Anh phủ môi xuống đôi môi diễm lệ của cô, giọng nói khiêu gợi chậm rãi vang lên: “Vô cùng
vinh hạnh, cô gái bé nhỏ, anh sẽ dùng tất cả vốn liếng của mình để báo
đáp vẻ đẹp của em…”
“Em có chỗ nào là mỹ lệ chứ? Hai chữ này, từ bé đến giờ chưa từng liên quan đến em.” Cô mơ hồ
than nhẹ, hơi thở dốc khi những nụ hôn dày đặc của anh rơi xuống, hơi
thở của anh mát mẻ sạch sẽ nhưng lại làm cho cô cảm thấy ấm áp, vòm ngực của anh vừa rộng vừa ấm áp làm cô không nỡ buông ra lần nữa.
Đôi tay cô ôm lấy hông anh, thân thể anh cao lớn cường tráng, cách một lớp quần áo dày, cô gần như không ôm nổi anh.
“Quan tâm kẻ khác làm gì, trong mắt anh luôn cảm thấy em là đẹp nhất, nhìn
thế nào cũng cảm thấy đẹp.” Chóp mũi anh hơi lạnh, cọ nhẹ vào gò má cô,
má Tĩnh Tri hơi hồng lên, môi cũng nhẹ nhàng cong cong, đôi mắt cô tựa
những quả nho đen nhánh, nhẹ nhàng trơn bóng nhìn anh: “Thật không?”
“Đương nhiên…” Anh lại hôn lên hàng mi mỏng manh của cô, “Người tình trong mắt hóa Tây Thi, huống chi em xứng với hai chữ mỹ lệ này.”
“Anh đang làm em vui vẻ thôi.” Cô hờn dỗi cong môi, ngẩng mặt lên nhìn ánh sáng
lộng lẫy trong đôi mắt anh, tựa như ánh trăng sáng rọi xuống mặt hồ.
“Em là người phụ nữ của anh, sao anh có thể không làm em vui vẻ đây?” Trong giọng anh mang theo hơi thở dục vọng. Hương vị dục vọng ấy, bình sinh
mang theo một loại khiêu gợi đọng lòng người, phả ra hơi nóng quấy nhiễu bên tai cô, làm cô bị nhột rúc hẳn vào trong ngực anh.
Thế nhưng khóe mắt đuôi mày, mỗi một nơi đều là phong tình, mỗi một nụ cười má
lúm đều không thể tả được cam tâm tình nguyên và tình đầu ý hợp.
Thuở chúng ta còn là những đứa bé, mập đã từng gặp người bán rong gánh kẹo mạch nha rao dọc theo con phố hay chưa? Trong tay có năm đồng tiền hoặc một xấp tiền giấy, nhón chân đứng xung quanh người bán rong, nhìn
người bán rong dùng một cái búa nhỏ dễ dàng đập xuống, sau đó đặt vào
những bàn tay nho nhỏ của chúng ta, tuyệt đối không dính nhưng vừa vào
miệng thì hơi dinh dính, vị ngọt tan ra gần như lấp đầy những trái tim
ấy, làm cho bạn hạnh phúc không muốn buông ra.
Tĩnh Tri cứ thế ôm anh, hai cánh tay của anh ôm cô thật chặt, cô có thể nghe thấy tiếng
tim đập thình thịch của anh, nghe từ nơi xa xôi vẳng đến tiếng pháo liên hồi, nghe anh nói với mình những lời âu yếm, chỉ nói những lời âu yếm
ấy với cô, dần dần có cảm giác ngọt ngào như bị kẹo mạch nha dính chặt
vào trái tim và khoang miệng.
Như nào mới là tình yêu? Thế nào mới là tình yêu khắc cốt ghi tâm đến mức cả đời cũng không quên được?
Có lẽ chính là trong mắt bạn không còn nhìn thấy ai khác nữa, trong trái
tim bạn không có bất kì ai khác, ngay cả thân thể của bạn… cũng không
thể đụng chạm bất kì ai khác.
Bọn họ ôm nhau di chuyển vào trong
phòng, cả đường đi là những nụ hôn nóng bỏng, thân thể dán chặt nhau
không rời một phút một giây, là anh hôn cô trước, nhưng cuối cùng là cô
cởi áo của anh.
Đầu ngón tay mềm mại không xương của cô chạm vào
ngực anh, khuôn miệng đỏ bừng nhỏ nhắn tỏa ra những hơi thở thơm như hoa lan* đối diện ngay trước ngực anh, hơi thở kia làm cả người anh tê dại
như chực mất đi khống chế. Cô hiếm khi chủ động, mà loại chủ
dộng một lần gần như làm anh quân lính tan rã.
*Nguyên văn là thổ khí như lan, chỉ hơi thở thơm như hoa lan, hình dung hơi thở của mỹ nữ, cũng hình dung cho văn từ hoa mỹ.
“Tĩnh Tri…” Anh ôm chặt lấy co, thâm tình nỉ non, siết chặt cô từng chút vào
trong ngực mình, anh muốn biến cô thành xương tủy của mình, thành máu
thịt của mình, không bao giờ tách ra nữa.
“Có muốn mở quà không?” Trong mắt cô lấp lánh vô số ánh sao, ánh mắt nhìn anh mang theo thẹn
thùng, lại mang theo vẻ đẹp và thông minh mà bình thường không thấy, cô
đi cà nhắc, phối hợp với thân thể anh dâng lên đôi môi phấn hơi sưng.
Hạ thân của anh đã căng trướng, cứng rắn như đá áp vào nơi mềm mại của cô, nhưng anh gần như không dám dùng sức đè mạnh lên thân thể của cô. trong đôi mắt hẹp dài là sắc màu rực rỡ, khóe môi khiêu gợi không thể kiềm
chế hơi cong lên, gần như là ngoan độc phủ môi xuống hôn cô thật thô
bạo: “Sao lại không muốn… Bây giờ, liền muốn…”
Cô nhiệt tình đáp
lại anh, học dáng vẻ anh, hơi vươn đầu lưỡi ra miêu tả hình dáng đôi môi anh, khuôn mặt cô nóng bừng, trong nội tâm vui sướng và ngượng ngùng
đan xen lẫn nhau, bộ não dần trở nên mơ màng, cuối cùng quần áo cô xộc
xệch thở hổn hển nghiêng người trong lòng anh, còn anh vẫn quấn lấy lưỡi cô không buông, say mê chiếm lấy hương thơm trong miệng cô.
“Tĩnh Tri…” Hương vị của cô quá ngọt ngào và xinh đẹp, mang theo hương thơm
trái cây thoang thoảng, anh không tình nguyện buông cô ra, nếu không
phải cô đang khép chặt mặt, sắp không chống đỡ được thì anh tuyệt không
muốn buông cô ra.
Anh nhìn xung quanh, lùi về phía sau để mình
ngã ngồi trên giường, mà cơ thể Tĩnh Tri ngay sát, theo tác dụng của
quán tính liền nằm trên người anh, ôm chặt anh.
Cô hơi hoảng sợ
hô lên một tiếng, môi mắt mông lung mở to nhìn anh, cơ thể mềm mại thì
vừa chậm chạp lại nhiệt tình ma sát, Mạnh Thiệu Đình không kháng cự nổi
hấp dẫn, vươn tay đè chặt hai vai cô, muốn đẩy cô ra một chút, chợt cô
cười quyến rũ, hai cánh tay mềm mại như rắn quấn lấy cổ anh.
Trong lúc hai người giằng co, đôi bầu ngực mềm mại tròn trịa của cô áp sát,
từng chút từng chút, nhẹ nhàng cọ sát lên trước ngực anh, hơn nữa khoảng cách giữa hai người càng sát lại với nhau hơn, khiến lửa dục trong anh
bắt
đầu vọt lên. Hai thân thể đẹp như tác phẩm điêu khắc của nghệ nhân,
lúc này áp chặt cực kỳ thân thiết, tựa như được khảm chặt vào nhau.
Mạnh Thiệu Đình bị cử động của cô trêu chọc, hormone nam tính của anh như
cơn cuồng phong, lại thêm mấy hôm trước cô tới nghỉ lễ, sức khỏe không
tốt nên anh bị cấm dục chừng mấy ngày, giờ phút này sao có khả năng chịu nổi cô đang chủ động? Cổ họng anh phát ra tiếng gầm nhẹ đáng sợ, một
tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tĩnh Tri, sau khi ôm chặt anh hơi dừng
sức ở lưng, cô liền bị anh đặt ở bên dưới.
“Tĩnh Tri, Tĩnh Tri…” Ánh mắt anh đỏ ngầu, nằm trước ngực cô thở dốc nặng nề, anh sợ sư thô lỗ của mình sẽ làm cô bị đau.
“Em thích nhất là… Anh nhìn em, gọi tên em như vậy … Thiệu Đình, Thiệu
Đình… Em yêu anh…” Tĩnh Tri càng cuốn chặt lấy anh, môi dán vào môi anh, gọi tên anh từng tiếng, giọng cô quyến rũ như nước mùa thu, rồi lại mềm mại động lòng người, giọng nói trầm thấp hơi run rẩy nói ra ba chữ em
yêu anh làm xương cốt anh như mềm ra.
“Tĩnh Tri… anh cũng yêu em…” Anh nhiệt tình hôn trả cô, hai tay dao động không ngừng đốt lửa trên người cô.
“Thiệu Đình…” Âm cuối mị hoặc mang theo sự hờn dỗi và dụ dỗ. Cô kéo dài âm
điệu, lượn lờ rơi vào trong tai anh, anh không khống chế nổi bản thân
nữa, áp chế dục vọng muốn phóng thích. Anh hơi nâng người dậy, nhanh
chóng cởi bỏ hết những trói buộc cuối cùng trên người cô, muốn hai người không còn gì che đậy…
Cô xấu hổ ôm chặt lấy anh, đôi chân thon
dài trắng nõn nâng lên vòng quanh hông anh, bên trong đầu gối lơ đãng ma sát xương hông làm anh không kìm chế được hơi run rẩy.
Đêm đã
khuya, thế nhưng trong phòng ngủ phát ra tiếng thở gấp mềm mại của người phụ nữ và tiếng gầm nhẹ hăng say của người đàn ông, trên chiếc giường
lớn màu trắng là một thân thể nam tính cao lớn cường tráng đang áp lên
người phụ nữ với tóc dài để xõa, đường cong của người đàn ông rắn chắc
mà lưu loát, mê người, trên làn da màu mật ong được phủ kín bởi những
giọt mồ hôi, từ những bắp thịt căng tràn trượt xuống lưng, dung hợp cùng người phụ nữ với làn da nhẵn nhụi như miếng phô mai ở bên dưới.
Vóc người anh quá cao lớn, che hết bên dưới, chỉ thấy cánh tay trắng nõn
của người phụ nữ, cùng đôi chân thon dài như bạch ngọc, vòng quanh hông
anh như con rắn, làn da của anh là màu đồng khỏe mạnh, mà làn da cô
trắng nõn như loại ngọc hảo hạng, hai màu da vừa bất đồng nhưng lại hài
hoa quấn quýt cùng nhau. Vừa tươi đẹp vừa đầy gai nhọn.
Mạnh
Thiệu Đình đỏ mắt, sức lực gần như giày xéo người phụ nữ dưới thân mình, Tĩnh Tri dần dần không chịu được, tiếng khóc vỡ vụn và khắc chế trầm
thấp lượn lờ quanh tai anh, làm anh đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng dụ dỗ.
Cô hơi cử động, đôi tròng
mắt như ngọc sáng nhìn anh, giữa đôi môi thơm phát ra những tiếng kêu
không thể kìm chế làm lòng người dao động.
Cô có cảm giác xương
cốt khắp người như vỡ ra thành từng mảnh, chỉ có thể đung đưa theo động
tác của anh, không cách nào suy nghĩ, lại càng không thể cử động, chỉ
không ngừng phát ra tiếng rên rỉ động lòng người.
“Tĩnh Tri… Em có biết không?” Anh cúi đầu hôn lên bầu ngực tuyệt đẹp của cô, khàn giọng hỏi: “Anh thích món quà này…”
Trong lúc đại não cô nổ tung, gần như xấu hổ hận không thể vui vào trong máu
thịt anh, mà sự điên cuồng và nóng bỏng của anh, ngay đêm này lần lượt
hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô không biết mình ngất đi bao
nhiêu lần, lại tỉnh lại trong sự đụng chạm điên cuồng này lần thứ mấy,
chỉ thỉnh thoảng mở mắt ra trong lúc hỗn loạn cảm thấy anh đụng chạm ác
liệt, làm cô cảm giác như mình bị đụng chạm đến rã rời, nhưng tứ chi
không có chút sức lực nào, đẩy không ra, đá không tới.
Mạnh Thiệu Đình mồ hôi đầm đìa, cúi đầu ngắm nhìn thân thể nho nhỏ mềm nhũn, giữa
mặt mày đều là đắc chí,v ừa lòng, liều lĩnh và cả sự kiêu ngạo, anh yêu
cô, hai tay luôn chống đỡ thân trên để cô có không gian nho nhỏ thở dốc, vì cô đáng thương cau mày, hoặc cắn môi, hoặc nặng hoặc nhẹ lén cắn anh một cái.
Nhưng kiểu gì cô cũng không trốn thoát, anh nghĩ về cô, nhớ cô bao năm nay, phí hết tâm tư gần như giày vò mình cũng rời ra
từng mảnh, hồi nãy cô mới đổi ý, sao anh có thể buông cô dễ dàng? Coi
như hàng đêm sanh tiêu, đòi hỏi ngàn lần anh vẫn cảm thấy chưa đủ!