Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Hành Hạ Đến Chết Vs Quà Tặng Đẹp Nhất


trước sau



Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, không nhịn được tức giận xốc chăn lên, nắm gối đầu ném qua đập anh, bắt đầu thở hồng hộc kêu la . . . . . .

"Không phải, không phải đâu bà xã. . . . . . Anh không phải có ý này. . . . . ." Mạnh Thiệu Đình tránh trái tránh phải, nhưng mà vẫn bắt được cơ hội đè tay nhỏ bé của cô xuống rồi hơi dùng sức một chút đã đặt cô ở dưới người, hơi thở của anh nóng hổi, đốt mặt cô cũng nóng lên, không nhịn được quay mặt muốn né tránh anh, nhưng anh lại đuổi theo, ở trên mặt cô nhẹ nhàng mổ hôn: "Bà xã. . . . . . Anh chỉ không thoả mãn ham muốn với em mà thôi . . ."

"Hứ, ai là bà xã của anh?" Tĩnh Tri đẩy anh: "Anh đừng đè nặng em, đau bụng đấy. . ."

"Còn đau?" Anh nhướng mày xinh đẹp, vén chăn lên cũng vươn cánh tay kề sát vào cô: "Tới đây. . . . . ."

Tĩnh Tri liếc nhìn anh, cảm thấy lạnh, liền lui người một chút: "Không phải là anh có chuyện phải đi ra ngoài sao?"

Vậy mà anh đã giữ cô lại ở ngay trong ngực, tiếng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến, vang lên ong ong: "Không sao, ở với em một lát."

Trong lòng cô ngọt ngào tràn lan, ngoan ngoãn dựa vào trước ngực của anh: "Vậy em ngủ thiếp đi rồi anh lại đi."

"Được." Anh hôn đỉnh đầu cô, bàn tay ấm áp thăm dò vào từ vạt áo ngủ cô dính vào trên bụng của cô, xúc cảm bằng phẳng lại mềm nhẵn làm cho người ta chạm lên rồi thì không nỡ lấy ra nữa, mặc dù anh luôn luôn dễ dàng động tình khi đối diện cô, nhưng mà giờ phút này trên người cô không thoải mái, dù sao anh vẫn thương tiếc cô.

Nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, xúc cảm nóng bỏng trong lòng bàn tay liên tục truyền đến không ngừng, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đau đớn này hình như đã lập tức được giảm bớt cơ thể cũng không nhịn được khoan khoái bình tỉnh lại, mỏi mệt liền cuốn tới, cơ thể cô mềm mại dựa vào trong ngực của anh, chóp mũi khẽ cạ vào ngực anh, cuối cùng không chống đỡ nổi nhắm hai mắt lại, hơi thở nhàn nhạt thở ra trên ngực anh, cách một cái áo sơ mi thật mỏng, có lẽ thân thể anh nóng bỏng và dẻo dai đầy tràn thương tiếc, đợi cô ngủ say, anh mới rón rén đặt cô ở trên giường, đắp chăn xong.

Cô không có tỉnh lại, trên vẻ mặt ngủ say mang theo nụ cười thản nhiên, khóe miệng xinh xắn có một lúm đồng tiền đáng yêu, anh không nhịn được mặt mày đầy dịu dàng, thân hình cao lớn nghiêng xuống, nhẹ nhàng hôn xuống một cái ở khóe miệng cô, giọng nói của anh dịu dàng giống như gió đêm xuân, mê hoặc lại hạnh phúc: "Tĩnh Tri, anh yêu em . . ."

Cô vẫn còn ngủ say, chỉ là khi anh hôn lên, dường như có chút ít cảm giác nhột, nhíu nhíu mày đáng yêu, anh không tiếng động mỉm cười, khóe môi khêu gợi nhếch nhẹ lên cao, lại nhìn vẻ mặt cô ngủ rất lâu, rồi mới lặng lẽ cầm áo khoác thật dầy rón rén đi ra khỏi phòng.

Lúc xuống lầu, vẻ mặt của anh đã thay đổi, dịu dàng và ấm áp mới vừa rồi biến mất không một dấu vết, giữa đôi lông mày kiêu ngạo, đều là vẻ mặt sắc bén, khóe môi hơi hạ xuống, ghìm xuống độ cong lạnh cứng, đôi mắt anh toàn là âm u và lạnh lẽo khiến người sợ hãi, cho đến đi ra khỏi nhà lầu nhỏ, anh mới lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của An Thành, tuy là đã rời khỏi cô khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn theo bản năng nhỏ giọng: "Chuyện điều tra như thế nào? Ngụy Nhị đó không phải người của anh cả?"

"Anh chắc chắn?" Bước chân của Mạnh Thiệu Đình ngừng lại một chút, đáy mắt lại có một chút vẻ nghi ngờ, anh trầm tư một lát, lại u ám mở miệng nói: "Nếu như anh ta không chịu nói lời thật, thì cho anh ta nếm thử một chút đau khổ."

"Nhị thiếu, tôi và các anh em bắt anh ta lại thì đúng lúc anh ta lên cơn ghiền, anh cũng biết những người hít thuốc phiện kia, lúc lên cơn ghiền có bao nhiêu khổ sở, chỉ cần anh chịu cho anh ta, chính là bảo anh ta giết người thậm chí mắt anh ta cũng không nháy! Vì vậy, tôi cảm thấy thật sự là Ngụy Nhị nói thật, dù sao, dù nói thế nào, Tam thiếu gia cũng là người nhà họ Mạnh, đại thiếu sẽ không xuống tay độc ác như vậy."

"An Thành, cuối cùng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, anh phái người nhìn chằm chằm Ngụy Nhị thật tốt cho tôi, mặt khác, người phái đi ZNV' tìm chú ba có truyền tin tức đến hay không?"

"Vẫn không có, hơn nữa, người mà chúng ta phái đi, cũng không còn tin tức. . . . . ."

Lòng bàn tay Mạnh Thiệu Đình cầm điện thoại di động không tự chủ ra một lớp mồ hôi lạnh, giữa trời đất hoàn toàn mờ mịt, dần dần có bông tuyết lạnh buốt từ phía chân trời đổ xuống rơi lên lông mày của anh, ngón tay anh thon dài với khớp xương rõ ràng chậm rãi phất nhẹ một mảnh bông tuyết, mở miệng lần nữa thì giọng nói đã có mấy phần u ám khàn khàn: "Lại điều tra, trước lễ mừng năm mới, nhất định phải có tin tức chính xác cho tôi."

Anh cúp điện thoại, kéo cửa xe ra lên xe, một mình yên lặng ngồi ở trong buồng lái rất lâu, lại rầu rĩ hút mấy điếu thuốc, anh mới phấn chấn tinh thần lần nữa, khởi động xe chậm rãi chạy khỏi Tĩnh Viên.

Tĩnh Viên vào đông, có một loại đẹp đặc biệt khác, khắp nơi đều là trong suốt như ngọc phấn điêu ngọc trác (ví như người con gái xinh như hoa như ngọc hay đứa bé trắng nõn mềm mịn), nửa tháng đã tan hết lớp băng thật mỏng, giống như là che lụa trắng lên gương, dưới sự yên tĩnh và tốt đẹp yên ả này lại thật giống như ẩn núp cái gì không thể biết, loáng thoáng, như đang rục rịch ngóc đầu dậy. . . . . .

Từ xe đến trong nhà chỉ là vài bước đường, trên vai anh cũng đã rơi xuống một tầng tuyết mỏng manh, vừa đi vào cổng vòm, anh thuận tay cởi xuống áo khoác ngoài hơi ướt ném ở bên cạnh, giầy dính chút bùn sình in ra một mảng bừa bãi trên mặt thảm trắng như tuyết.

Anh bước đi rất nhanh, trong ngày thường mặt luôn bất hiện sơn bất lộ thuỷ (không thể hiện cái gì), thế nhưng lúc này hơi có vài phần dữ tợn, người giúp việc thấy vẻ mặt anh không tốt, cũng cúi đầu đứng ở một bên không dám lên tiếng, lúc anh lên lầu, đúng lúc đụng vào Tĩnh Ngôn đi xuống lầu, cô ta giống như mới vừa tắm rửa, chỉ khoác một cái áo choàng tắm trắng như tuyết thật dầy, trên chân đi một đôi dép lê, tóc dài ướt một nửa tùy ý xõa ra, liếc mắt thấy anh, Tĩnh Ngôn sửng sốt một chút, tiếp đó cũng hừ lạnh một tiếng, giống như là không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục đi xuống dưới. . . .

Mạnh Thiệu Tiệm lại vung một cái tát rất nhanh ra ngoài, Phó Tĩnh Ngôn hoảng sợ lên tiếng, loạng choạng mấy bước ở trên bậc thang mới vịn lan can đứng lại, cô che mặt sưng đỏ tức giận vừa muốn mở miệng, Mạnh Thiệu Tiệm lại vung tay tát một cái, anh cắn chặt hàm răng, như đang dốc sức kiềm chế tức giận, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, dứt khoát đánh mười cái bạt tai liên tục, mới nắm lấy mái tóc dài của cô ta, lôi một mạch Phó Tĩnh Ngôn với khuôn mặt sưng tấy chảy máu vào trong phòng ngủ trên lầu.

Mọi người đứng phía dưới đều sợ ngây người, thật lâu quản gia mới phản ứng được đã đuổi mọi người đi ra ngoài, mọi người không dám thở mạnh, cuống cuồng không ngừng nối đuôi đi ra, còn chưa đóng cửa lại, đã nghe thấy một tiếng hét thảm truyền tới từ trên lầu, vẻ mặt quản gia không lo ngại, lại biết tính tình ông chủ của mình, vội vàng nhỏ giọng kêu tất cả mọi người đi ra, lại tự mình coi chừng bên ngoài.

Tĩnh Ngôn nằm trên mặt đất, hai bên gương mặt mới vừa sưng lên, đôi môi cũng sưng phù, khóe môi bị rách, có dòng máu nhỏ chảy thẳng xuống dưới, khóe mắt cũng bị anh ta đánh tét ra, bầm tím không mở ra được, nhưng cô lại vẫn dốc sức kêu mắng, cô càng như vậy, thì vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm càng khó nhìn, sự tàn bạo bị đè nén vài chục năm trong lòng đã như bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy sắp bùng nổ, anh không nhịn được đi lên, lại đá một cái vào trên bụng Phó Tĩnh Ngôn: "Đồ đĩ, cô dám phá hư chuyện của tôi!"

"Mạnh Thiệu Tiệm. . . Anh là thứ gì. . . Anh đừng cho là tôi không biết anh đang giở thủ đoạn gì . . . Anh dám làm, cũng đừng sợ người khác nói. . . . . ."

"Câm miệng!" Mạnh Thiệu Tiệm giận dữ, khom người thuận tay nắm mái tóc dài của cô, giống như là bản thân kiềm nén thời gian dài, người không lộ ra vẻ vui giận, bất thình lình trên cảm xúc có một cửa đột phá, thì những thứ ngấm ngầm chịu đựng thời gian gian kia sẽ lao ra không có cách nào khống chế.

Cô bị anh đánh chỗ xanh chỗ tím, cơ thể giống như là búp bê vải rách nát, Mạnh Thiệu Tiệm cũng đánh đến đỏ cả mắt, đá thẳng tới chỗ bụng của cô. . . .

Vẻ mặt của Tĩnh Ngôn dần dần trở nên trắng bệch, mới đầu cô còn đang không phục lớn tiếng mắng to, tới cuối cùng, cô lại không nhịn được bắt đầu khóc xin tha thứ, Mạnh Thiệu Tiệm giống như là điên rồi, cũng hoàn toàn không để lời cầu xin tha thứ của cô ở trong mắt, lại càng ác độc đạp mấy cái ở trên bụng của cô mới đẩy thật mạnh cô ra ngoài. . . . . .

Cơ thể Tĩnh Ngôn trần trụi lảo đảo vịn vách tường đứng lại, chợt cảm thấy một dòng ấm áp mãnh liệt chảy ra giữa hai chân, co rút. Co lại đau đớn giống như khó có thể chịu được hơn so với lăng trì, cô cúi người xuống, che bụng dưới co rút đau đớn, lại trơ mắt nhìn từng khối máu vón cục chảy xuống giữa hai chân. . . . . .

Mùi máu tươi xen lẫn xông vào mũi, cô kêu rên một tiếng thảm thiết, mới khiến cho cả người Mạnh Thiệu Tiệm tỉnh táo lại, nhưng đáy mắt anh chỉ lộ vẻ xúc động và hối hận trong chốc lát, sau đó tản đi rất nhanh, anh chỉ lạnh lùng nói một câu: "Mất đi thật đúng lúc, cô vốn không có tư cách mang thai đứa bé của tôi . . . ."

Anh nói xong nhấc chân rời đi, khắp người khắp tay Tĩnh Ngôn đều là máu, cô giùng giằng kéo chân anh, run rẩy van xin: "Van anh đưa tôi đi bệnh viện. . . . . . Đứa bé của tôi sắp chết. . . . . . Mạnh Thiệu Tiệm van anh. . . . . . Cứu cứu lấy đứa bé của tôi. . . . . ."

Anh đứng ở nơi đó rất lâu không nhúc nhích, mặc cho cô gắt gao lôi quần của anh luôn miệng van xin.

Anh không thương Phó Tĩnh Ngôn, ngược lại, người phụ nữ này nham hiểm lại độc ác, ngoại trừ dáng vẻ có một chút giống với Tĩnh Tri, chỉ đơn giản là cô ta không có gì cả! Sớm muộn gì anh sẽ trở thành người ở trên muôn người, đến lúc đó, anh muốn gió được gió muốn mưa có mưa, muốn người phụ nữ cũng không có ai có thể tới tranh giành với anh, nếu như Phó Tĩnh Ngôn sinh ra đứa bé. . . . . . Đợi khi cô ta không còn giá trị lợi dụng, lúc anh muốn đá văng cô ta, chẳng phải là phiền phức rồi?

Không thể trách lòng dạ anh ác độc với cô, trên đời này, thì lúc nào lại vì cô đáng thương thì có thể nói công bằng?

Anh chậm rãi cúi người xuống, vẻ mặt dịu dàng đọng lại ở khóe mắt đuôi mày trước sau như một, anh nhẹ nhàng vươn tay ra nâng gương mặt của cô ta, giống như là đang cầm vật quý báu vậy, Tĩnh Ngôn trợn to hai mắt nhìn anh, nước mắt suông chậm rãi chảy xuống phía dưới: "Lòng của anh. . . Sao lại độc ác như vậy. . . . . ."

"Nếu như cô biết thân biết phận ở lại bên cạnh tôi đừng cố gắng dính vào trong chuyện của tôi, nếu như cô có một phần giống với cô ấy nhiệt tình giúp đỡ mọi người, lại chưa bao giờ có loại ý định đề phòng tính toán đó, nếu như cô có thể chỉ coi mình là vợ của tôi, mà không phải tính toán ngông cuồng muốn lợi dụng tôi để trả thù Mạnh Thiệu Đình, nếu như không phải là cô nằm ở dưới cơ thể của tôi còn gọi tên của Mạnh Thiệu Đình,
có lẽ lòng dạ tôi cũng sẽ không ác độc với cô như vậy, nhưng mà Phó Tĩnh Ngôn, đáng lẽ tôi nên nói rõ ràng cho cô biết một câu, người đáng thương, phải có chỗ đáng hận, hiện tại cô có kết cục này, không trách tôi được."

"Mạnh Thiệu Tiệm. . . . . . Anh hận tôi, oán trách tôi. . . . . . Thế nào cũng được, nhưng đứa bé. . . . . . Đứa bé thì vô tội. . . . . . Đó cũng là con của anh. . . . . ."

Anh bóp chặt cằm của cô, trong ánh mắt dần dần dâng lên vẻ dữ tợn tàn bạo, từng chữ từng câu, giống như là búa tạ đánh lên trống, trong lúc bỗng nhiên tuyệt vọng và đau thương khôn cùng như dây leo lớn lên trong lòng cô.

"Người không được yêu không được chúc phúc, cho tới bây giờ thậm chí còn không bằng chưa từng sinh sống ở trên thế giới này, nó đã chết, cũng không cần giống như tôi."

Anh nói xong lời cuối cùng, đáy mắt như có trống rỗng và hư không, Phó Tĩnh Ngôn giật mình nhìn người đàn ông này, cô đi theo cạnh anh ta lâu như vậy, nhưng cho đến giờ phút này, cô cũng không thấy rõ ràng, rốt cuộc trong mắt của anh ta chú ý cái gì, trong lòng anh ta, cuối cùng là chứa cái gì. . . . . .

"Tôi sẽ giúp cô sắp xếp bác sĩ, sau đó ra nước ngoài nghỉ ngơi, nếu như cô vẫn chưa muốn chết, thì phối hợp thật tốt với tôi, nếu như cô lại gây ra chuyện rắc rối gì, hôm nay cô cũng đã biết thủ đoạn của tôi, Tĩnh Ngôn. . . . . . Đường sống chết, không thể quay đầu lại, tôi đã không còn đường rút lui, chỉ có đi tiếp như vậy, chỉ có luôn luôn đi tới, đi tới cuối, đứng ở chỗ cao nhất, tôi mới có thể ở thế bất bại, mà trên con đường này, bất kỳ cái gì muốn ngăn trở người của tôi, chỉ có một kết quả. . . . . ."

Anh chỉ một ngón tay lên máu tươi màu đỏ sậm trên đất, trong lúc im lìm vắng vẻ đột nhiên cười lên ha hả, cười đến cuối cùng, cười đến nước mắt cũng rơi xuống, hai tay anh chống lên trán, im lặng rất lâu đến lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã là bình tĩnh sóng nước chẳng xao.

"Chết, chỉ có một kết quả là chết, Tĩnh Ngôn, cô nhớ cho rõ."

Anh buông cơ thể cô ra, thong thả thẳng người lên, trong đôi mắt sâu xa tràn đầy toàn là màu đen dày đặc đau đớn không tan được: "Trước khi đi, nói cho tôi biết không sót một chữ là cô nghe được những tin tức này từ trong miệng người nào."

Tĩnh Ngôn nằm trên mặt đất, máu tươi dưới người cô vẫn đang chảy ra ngoài như cũ, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, hình như linh hồn cũng đã lơ lửng, hình như cả người cũng đã thoát khỏi thế giới này.

Cô cho rằng cô là một người đáng thương, lại không biết, trên đời này còn có người đáng thương hơn so với cô.

"Nếu như ngăn cản đường của anh là anh em ruột của anh, là cha mẹ của anh thì sao?"

Mạnh Thiệu Tiệm cầm khăn lông mềm mại trắng như tuyết trong tay, đôi mắt anh rũ xuống, tỉ mỉ lau máu tươi trên tay trên người mình, động tác của anh rất chuyên chú, rất nghiêm túc, trong đôi mắt sóng nước chẳng xao, giống như là một mảnh máu tanh trước mặt này vốn chưa từng tồn tại, giống như là anh vốn không có tự tay giết chết con của mình.

Phải trái, rồi trái phải, anh lau sạch sẽ vết máu trên tay mình, sau đó tùy ý vứt cái khăn lông nhuộm máu trên mặt đất, mắt anh không dấy lên dao động, khóe môi khẽ mím lại một chút, chỉ là hờ hững xoay người sang chỗ khác, trong nháy mắt kéo cửa ra kia, Tĩnh Ngôn nghe thấy tiếng nói của anh, giống như là tuyết bay ngoài cửa sổ, giống như là sương lạnh cuối mùa thu, giá rét như vậy, rồi lại mang theo cô đơn, u ám như vậy, rồi lại . . . Mang theo bàng hoàng.

"Tôi chưa từng có anh em ruột, cũng chưa từng có cha mẹ, thế giới này to lớn như thế, nhưng thật buồn cười, tôi chỉ thấy mình tôi."

Cửa chậm rãi đóng lại, Tĩnh Ngôn nằm trên mặt đất, đôi tay của cô không có ý thức nắm lấy thảm dưới người, mà mặt cũng dính vào ở bên trong thảm sợi mềm mại kia, cô không khóc nổi, lại không ngừng rơi nước mắt, không. . . . . .

Cô không muốn cam chịu số phận, cô không muốn thấy hai người kia cứ song túc song phi (gắn bó như hình với bóng) như vậy, cho tới bây giờ cô muốn tranh muốn cướp, phải dốc sức cố gắng mới có được, nhưng Phó Tĩnh Tri ngay cả một chút hơi sức cũng không cần hao tốn, ba thương yêu, Thiệu Đình một lòng say mê, nhiều đàn ông ưu tú quý mến cô ta như vậy, cô ta chưa bao giờ cần cố gắng đã có thể lấy được toàn bộ.

Nhưng cô thì sao, dáng vẻ cô đẹp mắt hơn so với cô ta, cơ thế cô trong sạch hơn so với cô ta, cô tự nhận cái gì cũng cao hơn cô ta rất nhiều, nhưng từ đó đến hôm nay, cô tính toán mưu kế, lại chỉ là công dã tràng, sao cô có thể cam tâm?

Không, cô là con gái nuôi bí thư Tiếu, cô là đối tượng mà vô số người đang muốn nịnh bợ ở thành phố này, cô là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời) được mọi người tán tụng, vào giờ phút này cô không nên là người phụ nữ đáng thương không có đứa bé lại bị đưa đến nước ngoài trông chừng trá hình. . . . . .

Cô nghĩ lung tung, nhưng cuối cùng lúc máu tươi gần như chảy hết, mê mang ngất xỉu.

Ba ngày sau, thành phố A đang vô cùng giá rét dưới một cây cầu bắt qua sông, một thi thể bị chặt đứt cánh tay và một chân trái khiếm khuyết không đầy đủ được một kẻ ăn xin nhặt mót không có nhà để về phát hiện, cơ quan công an lập án điều tra rất lâu, cuối cùng, nhưng chỉ là không giải quyết được gì, hai giới hắc bạch bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chết mấy tên Mã Tử hoặc là tay chân, vốn là chuyện thường như cơm bữa, thời gian lâu dài, theo đó năm mới đến, thì tất cả sẽ không còn ai nhắc tới . . . .

*************************

"Sang năm mới rồi sao ba còn chưa về vậy?" Người giúp việc bận rộn bày cơm tất niên, Phi Đồng ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh là Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri, cậu xem phim hoạt hình một lát, cuối cùng vẫn là không giấu được tâm sự lầu bầu một tiếng.

"Ba có chuyện rất quan trọng phải xử lý, sẽ trở lại rất nhanh, Phi Đồng không nên sốt ruột." Mạnh Thiệu Đình giành mở miệng trước, đưa tay xoa nhẹ nhàng mấy cái trên đầu cậu, Phi Đồng bĩu miệng nhỏ nhắn: "Nhưng mà qua năm mới, Đỗ Tử Hằng trong lớp con, ba cậu ấy là nhân viên Ngoại Giao! Nhưng ngày hôm qua câu ấy gọi điện thoại cho con, ba cậu ấy đã trở về mừng năm mới rồi ! Ba con còn bận hơn so với nhân viên Ngoại Giao sao?"

Tĩnh Tri cũng có chút trầm mặc, Mạnh Thiệu Đình không được tự nhiên cười nhẹ hai tiếng, vừa vặn thấy An Thành ở cửa trước nháy mắt với anh, thì anh vội vàng đứng lên, nói với Tĩnh Tri: "Anh đi ra ngoài một chút trước, An Thành tìm anh."

Tĩnh Tri gật đầu; "Sắp ăn cơm rồi, nhanh chóng trở lại."

"Anh biết rồi." Mạnh Thiệu Đình nắm tay của cô một chút, rồi sải bước đi ra ngoài.

Tĩnh Tri ôm Phi Đồng vào trong lòng, sờ mặt nhỏ nhắn của con trai, lại sờ tay nhỏ bé, nóng hầm hập, trong lòng cô khá hơn một chút: "Phi Đồng, ba cũng như con nhớ ba, đang nhớ tới con đó, chờ qua năm mới, mẹ đưa con đến châu Úc đi học có được hay không?"

"Tại sao phải đến châu Úc? Mẹ có đi không?"

"Châu Úc có thật nhiều thật là nhiều chuột túi đó, còn có một đồng cỏ lớn mênh mông bát ngát . . ."

"Mẹ có đi không? Ba có đi không? Bác có đi không?"

Tĩnh Tri sững sờ, chợt cứng ngắt lắc đầu: "Phi Đồng đi trước, sau đó mẹ xử lý xong chuyện bên này, rồi đến tìm con có được hay không?"

"Một mình thì con không muốn đi nơi đó đâu, thấy giáo của con nói, người một nhà là phải vĩnh viễn ở chung với nhau." Cậu vừa xem phim hoạt hình chiếu trên ti vi, vừa trẻ con nói.

Tĩnh Tri ngơ ngẩn, rất lâu chưa từng nói ra được lời, không biết lúc nào thì Mạnh Thiệu Đình đi vào, tinh thần Tĩnh Tri hoảng hốt, cũng không có chú ý tới biểu hiện trên mặt anh khó coi biết bao, mặc dù miễn cưỡng nở nụ cười, trang bubble nhưng nồng đậm lo âu và khủng hoảng trong mắt vẫn không ngừng tuôn ra. . . . . .

Trên bàn ăn to như vậy, chỉ có ba người, nhìn thế nào thì cũng có chút vắng lặng, cha mẹ Mạnh Thiệu Đình đều ở bệnh viện, ban ngày anh trông coi cả ngày ở bệnh viện, buổi tối mới chạy về với Tĩnh Tri, mà lúc này Tĩnh Tri lại cũng không thể tránh khỏi nghĩ tới cha mẹ đã mất, nhất là đang ở bên trong Tĩnh Viên này, mỗi một chỗ đều có rất nhiều ký ức, cô gần như không có ngày nào không nhớ tới ba.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí cũng có chút sa sút, hai người ăn cơm qua loa, chơi một lát với Phi Đồng, rồi dỗ cậu đi ngủ.

Đợi ngủ say, Mạnh Thiệu Đình mới dắt tay của cô trở về phòng, lúc sắp đẩy cửa ra thì chợt nghe một tiếng pháo thấp thoáng ở nơi xa, cô không nhịn được cười với anh: "Thiệu Đình. . . . . . Năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ bảo bối của anh!" Anh ở sau lưng cô nhẹ nhàng ôm cô, nỉ non thì thầm giống như là lời âu yếm đẹp nhất trên đời: "Tĩnh Tri. . . . . . Tĩnh Tri, có phải em thật sự ở bên cạnh anh không?"

"Dĩ nhiên. . . . . ." Cô cầm tay anh vòng ở trên eo cô, quay mặt lại chủ động hôn môi anh, lập tức anh đổi khách thành chủ, chiếm lấy môi cô tùy ý mút lấy ngọt ngào ở giữa răng môi, Tĩnh Tri ngưỡng mặt lên, hơi nhắm hai mắt lại: "Chúng ta đi về phòng đi . . . ."

"Là em đang mời mọc anh sao?" Đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, mà cô lại chợt cười quyến rũ, cánh tay mềm mại ôm cổ của anh, cười giống như gió thổi gợn nước lăn tăn trong hồ xuân: "Thế nào? Em đưa mình làm quà tặng năm mới cho anh. . . . . . Anh tặng em cái gì?"

Anh cúi đầu cười rồi lên tiếng, cánh tay rắn chắc cố định cô chặt chẽ ở trong ngực, anh hôn môi xinh đẹp của cô, giọng nói khêu gợi chậm rãi vang lên: "Hết sức vinh hạnh. . . . . Vợ nhỏ bé, anh sẽ dùng tất cả vốn liếng, báo đáp vẻ đẹp của em. . . . . ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện