Anh cũng cười lên: “Sao hả, lo lắng cho em thôi, em không khác gì một thiếu nữ, làm anh không sao yên lòng được.”
Tĩnh Tri không kìm được liền cười tủm tỉm, dây điện thoại trong tay bị cô
xoắn vặn đủ kiểu thành hình bánh quai chèo: “Không biết tại sao, ở trước mặt anh em liền không giống bình thường, ở ngoài em sẽ không làm nũng,
cũng không bốc đồng.”
“Vậy không tốt ư?” Anh dịu dàng mở miệng, qua điện thoại, dường như có một sợi tình cảm truyền dọc theo sóng điện, trái tim ấm áp như bị hòa tan, chỉ hận không thể bay
qua trăm núi nghìn nước, lập tức đứng trước mặt anh, muốn anh ôm cô, đó
chính là hạnh phúc vô chừng.
“Anh thích em như vậy, thích em làm
nũng trước mặt anh, thích em tùy hứng với anh, thích biểu tình đùa bỡn,
thích tất cả mọi hành động của em, những hành động em chưa từng có ở
trước mặt người khác…”
“Thiệu Đình…” Giọng cô run rẩy, chợt nhớ
tới một câu nói, không kìm được mở miệng: “Thiệu Đình, em muốn luôn ở
bên anh, bên nhau cả đời.”
Lòng bàn tay cầm điện thoại của anh
liền nóng lên, tình cảm lên lên xuống xuống trong lồng ngưc như muốn bộc phát, anh rất nhớ cô, nhớ đến mức không cách nào khống chế mình, anh
từng tuyệt vọng khắc tâm nguyện của mình lên một chiếc lược. Song sự chờ đợi và chân thành anh bỏ ra, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô mở rộng cánh cửa lòng với anh.
Cõi đời này còn chuyện gì vui hơn chuyện người yêu dấu nhất của bạn nói cô ấy muốn ở bên bạn cả đời?
“Thiệu Đình!” Mãi không nghe thấy giọng anh, Tĩnh Tri
giận dỗi gọi anh, khuôn mặt đỏ như ánh bình minh, cô học anh, bây giờ
miệng lưỡi ngày càng trơn tru, lời lẽ như vậy mà cũng có thể dõng dạc
nói.
“Anh đang nghe, em nói vậy, anh rất vui.” Anh thở dài, dập tắt khói thuốc.
“Phi Đồng gọi em, Thiệu Đình, ngày kia gặp.” Cô cười hạnh phúc, sau khi nghe anh liên tục chào tạm biệt mới nhẹ nàhng cúp điện thoại. Ngoài cửa sổ,
dưới đất đầy những ánh sáng mặt trời li ti, ánh sáng lung linh, rực rỡ
biết mấy!
Bác cả của Thiệu Đình là một ông bác vô cùng hài hước
và cơ trí, ông thích đồ cổ, thích các loại vận động, thích trồng trọt
hoa lá, thích tất cả những chuyện mới lạ hay ho, ông có một nông trường
cỏ r Châu Úc vô cùng xinh đẹp, nuôi các loại động vật nhỏ dễ thương. Phi Đồng tới đây liền vứt hết tất cả không cam lòng và không tình nguyện ra sau đầu, mỗi ngày cậu đều vùi mình trong bãi cỏ, chơi đến trời đất mịt
mù với ông nội. Tĩnh Tri rời đi, tuy cậu không nỡ nhưng cũng không khóc
đến chết đi sống lại.
Bình Bình không chịu nổi, oán trách với Tĩnh Tri, trẻ con dễ thay đổi thật!
Tĩnh Tri vội vã trở về, rồi lại lưu luyến con trai, thế là để Bình Bình ở
Châu Úc thêm tháng nữa, đợi đến khi Phi Đồng hoàn toàn quen thuộc với
cuộc sống bên này rồi mới trở về.
Vì thế lúc về chỉ có mình cô,
Mạnh Chấn Nghiệp sai người tiễn cô đến lúc cô lên máy bay. Cô mua vé máy bay hạng nhất, tiếp viên hàng không nhiệt tình dẫn cô vào chỗ, sau đó
đưa đến rượu đỏ và các loại ăn vặt, đồ uống. Trong không gian rộng lớn
chỉ có vài người, Tĩnh Tri phóng khắp tầm mắt, chỉ có một nhà ba người
thân thiết ngồi chung với nhau, bà mẹ bụng to thân thiện cười với cô một cái, cô cũng cười lại một cách đầy thiện ý. Co ngồi xuống chỗ của mình, tiếp viên hàng không đưa cho cô quyên tạp chí, cô liền cúi đầu đọc, vì
vậy bên cạnh cô có thêm người từ lúc nào cô cũng không để ý.
Máy
bay bắt đầu vững
vàng bay lên, úc tiếp viên hàng không đi phát đồ ăn,
Tĩnh Tri nói mình cần nghỉ ngơi, tiếp viên hàng không liền lấy lại đồ
ăn, đưa cho cô một chiếc chăn mỏng mềm mại, lại hỏi thăm cô có cần điều
chỉnh ghế ngồi không, Tĩnh Tri lắc đầu nói cám ơn, sau đó đắp chăn mỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao phải rời xa con trai một thời gian rất dài, tối qua cô không ngủ ngon, lúc này tâm tình thả lỏng, mệt mỏi liền ùa đến.
Ngồi một lúc liền ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, dường như máy bay
gặp phải một dòng khí lưu nhỏ, máy bay hơi tròng trành hạ thấp xuống, cô tỉnh lại, giọng nữ phát thanh viên trong veo trấn an mọi người không
cần lo lắng, chỉ là gặp phải một dòng khí lưu nhỏ, hiện giờ đã an toàn.
lúc này Tính Tri mới thở nhẹ ra, lại nhắm mắt lại, chóp mũi truyền đến mùi
thơm của thuốc lá, còn có hương thơm trong trẻo lạnh lùng của nước hoa
Colombe, cả người cô không động đậy tí nào nhưng trái tim lại đập thình
thình, lúc cô ngủ, chỗ ngồi bên cạnh không có ai khác, nhưng bây giờ
hình như cô tựa vào vai người nào đấy.
Vừa rồi ngủ nên mơ màng,
không cảm giác được những chuyện này, bây giờ tâm trạng căng thẳng càng
phát giác có chuyện không thích hợp. Hơi thở của người bên cạnh thật xa
lạ, cô dám cam đoan đây không phải người quen hay bạn bè của cô!
Tĩnh Tri lập tức ngồi thẳng lên, muốn xoay mặt đi, thế này mới phát hiện
hông của mình vẫn bị một cánh tay đàn ông ôm chặt. Tức giận xông lên, cô nhanh chóng xoay người lại, lại thấy Mạnh Thiệu Tiệm với vẻ mặt ấm áp
đang ngồi cạnh mình, nhịp tim như ngừng lại, khoảng ba mươi giây sau cô
mới vung tay lên cho anh ta một cái tát.
Mạnh Thiệu Tiệm không
thèm tránh, chỉ là ngay lúc bàn tay cô vung lên, anh ta theo quán tính
hơi nghiêng về bên trái, cô dùng lực rất lớn, trên khuôn mặt anh ta liền có vết đỏ nhạt màu. Tĩnh Tri tức giận, bộ ngực phâp phồng không ngừng,
cắn chặt môi nhưng vẫn không thể khống chế được sự tức giận của mình,
cuối cùng không kìm chế được mở miệng: “Mạnh tiên sinh, xin tự trọng!”
Ánh sáng nhạt màu xuyên qua cửa sổ rơi xuống khuôn mặt cô, Mạnh Thiệu Tiệm hơi hoảng hót.
Giây phút ấy cô ngủ rất say, tựa vào vai anh, bên môi là nụ cười thản nhiên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, còn có lông mi hơi run rẩy, lại thêm cô
hô hấp nhẹ nhàng bên cổ anh, làm trái tim anh dâng lên sự bình yên trước nay chưa từng có, cứ thế dần dần ấm áp lên.
Nhất định cô đang nhớ tới chú hai, nhất định trong mộng nằm mơ thấy chú ấy nên mới cười hạnh phúc như vậy…