Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Địa Ngục, Thiên Đường


trước sau

Trong lòng anh ta cảm thấy đau xót không chịu nổi, mà hơn thế là sự oán hận, anh ta không nghĩ ra, đúng thế, không nghĩ ra… Tất cả những chuyện này, rốt cuộc vì cái gì?

Lúc lâu sau, anh ta rũ mắt xuống, thì thào: LEq,Đ Mập “Ba… Từ bé con đã luôn khát vọng ba sẽ nhìn con lâu một lúc, nhưng ba không thích con, con cho rằng con chưa đủ giỏi, cho nên con cố gắng bằng tất cả sức mình, nhưng sau đó đi học, con thi được 99 điểm, ba và mẹ chỉ tùy tiện khen con hai câu, thỉnh thoảng chú hai chỉ gọi là đạt yêu cầu, thế mà ba liền mang cậu ấy đi chơi, ăn bữa tiệc lớn. Con không thích đi chơi, cũng chẳng ước ao bữa tiệc lớn, từ nhỏ con đã nghĩ, chỉ cần ba đối xử với con cũng như đối với chú hai, đưa tay xoa đầu con, ôm con đặt lên đầu gốc, cười với con, nhất định con sẽ cố gắng hơn nữa, tuyệt đối không để ba mất mặt… Nhưng ba à, con chờ mãi đến bây giờ, đợi đến trái tim rét buốt mà ba vẫn chưa bao giờ chịu nhìn con lâu một chút, con không khác gì kẻ thù của ba. Ba à, rốt cuộc con làm sai ở đâu? Sao ba không thích con?”

Tay Mạnh Chấn Tông càng run hơn, nước mắt vẩn đục rơi xuống từ khóe mắt ông, tay ông run rẩy tránh ra, ánh mắt nhìn anh ta vẫn là sự ghét bỏ, giọng nói khàn đục và nặng nề, thô ráp vang lên: “Mày muốn biết… Tao sẽ nói cho mày biết… tại sao sao không muốn gặp mày… tại sao… cứ thấy mày, cứ thấy mày… sẽ không có vẻ mặt hòa nhã…”

Ông vừa nói vừa ho, ho khan liên tục thật lâu, Mạnh Thiệu Tiệm hơi chần chờ, cuối cùng vẫn đi lên vuốt ngực cho ông, mãi sau Mạnh Chấn Tông mới ổn định lại được, hơi thở yếu ớt, đôi mắt lồi cả ra ngoài, Mạnh Thiệu Tiệm không khỏi khẩn trương, lay ông: “Ba, ba nói đi, rốt cuộc vì chuyện gì, rốt cuộc là tại sao!”

Nào ngờ anh ta vừa lay Mạnh Chấn Tông lại làm sắc mặt ông trở nên trắng bệch, ngực phâp phồng đáng sợ, phát ra những tiếng sàn sạt như ống bễ bị đổ vỡ, trong cổ họng như mắc đờm, vang lên những tiếng khò khè, không nói ra được bất cứ cái gì.

Mạnh Thiệu Tiệm thấy ông như vậy liền hốt hoảng đi gọi bác dĩ, chỉ chốc lát sau, bác sĩ và y tá vội vã đi vào, nhốn nháo hoảng loạn.

Anh ta nhìn ba mình bị đẩy vào phòng cấp cứu, trên gương mặt bác sĩ vẻ nghiêm túc và nặng nề chưa từng thấy, trái tim như bị một cái chuông lớn đè lên không khe hở, anh ta muốn hít thở một cái cũng khó khăn, không ai chú ý tới sự lo lắng và sợ hãi của anh ta, không khác gì một người dư thừa.

Anh ta lúng túng muốn xoay người rời đi, lại thấy trên hành lang Mạnh phu nhân đang ngồi trên xe lăn nhìn anh ta chòng chọc. Anh ta liếc khuôn mặt vặn vẹo vì trúng gió của bà, hoảng hốt nhớ tới hôm đó anh ta để bà lại, rồi lén lút chạy đi, không khỏi lui về phía sau mấy bước, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.

Từ khi Mạnh phu nhân bị ốm đến giờ, chưa từng thấy bà nói câu nào, đột nhiên xe lăn chậm rãi đi đến trước mặt anh ta.

Bà già nua đến dọa người, tóc trắng phớ như một mảng tuyết.

Mạnh Thiệu Tiệm cảm thấy chân nhũn ra, cho dù bây giờ bà không thể đứng lên, không thể nói chuyện, nhưng anh ta vẫn cảm thấy sợ, đây là do ảnh hưởng của thế lực gây nên từ lâu, anh ta muốn đổi cũng không đổi được.

Anh ta không thể tiếp tục như vậy nữa, anh không thể cứ mãi để bản thân bị người áp chế thế được, Mạnh Chấn Tông không buông, Mạnh phu nhân không đứng bên anh ta, ngay cả vị trí anh ta đang có hiện giờ cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Nếu như anh ta không chiếm được sự ủng hộ và công nhận của họ, anh ta thà hủy diệt họ còn hơn.

“Là mày giết ông ấy.” Bỗng nhiên Mạnh phu nhân mở miệng, tuy mơ hồ không rõ nhưng có thể nghe hiểu được, nước miếng chảy xuống từ khuôn miệng bị méo của bà, nhưng bà như thể không hề biết, vẫn nhìn chòng chọc người đàn ông cao lớn đứng đàng kia, hai tay như muốn bóp nát tay vịn của xe lăn, xương khớp nhô hẳn ra.

“Mày đừng mong được như ý, tao còn sống ngày nào thì Mạnh thị sẽ không phải của mày ngày ấy. Nói xong câu cuối, bà lại kích động, khuôn mặt càng vặn vẹo hơn, thoạt nhìn bà làm cho người ta không rét mà run. Mạnh Thiệu Tiệm dần chấn định lại, vẻ mặt anh ta ôn hòa, dịu dàng như ngọc cười yếu ớt, ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh phu nhâ, khẽ khàng cầm tay bà: “Là sao hả mẹ?”

Hiếm khi anh ta gọi bà là mẹ, rất ít khi bày ra dáng vẻ thân mật, cả người Mạnh phu nhân đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, đôi tay cứng ngắc cũng không rút khỏi lòng bàn tay anh ta.

“Tại sao không thể là của con? Nhà họ Mạnh có ba người con trai, người ưu tú nhất luôn là con, vị trí đó, người có thể ở…”

“Mày không có tư cách.” Bỗng nhiên Mạnh phu nhân rút tay ra, bà kích động nói xong, suýt nữa thì bật thốt ra bí mật kia, song đã bị bà khống chế sít sao lại.

Bà không nói chẳng qua vì không muốn
đứa con trai này hoàn toàn bị hủy diệt, bà biết sự kiêu ngạo của anh ta, bà không muốn ép anh ta đến con đường chết!

“Không có tư cách?” Trong mắt Mạnh Thiệu Tiệm dấy lên nỗi nghi ngờ; “Chẳng lẽ con không phải người nhà họ Mạnh?”

“Không phải.” Bà mấp máy đôi môi, mỗi một chữ đều phải nói rất khó khăn. “Tao vì tốt cho mày thôi.”

“Không! Mẹ…” Mạnh Thiệu Tiệm chợt đứng phắt dậy, cười trầm thấp rồi lại thê lương: “Mẹ chưa từng vì muốn tốt cho con, mẹ thậm chí còn ước gì không có đứa con trai này đi… Con sẽ không từ bỏ, vĩnh viễn không từ bỏ!”

“Tao đã quyết định nhận Phó Tĩnh Tri… làm con gái tao… ba mày… cũng đồng ý rồi… Mày không có cơ hội nữa…” Mạnh phu nhân bình tĩnh nhìn con trai mình.

Cả người Mạnh Thiệu Tiệm lung lay, nụ cười càng đậm hơn: “Là sao? Mẹ đồng ý tiếp nhận người ngoài mình hận thấu xương cũng không muốn tác thành cho con trai mình, tốt lắm, mẹ, con làm con trai mẹ hơn ba mươi năm, mãi tới hôm nay con mới biết, thì ra trong lòng mẹ, con không bằng cả phân chó, không bằng cả phân chó!”

Sắc mặt anh ta đỏ bừng, tâm tình kích động làm gân xanh trên trán anh ta nổi lên, anh ta âm trầm cười lạnh, hai tay siết chặt nắm đấm: “Nếu vậy, con cần gì phải bận lòng ba mẹ, tình anh em gì đấy, là mọi người có lỗi với con trước, mẹ, là mẹ tổn thương con trước.”

Anh ta nói xong liền quay đầu bước đi, bước chân kiên định rồi lại vội vàng, thế nhưng sống lưng thẳng tắp. Nhìn kiểu gì cũng thấy có một loại quyết tuyệt làm người khác không tả nổi.

“Mày sẽ hối hận…” Bà ở sau lưng anh ta hét to, cả người lạnh phát run, khóe môi run run gần như không thể dừng lại. Bà chỉ muốn anh ta buong tay, biết khó mà lùi, sau đó trải qua cuộc sống an ổn, bình thường thuộc về anh ta, tất cả những thứ đó vốn không phải của anh ta, thế tại sao lại muốn chém giết? Tại sao vẫn cố chấp không thôi?

Mạnh Thiệu Tiệm dừng bước nhưng không xoay đầu lại, trong hành lang dài trống vắng, giọng nói anh ta vang lên: “Con quyết sẽ không hối hận.”

“Anh đang làm gì vậy?” Ngón tay thon dài quấn quấn dây diện thoại, bên môi là nụ cười vui vẻ, khí trời bên này rất tốt, nhưng bên anh lại là đang nửa đêm.

Vì vậy mà giọng nói của người đang nghe điện thoại còn mang theo sự mơ màng trẻ con: “Đang ngủ, mấy giờ rồi.”

Mạnh Thiệu Đình hí mắt, nhìn thời gian trên điện thoại, mới rạng sáng, cô gái này luôn quấy rầy anh lúc nửa đêm!

“Ngủ á? Một mình anh à?” Tĩnh Tri cười, ánh mắt cong cong.

“Tất nhiên không phải rồi.” Anh bị cô đánh thức, sự buồn ngủ tan biến không còn bóng dáng, xuống giường đi rót nước, trêu cô.

Tuy Tĩnh Tri biết anh cố ý lừa mình, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, khuôn mặt xị xuống: “Mạnh Thiệu Đình…”

Giọng của cô hơi có sự nóng nảy, cũng mang theo chút tức giận làm nũng, tựa như lông chim đang phe phẩy bên tai anh, làm tim anh mềm nhũn.

“Lừa em thôi, bé ngốc, đương nhiên là anh ở một mình.” Anh cầm điện thoại, ngồi trên salon hút một điếu thuốc, chỉ một tuần ngắn ngủi mà anh tiều tụy gầy đi nhiều, chuyện có vẻ không ổn.

“Bai giờ thì em về, Tĩnh Tri?”

“Anh nhớ em không?” Khuôn mặt cô lại hiện lúm đồng tiền, cô nhớ anh, nỗi nhớ trước giờ chưa từng có.

“Nhớ em.” Giọng anh hơi khàn nhưng vẫn dễ nghe.

“Ừ… Máy bay bay chiều nay, anh có tới đón em không?”

“Chiều nay? Em không ở bên Phi Đồng thêm mấy hôm à?” Anh mừng rỡ, không tin được, cô chỉ ở Châu Úc có một tuần là về.

Cô không kìm được cáu giận: “Không phải đi đâu cũng chỉ ở bên bác cả thôi ư, hoàn toàn không muốn chơi với em, em về còn hơn.” Sự thật là cô nhớ anh không chịu nổi.

“Được, anh đi đón em, trên đường em nhớ cẩn thận, chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người lạ, biết chưa?” Anh tha thiết dặn dò, Tĩnh Tri không nhịn nổi cười. “Em cũng không phải trẻ con, anh đừng dài dòng thế nữa!”

Anh cũng cười lên: “Sao hả, lo lắng cho em thôi, em không khác gì một thiếu nữ, làm anh không thể nào yên lòng được.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện