Cô chưa từng có ấn tượng tốt đối với Mạnh Thiệu Tiệm, nhưng lòng dạ người
này luôn thâm sâu khó lường, có thể cho tới hôm nay quả thật không có
cách nào cho người ta dò xét anh ta.
Hình như anh ta vẫn luôn
tranh giành cùng Thiệu Đình. Trước đây lúc Mạnh Chấn Tông làm chủ tịch,
hai người tranh giành vị trí người thừa kế, sau khi Mạnh Chấn Tông để
cho Thiệu Đình đảm nhiệm chức chủ tịch, thì anh ta lại không làm chuyện
gì cả, trái lại vẫn luôn khiêm nhường, trầm ổn, như trước. Từ điểm này,
có thể nhìn ra tâm tư của người này sâu biết bao, trượng phu không câu
nệ tiểu tiết, phải biết co được dãn được, mới có thể đạt thành tựu trong sự nghiệp. Rất dễ nhận thấy, Mạnh Thiệu Tiệm cực kỳ giỏi nhẫn nhịn.
Sau này, Mạnh Thiệu Đình đến thành phố C để tìm cô, hai người trò chuyện ở
khách sạn một đêm, cuối cùng anh buồn bã rời khỏi, giữa đường bởi vì vết thương cũ và mệt nhọc nên xảy ra tai nạn xe. Mạnh Thiệu Tiệm thừa cơ,
trong một tháng ngắn ngủi, anh ta xoay chuyển lại cục diện vốn đang bất
lợi cho anh ta. Không nói đến bây giờ Mạnh Chấn Tông và Mạnh phu nhân
đều đang bệnh, cho dù hai người có khỏe mạnh đi nữa, muốn kéo Mạnh Thiệu Tiệm từ vị trí đó xuống cũng không phải là chuyện đơn giản, không có
bất kì lí do gì cả, người đi trà lạnh đây là luật lệ từ trước đến nay!
Sẽ không có ai vì chủ tịch tiền nhiệm mà đắc tội đến chủ tịch đang nắm quyền hiện nay hết.
Nhưng mọi chuyện đã đến bước này, Tĩnh Tri vẫn không thể nào nghĩ ra, hiện
nay anh ta đã là chủ tịch Mạnh thị, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nói một không hai, một tay che trời, có thể nói là đã đắc ý, nhưng vì
sao anh ta vẫn không chịu buông tha bất kỳ cơ hội nào ảnh hưởng đến
Thiệu Đình?
Lẽ ra, bây giờ Thiệu Đình đã bỏ qua quyền kế thừa
Mạnh thị, liên tục làm việc ở nước ngoài, có thể coi như đã tự lập, anh
ta là anh cả nếu không muốn ủng hộ cho em trai, thì cũng không nên làm
việc trái đạo đức ra tay ép em mình phá sản như vậy mới phải chứ?
Nghĩ tới đây, cô thấy tựa như đi vào ngõ cụt, chẳng lẽ bởi vì anh ta lo lắng chuyện của Mạnh Thiệu Đình và Tô Linh? Sợ anh mượn thế lực của nhà họ
Tô để trở lại chăng? Nhưng điều này lại không thuyết phục! Người Tô Linh thích là Mạnh Thiệu Tiệm, nhưng anh ta lại cự tuyệt cô ấy, nếu anh ta
quan tâm đến nhà họ Tô, thì nhất định sẽ tạo quan hệ với Tô Linh, cứ coi như là vì đã có hôn thê nên không thể lấy Tô Linh được, nhưng trước hết cũng phải nghĩ cách trấn an cô ấy mới đúng, không thể nào làm Tô Linh
tức giận bỏ đi nước ngoài được! Rốt cuộc anh ta định làm gì nữa đây? Hay là anh ta còn điều gì đó vẫn giấu không muốn đưa ra?
Nhưng bây
giờ Thiệu Đình đã hai bàn tay trắng, hai người già nhà họ Mạnh lại bị
bệnh đến như vậy, anh ta phải yên tâm mới đúng chứ! Nhưng nghe qua lời
của Thiệu Đình nói, hình như Mạnh Thiệu Tiệm vẫn có chuyện gì đó, Tĩnh
Tri vắt hết óc cũng không nghĩ ra, không kìm nổi liền vỗ vỗ vào đầu của
mình!
Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, cúi đầu cười: “Em không
nghĩ ra thì đừng nghĩ, nói chung, binh đến tướng đỡ, bây giờ chúng ta
cũng không làm được gì khác, trước hết phải đưa Phi Đồng rời khỏi đây
đã, rồi xem anh ta muốn cái gì!”
Tĩnh Tri thở dài nói: “Nói đúng lắm, nếu trong lòng có cái gì thì lúc này mới lo lắng nó mất đi, nếu là hai bàn tay trắng thì cũng chẳng phải sợ cái gì nữa.”
“Ai nói
không lo lắng? Anh rất lo lắng cho em.” Mạnh Thiệu Đình mỉm cười than
nhẹ, rồi bỗng nhiên bỡn cợt nói: “Chỉ có điều, anh vẫn cảm thấy, anh cả
sẽ thương hoa tiếc ngọc với em...”
“Anh lại nói bậy! Em và anh
ta không hề liên quan tới nhau...” Nói đến đây, Tĩnh Tri khẽ run lên,
nhớ tới những lần tiếp xúc, nghĩ đến trước đây lúc vẫn còn ở nhà cũ của
nhà họ Mạnh, anh ta cợt nhả hôn mình, nghĩ đến ánh mắt mỗi khi anh ta
nhìn cô...
Tĩnh Tri không kìm nổi sự tê dại trong lòng, chui vào lòng Mạnh Thiệu Đình: “Anh đừng nói đến anh ta nữa, em tình nguyện để
cho anh ta ra tay độc ác với mình, không cần anh ta phải thương hoa tiếc ngọc gì hết...”
“Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy cô, phảng
phất nhẹ nhàng nỉ non một câu: “Anh lại mong anh cả thực sự thương hoa
tiếc ngọc với em, không nỡ ra tay...”
“Anh nói cái gì vậy?” Vẫn
còn đang trong cơn mơ hồ, Tĩnh Tri nghe không được rõ. Cô rời khỏi lòng
anh ngẩng đầu lên hỏi lại. Anh đưa tay đè cái đầu nhỏ của cô, nằm xuống, ôm chặt cô: “Không có gì, khuya lắm rồi, chúng ta ngủ đi.”
“Vâng!.” Tĩnh Tri gật đầu, cũng cảm thấy rất mệt mỏi, mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, sau đó gối lên tay anh chìm vào giấc ngủ say...
***************************************************
“Mạnh Thiệu Tiệm! Anh lại đi đâu? Anh đừng khinh người quá đáng! Đừng quên
anh có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Phó Tĩnh Ngôn tôi! Nếu như không
phải anh đính hôn cùng tôi, thì anh có khả năng ngồi vào vị trí này
sao?”
Xoảng một tiếng, tiếng vỡ của đồ thủy tinh bị ném mạnh
xuống đất vang lên. Người đàn ông đứng ở trong phòng khách, chiếc áo
khoác ngoài khoác trên cánh tay, sắc mặt không hề thay đổi. Hắn vẫn đứng yên ở chỗ đó không hề cử động, mảnh thủy tinh cắt ngang bàn tay, tạo ra vết thương nhỏ, nhưng hắn vẫn không hề nhíu mi một cái.
Phó
Tĩnh Ngôn không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, cô chạy ra khỏi phòng
tắm, toàn thân đọng nước, chỉ quấn một cái khăn tắm nhỏ quanh mình, chân trần đứng ở đó, nhìn nhếch nhác và đáng thương.
Cô đứng cách
người đàn ông đó không xa, giữa bọn họ là những mảnh thủy tinh vỡ vụn,
tựa như cách nhau rất xa, không thể nào tiến lên phía trước.
“Tĩnh Ngôn, khí trời rất lạnh, em mau trở về phòng đi, anh còn một số việc
phải xử lý, ngày mai trở về ăn cơm với em.” Giọng nói của Mạnh Thiệu
Tiệm nhẹ nhàng, trầm ổn, nhưng hết lần này đến lần khác đều lạnh nhạt
không hề có một chút ấm áp nào.
Phó Tĩnh Ngôn cười nhạt, đèn
thủy tinh sang trọng tỏa ra ánh sáng như tuyết, trong phòng sáng giống
như ban ngày, nhưng Phó Tĩnh Ngôn lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Người đàn ông này, hắn và cô đã đính hôn từ lâu, định sẽ kết hôn, nhưng bây giờ hắn lại trì hoãn không chịu kết hôn.
Thậm chí, ngay cả những buổi xã giao cần phải có mặt, hắn cũng chỉ đến lấy lệ.
Giống như đêm nay, đã nửa đêm, tự nhiên hắn ra khỏi nhà, chẳng lẽ hắn nghĩ cô mềm yếu nên lấn tới chăng? Hắn không biết rằng, Phó Tĩnh Ngôn cô có thể đưa hắn lên cao, thì cũng có thể kéo hắn xuống được hay sao!
Vừa nói xong hắn liền quay ra ngoài, tay vừa vịn lên tay nắm cửa, ngay lập
tức từ phía sau truyền đến âm thanh chói tai, sau đó là giọng nói của
Phó Tĩnh Ngôn, vô cùng sắc bén, thật ra hắn cũng có chút mềm lòng, nhưng bây giờ đã nguội lạnh.
Cô ta vốn không phải là dạng phụ nữ mà
hắn thích, tội gì hắn phải tiếp tục cưng chiều cô ta chứ? Vốn dĩ đính
hôn là để dựa vào Bí thư Tiếu bảo đảm lực lượng của mình, ban đầu đã nói rõ ràng, chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, hai người không ai được can
thiệp vào cuộc sống của nhau. Hắn đã không so đo trong lòng cô vẫn có
Thiệu Đình, đã vậy, cô cũng không nên so đo buổi tối hắn có ở nhà hay
không hoặc có đàn bà khác ở bên ngoài chứ!
“Mạnh Thiệu Tiệm, nếu
như hôm nay anh bước ra khỏi căn nhà này một bước, chúng ta lập tức hủy
bỏ hôn ước.” Cô ta
thật vừa kiêu ngạo lại vừa cố chấp, nhưng những lời
này lọt vào tai của Mạnh Thiệu Tiệm, lại chỉ thấy buồn cười.
Còn cô ta cũng chỉ là một cô gái mà hắn không yêu thích mà thôi, chẳng lẽ
cô ta không biết, hắn đã đạp lên cô để một bước lên trời, thì làm sao có thể tiếp tục để cho cô điều khiển thao túng?
“Tùy em.” Hắn bỏ lại hai chữ rồi đẩy cửa ra, chuẩn bị bước ra ngoài.
Gió lạnh ùa vào, mái tóc ướt của cô lập tức bị gió thổi bay loạn xạ, quất
lên mặt hơi rát, Phó Tĩnh Ngôn cúi đầu bật cười: “Tùy em?” Mạnh Thiệu
Tiệm quả thật anh là điển hình của một người ăn cháo đá bát! Chẳng trách cha mẹ ruột của anh không thương anh mà chỉ yêu thương em trai của anh, chẳng trách Phó Tĩnh Tri ghét tâm địa độc ác của anh, không hề có cảm
tình với anh, loại đàn ông như anh, khi rơi vào tình cảnh này thật đáng
đời!”
“Câm miệng!” Sắc mặt của Mạnh Thiệu Tiệm chợt biến đổi,
cặp mắt âm trầm vằn lên tia máu nhìn thật dữ tợn, trong khoảnh khắc đó,
hắn vung tay tát vào mặt Phó Tĩnh Ngôn, cất giọng nói rất nặng nề: “Tôi
cảnh cáo cô, chú ý giữ mồm miệng của mình cho tốt thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Không
khách sáo? Bây giờ anh đối với tôi, vị hôn thê của mình mà nói đến từ
khách sáo hay sao? Ở bên ngoài anh nuôi một con đàn bà giống Phó Tĩnh
Tri mà còn nói khách sáo với tôi hay sao? Anh đừng cho là tôi không
biết, tôi cho anh biết Mạnh Thiệu Tiệm, gốc gác của anh tôi biết rất rõ, anh cũng chẳng có gì là tài giỏi, anh cho rằng thật sự nhà họ Mạnh đã
bạc đãi anh sao? Tôi nói cho anh biết, anh có được ngày hôm nay là nhờ
kiếp trước tích đức mà có, anh vẫn còn vọng tưởng muốn tranh giành với
Thiệu Đình? Nực cười!” Phó Tĩnh Ngôn che khuôn mặt sưng đỏ lui về phía
sau vài bước, sau khi nói xong, cũng không khỏi có chút chột dạ...
“Cô nói lời này là có ý gì? Cái gì mà tôi thật sự cho là nhà họ Mạnh bạc
đãi mình?” Mạnh Thiệu Tiệm tiến lên một bước, bỗng nhiên đưa tay giữ lấy cổ của cô, thân hình của hắn rất cao lớn, sức lực cũng rất mạnh, chỉ
một bàn tay, đã khiến cô không thở nổi. Phó Tĩnh Ngôn sợ hãi vì sự lỡ
miệng của mình, nghĩ tới việc mình buột miệng nói tin tức kia ra, tất
nhiên sẽ khiến mưa gió đầy trời, hơn nữa tận sâu thẳm trong tim cô cũng
không tin được rằng Mạnh Thiệu Tiệm không phải là con trai của nhà họ
Mạnh, chuyện này đối với một người cáo già như Mạnh Chấn Tông, thì làm
sao ông ta chấp nhận được.
Huống chi, cô đã bị thua đồ tiện nhân Phó Tĩnh Tri kia, cô không muốn mình tiếp tục bị thua nữa!
“Anh buông ra...” Mặt cô đỏ bừng, cố gắng kéo tay hắn ra, nhưng vẻ mặt Mạnh
Thiệu Tiệm không hề dao động, lực trên tay cũng tăng thêm vài phần, Phó
Tĩnh Ngôn bị hắn bóp cổ đến trợn mắt, sắc mặt tái mét, lúc này hắn mới
buông ra, mạnh mẽ đẩy cô ngã xuống đất: “Phó Tĩnh Ngôn, tôi cảnh cáo cô, chuyện của tôi vẫn chưa tới phiên cô lo, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đợi ở nhà, bằng không...”
Hắn cúi đầu cười nhạt, khiến cho Phó
Tĩnh Ngôn sợ hãi run lên, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn cô đầy chế
nhạo rồi bỏ ra ngoài: “Chẳng trách thằng em tôi nó không thích cô, cô
khác xa với Phó Tĩnh Tri, đều là con gái của Phó Chính Tắc, sao lại cách nhau một trời một vực như thế?”
“Cút... Mạnh Thiệu Tiệm, anh
cút đi...” Lát sau, Phó Tĩnh Ngôn giống như nổi cơn điên, tay vớ lấy
cái ly ném mạnh ra ngoài, nhưng cửa đã đóng lại, cái ly đập vào cánh
cửa, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cô giật mình ngồi thụp xuống đất, bên tai
vang lên câu nói sau cùng của Mạnh Thiệu Tiệm, cô kém xa Phó Tĩnh Tri... Cô vậy mà, vẫn giống như ngày trước, lại thua cô ta đến thảm hại!
Năm đó Tĩnh Tâm chế nhạo Tĩnh Nghi một câu, “Nhà họ Mạnh vẫn còn hai người
đàn ông, không bằng cô cũng gả qua đi, làm một đôi chị em dâu với Tĩnh
Tri?” Câu nói ấy vậy mà lại ứng nghiệm lên người cô. Cô cho rằng cô giúp đỡ Mạnh Thiệu Tiệm ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch kia thì có thể
vượt hơn Phó Tĩnh Tri một bậc. Thế nhưng cô không ngờ rằng , Mạnh Thiệu
Tiệm lại có thể yêu em dâu của mình, nếu lúc đó không phải cô phát hiện ở bên ngoài hắn nuôi một người phụ nữ trông cực kỳ giống Phó Tĩnh Tri,
thì bây giờ không biết cô còn bị anh che giấu đến thế nào nữa!
Nhưng mà bây giờ cô nên làm gì đây? Vạch trần thân phận của hắn ra ngoài ư?
Sau đó hắn bị hạ bệ, cô giải trừ hôn ước với hắn, sau đó phải ra nước ngoài vì bị mất hết thể diện sao?
Không, những điều này không phải là điều cô mong muốn, cô không qua được cửa
ải của cha nuôi, hơn nữa cô không thể nào chấp nhận nổi chuyện như vậy,
không chấp nhận nổi sự thực một lần nữa lại bị thua Phó Tĩnh Tri thảm
hại như ngày trước!
Cô không cam lòng, không cam lòng...Dựa vào
đâu mà Phó Tĩnh Tri nghèo khổ vẫn được Mạnh Thiệu Đình thương yêu như
vậy? Dựa vào đâu mà cả ba người đàn ông nhà họ Mạnh đều si mê cô ta? Dựa vào đâu mà mọi thứ tốt nhất trên đời đều rơi vào người của cô ta? Hình
dáng, thân thế của cô có điều gì không bằng Phó Tĩnh Tri? Cô không cam
lòng, không cam lòng!
Điền cuồng lẫn phẫn nộ đã khiến cho cô bị
mất lí trí, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ từng tìm nguyên
nhân ở trên người mình. Năm đó Tĩnh Tri dùng phương pháp kia để ép cô
rời khỏi đây ra nước ngoài, kỳ thực đây là phương pháp có lợi nhất đối
với cô, vừa bảo toàn tôn nghiêm, vừa bắt đầu lại cuộc sống mới một lần
nữa, nếu như cô có thể nắm giữ được, cũng sẽ không đi tới bước đường như ngày hôm nay. Huống chi, cô lại quên mất họ chính là vợ chồng, cô chỉ
hận Phó Tĩnh Tri đã đoạt mất người đàn ông của mình, cũng chưa từng suy
nghĩ rằng, người nên hận nên oán, cũng không tới lượt Phó Tĩnh Ngôn cô.
Cho tới bây giờ chỉ có Tĩnh Tri mới có tư cách trả thù, mới có đủ tư
cách bỏ đá xuống giếng,.