người xuống giường, trong bóng đêm lục
tìm gì đó hồi lâu, sau đó anh cầm một cái hộp nhỏ đi tới, Tĩnh Tri
chống nửa người lên kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì đấy?"
Anh ôm cô vào trong ngực đắp kín lại chăn, sau đó nắm lấy tay cô, đôi mắt tựa
như lơ đãng, rồi lại mang theo nồng đậm vẻ cưng chiều, Tĩnh Tri chỉ cảm
thấy ngón vô danh trên tay trái của cô có thêm một món đồ, không nhịn
được, cô nâng lên nhìn. Chợt cô phát hiện là một chiếc nhẫn kim cương,
trong lòng khẽ run, nhìn đi nhìn lại, cô nhận ra chiếc nhẫn này nhìn rất quen thuộc. Cô ngước mắt nhìn rất lâu sau, nước mắt cô chợt dâng lên,
cô ôm lấy anh, nghẹn ngào khẽ thì thào: "Em không thích, em không cần
cái nhẫn cưới này, vừa nhìn thấy nó, em đã nghĩ đến tình cảnh ngày đó
khi kết hôn với anh, chỉ cần vừa nghĩ tới quá khứ, trong lòng em lại rất khó chịu... Em không muốn, cũng không cần..."
Chiếc nhẫn này hôm trước khi hai người kết hôn, anh đã đeo vào ngón tay của cô một cách lạnh lẽo.
Nhưng Tĩnh Tri không biết rằng, chiếc nhẫn cưới nặng 9.20 Carat này là do Phó Chính Tắc đã tự tay lựa chọn vào đúng ngày sinh nhật để tặng cho cô.
Anh nói với cô xong, cô lập tức sững sờ, vuốt ve chiếc nhẫn, không ngừng
rơi lệ. Anh biết trong lòng cô khổ sở, cũng hiểu sự nhớ nhung áy náy
của cô với ba, nhưng anh chỉ ôm chặt cô không nói lời nào, bàn tay dán
lên sống lưng gầy yếu của cô nhẹ nhàng mơn trớn. Hơi ấm liên tục truyền
đến, dần dần làm cho cô trấn tĩnh lại, nước mắt ngừng rơi. Trong căn
phòng lớn chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, đứt đoạn, loáng
thoáng...
"Ba đã giao em cho anh, vậy mà anh lại không chăm sóc
em thật tốt. Từ nay về sau, ba ở dưới đất nhìn chúng ta, anh sẽ không
khiến ông thất vọng."
"Em vẫn luôn muốn biết, tại sao ba lựa chọn anh cho em."
Nghi vấn giấu trong lòng lâu như vậy, đúng là vẫn nói ra, Tĩnh Tri hơi nín
thở, Mạnh Thiệu Đình trầm mặc chốc lát, chợt cười một tiếng: "Lại nói ngay cả chính anh cũng không tin, nhưng thật sự là một chuyện rất
nhỏ, cũng là thật lâu sau ba mới nói cho anh biết, anh cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi."
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Tĩnh Tri càng tò mò, đôi mắt trong đêm tối sáng lấp lánh, khiến anh không nhịn được mềm lòng.
"Anh vừa mới quen ba ba không lâu, trong một lần tham dự buổi dạ tiệctừ
thiện , hôm ấy có rất nhiều người thuộc các giới kinh doanh thương mại,
các ngôi sao nổi tiếng, kể cả các nghệ nhân lừng danh đủ mọi ngành nghề
cũng đến tham gia, khoản tiền quyên góp cũng được rất nhiều. Anh vốn
không thích xuất đầu lộ diện, nên chỉ bảo trợ lý đến quyên góp một khoản tiền, sau đó khi dạ tiệc kết thúc liền đi ra ngoài luôn, vừa vặn ba ba
cũng đi ra ở ngay phía sau. Bên ngoài đại sảnh thực nguy nga rực rỡ, ở
nơi đỗ xe, có một người ăn mày bé nhỏ tuổi cũng không lớn lắm, không
biết thế nào lại mò mẫm đi vào đó. Lúc ấy có rất nhiều người có tiền có
thế đi qua bên cạnh hắn nhưng cũng không hề liếc hắn một cái. Bảo vệ
phát hiện ra nên đã ra đuổi hắn đi rất thô lỗ. Lúc ấy anh nhìn mà cảm
thấy có chút quá đáng, sau đó liền ngăn bảo vệ lại , hơn nữa anh còn
cho hắn một chút tiền, rồi bảo trợ lý đưa hắn đi ra ngoài cho ăn chút
gì đó. Sau lại phụ tá trở lại nói cho anh biết, tên ăn mày nhỏ kia trong gia đình có nghề làm mộc, hắn cũng học được một chút, vì vậy anh đã
quyết định sắp xếp cho hắn làm công nhân ở công ty bên dưới trong bộ
phận lắp đặt chỉnh trang. Anh nghe vậy sau đó trong đầu cũng không nhớ
nữa, sau này ba ba nói lại với anh về chuyện này, đến lúc ấy anh mới nhớ ra."
Mạnh Thiệu Đình khẽ dừng lại, một lát sau mới lại mở miệng
nói: "Ba nói mặc dù anh trẻ tuổi tài cao thân phận không tầm thường, nắm quyền trong tay, được người người ca ngợi, nhưng quý ở chỗ có một trái
tim thiện lương bao dung, ông tin trên đời này mọi chúng sinh đều bình
đẳng, vì vậy ông ghét nhất tác phong làm việc của bọn con nhà giàu, đêm
đó nhìn thấy cử chỉ của anh, ông đã để ý, sau đó lại ngoài sáng trong
tối ông đã quan sát tỉ mỉ anh vài lần, rồi sau đó anh và ba trở thành
một đôi bạn vong niên*, chỉ tiếc. . . . . ."
* Bạn vong niên là bạn lệch tuổi, già hơn, và thường già hơn một Can (10 năm) hay một Chi (12 năm).
Mạnh Thiệu Đình nhớ lại những chuyện năm đó, có nhiều chuyện không ngờ lại
trùng hợp như vậy, nhưng được tập trung ở một chỗ, lại trở thành bi kịch không thể tránh khỏi, mỗi lần anh nghĩ đến sự lỗ mãng của mình, lại hận không thể hung hăng đánh mình một trận. Lúc tuổi còn trẻ nếu như anh
không nóng nảy như vậy, nếu như anh có thể không chết vì sĩ diện, không
quá tự ái về những lời nói kia, anh và cô sẽ không thành như thế này,
rơi vào cảnh thê lương, đến cuối cùng phải chia tay, đứa bé của bọn họ
vãn còn... Đứa bé mới hình thành mấy tháng đã bị mất đi quyền lợi được
tới thế giới này!
"Anh không biết nhà họ Phó đã kiệt quệ đến mức
như vậy, từ trước đến giờ ba luôn thanh cao, vốn là vì nhà họ Phó mà kết thân với nhà họ Mạnh ông vẫn luôn buồn bực không vui, sau đó lại
biết... Biết quan hệ giữa hai chúng ta không tốt lắm, ông càng không
muốn thổ lộ đôi câu vài lời ở trước mặt anh, vì tiền đồ của nhà họ Phó,
lòng ba như lửa đốt, lại ngược lại rơi vào mưu kế của người khác, kết
quả là không gượng dậy nổi, lúc anh ở Mỹ biết tin tức, đã không kịp nữa
rồi. . . . ."
Mạnh Thiệu Đình nói đến đoạn thời gian kia, cũng
không nhịn được chua xót trong lòng, anh có ấn tượng rất tốt với Phó
Chính Tắc, luôn hết sức tôn trọng, chuyện phát triển đến tình trạng
không thể vãn hồi, trừ áy náy cùng buồn nản, anh cũng không có biện pháp khác, hơn nữa lúc đang ở nước ngoài, nhận được tin tức trong nhà truyền cho anh, nói Tĩnh Tri cấu kết với anh cả, bên ngoài còn dây dưa với một hoạ sĩ... Các bức tranh vẽ khỏa thân của cô truyền ra ngoài đã gây ra
sóng gió, nếu như không phải là anh cả kịp thời phát hiện ra mua lại hết những bức tranh đó thì nhà họ Mạnh bọn họ thật quá mất mặt rồi.
Lúc anh nghe tin này tức giận gần như đến nổi điên, lại nghĩ đến nhà họ Phó đã phá sản, bản hiệp ước lúc trước đến bây giờ cũng chỉ là lời nói
suông, đúng lúc gặp được Mạn Quân, anh đã diễn kịch như thế để buộc cô
ly hôn, nhưng ngoài dự liệu, anh chưa bao giờ nghĩ tới, người anh trai
thân nhất,
người anh tin tưởng nhất, cũng chính là người ngay từ đầu đã
bắt tay để lừa gạt cô. Anh không biết rừng, Tĩnh Tri mang thai đứa con
của anh, hơn nữa sau đó không lâu, ba của cô và đứa con đều ra đi trong
một đêm.
"Tất cả đã qua rồi ..." Tĩnh Tri sợ nhất nghe chuyện của ba, đây là nỗi đau khổ trong lòng cô vĩnh viễn cũng khó có thể lắng
xuống. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, cô nhất định sẽ không để cho
chuyện này xảy ra nữa, nhưng trên đời này không có nếu như, chuyện này
là một nỗi đau mà cả đời cô đều không thể quên được... Nhưng chuyện cũ
đã qua, nếu như ba dưới đất biết lúc này hai người bọn họ gắn bó kề cận
bên nhau, không còn hiềm khích, chắc hẳn, cũng cảm thấy vui mừng vì bọn
họ thôi.
"Nếu như ba còn sống, cũng sẽ không giận anh, chuyện này, anh không biết, không trách anh."
"Anh biết, dù mình không biết chuyện, người không biết thì không có tội,
nhưng anh không giết người, nhưng người lại vì anh mà bị chết *. Tĩnh
Tri, mỗi lần nghĩ đến ba, nghĩ đến những chuyện kia, anh vẫn không có
cách nào tha thứ mình, nhưng anh không có cách nào khác, chỉ có cách
dùng toàn bộ sinh mạng còn sót lại để yêu em, để ba dưới mặt đất được an tâm, Tĩnh Tri... Chúng ta tái hôn đi, anh muốn em làm vợ của anh, đời
này kiếp này, kiếp sau, là người vợ duy nhất."
* *Câu này xuất
phát từ một điển cố thời Tấn Trung Tông. Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc
bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi. Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp
trước mặt Hoàng đế, Bá Nhân không để ý, nhưng cũng dâng sớ xin xá tội
cho Vương Đạo. Vương Đạo ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn lên nắm
quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng, thế
là Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân,
mới bừng tỉnh hiểu ra và thốt lên: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại
vì ta mà chết. Trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.”
Cô
không khống chế được nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được cong môi cười
yếu ớt, "Em đồng ý với anh, nhưng không phải lúc này, đợi thêm chút thời gian nữa đi, tóm lại em vẫn chưa nói rõ ràng được với Thiệu Hiên, em,
em... trong lòng em vẫn cảm thấy không dễ chịu... là em nợ anh ấy "
"Tĩnh Tri, anh biết rõ anh không có tư cách xen vào chuyện của em, nhưng anh
vẫn muốn nói một câu, chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng không được, hơn
nữa như vậy là ích kỷ, anh và em yêu nhau, cũng không có cách nào để
người khác xen vào. Nếu em vẫn không quả quyết phải trái đúng sai cuối
cùng người đau khổ cũng chỉ là ba người chúng ta. Em hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu sau này chú Ba mà biết em ở bên cạnh chú ấy chỉ vì đứa con, chịu
uất ức để mọi chuyện được tốt đẹp, nhưng trong lòng em lại nghĩ đến
người khác, liệu rằng chú ấy có cảm thấy khó chịu không?. Không bằng nói cho rõ ràng, chú Ba không phải là người cầm lên được, không bỏ xuống
được, chúng ta cũng đừng thương hại chú ấy, được không? ”
Tĩnh
Tri lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Anh nói đúng,
trước kia đều là do em không quả quyết dứt khoát, không muốn tổn thương
một ai, thầm nghĩ bản thân mình chịu uất ức một chút để mọi chuyện được
tốt đẹp. Nhưng sự thật nói cho em biết cho dù chính bản thân em có chịu
hết tất cả mọi uất ức nhưng em vẫn sai lầm rồi, em làm như vậy càng chỉ
làm chậm trễ mọi người, làm hại mọi người thêm, anh yên tâm đi Thiệu
Đình, chờ Thiệu Hiên về nước, em sẽ nói rõ ràng với anh ấy, chuyện ba
người chúng ta cũng nên có một cái kết thúc, chấm dứt hoàn toàn. . . .
.”
“Em có thể nghĩ như vậy thì anh rất vui, thời gian không còn
sớm mau ngủ đi.” Anh vuốt ve gương mặt của cô, trong lòng vô cùng yên
tâm. Từ trước đến nay Tĩnh Tri là người hết sức rụt rè cũng là người rất giỏi âm thầm chịu đựng, cô luôn tình nguyện để chính mình chịu thiệt
chứ cũng không muốn người khác cảm thấy không vui, nhưng hôm nay cô vì
anh mà suy xét một chút, đối mặt với lòng mình, anh thật sự rất vui.”
“Thiệu Đình, trước mắt hãy để chiếc nhẫn này trong hộp được không?” Tĩnh Tri
đưa tay tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, lại không nhịn được nhìn
thêm vài lần, viên kim cương lớn như vậy, quý giá như vậy không phải vì
nó nặng mà là vì nó chính là tâm ý của ba cô, trên cõi đời này liệu có
ai sẽ yêu thương cô quan tâm cô đến vô vi bất chí*như vậy nữa không? Có
lẽ...
*Vô vi bất chí: tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí.
Có lẽ người đàn ông đang nằm bên cạnh cô... có thể thay thế cho ba cô làm được điều đó.
“Em hãy cất nó đi, đây là vật mà ba đã để lại, anh sẽ mua cho em một chiếc
nhẫn khác, chiếc nhẫn này, lúc nhớ tới ba thì hãy lấy ra nhìn.” Tĩnh Tri vui mừng gật đầu, cất kỹ chiếc nhẫn vào hộp: “Anh nói đúng, em sẽ làm
theo lời anh.”
Hai người nói chuyện chốc lát Tĩnh Tri nhớ tới chuyện Phi Đồng đáy lòng lại chùng xuống: “Khi nào thì đưa Phi Đồng đi?”
“Để qua Tết nhé? Mấy ngày Tết này, người một nhà nên ở bên nhau thì tốt hơn.”
“Được, qua Tết, em sẽ đưa Phi Đồng qua bên bác của anh.” Tĩnh Tri kìm nén, cắn răng mở miệng, điều này thật giống như cắt đi miếng thịt của cô nhưng
cô biết không có biện pháp nào khác, Phi Đồng ở đây cô thật sự không thể yên tâm.
“Anh đã đặt mua ở nước ngoài cho em một khẩu súng, ngày mai hay mốt sẽ đến, khẩu súng này rất thích hợp cho phụ nữ sử dụng,
hình dáng bên ngoài cũng như là một hộp trang điểm nhỏ, em hãy mang theo để tùy thân, cất kỹ nó ở trong túi từ nay về sau không được để rời khỏi người, em nhớ kỹ chưa?”
Vẻ mặc anh như cứng lại mang vẻ rất kiên định làm cô cũng không khỏi căng thẳng theo: “Có chuyện gì vậy, tại sao anh lại đưa cho em khẩu súng? Từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy
cũng chưa từng sử dụng, em không biết cách dùng...”
“Yên tâm, anh sẽ dạy em! Tóm lại em nhớ phải luôn mang theo bên mình, em mang theo
anh mới có thể an tâm một chút, những chuyện xảy ra trong thời gian qua
anh cảm thấy có gì đó không bình thường, Tĩnh Tri...Em nhớ phải cẩn thận một người.”
“Ai vậy? ”
“Anh cả của anh, Mạnh Thiệu Tiệm”
Mạnh Thiệu Đình nặng nề mở miệng, khóe môi có chút kiên nghị, ở trong
đêm tối những nếp nhăn như ẩn như hiện: “Cuối cùng anh vẫn cảm thấy, anh cả đã thay đổi, dường như anh ấy đang suy tính điều gì đó, nhưng anh
lại không hề đề phòng cũng chưa hề phát hiện ra.”
Nghe được những lời này, ánh mắt Tĩnh Tri trở nên sững sờ, trong đầu cô tinh thần có
chút suy sụp, nhớ đến lần cô mang thai Phi Đồng đi đến bệnh viện để kiểm tra thai kỳ thì gặp Mạnh Thiệu Tiệm. Hắn hỏi thăm cô, nói với cô những
lời kia, lâu nay, cô gần như đã quên hết nhưng giờ phút này không hiểu
sao lại chợt nhớ ra!!!
Chỉ có điều, cô không biết mình nên mở
miệng nói với Mạnh Thiệu Đình như thế nào, cũng không biết bắt đầu nên
nói từ đâu, từ trước đến nay Mạnh Thiệu Tiệm vẫn luôn để lại cho cô ấn
tượng là một người âm hiểm sâu sắc đến dọa người. Cô chưa từng có ấn
tượng tốt đối với Mạnh Thiệu Tiệm, nhưng lòng dạ người này luôn thâm sâu khó lường, cho tới hôm nay quả thật những người bình thường không thể
nào cho dò xét nổi anh ta.